Ngoài Thềm Ai Hát Mưa Bay

Chương 26: Lễ đính hôn (1)




"Anh Khanh, sắp tới là kỉ niệm một tháng yêu nhau của chúng mình đấy. Anh với em phải ăn mừng hoành tráng một chút nha!"

Gia Văn ở trên giường lăn qua lăn lại, phấn khích nói vào trong điện thoại. Ở đầu dây bên kia, người ấy cũng dịu dàng đáp lại cậu.

"Nếu em thích thì được thôi. Nhưng, em muốn tôi làm cái gì?"

"Ừm, muốn cùng anh ra ngoại ô chơi, sau đó tối về anh nấu cơm cho em ăn. À không, để em nấu đi! Em sẽ cho anh xem món ngon em mới học được trên mạng hôm trước. Ăn cơm xong, kế tiếp....."

Gia Văn khẽ cười, nói tiếp nửa câu sau bằng chất giọng đầy mờ ám.

"....em muốn ăn anh."

Lâm Khanh đỏ mặt, đến nỗi dở khóc dở cười vì yêu cầu nhạy cảm của bé cưng. Gia Văn biết mình vừa chọc cho anh ngượng, liền thuận tiện mà nói chen thêm vài câu nữa. Anh cũng không giận, trái lại trong lòng còn cảm thấy vui vẻ không thôi. Cảm giác người yêu thương luôn ở bên và hướng đến mình, không ngờ lại hạnh phúc đến như vậy.


"Anh Khanh, em nhớ anh quá!"

"Thôi nào, không phải hôm kia em vừa mới qua đêm ở nhà tôi ư?"

"Nhưng không công bằng. Anh bắt em đến theo ngày trong tuần, nhưng em vẫn muốn đến đó mỗi ngày cơ."

Lâm Khanh thở dài, nhẹ giọng xuống nước dỗ dành Gia Văn. Từ khi yêu nhau, bọn họ vẫn gần như chưa hề công bố với ai cả. Ngoài Hà Anh vốn theo dõi chuyện này từ sớm ra thì trợ lí Hoài Nam của Gia Văn cũng không biết hết sự tình bên trong. Để bảo vệ danh tiếng và sự nghiệp đang phát triển mạnh mẽ của Gia Văn, cả hai quyết định giấu kín mối quan hệ, thậm chí ở công ty cũng không quá thân mật với nhau. Mỗi khi muốn về chung, anh và cậu đều phải lựa lúc vắng người, sau đó kín đáo vào xe đóng cửa từ ngay dưới tầng hầm

Tuy vậy, đây là ý của Lâm Khanh, chứ Gia Văn lại không thật sự thoải mái với nó. Vào thời điểm tình cảm mãnh liệt nhất, người yêu cậu ngay trước mặt mà cậu không thể đến ôm hôn, đi xe anh ấy mà lén lút như đi trộm, cơm trưa anh ấy làm cho mình mà phải nói dối là cơm mua ngoài tiệm. Từ những chuyện nhỏ nhặt nhất, cũng có thể làm cho cậu không vui. Cũng may là Lâm Khanh bản tính ôn hòa nhẫn nại, trước mỗi lần dở chứng giận dỗi như vậy của cậu, đều luôn là người chủ động an ủi, làm hòa.


Gia Văn ngồi nói chuyện với Lâm Khanh hồi lâu, cuối cùng vẫn phải thốt lên một tiếng.

"Anh Khanh, thực sự không phải em lỗ mãng hay gì đâu. Chỉ là, em thật lòng rất nhớ anh."

Lâm Khanh âu yếm đáp lời.

"Tôi biết và tôi cũng thấy rất vui. Ngoan ngủ đi, giữ gìn sức khỏe để còn làm việc. Cuối tuần này em đến, tôi hứa sẽ cho em ăn no."

Nghe xong câu đó, từ trong điện thoại lập tức vang lên âm thanh đầy phấn chấn.

"Cả trên cả dưới anh nhé!"

Lâm Khanh đỏ mặt, cuối cùng vẫn phải nén thẹn mà gật đầu.

"Ừ! Như ý em."

Gia Văn hài lòng cúp máy, nghiêng người sang bên. Cậu liếc nhìn tấm ảnh chân dung Lâm Khanh tươi cười bên đầu giường, sau đó từ từ đi vào giấc ngủ.

--------------------------

Tuy vậy, sau cùng, đến cuối tuần hôm ấy, Gia Văn và Lâm Khanh vẫn không có thời gian riêng cho nhau. Trước đó một hôm, vị chủ tịch vốn luôn ở trên cao chỉ tay năm ngón của bọn họ lại đích thân đến từng phòng ban mời toàn thể công ty đi dự tiệc. Tiệc này, là lễ ăn hỏi của con gái ông. Nghe nói hôn phu cũng là con trai một nhà có máu mặt trong giới. Lời này mang tiếng là mời mọc, nhưng thực ra lại càng giống như mệnh lệnh hơn. Cấp trên có hỉ, ai không đi chẳng khác nào tự tay gạt bỏ rất nhiều cơ hội sau này của mình.


