"Chị Anna, trong chuyện này, chị Thy cũng bị người ta sai khiến, đúng không?"
Lúc này, đã là 8 giờ tối. Anna giữ đúng lời hứa, khi trời vừa nhá nhem, Gia Văn trở về và thấy cô đang đứng đợi mình dưới cửa khu chung cư. Cũng đã lâu rồi, cậu không về nhà, chỉ là hôm nay muốn lấy ít đồ nên tiện thể ghé qua. Cậu khá bất ngờ khi chạm mặt cô ở đó. Kì thực, sau một ngày dài như vậy, cậu không nghĩ cô còn tâm trạng để tìm đến tận đây.
Anna nhìn thấy cậu, liền mỉm cười bước ra bên ngoài. Ánh sáng từ ngọn đèn mờ tỏ khiến mái tóc màu hạt dẻ của cô như càng nổi bật hơn. Không giống như trên tạp chí, lúc này cô chỉ mặc một chiếc váy hoa ngang gối đơn giản, dưới chân thậm chí còn chỉ có duy nhất một đôi giày đế bằng trắng trơn. Đang chớm vào thu, trên vai cô có thêm một chiếc áo khoác da mỏng manh, màu nâu trầm mặc tương phản với nước da của chủ nhân. Khuôn mặt khi không trang điểm vẫn rất đẹp, dù có nhợt nhạt hơn đôi chút. Thoạt nhìn, khi cô cười, trên môi bỗng rộ lên vẻ thân thiết dịu dàng của người chị gái nhà bên.
Anna mông lung đáp lại. Gia Văn nghe xong, trong đầu thoáng cảm thấy quanh co. Cô nhìn thấy sắc mặt của cậu, cũng không lên tiếng mà sau đó chỉ cúi đầu nhìn xuống đất.
Con đường họ đang đi, vốn là một khúc quanh rợp bóng cây bên cạnh bờ hồ. Từ xa gió mát thổi lại, bên dưới chân là những phiến gạch đỏ đều tăm tắp loang lổ bóng tối phản chiếu của những tán cây. Lâu rồi, Gia Văn mới cùng một người không phải Lâm Khanh đi tản bộ, trong lòng dù không cảm thấy quá khó chịu, nhưng cũng có chút không quen.
"Gia Văn, sao cậu yên lặng vậy? Là do cảm thấy nói chuyện với tôi quá nhàm chán hay sao?"
Anna hiếm hoi lên tiếng, bật ra một câu hỏi vu vơ. Gia Văn thoáng sực tỉnh, quay lại rồi lắc đầu một cái. Dù sao cậu vẫn cảm thấy cô là một trong số những người giành được nhiều thiện cảm nhất ở công ty. Cô vừa khiêm nhường lại dịu dàng, nhất định không phải loại người có thể làm cho người ta chán ghét. Hơn nữa, ở một phần nào, cô cũng là vừa ra tay cứu giúp cho Lâm Khanh.
"Không phải. Chỉ là em cảm giác trông chị đa cảm quá, dường như trong lòng có chuyện gì không vui."
Gia Văn gật đầu, đôi mắt nhìn sang hơi tối đi một chút.
"Là Như Mai đúng không?"
Anna thở dài ừ một tiếng, lại tiếp tục kéo lại cổ áo nhẹ nhàng rảo bước đi. Con đường này vốn dĩ rất đẹp, chỉ là hơi thoáng gió quá mức. Vào một ngày thu mát mẻ như vậy, thân thể mảnh dẻ của cô đứng bên bờ hồ rộng lớn trông có vẻ hơi hao gầy mỏng manh. Cô hít thở vài nhịp, ánh mắt nhìn xa xăm. Một hồi lâu sau, mới từ tốn nói tiếp.
"Ừ. Vì ngày hôm đó tôi cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện nên mới tình cờ biết được. Đại khái là Như Mai nói buổi chiều muốn mượn ít đồ, vì Lê Thy khi ấy không có trong phòng nên mới đưa chìa khóa cho cô ấy tự mình đến lấy. Ban đầu tôi cũng không nghĩ gì, chỉ là khi sự việc diễn ra thì mới bị làm cho giật mình hoảng sợ. Thực ra, cái balo chứa thuốc lắc của Lâm Khanh, là cùng một loại với cái mà hội nhạc sĩ tặng cho Lê Thy."
