"Anh Khanh, hôm trước đang làm dở thì anh tỉnh, em bị mất hứng giữa chừng. Hôm nay, em với anh làm nốt bước cuối nhé!"
Lâm Khanh đang lái xe, nghe xong câu đấy suýt lao đầu vào vô lăng. Gia Văn cười khanh khách, giương ánh mắt to tròn ngây thơ nhìn anh. Lâm Khanh ho vài tiếng, đen mặt nhìn ra đường lớn. Chiếc ô tô đen bóng lao đi trong đêm, con đường cao tốc trải nhựa êm ru, bên vệ đường thắp đầy ánh đèn sáng.
"Sao, em nói gì sai ư?"
"Tôi không có ý đó. Chỉ là em có cần thẳng thắn như vậy không?"
Gia Văn bình thản gật đầu, mãn nguyện nhìn theo hướng đánh tay lái của Lâm Khanh. Trời về tối, bọn họ đã đi được rất xa. Cái yên tĩnh thay thế bằng không khí ồn ào náo nhiệt quen thuộc của thành phố. Đi vào bên trong khu dân cư, không gian mới bớt đông đúc, chật chội hơn. Anh không lên tiếng, nhưng lúc này đầu xe lại đang lặng lẽ rẽ vào con ngõ hướng vào nhà mình.
"Anh hứa rồi đấy nhé! Mai em gọi thợ khóa vào đánh chìa luôn."
"Nhóc con, em....."
Hai người nhìn nhau cười trừ, sau đó đi thẳng vào trong bếp. Căn nhà yên tĩnh tối đen, bất thình lình được ánh đèn thắp sáng trưng. Vừa vào đến trong, Gia Văn đã sốt sắng cọ cọ, bàn tay nghịch ngợm muốn đè vai anh lên sopha. May mắn, anh kịp thời đẩy cậu ra, đôi mắt hiền lành bên dưới cặp kính trắng liếc xéo.
"Không vội! Tắm rửa rồi cơm nước đi. Không xong thì không làm gì cả. Nhanh lên! Tôi làm đồ ăn, nước nóng bật từ sáng đã để sẵn cho em rồi. Tôi còn chưa muốn nằm cạnh một con cún hôi đêm nay đâu."
"Anh bắt nạt em....."
Một lúc sau, tiếng xả nước từ tầng hai vang lên. Chợt nhớ tớ Gia Văn đến đây không đem theo quần áo, Lâm Khanh cẩn thận lấy một bộ để riêng ra cho cậu. Đồ này ngày xưa anh mặc rộng, cuối cùng cứ vứt lại trong ngăn tủ, đến giờ mới có dịp đem ra dùng. Xong xuôi, anh lại đứng tần ngần trong bếp, vừa ngâm nga hát vừa bận rộn làm đồ ăn.
Mở ngăn tủ lạnh, lấy rau củ thịt cá. Bật bếp ga, đặt xoong nồi và chảo rán lên trên. Lâm Khanh thành thạo cắt gọt rồi xào nấu, còn rất chú ý khi nêm nếm gia vị. Hạt tiêu thơm lừng đựng trong hộp được lấy ra, khi rắc lên có hơi quá tay một chút. Món này, bình thường Gia Văn rất thích ăn. Đứa trẻ này không ưa ngọt ưa mặn, lại thích cay nồng dữ dội, thức ăn cũng thích nóng sốt, đậm hương. Giống hệt như tính cách của cậu ta vậy.
Cậu khoái chí nhìn theo ánh mắt say mê của anh, vội vã đi nhanh xuống như một cơn gió. Đến giờ, Lâm Khanh mới nhìn rõ trên tay Gia Văn đang huơ huơ một cuốn album. Cậu áp sát người mình vào lưng anh. Trên cơ thể tỏa ra mùi hương thơm mát, cùng là một mùi với hương thơm trên người anh.
"Anh Khanh, anh xem nè! Vừa nãy em có đi quanh phòng anh một chút, mới thấy được thì ra em với anh có rất nhiều tấm ảnh diễn chung. Nhưng hình như trong đó, có mấy tấm em chưa thấy bao giờ."
"À, có một số là người hâm mộ gửi cho tôi. Màn biểu diễn chung của chúng ta khiến cho vài người rất tâm đắc, vì vậy họ cũng thường xuyên chụp lại rồi giấu tên gửi cho tôi. Tôi cũng thích nó nên cất đi, lâu lâu mới lấy ra xem lại một lần."
Gia Văn cười hề hề.
"Vậy anh nói xem, họ cũng muốn chúng ta là một đôi mà, đúng không?"
