"Anh Khanh, em rất nhớ anh!"
Giọng Gia Văn kéo dài nũng nịu khiến Lâm Khanh ở bên kia cũng chỉ biết lắc đầu bật cười. Anh mới đi ban sáng, mà đến tối điện thoại đã reo loạn cả lên. Vừa bật máy ra, liền nghe thấy tiếng nói yêu thương của cậu vọng đến. Chất giọng kia, nghe kiểu gì cũng đều thấy thật êm tai. Nếu không có khoảng cách hàng trăm cây số, có lẽ anh đã chạy ngay đến mà ôm lấy đầu cậu, âu yếm xoa má vuốt ve.
"Bé con, em lại làm nũng. Tôi đi cũng ít ngày, khi về nhất định sẽ có quà cho em."
Gia Văn thích chí gật đầu, nửa câu tiếp bỗng lộ ra vẻ khoe khoang.
"Vẫn là anh hiểu em nhất! Mà anh đi như vậy, nên không biết ở nhà đã xảy ra chuyện vui gì đâu."
Lâm Khanh nhíu mày, trầm giọng.
"Gia Văn, em lại gây chuyện đó à?"
"Nào có đâu. Do người ta tự đi tìm họa đó chứ. Cũng đơn giản lắm. Chẳng là hôm trước Hoài Nam đau bụng, phải tan sở về sớm, em có lòng tốt nên đã giúp xếp đồ cho anh ta, vô tình tìm ra được một số cái rất hay ho."
"Ảnh của em và anh, lãng mạn không chê vào đâu được. Em nhìn vào cũng cảm thấy xúc động không chịu nổi. Không chừng Như Mai nhìn thấy nó, vì ghen tị quá nên mới quyết tâm phá em cũng nên."
Lâm Khanh cau mày, hạ giọng khẽ khàng hỏi lại.
"Vậy sau đó em xử trí ra sao?"
"À, nói tiếp với anh. Hôm nay Hoài Nam phải xin nghỉ một tuần rồi, chắc khi đi làm lại sẽ được giao công việc khác. Quản lí mới của em sẽ sớm được công ty chỉ định, đang trong thời gian xem xét hồ sơ. Dạo này lịch trình không quá nhiều nên trống trải vài ngày cũng không sao hết. Thực lòng mà nói, nếu có thể chọn, em chỉ ước ao tìm được người như chị Anh."
"Hà Anh quen biết với tôi nhiều năm, trải qua rất nhiều chuyện, là người có thể tin tưởng và nhờ cậy như người thân. Em không cần ngại, cô ấy đối với tôi thế nào thì với em cũng sẽ là như thế. Nhưng em trả lời câu hỏi tôi đi đã! Tóm lại em làm cách nào, mà tống cổ cậu ta đi được vậy?"
"Đừng có nói với tôi là sau đó em sừng sộ đi lên ban giám đốc, hay là chẳng cần ai nói đã kí đơn đòi đuổi cậu ta nhé. Tôi sẽ cảm thấy rất thắc mắc đó. Cho dù bố em có tai to mặt lớn đến đâu, thì công ty cũng sẽ không tự dưng thuyên chuyển công tác một người mà không có lí do xác đáng như vậy."
Gia Văn cười khúc khích, cao giọng thích thú đáp lời.
"Anh coi thường em quá. Việc này đâu cần thiết phải lôi ông già em ra. Em ghét nhất là chuyện riêng tư bị phụ huynh đem ra tìm tòi soi mói. Mà ông ấy vốn ghét em ca hát, nên nếu biết thì chắc cũng sẽ lờ em luôn. Người yêu anh còn chưa ngu đến mức đó đâu. Nể tình cùng nhau công tác lâu năm, em còn chẳng nói nặng với Hoài Nam lấy một câu. Thậm chí, việc em phát hiện ra mấy bức ảnh trong túi của anh ta, anh ta cũng chưa biết."
"Vậy cuối cùng là em làm thế nào."
"Đơn giản lắm. Em đi cửa sau, gọi một cuộc hỏi thăm vợ con của Hoài Nam, nói bóng nói gió rằng mấy hôm nay công ty tan sớm, anh nhà có về ngay với chị không. Em cũng kể rằng thu nhập dạo này của anh Nam rất tốt, chắc hẳn phải đưa thêm cho chị nhiều lắm. Hôm trước, anh ấy còn hào phóng rút một cục ra mời em đi uống rượu ở quán bar năm sao trong thành phố."
"Gia Văn, em..."