"Đúng rồi. Em cũng nghe nói, cái balo ấy là quà của hội tặng cho một số người. Bên phía nam thì chỉ có mình anh Khanh. Vậy là Như Mai đã đánh tráo hai chiếc đó sao?"
Khi nghe Gia Văn hỏi, Anna cũng chỉ biết lắc đầu, vẫn trầm mặc hướng mắt nhìn thẳng bước đi.
"Tôi không rõ, chỉ biết rằng chiếc balo của Lê Thy khi mang về có vết khâu kết thúc hơi đưa ra bên trái, không hiểu vì sao sau hôm ấy lại biến thành bên phải. Vì chi tiết này rất nhỏ nên chỉ ai rất tinh mắt và chú ý mới nhận ra. Mà vì Lê Thy với Lâm Khanh ngang hàng nên hai chiếc đó của bọn họ lại gần như giống hệt nhau. Bình thường chị Thy ít đựng đồ trong đó nên khi bị đánh tráo cũng không phát hiện ra ngay lập tức. Có lẽ, do Như Mai đã làm cách nào đó mà khiến cho nhân viên thay đổi vị trí đồ đạc của mọi người trong đoàn. Chị Thy cũng vì vậy mà vô tình bị kéo theo."
Gia Văn thở mạnh, trong giọng nói thoáng lộ ra vẻ thù hằn, chán ghét.
"Chị ta như vậy, còn chuyện gì không thể làm ra. Thật không đáng mặt người lớn. Việc xích mích cũng là chuyện riêng với em mà khi không lại muốn đem Lâm Khanh ra trút giận. Giờ thì hay rồi, cháy nhà thì chuột cũng lộ mặt ra. Em thật rất muốn xem Như Mai sẽ thoát khỏi vụ này như thế nào."
Anna ngây người, hồi lâu sau mới lắc đầu nói với Gia Văn.
"Havick à, tôi nghĩ chuyện này cũng không đến mức đó vì sau lưng cô ta còn có người chống lưng. Chuyện nội bộ công ty như vậy, chủ tịch cũng không muốn để lộ ra bên ngoài. Hơn nữa, Lê Thy gần giống như ân nhân của ông ấy, nếu công khai sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và hình tượng của chị ấy rất nhiều. Chuyến này cậu có thể yên tâm là Lâm Khanh sẽ được ra, nhưng việc lật đổ Như Mai e là sẽ khó thành hiện thực."
Gia Văn có phần hụt hẫng, dù không muốn nhưng vẫn phải đối mặt với vấn đề đã lường trước từ ban đầu kia. Lần này, có lẽ Như Mai với bọn họ e rằng sẽ là hai hổ không thể nhốt chung chuồng, sẽ càng khó chung sống bình yên hơn. Cũng may mắn là có lẽ sau này, dù được bao che thì uy tín của cô ta với ban giám đốc cũng sẽ không còn bao nhiêu nữa.
"Em cũng hiểu, chỉ là trong lòng vẫn không thể nguôi ngoai. Lâm Khanh bị ấm ức, chắc chắn cũng sẽ không thể cứ thế mà quên đi. Thôi, đành chuyện ngày sau để sau hẵng tính. Giờ nói đến chuyện của chị đi. Em chợt cảm thấy như chị rất để ý chị Thy đúng không? Cái chi tiết nhỏ đến chủ nhân cũng không nhận ra như vậy mà chị lại có thể phát hiện được."
Anna thoáng đỏ mặt, ánh mắt ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào Gia Văn. Cậu nhận ra điều này, đầu óc đang căng thẳng cũng không nhịn được mà nhoẻn miệng cười một cái. Vẻ mặt của cô lúc này không phải là giống hệt ngày xưa, mỗi lần cậu cố tình tiếp cận với Lâm Khanh đó hay sao?