Lâm Khanh đến bó tay với cậu bé, bật bếp thở dài một tiếng.
"Đừng tưởng bở! Truyền thông đại chúng còn chưa ngon ăn được thế đâu. Thôi nào, đừng nghịch nữa! Em ra bàn ngồi trước đi, tôi nấu xong món này thì sẽ đem ra."
Gia Văn nghe vậy nhưng không đi vội. Cậu tranh lên vị trí đứng trước bếp, tự tin nói với anh.
"Anh ra trước đi, để em làm nốt cho."
Lâm Khanh trố mắt nhìn cậu.
"Được không vậy? Nếu không chắc thì cứ để cho tôi. Nói trước là nhà tôi không thừa bát với nồi cho em đập phá giải khuây đâu nhé."
"Anh....Anh coi thường em...."
Gia Văn rất không cam lòng, không nói không rằng đuổi thẳng Lâm Khanh ra bàn ăn. Anh xới trước cơm ra bát, vừa chống tay vừa chép miệng phân vân. Sau vài tiếng động khẽ, ít phút sau đồ ăn cũng được mang lên. Là món thịt rang, xào chung với nấm và hành khô. Từ hành, nấm đến thịt anh đều đã đem sơ chê, Gia Văn chỉ có mỗi việc bật bếp và đem rang. Tuy vậy, Lâm Khanh vẫn không hề yên tâm, chiếc thìa xúc thức ăn một cách vô cùng dè dặt.
"Ngon không, ngon không anh?"
Lâm Khanh cảm nhận hương vị trong miệng, ngẫm nghĩ một chút, rồi gật đầu.
"Ngon, nhưng mà em biết nấu ăn từ bao giờ vậy?"
"Haha. Em biết là em giỏi mà. Từ lúc chuẩn bị sinh nhật anh, em đã tập dần, định bụng làm một bữa hoành tráng tặng anh. Nhưng cuối cùng lại vướng chuyến lưu diễn. Mà không sao cả! Bây giờ thì cứ lúc nào muốn, anh đều có thể gọi em đến nấu cho anh ăn."
Lâm Khanh nghe được câu này, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Bốn mươi năm sống trên đời, lần đầu tiên có một người đàn ông khác hứa hẹn sẽ nấu cơm cho anh. Cho dù tất nhiên anh sẽ không bắt cậu động tay chân nhưng thâm tâm vẫn vì chuyện này mà cảm động, vui sướng.
"Sao, anh không tin tưởng em à?"
Lâm Khanh lắc đầu, lại gắp thêm đồ ăn sang cho cậu.
Gia Văn đang chăm chú ăn cơm, bỗng nhiên lại ngẩng lên nói.
"Anh Khanh này, cuốn album kia anh nhớ để riêng ra, cũng đừng cho ai mượn cả, nhé!"
"Tại sao?"
"À. Em sợ nó sẽ hỏng nên mới muốn cất đi. Sau này, em muốn mỗi một giai đoạn, chúng ta sẽ đều chụp ảnh lại rồi dán lên trên đó. Điện thoại tốt thật nhưng cũng chỉ là công nghệ phù phiếm thôi. Có ảnh lưu lại như vậy, mới thật sự đáng nhớ."
Gia Văn lại gắp một miếng cơm lên, ánh mắt long lanh sáng rõ.
"Ngày xưa, mẹ em rất thích chụp ảnh, còn kéo cả ba em vào chụp chung. Bây giờ, em cũng muốn thế. Quyển album đấy, em muốn anh chỉ dán riêng hình của anh với em thôi."
Lâm Khanh nhìn cậu thật lâu, sau đó cười rộ lên, gật đầu.
---------------------------
Khi bữa cơm đặc biệt ấy xong xuôi, cũng không hề còn sớm nữa. Gia Văn kiên nhẫn giúp Lâm Khanh rửa bát, mặc dù dáng vẻ bình tĩnh nhưng nhiều lúc hai chân lại như sắp co giật . Sau đó, Lâm Khanh còn muốn uống ít trà, đọc vài trang sách, nhưng người còn lại bên anh thì đã sắp loạn cả lên. Cậu không kiêng nể gì nữa, cứ thế một hơi kéo tay anh đi thẳng lên phòng.
Cánh cửa gỗ phòng anh chốt chặt lại sau lưng. Ánh đèn ngủ vàng nhạt phủ mờ lên hai khuôn mặt, lúc này như càng thêm phần kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
"Ưʍ....anh...."
