"Cái gì? Anh vừa nói anh suýt bị người ta hiếp hả?"
"Hà Anh, tôi xin cô đó! Ngồi xuống và be bé cái miệng lại hộ tôi."
Lúc này, Hà Anh và Lâm Nhanh đang ngồi đối diện nhau trong một góc khuất của một quán cafe. Quán này khách khứa rất vắng, Lâm Khanh lại ăn mặc giản dị, mái tóc đen tuyền cứ thế qua loa chải xuống nên không có ai nhận ra anh. Hà Anh vừa nghe được mấy câu đã vội mở to mắt, chiếc cốc đặt mạnh xuống bàn mà lớn tiếng cảm thán, vô tình khiến vài người đằng sau nhíu mày quay lại nhìn bọn họ. Lâm Khanh gò má lúc này đỏ lựng, ngượng đến độ chẳng biết nên chui xuống đi đâu. Hà Anh cũng nhận ra biểu hiện quá khích của mình, bèn ậm ừ thu người lại, ánh mắt hướng xuống thoáng vẻ bối rối.
Mấy người kia tò mò nghe chuyện, khi thấy họ im lặng lâu như vậy thì cũng mất hết hiếu kì, ai nấy đều quay lưng đi, tiếp tục công việc đang dang dở của mình.
"Những điều anh kể, là thật sao?"
Lâm Khanh ho khụ một tiếng, khoảng trống giữa hai lông mày thấp thoáng hiện lên những nếp nhăn.
"Tôi lừa cô làm gì chứ? Tin hay không thì tùy! Bây giờ, tôi đang muốn rối tung cả đầu lên đây."
"Vậy anh tính sao?"
"Thì tôi gọi cô ra đây, là để xin ý kiến về việc đó mà."
Lâm Khanh càng nói, giọng càng lí nhí, hai gò má cũng đỏ gay lên như quả cà chua. Hà Anh không thể không buồn cười, thuận tay nhấc li cafe lên uống để nén xuống âm thanh khiếm nhã trực bật lên trong cổ họng mình. Đi theo Lâm Khanh đã gần hai mươi năm, cô đã cùng anh san sẻ, cùng anh làm bạn. Một phần tuổi trẻ của cô cũng qua đi ở bên người này, nhưng cô nhớ rằng rất ít khi anh tìm gặp mình vì một chuyện như vậy. Một chuyện đơn giản vì bản thân anh, không phải công việc, không phải hợp đồng hay bất kì một lịch trình khô khan nào khác cả.
Bốn con mắt trân trân nhìn nhau. Dù không chạm vào nhưng Hà Anh cũng biết nhiệt độ trên mặt Lâm Khanh lúc này đã tăng lên không ít. Anh đã lấy lại vẻ trầm ổn, chỉ là nếu quan sát kĩ sẽ thấy những ngón tay cầm cốc nước khẽ run run. Sắc mặt rất bình thản nhưng thần khí hai bên má lại rực rỡ đến khác lạ. Hà Anh trộm nảy ra vài suy nghĩ vu vơ trong đầu. Một người ngại ngùng bên dưới lớp da điềm tĩnh. Một đứa trẻ khờ dại bên trong người đàn ông đã gần bốn mươi. Hình như cho dù là hai mươi năm về trước, cô cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của anh như vậy bao giờ.
Bàn tay mềm mại của Hà Anh đan vào nhau, chống bên dưới cái cằm thon nhọn. Đôi mắt lá răm của cô hơi nheo lại, thoáng lộ ra nơi đuôi mắt một nét kẻ sắc lẹm, cong cong như vầng trăng.
Lâm Khanh thở dài, cau có.
"Cô bớt nói lung tung đi được không? Nếu mọi thứ thực sự đơn giản thì tôi tìm cô làm gì. Nhiều ngày nay, tôi cũng không biết phải đối diện với cậu ấy thế nào cả."
"Vậy hóa ra đấy là lí do mà gần đây không hề thấy anh và Havick đi chung?"
Một cái gật đầu của Lâm Khanh đã thay cho câu trả lời.