"Chưa hết. Biết Hoài Nam ngưỡng mộ Như Mai nên em đã dỗ ngon dỗ ngọt với mấy chị bên sự kiện, xin được ít ảnh chụp quảng cáo cho tạp chí áo ngủ của chị ta. Anh ấy chưa cần hỏi xin, em đã tự dùng số nặc danh để gửi sang máy, còn chỉnh cho nét căng hết cỡ luôn. Anh thấy không? Người yêu anh với người ngoài cũng hết lòng hết sức như vậy, mà lúc nào anh cũng mắng em lên xuống là thế nào?"
Lâm Khanh ho khù khụ, suýt nữa chết sặc trong miệng. Nếu Gia Văn có ở đây, chắc chắn sẽ cảm thấy khuôn anh lúc này hệt như đang chiêm ngưỡng một kì quan thế giới.
"Nếu tôi đoán không nhầm. Thì cái việc Hoài Nam tự dưng đau bụng, cũng nhờ công của em đúng không?"
"Khà khà...nước đó rõ ràng là anh ta xin em, chẳng ai ép buộc ai cả."
Lâm Khanh co giật khóe miệng, nỗi ngạc nhiên khâm phục trong lòng vẫn chưa nguôi. Anh ghé gần hơn vào trong điện thoại, khẽ khàng thở dài nói.
"Bé con, tại sao ngày xưa tôi lại nghĩ rằng em chỉ là một đứa trẻ thật thà ngây ngô cho được nhỉ?"
Gia Văn bĩu môi, đáp.
"Không phải sao? Với người khác là một chuyện. Nhưng em tự nhận thấy trước mặt anh, từ trước đến nay, em lúc nào cũng là cháu ngoan Bác Hồ, ngoan hiền đáng yêu hết cả."
Lâm Khanh không hề phản bác, ngồi trong phòng một mình mỉm cười hồi lâu. Khi nghĩ lại câu chuyện Gia Văn vừa kể, nụ cười dịu dàng trên môi bỗng biến thành sâu xa, ý nhị.
"Được rồi. Em nói sao thì chính là như vậy, được chưa? Mà em đột nhiên sốt sắng lên, chắc cũng vì nghe được điều gì rồi phải không? Hà Anh chắc chắn cũng đã phải đến tìm em rồi chứ?"
"Vâng. Chị ấy có đến, không những nói mà còn nói rất nhiều. Em nghe xong, cũng cảm thấy thời gian này thật là phiền phức. Có lẽ hôm nào, phải lên chùa làm một cái lễ giải đen."
Lâm Khanh bật cười, âu yếm đáp.
"Không cần phải căng thẳng quá. Cái ý tưởng ngớ ngẩn này cũng là cô ấy bảo với em đúng không? Nói thế thôi chứ em cứ yên tâm. Con mắt của Hà Anh rất sắc bén, ở đó có chuyện gì thì đã có cô ấy hỗ trợ cho em. Đợt này tôi đi, không đưa người theo cũng vì muốn cô ấy thay tôi dặn dò em một chút, nhân tiện quan sát một số thứ ở công ty. Gia Văn, sắp tới không ai biết sẽ còn có chuyện gì, tôi chỉ có thể nhắc em tự cảnh giác xung quanh mình một chút."
Gia Văn trong lòng thoáng chấn động, chỉ biết gật đầu, nhẹ giọng nói.
"Em biết, em sẽ cẩn thận. Nhưng nói thật ra là em càng lo lắng cho anh hơn. Không hiểu sao lần này anh đi, em cảm thấy như là rất lâu. Thật sự, bây giờ, em đang cảm thấy rất nhớ anh."
"Bé yêu, tôi cũng chỉ đi có ba hôm."
Đầu dây bên kia dài giọng, tiếng nói nghe ra vẻ gần như ca thán.
"A....Anh không hiểu ư? Ba ngày, cũng đã là rất lâu rồi đó."
Lâm Khanh không đôi co, chỉ khẽ ậm ừ đáp lại. Anh ngồi dậy nhìn ra cửa sổ, trông rõ phía xa một mảng ánh trăng bạc nhàn nhạt như phủ sương. Vòm trời màu tím vẽ một khung cảnh mênh mông, yên lặng. Trong bóng đêm, anh thông qua tiếng nói, âm thầm tưởng tượng cái ôm ấm áp của Gia Văn.
"Văn, đừng lo. Đúng ba ngày nữa tôi quay lại, khi đó sẽ dành thời gian ở cạnh em."
Gia Văn khẽ gật đầu, thở dài một tiếng vào trong điện thoại.
"Anh Khanh, hôm đó để em đi đón anh."
"Không cần. Tôi về lúc quá trưa, khi đó em còn ở công ty. Cứ đi làm bình thường, đến chiều thì đi thẳng sang nhà tôi. Em cũng có sẵn chìa khóa trong tay rồi mà. Khi xong thủ tục, tôi sẽ về nhà, nhất định sẽ mang theo quà cho em."