Lâm Khanh cảm thấy lưng mình bị người ta đè xuống. Giường nệm mềm mại lún xuống khi bị hai thân thể đàn ông cao lớn trưởng thành ép chặt lên. Áo sơ mi của anh bị hất tung, tiếng thở dốc nóng rực phả mạnh lên thân người. Một, hai, ba....Gia Văn chỉ mới thò tay cởi vài chiếc cúc áo của anh, mà quá nửa trong số đó đã gần như sắp đứt. Cậu lần mò hôn môi anh, đôi môi xinh đẹp cuống quýt cạy mở khoang miệng ngọt ngào. Tuy vậy, rõ ràng là kinh nghiệm không nhiều, hai ba lần suýt nữa cắn vào lưỡi anh. Lâm Khanh thở dài, nhẹ nhàng giữ vai cậu lại. Anh vốn dĩ định nằm yên cho người ta phục vụ, nhưng giờ này chắc chắn không xong rồi. Kĩ thuật của thằng nhóc này, nói ra thì hơi phũ phàng, nhưng thực sự là rất có vấn đề.
Ấy ấy với người đẹp là một vinh dự, nhưng cũng là rắc rối khi bạn nhận ra người ta thật sự chẳng biết cái gì hết.
"Không sao....Em thả lỏng ra, để cho tôi."
Lâm Khanh nhổm người dậy, vòng tay qua kéo Gia Văn vào người. Bé con ngơ ngác mặc cho anh dẫn dụ, chỉ hướng. Anh hôn từ môi xuống cổ cậu, từng động tác đều nhẹ nhàng như lụa chạm trên da. Quần áo cả hai không hiểu bằng cách nào cứ thế rơi xuống, vứt lung tung trên chiếc thảm đặt dưới thang giường. Anh nắm tay cậu đặt lên eo mình, cậu cũng biết ý mà vòng tay lần ra phía sau. Đèn tắt hết rồi, chứ nếu không chắc Gia Văn sẽ cảm thấy ngượng muốn chết mất. Làn da mềm mại không chút phù hợp với tuổi tác bên dưới tựa như nam châm hút chặt lấy cậu.
"Xin lỗi anh....Em....là lần đầu tiên."
Tiếng nói thầm thì nho nhỏ như muỗi kêu. Lâm Khanh mỉm cười, lắc đầu hôn nhẹ lên trán cậu, thuận thế để phần thân dưới hai người ma sát vào nhau.
"Không có việc gì. Tôi rất vui."
Những âm thanh sau, càng trở nên trầm thấp, khàn khàn, say đắm.
"Đúng rồi.....tay đặt ở đó.....nhích lên, sâu hơn đi....."
"A.....Anh Khanh...."
Lúc này, bản năng Gia Văn đã phát huy tác dụng hơn. Cậu không cần chỉ dẫn cũng phối hợp vô cùng ăn ý với anh. Nơi nóng rực chặt khít của Lâm Khanh được từ từ tách ra. Cảm giác đau rát rất khẽ xen lẫn cả mê man. Không biết Gia Văn lấy ở đâu được một lọ gel trong suốt mà bôi vào cho anh. Xúc cảm lành lạnh mát nhẹ mơn trớn trên da, êm dịu như có nước. .
"Ưʍ....Em lấy nó ở đâu ra vậy....."
"Khà khà, ở hiệu thuốc trên đường đi. Lúc anh đang dừng lại đổ xăng."
Lâm Khanh đơ mặt, chưa kịp tiêu hóa câu trả lời thì cơ thể đã bị lấp đầy cho thật chặt. Ban đầu, anh cắn môi nén đau, nhưng sau đó cảm giác thoải mái cũng từ từ len lỏi. Người phía trên bật ra một tiếng rên trầm, tựa như con hổ đang say giấc bất chợt bừng tỉnh khi thấy mùi máu tươi. Tiết tấu của cả hai nhanh dần, thân dưới hòa hợp, đong đưa. Dù rất dữ dội nhưng trong cái điên cuồng vẫn có thể nhận ra sự âu yếm, gần gũi.
Lâm Khanh nắm tóc người nằm trên, móng tay lướt qua gáy cậu, rướn đầu áp môi mình lên.
Gia Văn cũng đáp lại anh, hai tay cậu nhẹ vòng ra sau, đỡ lấy tấm lưng thon gầy trần trụi, nhẵn bóng và ướt đẫm mồ hôi.
"Gia Văn....."
"Anh Khanh......"
Trong đêm tối, một cách vô thức, cả hai cứ thế thầm thì gọi tên nhau.