Hơn nữa, mọi người đều hiểu chủ tịch làm như vậy, một phần nữa là để thị uy. Có lời đồn rằng cô tiểu thư con ông ăn cơm trước kẻng, làm ăn ra sản phẩm rồi mới đem về báo tin, báo hại cha mình phải chạy vạy đi lo liệu mọi thứ. Nhà trai cũng vì thế mà có ấn tượng không tốt với cô. Chủ tịch không còn cách nào, chỉ còn biết dùng địa vị của mình mà mua lại danh tiếng, đem tất cả tiềm lực có được phô trương ra. Gia đình càng có tiếng có thế, thì họ bên kia mới càng không có cách nào để chèn ép con dâu được.

À, quên mất. Dù không biết kẻ tung tin đồn này là ai; nhưng nghe nói ngay sau hôm đó, có một nhân viên trong công ty, đang yên đang lành lại được chính tay xếp tổng kí quyết định cho thôi việc.

Lại nói, đối với Gia Văn, việc này càng trở nên bắt buộc hơn. Không chỉ vì cậu là nghệ sĩ chủ chốt của C&M, mà còn vì chủ tịch cũng có chút giao thiệp với ông Phan Lâm. Gia Văn thừa nhận rằng không có phần hỗ trợ này thì cho dù cậu đẹp, cậu tài đến đâu, vẫn chưa chắc được ưu ái như vậy. Chính vì vậy, dù không có hứng thú, cậu vẫn phải tươi cười gật đầu nhận lời. Lâm Khanh cũng được đích thân chủ tịch đến mời. Lí do là vì anh lớn tuổi, ở trong giới dù không có thế lực nhưng uy tín cũng cao. Hơn thế nữa chuyên môn còn là thứ không ai dám coi thường. Có mặt anh ở đó, sẽ khiến cho người ta không có cảm giác rằng C&M là công ty theo hướng thị trường, chỉ biết xuất xưởng ra một đống sản phẩm mì ăn liền kém chất lượng.
Thế là cuối cùng, thay vì yên lành trải qua một ngày bên nhau, Gia Văn đến nhà Lâm Khanh, giúp anh chuẩn bị tư trang đồ đạc, sau đó để anh chở mình đến chỗ hẹn.

Về cái lễ ăn hỏi hôm đó, hai người khi đến nơi cũng chỉ có thể chép miệng cảm thán rằng quá phô trương. Chủ tịch C&M bao hẳn một nhà hàng sang trọng suốt cả đêm chỉ để công bố hôn sự cho con gái mình. Nhà trai cũng chẳng vừa, riêng lễ vật mang đến đã chất đầy một xe. Lâm Khanh nhìn qua, cũng không tính nổi trang sức trong đó trị giá lên đến bao nhiêu số 0 nữa. Từ cửa vào cho đến trung tâm bàn tiệc đều được trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Khách khứa dùng tiệc đứng, dao dĩa xếp ngay ngắn, đầu bếp tất bật mang từng khay thức ăn lên. Khách mời đều ăn vận lộng lẫy, quần áo lượt là sực nức mùi phấn son. Một dàn xe hơi bóng lộn đỗ ngay trước cửa vào. Vừa nhìn qua, đã biết chủ nhân của chúng máu mặt đến cỡ nào.
Đây mới chỉ là cái lễ ăn hỏi thôi ư? Nếu vậy đám cưới thực sự sẽ còn đến mức nào?

Gia Văn đi theo Lâm Khanh vào bên trong, cẩn thận đóng lại cúc tay áo, hạ tiếng nói.

"Em bắt đầu thấy khó thở rồi anh ạ."

Lâm Khanh cúi đầu, cố căn cho tiếng nói chỉ vừa đủ hai người nghe.

"Cẩn thận cái miệng của em một chút. Đây không phải nơi thích hợp để phát ngôn lung tung đâu. Ra chào hỏi mọi người đi! Đừng bám tôi quá, người ta sẽ dễ để ý. Yên tâm, tôi sẽ cố gắng đưa em về sớm nhất có thể."

Gia Văn thở dài, lầm rầm bước đi nhanh hơn về phía trước.

"Anh thật là. Cũng may hôm nay em đuổi khéo lão Nam đi rồi. Chứ nếu không chắc anh lại định bỏ em chạy trước mất."