"Chị thích Lê Thy, đúng không?"
Anna ngượng ngùng cúi đầu, một hồi sau mới dám ậm ừ khe khẽ trên môi. Vì loáng thoáng biết được chuyện của Gia Văn và Lâm Khanh nên cô mới miễn cưỡng thú nhận lòng mình như thế. Không ngờ khi nói ra, thứ nhận được lại là ánh mắt vừa khích lệ vừa cảm thông. Cô đã bình tĩnh hơn một chút, một lúc lâu sau mới từ tốn nhẹ nhàng lên tiếng.
"Thích thì sao cơ chứ? Chị ấy đâu có để ý đến tôi. Năm xưa vì hâm mộ chị ấy nên tôi mới thi tuyển vào C&M. Đến lúc có thể thổ lộ thì lại nhận ra sự quan tâm đặc biệt của chị ấy với Như Mai. Cậu cũng hiểu mà, nếu không tại sao chị ấy lại dễ dàng cho cô ta vào lục lọi phòng mình như thế. Cô ấy có lẽ cũng biết nhưng không hề đáp lại Lê Thy lấy một lần. Một thời gian sau thì công khai tình cảm với người yêu giờ đây. Tôi cảm thấy gần như mọi người xung quanh ai cũng thích cô ta, vì thế mà từ khi ra mắt cô ta cứ đi lên như diều gặp gió. Lê Thy giấu tình cảm trong lòng nhưng vẫn luôn ngầm ưu ái hỗ trợ Như Mai. Havick, cậu không hiểu đâu! Nhiều năm nay tôi luôn cảm thấy rất ghen tị với cô ta. Ghen vì sự nghiệp, ghen vì vận may, ghen vì cô ta không làm gì cũng có được sự quan tâm của người trong lòng tôi nữa."
Anna vừa dứt lời, nụ cười buồn bã lập tức hiện lên trên môi. Cô rơi vào trầm mặc, sợi tóc khẽ bay trong gió như cũng toát lên vẻ u sầu.
Gia Văn bất chợt cảm thấy thương xót, bàn tay lớn ấm áp nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Cô thấp hơn cậu gần một cái đầu, trong tình cảnh này thật giống như người được chở che. Anna vì thành ý này mà cảm động đến nghẹn giọng, ánh mắt quay sang nhìn Gia Văn đã có chút trong sáng rạng rỡ hơn.
"Tôi rất ngưỡng mộ Lâm Khanh, cũng ngưỡng mộ cả cậu vì hai người tâm đầu ý hợp rồi cứ thế quấn quýt bên nhau. Lâm Khanh lớn tuổi như vậy, nhưng tôi vẫn thấy cả hai rất đẹp đôi. Các cậu đối với tôi rất tốt, nên khi anh ấy bị bắt tôi mới cảm thấy dằn vặt, sau đó quyết định tìm tới khuyên nhủ Lê Thy. Nhờ vậy mới có can đảm vạch tội Như Mai và thổ lộ lòng mình cho chị ấy biết. Không ngờ chị ấy cũng như tôi, sau khi nhìn thấy cảnh Lâm Khanh khổ sở ở trại giam liền quyết định nói ra tất cả. Vì tự tôn chị ấy rất lớn nên không thể tự mình đến xin lỗi các cậu. Coi như hôm nay, để tôi thay mặt chị ấy, được không?"
Gia Văn không quá câu nệ mấy chuyện này, sau vài lời chân thành của Anna liền gật đầu cười vui. Cậu thậm chí còn hiếu kì hơn về câu chuyện riêng tư của cô, sau một hồi yên lặng liền trêu trọc nói tiếp.
"Không có vấn đề gì. Lời xin lỗi này, em sẽ tự mình nói lại cho Lâm Khanh. Chị và chị Thy cứ an tâm. Mà vừa nãy, chị nói chị đã nói lòng mình cho chị ấy biết rồi, vậy kết quả ra sao?"
Anna không ngờ Gia Văn sẽ lại hỏi câu này, tầm mắt bắt đầu không biết đặt lên đâu. Cô cứ ấp úng mãi, vân vê chiếc nhẫn bạc trang nhã trên ngón tay. Cho đến lúc lâu sau mới có can đảm trả lời.