Một lần giao hoan ấy, không nhớ đã diễn ra bao lâu. Chỉ nhớ khi đi vào tẩy rửa, Gia Văn và Lâm Khanh còn làm cùng một lần trong bồn tắm. Lâm Khanh sẽ không thể nào quên hình ảnh lôi thôi nhớp nháp, cơ thể dính đầy nước bọt và dịch trắng của mình trong gương hôm ấy. Sau cùng, bọn họ cùng tắm chung. Gia Văn cũng chu đáo lấy khăn mềm cuốn người cho anh. Anh giúp cậu sấy tóc, nghịch ngợm một chút mái tóc dày đen nhánh của cậu. Một lúc sau, cả hai lại cùng đè nhau ra trên giường. Hai người đàn ông một lớn một nhỏ, cứ thế chọc cù nhau rồi bật cười giữa đêm khuya. Xong xuôi, Lâm Khanh đóng cửa hiên lại, nhẹ nhàng trèo lên giường cùng nằm với Gia Văn. Lúc này, bé con đã mệt, đôi mắt mơ màng muốn ngủ say. Giường không rộng nên cậu nằm rất gần, còn quay sang ôm cứng lấy cả người anh. Khuôn mặt cậu vùi vào ngực anh. Thi thoảng lại khẽ khàng dụi dụi, khịt mũi. Tư thế nằm hệt như một đứa trẻ trong lòng mẹ.
Lâm Khanh ôm cậu, từ tốn đặt cằm tựa lên mái tóc đen.
"Anh Khanh, em thích anh...."
"Ngủ đi, có tôi ở đây."
Nhận ra người trong lòng tiếng thở đã dần dần nhịp nhàng, Lâm Khanh cũng càng siết tay ôm cậu chặt hơn. Anh cảm nhận ánh trăng chiếu tới trên đầu giường, nhưng ánh bạc mờ ảo lúc này, vẫn không chạm đến chỗ nằm của bọn họ. Trong lòng Lâm Khanh bỗng bật lên một mơ ước, rằng giá như tháng ngày sau, có thể vĩnh viễn được như bây giờ.
Mãi mãi có người này ở trong tay, bình an đi vào giấc ngủ.
Thực ra, những lời Hà Anh nói đều rất đúng. Hiện tại, anh không hề có tâm trạng nghĩ tới quá khứ rồi ngày sau ra sao. Bốn mươi năm đã qua, mấy chục năm sắp qua, chỉ tựa như một cơn gió nhẹ, vội vã, thảnh thơi trôi tuột giữa lòng bàn tay.
Ít nhất là hôm nay, được ôm người ấy ở trong lòng như vậy, anh cũng đủ mãn nguyện rồi.
-----------------------
Ngay sớm ngày sau, chuông cửa nhà Lâm Khanh đã reo từ rất sớm. Mặc cho Gia Văn nhõng nhẽo đòi anh cùng ngủ tiếp, anh vẫn phải nuối tiếc gỡ cánh tay cậu ra. Khi Lâm Khanh xuống cổng, mới nhận ra Hà Anh đã đứng đó tự bao giờ.
Cô nở nụ cười, thân thiết thúc giục anh.
"Lâm Khanh, tôi thấy anh mất tích lâu quá nên mới đến mời anh đi ăn sáng. Nhanh lên, thay đồ, đi ăn rồi còn đến công ty. Hôm qua anh nghỉ, lịch trình đang đội đống lên đây này. Nhưng đợi chút, mùa này không có muỗi, vậy mấy cái vệt đỏ đỏ trên cổ anh kia là sao? Hay tại tôi hoa mắt?"
Lâm Khanh quả thực muốn đào ngay một cái lỗ để chui xuống. Anh chưa kịp trả lời, thì giọng nói như chuông bạc êm tai quen thuộc đã vang lên từ đằng sau.
"Anh yêu.....Em đói....."
Hà Anh trố mắt nhìn, chìa khóa lẫn hồ sơ trên tay rơi như mưa xuống đất. Lâm Khanh ho khan, cuối cùng vẫn chỉ biết cúi xuống nhặt giúp, mở rộng cổng, nghiêng người cho cô đi vào nhà.
"Tôi đã nói không được sỗ sàng quá rồi mà cậu ta cứ thế. Thôi....Nếu cô không phiền, có thể....ừm...vào ăn với chúng tôi."
Hà Anh mím môi một chốc, sau đó bất mãn nói to.
"Anh Khanh, anh không được ăn quỵt. Tôi đoán đúng mà, giao tiền cược cho tôi ngay!"
Bình minh ồn ào thức tỉnh, con đường ngoài phố lại bắt đầu nhộn nhịp, hối hả, tấp nập, ngược xuôi.
End chap 25