"Sao phải rắc rối như vậy chứ?"
"Gia Văn, nghe lời nào! Món ngon phải dành đến cuối mới vui."
Lâm Khanh nhẹ giọng âu yếm, cũng xoa dịu bớt nỗi ấm ức giận dỗi trong lòng Gia Văn. Sau cùng, cậu gật đầu chấp nhận, còn nói rằng hôm đó sẽ tạo ra bất ngờ nhỏ cho anh. Lâm Khanh nghe xong, vui vẻ bật cười ha hả, thông qua ống nghe mà gửi cho cậu một nụ hôn gió đầy yêu thương.
"Bé cưng, ngủ ngon."
"Anh cũng vậy, ngủ ngon và nhớ mơ về em đó."
Khi điện thoại bật tối, hai người cũng đồng thời chui vào trong chăn. Ánh sáng trong hai căn phòng phụt tắt nhưng những người bên trong lại cùng lúc ôm một tâm tư. Gia Văn nghiêng người ôm chiếc gối vào lòng, trong đầu hình dung ra đó chính là thân thể mềm mại thơm tho của Lâm Khanh. Ngoài cửa, ánh trăng ngày càng mờ ảo mông lung. Tuy vậy, không hiểu sao lần này cũng chỉ là một chuyến đi xa, nhưng trong lòng cậu lại tràn ngập nỗi nhớ nhung, lo lắng trước nay chưa từng có. Suốt một đêm ấy, cậu cứ mãi trằn trọc, thấp thỏm mộng mị đến nỗi ngủ không ngon.
Không sao, ba ngày sẽ qua nhanh thôi.
Trong bóng đêm, Gia Văn vùi mặt vào chăn mềm, chỉ có cách âm thầm tự trấn an mình như thế.
-----------------------
Ngày hôm ấy, cũng tựa như mọi ngày bình thường khác.
Một ngày chớm vào thu, ánh nắng nhàn nhạt và bầu trời có mấy cánh chim trắng chao liệng bay cao. Sau cuộc nói chuyện đến khuya với Lâm Khanh đêm qua, Gia Văn vẫn dậy từ khá sớm, tự mình vào bếp làm đồ ăn. Xong xuôi, cậu đi đến công ty, bắt đầu một ngày làm việc như thường lệ. Mấy ngày gần đây, cuộc sống của cậu có phần yên tĩnh hơn, có lẽ do việc Hoài Nam đột ngột bị thuyên chuyển công tác khác. Đến giờ, anh ta vẫn chưa đi làm trở lại. Chính vì vậy, dù hôm ấy lịch trình khá kín, nhưng cậu tuyệt nhiên không hề nghe một câu thúc giục ca thán ở bên tai. Tất cả, tựa như đang xem một vở kịch câm, sống động đủ màu nhưng lại không hề phát ra lấy một tiếng động dù nhỏ nhất.
Khoảng lặng trước cơn dông, bao giờ cũng là tĩnh lặng, mênh mông như vậy.
Khi nhớ lại ngày hôm ấy, Gia Văn cũng không thể kể hết ra mình đã làm những điều gì. Hình như, cậu có vài tiếng luyện thanh nhạc vào đầu buổi sáng. Đến gần trưa thì tham gia cuộc phỏng vấn của tờ báo ngôi sao. Cứ cách mỗi một tiếng ba mươi phút, cậu sẽ lại lén ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, lặng lẽ quan sát, sau đó lẩm nhẩm tính ngược thời gian.
Theo lịch mà nói, đến 1 giờ trưa là thời điểm Lâm Khanh khởi hành chuyến bay. Lúc gần 2 giờ, cậu có gọi cho anh một cuộc, tuy vậy chỉ nghe ra tiếng báo tò tí te. Cậu vẫn chưa bị kích động, chỉ tặc lưỡi cho rằng khi đó máy bay đang cất cánh, anh bận nên không có thời gian nghe. Cậu lại chúi mặt tập lại ca khúc sắp thu âm vào tháng tới, trong lòng còn tính xem tối nay nên làm tư thế gì với Lâm Khanh.
Đến 4 giờ chiều, công ty tan sở. Gia Văn không báo với ai, một mình về qua nhà lấy chút đồ đạc. Cậu lấy hết rau thịt đã mua sẵn từ trước ra, còn cẩn thận đem chiếc pick mình mua tặng Lâm Khanh vào trong túi. Chiếc này với chiếc anh đang dùng để đánh đàn, gộp lại vừa đủ một đôi giống hệt nhau. Xong xuôi, cậu mới đi xuống tầng hầm, lái chính chiếc xe Lâm Khanh gửi nhờ mà đi sang nhà anh. Chìa khóa trong tay cậu gồm khóa xe và khóa nhà, do đích thân Lâm Khanh mang đi đánh. Lúc này, nước kim loại cũng như đang tỏa ra hơi ấm không biết bắt nguồn từ đâu. Gia Văn vừa lái xe, vừa thong thả huýt sáo ngâm nga. Đến khi vượt lên rồi bị mấy lái xe phía sau thò đầu ra mắng mỏ, cậu vẫn cứ bình chân không hề nghe tiếng.