"Tôi...Thực ra chị ấy chưa nói gì cả. Tôi còn không biết lúc đó chị ấy có nghe ra không. Nhưng cũng không sao, nói ra được vậy trong lòng tôi cũng thấy nhẹ nhõm. Hơn nữa mọi việc đều đã sáng tỏ. Dù chị ấy không đáp lại, tôi cũng cảm thấy không sao. Đằng nào thì tình cảnh nhiều năm nay, vẫn luôn là như thế."
Gia Văn bật cười ha hả, vỗ vỗ nhẹ mấy cái lên bờ vai gầy của Anna. Khuôn mặt trắng nõn của cô lúc này đỏ lựng, thoạt trông có nét vô cùng đáng yêu. Cậu động viên hồi lâu, sau cùng vẫn là nhìn vào mắt cô mà nói một câu đầy kiên định.
"Sau chuyện này, em tin chị ấy đã biết được ai là người đối tốt với mình. Chị ấy tin tưởng chị như vậy, nhất định cũng đã là đặt chị trong lòng. Em thành tâm chúc phúc cho hai người. Nếu mọi chuyện thực sự viên mãn, hy vọng cả hai cũng có thể cho đến già vẫn mãi ở bên nhau. Đó cũng là điều mà em và Lâm Khanh luôn mong muốn."
Anna xúc động muốn khóc, cả viền mắt lẫn sống mũi đều cay cay. Cô ngây người nhìn Gia Văn, tựa như cả đời chưa từng nghe được câu nói nào ấm áp dễ nghe như thế. Chỉ thế thôi, cô cũng cảm thấy trong lòng có tự tin hơn. Trong đầu Anna thoáng nảy ra một ý nghĩ rằng cuối tuần này sẽ rủ Lê Thy đi đâu đó để chị em tâm sự cùng nhau.
"Havick, cảm ơn cậu. Nhất định hai người sẽ hạnh phúc."
Gia Văn dùng một bàn tay siết chặt lấy tay cô. Khuôn mặt đẹp trai sáng bừng nụ cười mê hồn rạng rỡ. Trong đêm tối, nét cười ấy của cậu tựa hồ còn sáng hơn cả những ánh sao sa.
"Cảm ơn chị! Nhất định, nhất định sẽ là như thế!"
---------------------
Cuộc sống trong trại giam, sự thật, là thứ mà rất nhiều người khó có thể tưởng tượng.
Ngày đầu tiên bị giam giữ, Lâm Khanh không cảm thấy quá hoảng loạn. Cho đến một thời gian sau mới thực sự thấm thía được câu nói kia. Dù không bị chấn thương thân thể nhưng những lần tra khảo, hỏi cung liên miên vẫn làm cho anh thấy khó chịu. Một người dù bình thản đến đâu, trước những chuyện ấy, cũng khó lòng mà thực sự thảnh thơi cho được.
Cuộc sống nhà giam rất thiếu thốn, giờ giấc bữa ăn khác hẳn ở bên ngoài. Thường là hai bữa chính kết thúc vào giữa sáng và chiều tối. Bữa phụ chủ yếu là quà bánh người nhà mang vào cho phạm nhân. Lâm Khanh vốn dĩ không có tâm trạng để ăn, nên thân thể mới gầy đi nhanh như thế. Chỉ những khi gặp Gia Văn, anh mới thực sự được vui.
Nhưng cái đáng sợ trong trại giam vốn không phải thiếu thốn, cũng không phải án tù lơ lửng như lưỡi dao treo ngang trên đầu. Đáng sợ nhất chính là cảm giác cô độc mỗi đêm. Lâm Khanh vốn không thích bóng tối vậy mà triền miên ngày nào cũng phải ngây người trong màn đêm một mình rất lâu như vậy. Vì không có sách báo, đĩa nhạc hay máy móc nên anh chỉ biết vắt tay lên trán nghĩ ngợi, cho đến khi quá mệt mỏi mới vô thức thiếp dần đi.