Đáp án này, không ngoài dự đoán của Hà Anh. Khi nhìn thấy bộ đôi ngày thường dính chặt lấy nhau gần đây tự nhiên mỗi người một ngả, cô đã sinh nghi. Ban đầu, cô nghĩ rằng bọn họ vì chuyện gì đó mà xung đột rồi giận nhau, chứ không biết rằng mọi thứ tiến triển nhanh như vậy. Mấy hôm nay, nghe nói khi ở công ty, Gia Văn cứ giam mình như con chuột trong phòng tập, chỉ khi nào đến giờ ăn và tan sở mới bước ra. Cậu ta trông mệt mỏi, có lẽ đêm về ngủ cũng không thật yên. Mà hình như, hôm qua, cô cũng vẫn còn thoáng thấy bóng cậu thập thò gần ở chỗ đỗ xe của Lâm Khanh dưới tầng hầm.
Nghĩ đến đây, Hà Anh lần nữa bật cười.
Tiếng cười của cô như đã chọc đúng chỗ ngứa trong người của Lâm Khanh. Anh nhấp một ngụm cafe cho hạ hỏa, vị đắng mạnh mẽ lẫn cái lạnh của đá quyện vào nhau trong khoang miệng anh. Hà Anh ngừng cười, lại ưỡn ngực ngồi thẳng lưng trên ghế, chỉ là trong ánh mắt vẫn thấp thoáng như có như không nét đùa vui.
"Xin lỗi, tôi hơi thiếu kìm chế. Vậy giờ tôi hỏi thật, cũng mấy ngày xảy ra sau vụ ấy rồi, bây giờ anh thấy sao?"
"Ờ....ừm.....Thực ra hôm ấy tôi say quá, cũng không nhớ được nhiều. Chỉ biết là sau đó đã hơi mất kìm chế....Mấy ngày nay, tôi cũng không biết diễn tả ra sao nữa, chỉ là.....à không! Có lẽ chỉ là tôi thấy hơi sợ thôi."
"Anh sợ cái gì?"
"Tôi cũng không rõ nữa....Có lẽ là sợ rằng chuyện này sẽ gây rạn nứt mối quan hệ của chúng tôi."
Hà Anh thở dài, ngụm nước trong cổ học thiếu chút nữa nghẹn lại. Đây thực ra là tình cảnh gì vậy? Là do lòng người quá mức nhân đạo hay do tình cảm chính là thứ khiến EQ của mỗi người sụt giảm không phanh đây.
"Tôi nói rồi. Nhất định anh phải nộp tiền cược cho tôi! Tôi đã đoán từ trước mà, trước sau gì rồi anh cũng sẽ bị thằng nhóc ấy cướp hết hồn vía."
"Cô vẫn còn có thể trêu tôi?"
Hà Anh lắc đầu, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc một cách khác lạ. Cô lại nhìn anh, ánh mắt dữ dội đến độ như muốn xuyên thủng vào tận trong tâm can. Lâm Khanh thoáng yên lặng, bên tai chỉ vang lên tiếng chất vấn rất khẽ của cô.
"Thẳng thắn một chút đi, anh thích thằng bé đó đúng không?"
Lâm Khanh sững người, ánh mắt sau cặp kính trắng ngây ra trong một giây. Anh bần thần nhìn sang khoảng không trống rỗng bên cạnh, sau đó mới nhẹ giọng đáp.
"Nói rằng tôi nuối tiếc cậu ấy thì có vẻ đúng hơn."
Hà Anh suy nghĩ hồi lâu, sau đó gật đầu, ra chiều như đã hiểu.
Không chỉ đơn giản là thích mà còn là nuối tiếc và thân thương. Một Lâm Khanh đã đi qua thanh xuân, nhiều năm cô độc không anh em con cái, chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng đặc biệt với Gia Văn. Đến chính cô, cũng cảm giác cậu ta bây giờ, thật giống như hình bóng người kia của nhiều năm về trước.
Cậu ấy tựa như một bản thể khác, một đứa con trai, một đứa em trai. Lâm Khanh thông qua bóng dáng của cậu, mà tìm kiếm niềm an ủi bên trong tâm hồn mình.
"Vậy thì đến đi! Tóm lại anh còn muốn suy nghĩ cái gì nữa?"
"Cô không hiểu sao? Cậu ấy mới ngoài hai mươi, trong khi tôi thì đã gần ngưỡng bốn mươi. Bây giờ, tôi sợ hãi vì tôi biết một đêm thôi cũng đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Nhưng hai mươi năm trước, liệu tôi có nghĩ được như thế không?"