Hai người vừa đi vào bên trong sảnh, lập tức có tiếp tân niềm nở chu đáo ra tận nơi chào đón. Vào đến nơi, có thể thấy khách khứa đến cũng đã khá đông. Chủ tịch của bọn họ đang đứng nâng li rượu, thân mật nói chuyện với một người đàn ông dáng vẻ phốp pháp đầy phú quý. Hai người đi ra chào hỏi, cũng kính cẩn mời bọn họ một ly. Thì ra đây là bố của chú rể, cũng là một doanh nhân có tiếng trong lĩnh vực truyền thông. Gia Văn càng nhìn, càng thấy người này có nét rất quen, chỉ là không nhớ đã từng gặp ở đâu rồi.
"A, Havick, anh Khanh, hai người cũng đến rồi à?"

Chào hỏi lãnh đạo xong xuôi, Gia Văn và Lâm Khanh cũng vừa lúc tìm ra chỗ của mọi người trong công ty. Đa số nghệ sĩ đã ra mắt đều được mời, ngoài ra còn có cả một số thực tập sinh được đánh giá cao. Anna là người đầu tiên nhận ra bọn họ, liền vẫy tay bước tới hỏi han. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu lam, trên cổ đeo chuỗi vòng ngọc trai óng ánh. Mái tóc nâu dày được bới cao cùng khóe mắt xinh đẹp phủ một chút nhũ sáng, càng tôn lên sắc vóc thanh tao, mĩ miều.

Gia Văn gật đầu, chạm nhẹ chiếc ly trên tay mình lên ly rượu của cô.

"Em và anh Khanh mới đến, thì ra mọi người đều ở đây hết. Ơ, nhưng hình như có thiếu vài người thì phải?"

Anna tao nhã nhấp một chút rượu đỏ trong ly, đáp.

"Ừ, thực ra là mọi người đều đến đủ, chỉ là có một số không ở đây. Chị Lê Thi được chủ tịch đích thân nhờ vào giám sát trang điểm sửa soạn cho cô dâu. Ánh Lam được giao chuẩn bị một số tiết mục góp vui cho đám hỏi, đang tổng duyệt ở bên trong. Minh Anh vì thế cũng đi theo cô bé luôn. Còn Như Mai....."
Cô che miệng mím môi, kín đáo liếc sang một góc sảnh gần đó.

".....ừm.....cô ấy đi riêng với bạn trai của mình."

Gia Văn thầm à một tiếng, định nói thêm gì nhưng đã bị Lâm Khanh kín đáo nhắc nhở ngồi yên. Cả hai đồng loạt nhìn theo hướng ánh nhìn của Anna. Bàn ăn ở phía đó, vốn đang là vị trí ngồi của một số khách mời đặc biệt. Vài người trong số đó, chỉ thường thấy có mặt ở một số bản tin kinh tế trên TV. Tuy vậy, giữa một đám đàn ông áo vest, caravat chỉnh tề, nổi bật nhất là hình ảnh cô gái minh tinh diện bộ váy màu hoa hồng lộng lẫy. Từng lọn tóc xoăn như sóng nước buông trên bờ vai trắng ngần, càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Động tác che miệng cười của cô thôi cũng đẹp như một cảnh quay trong mấy bộ phim truyền hình nổi tiếng đang phát sóng. Có vẻ cô rất được hoan nghênh, hai tay liên tục đón lấy những li rượu vang được người xung quanh mang mời. Thi thoảng, cô khẽ nghiêng người, dường như đang muốn dựa vào bờ vai rắn chắc của người đàn ông ngồi kế bên.
Lâm Khanh nhìn thấy cảnh đó, không khỏi trầm trồ tán dương một câu.

"Như Mai đẹp thật! Không hổ là minh tinh lớn! Ngày mới vào công ty, người ta còn kể với tôi rằng nhân viên C&M đề nghị kí hợp đồng với cô ấy sau đúng một lần nhìn thấy cô đứng đợi xe buýt gần trường học."

Anna gật đầu, giọng nói và nét mặt bình thản đến độ không thể đoán ra cô đang suy nghĩ điều gì.

"Là thật đó. Từ khi còn là thực tập sinh, Như Mai đã rất được ưu ái rồi. Em và cô ấy ra mắt cùng năm, nhưng trong khi em chật vật mất khá lâu, thì cô ấy lại nhanh chóng nổi lên như một diễn viên sáng giá ngay trong năm đó. Cô ấy đẹp, lại khéo léo, diễn hay. Từ các nhà tài trợ cho đến đối tác, ai cũng yêu thích cô ấy cả."