Lâm Khanh làm sao có thể không nghĩ? Một người như anh, giải pháp duy nhất chính là được minh oan. Nếu không dù có được thả tự do ra ngoài thì cả cuộc sống lẫn sự nghiệp cũng coi như chấm dứt. Suy nghĩ nặng nề ấy, khiến cho nhiều đêm, một người trầm tĩnh, tâm lí vững vàng như anh còn bất giác mơ thấy ác mộng để rồi tỉnh dậy, trong tình trạng cả người ướt đẫm mồ hôi.
Lâm Khanh ngoài mặt bình tĩnh, nhưng sự tan vỡ, thật sự đã bắt đầu diễn ra từ bên trong.
Đêm nay, lại một đêm nữa anh khó ngủ. Một mình trong nhà đá lạnh lẽo, anh vì buồn chán mà bám vào song cửa ngước lên ngắm nhìn ánh trăng. Tình cảnh này gợi ra cho anh mấy câu thơ từng đọc trong sách giáo khoa thời đi học. Nhớ ngày xưa mấy đứa giỏi Văn nhất lớp anh vẫn thường yêu thích chúng mà suốt ngày ngâm nga.
"Nhân hướng song tiền khán minh nguyệt
Nguyệt tòng song khích khán thi gia"
Thi gia? Đáng tiếc, Lâm Khanh không phải một nhà thơ. Anh chỉ là một tên ca sĩ nhỏ bé xui xẻo. Do bị người ta hại, mà bị vướng vào những chuyện bản thân không gây ra. Do anh không phải nhà thơ, nên không thể ngồi trong tù mà nghĩ về hoa, rượu; không thể ngồi trong tù mà vẫn suиɠ sướиɠ tưởng tượng bản thân đang vi vút dạo chơi trên cung trăng.
Lâm Khanh bất giác mỉm cười tự giễu.
Cộc cộc mấy tiếng. Âm thanh bước chân ngoài cửa một nhát cắt đứt dòng suy nghĩ miêm man trong đầu anh.
Lâm Khanh vô cùng kinh ngạc, theo phản xạ nhìn ra ngoài cửa. Thường thì gần như không bao giờ quản giáo đến mở cửa nhà ngục lúc nửa đêm, chỉ trừ khi có việc cực kì quan trọng. Khi anh quay lại, đã thấy người canh tù xuất hiện ở đó tự bao giờ. Trên người viên cai ngục ấy là bộ quân phục cũ nhàu, càng lộ ra vẻ già nua, héo úa. Khi người đó ngẩng lên, cũng chỉ nhạt giọng báo cho anh một cái tin. Rõ là nghe qua có vẻ như tin vui, nhưng anh lại chẳng có bao nhiêu phần hứng khởi, thích thú.
"Phạm nhân Nguyễn Lâm Văn Khanh! Quá trình kiểm tra của phạm nhân đã diễn ra xong, đến tuần sau có thề tự do ra ngoài. Chỉ là vì có người bảo lãnh nên phạm nhân sẽ được ra ngay trong ngày mai. Người bảo lãnh dặn chúng tôi rằng báo cho phạm nhân Khanh rằng ngày mai không cần tự về nhà, đích thân ông Lê sẽ đưa xe đến đón phạm nhân. Ông ta nói có chuyện quan trọng muốn nói riêng với phạm nhân."
Lê chính là tên thật của chủ tịch đương nhiệm C&M hiện nay.
"Đã rõ, thưa cán bộ!"
Lâm Khanh lạnh nhạt đáp. Người kia nghe xong, cũng lập tức gật đầu rồi tắt điện xoay người bỏ đi. Căn phòng trở lại chìm trong bóng đêm gần như vô tận. Một mình anh ở đó, lần nữa đắm chìm trong những câu hỏi không tên. Nếu mọi khi, chỉ đơn thuần là khó ngủ thì đêm ấy anh thậm chí còn không thể chợp mắt đến một giây.
Anh dự cảm đợt sóng đằng sau sẽ còn kinh khủng hơn cả những gì đã diễn ra trước đó.
End chap 51