Khi đến nơi, Lâm Khanh vẫn chưa về. Trong sân ngôi nhà khóa chặt thoáng bóng vài chiếc lá khô vàng vọt buông rơi. Gia Văn không ngại, khệ nệ lái xe rồi mang hết đồ vào trong nhà. Khi đi qua mỗi cánh cửa, cậu đều thuận tay bật hết đèn lên. Căn nhà tối tăm yên lặng, bỗng chốc trở nên sáng trưng. Khắp nơi chan hòa ánh đèn lung linh rạng rỡ.
Đàn guitar của Lâm Khanh đặt trong bao da để ở góc nhà. Phía bên trên, chiếc pick gỗ vân hoa được treo lên song cửa bằng một sợi dây vải xanh xanh. Gia Văn khẽ mỉm cười, vươn tay đặt chiếc còn lại ngay ngắn sang bên cạnh, ngắm nghía hồi lâu rồi mang đồ đi xuống bếp làm thức ăn. Bữa ăn hôm ấy, cậu dự định làm gỏi cuốn và canh chua. Lá trà xanh nguyên chất nhờ người quen mua được, cậu cẩn thận đóng thành một gói mang sang cho Lâm Khanh. Anh ấy đi đường xa, khi về chắc chắn sẽ rất thích nhâm nhi tách trà do chính tay cậu pha. Mà bữa cơm thanh đạm này, cậu cũng là vì anh mà mất rất nhiều thời tập tành nấu nướng.
Người lúi húi trong phòng bếp, không nhận ra từ lúc nào mặt trời đã khuất bóng xa xôi. Trăng sao lên, không khí mùa thu có chút đìu hiu se lạnh. Khi Gia Văn bưng mâm cơm ra, cũng đã gần 6 giờ tối. Cậu thoáng lặng người khi căn nhà yên tĩnh, ngoài cậu ra vẫn chẳng hề có ai.
Linh cảm chợt đến, cảm giác nóng ruột nôn nao dữ dội trào dâng như dung nham. Gần một tiếng sau đó, máy Gia Văn có tất cả mười cuộc gọi đi. Tất cả đều thuê bao quý khách vừa gọi, không hề có ai nghe điện nhấc máy. Đến nước này, Gia Văn đã không chịu nổi. Cậu úp lồng bàn lại, tìm cái áo khoác mang theo đến mà trùm lên. Ngay khi cậu bước ra ngoài xe, vừa kịp tra chìa vào ổ khóa thì máy điện thoại trong túi liền reo vang báo hiệu có người gọi đến. Cậu nhấc máy, nén giọng bình tĩnh, thong thả cất lên một tiếng hỏi han. Ngay khắc ấy, khi tiếng nói vọng vào tai, không khí trong xe cũng như bị rút cạn. Người nghe điện không phải Lâm Khanh mà là một giọng nữ rất quen. Giọng nói vẫn ôn hòa êm ái thường ngày, giờ đây lại lắp bắp chẳng thể thành câu. Sau khi cô hít một hơi sâu, mới có thể thực sự trấn tĩnh lại. Hà Anh có lẽ đang ở nơi đông người, gần như hét lớn lên qua điện thoại với cậu. Âm thanh kia lộ rõ vẻ thấp thỏm, hoảng loạn, lo âu.
"Havick, tôi đang ở sân bay, cậu đến đây ngay đi! Người ta tìm thấy thuốc lắc trong túi xách của Lâm Khanh, họ đang định dẫn anh ấy đi mất rồi!"
Choang một tiếng, chiếc điện thoại trong tay Gia Văn rơi mạnh xuống thềm xe. Cậu không có lấy một giây suy nghĩ, hoảng loạn vội vã nhấn ga. Ngay lập tức, chiếc xe như con cá mập lao đi giữa biển đêm. Gió rít rất dữ dội, kim đồng hồ tốc độ như đã muốn gãy vụn đến nơi. Gia Văn không nhớ mình đã vượt qua hết thảy những đoàn xe tải và các cột dừng đèn đỏ bằng cách nào. Chỉ biết rằng khi ra đến sân bay, thì đôi chân cậu cũng đã gần như muốn sụp xuống.
Ba ngày...Lâm Khanh đã hứa với cậu rằng sẽ chỉ đi có ba ngày...
End chap 45