Lâm Khanh gật gù trong khi Gia Văn bên cạnh vẫn không nói lấy một câu. Mặc cho anh đã nhắc trước, nhưng từ khi bắt đầu buổi tiệc đến giờ, cậu vẫn luôn như một cái đuôi mà đi sát bên cạnh anh. Chào hỏi Anna xong, hai người cũng cùng nhau đi đến ngồi vào một bàn ăn nhỏ gần đó. Đến lúc này, Gia Văn mới lộ cảm xúc thật, xoay người sang nói nhỏ với anh.
"Ai thích cô Như Mai đó chứ em thì không. Ngày làm thực tập sinh, em vì nhỡ đánh rơi một chút trà thôi mà bị chị ta lườm cho cả buổi, còn mắng em mấy lời rất khó nghe. Chị ta nhờ việc em ra mắt mà tránh được scandal, vậy mà không cám ơn em nổi một câu. Mấy đứa nhỏ trong công ty, ai không vừa ý, cũng bị chị ta dạy dỗ cho đến nơi đến trốn. Ỷ vào chút thành công mà lên mặt. Từ lúc ra mắt đến giờ, không biết chị ta thay đến mấy đời quản lí rồi."

Lâm Khanh trừng mắt, nghiêm giọng nói nhỏ với Gia Văn.

"Văn, sao em có thể nói phụ nữ như vậy chứ?"

Gia Văn nhếch miệng cười, khẽ đánh mắt về phía bàn ăn nơi cô gái váy đỏ kia đang ngồi.

"Em nói thật. Bảo rằng chị ta không có người hậu thuẫn mà được như hôm nay, thì em tình nguyện biến thành con thỏ cho anh bế chơi. Đâu phải dễ mà được ngồi chung bàn với toàn thành phần tai to mặt lớn như vậy đâu. Anh nhìn thấy cái người cao to ngồi cạnh Như Mai không? Nguyễn Hoàng, quý tử nhà ông Nguyễn Khiêm, tiếng tăm thét ra lửa đấy! Chị ta được ngồi đấy, cơ bản cũng nhờ người bạn trai này thôi. Mà thực ra cũng đẹp đôi, anh Hoàng kia chắc cũng chỉ hơn người yêu 12, 13 tuổi gì đó. Chưa đến nỗi khó chấp nhận lắm. À, hình như anh cũng biết người này, đúng không?"
Gia Văn thao thao bất tuyệt, nhìn sang đã thấy sắc mặt đen xám của Lâm Khanh. Cậu đoán rằng anh hơi choáng với mấy phát ngôn của mình ban nãy nên cũng biết điều tiết chế lại hơn. Cậu ngồi vắt chân lên ghế, khẽ nhấc li lên nhấp một ngụm nhỏ rượu vang. Trên khuôn mặt đẹp như tranh thoáng lộ ra chút ít vẻ bất cần, kiêu ngạo.

"Thực ra cũng chẳng có gì to tát lắm. Nếu ngày đó em không gây gổ với ông già, chắc giờ này cũng được ngồi ở đó rồi. May mắn là hôm nay ông nhà không đến, chỉ gửi tiền mừng thôi. Nếu không chắc em đi dự tiệc mà còn đau tim vì lo có cảnh sát trưởng đứng sau canh chừng mất."

Gia Văn ngẩng lên. Khi nhìn thấy tròng mắt như sắp rơi xuống của Lâm Khanh, cậu chỉ cười rồi gõ bàn huýt sáo. Cậu rót thêm rượu ra cho anh, lại quay mặt về hướng kia, lẩm bẩm nói.
"Em không chém với anh đâu. Ngày đó ông già gần như bỏ rơi em thật, nên mới có vài lần em suýt bị cái chị Như Mai đó cho ăn tát, không thì đừng mơ. Kia kìa! Anh thấy hai ông mặc vest đen ngồi bên rìa kia không? Toàn các cốp cả đấy. Ngày bé có vài lần theo bố đi bàn công chuyện làm ăn, em cũng được gặp rồi. Đừng nói là mời rượu như kia, người ta còn bế em lên, cho quà bánh rồi mời về tận nhà chơi hẳn hoi cơ."

Nghe xong đống tự chuyển nhảm nhí của Gia Văn, Lâm Khanh cũng không biết nên cười hay nên mếu. Anh vỗ vỗ vai cậu một chút, sau đó khéo léo chuyển sang chủ đề khác để giải khuây. Cùng lúc ấy, bỗng dưng đèn sáng trên trần nhà tắt phụt đi. Những chiếc đèn lồng rực rỡ đủ màu sắc treo hai bên được thắp lên thay thế. Cô dâu chú rể nắm tay nhau từ sau cánh gà bước ra sân khấu. Phần quan trọng nhất của buổi lễ chính thức bắt đầu.
Quan khách đồng loạt đứng lên, từng tràng pháo tay chúc tụng cứ thế rền vang không ngớt.

End chap 26