"Anh Khanh...."
"Cô nghĩ xem. Bắt một người như thế phải ở lại bên mình, có công bằng hay không? Vả lại liệu một hai năm nữa, ai dám chắc sẽ không thể có chuyện gì xảy ra hay không."
Lâm Khanh dừng lại, khuôn mặt vẫn giữ lấy vẻ nho nhã, nhưng giọng nói lại dồn dập, khẽ run.
"Hơn nữa, mọi thứ đều chỉ là từ cảm nhận của tôi mà ra. Bản thân Gia Văn, chưa từng chính miệng thừa nhận điều gì cả?"
"Ước muốn duy nhất của tôi là chỉ cần luôn được nhìn thấy cậu ấy, được chăm sóc và làm cho cậu ấy vui vẻ, thật lâu."
Nghe chính miệng Lâm Khanh nói ra câu này, chân mày Hà Anh nhướn lên. Hai người nhìn nhau thật lâu, quán vắng khiến những âm thanh xáo động nhỏ nhất cũng trở nên rõ ràng. Lâm Khanh thở dài, nhìn xuống bàn nước bên dưới. Chủ quán vốn đã chuẩn bị sẵn cho từng bàn thuốc lá và bật lửa, cả chiếc gạt tàn nhỏ cũng để sẵn ở ngay bên. Bình thường, anh không bao giờ động đến những thứ này nhưng hôm nay bàn tay lại như đang chuyển động một cách vô thức. Anh mở bao thuốc lá, lấy một điếu ra rồi châm lửa. Đầu ngọn thuốc kẹp trên ngón tay thon dài từ từ biến thành tàn tro màu xám.
Bàn tay Lâm Khanh đưa lại gần mặt. Điếu thuốc cứ thế được ngậm lên, nằm thẳng ngay ngắn giữa hai phiến môi mềm mại trước con mắt kinh ngạc của người ngồi đối điện.
"Anh Khanh này, giờ đây nhìn thấy cảnh này thì tôi hiểu cái vụ đang diễn ra nó nghiêm trọng đến mức nào rồi."
Điếu thuốc trên môi vẫn cháy. Lâm Khanh yên lặng, thừ người, ngây ra. Con mắt bên dưới mắt kính tròn xoe tĩnh mịch. Hà Anh rút luôn điều thuốc từ miệng anh xuống, dụi đi. Lâm Khanh không kịp phản ứng, chỉ có thể mở to mắt nhìn đầu thuốc tắt dần bên trong chiếc gạt tàn.
"Anh Khanh cũng cảm nhận được là Havick thích anh, đúng không?"
"Cô...."
"Khi ở cạnh anh, cậu ta rất vui vẻ, cũng luôn cười tươi như một đứa trẻ. Không phải anh nói muốn làm cho cậu ta mãi vui tươi như thế hay sao?"
Mẩu thuốc trước mặt tàn hẳn, cháy dụi. Chất giọng Hà Anh bên tai vẫn đều đều, nghe bình lặng mà trực chờ dâng cao như nước lũ.
"Thú thật, suốt nhiều năm nay, tôi vẫn mong chờ một ngày được nhìn thấy anh như vậy. Tôi mong được chính miệng nghe anh nói anh đang yêu thích một ai."
"Nếu tất cả sau chuyện này mà đổ vỡ, không chỉ anh đau mà người kia cũng sẽ đau."
"Lâm Khanh, tôi cũng già rồi. Đối với đàn bà chúng tôi, thì tuổi già càng là thứ đáng sợ hơn. Cho nên, tôi mới nói với anh rằng cho dù chuyện gì xảy ra cũng hãy cứ làm theo những gì mình muốn. Đừng để bản thân có cơ hội nuối tiếc về sau."
"Tự cho mình một con đường đi, anh Khanh ạ! Đâu có ai quan tâm ngày mai ra sao đâu. Đừng đem kinh nghiệm quá khứ mà mãi áp đặt cho hiện tại. Chỉ cần hôm nay mình cảm thấy vui vẻ hạnh phúc, thế là đủ rồi."
"Tôi nghĩ, Havick sẽ rất vui."
Hà Anh nói xong, liền xoay đầu quay lại nhìn anh. Khuôn mặt của cô dưới ánh nắng lộ ra nét cười dịu dàng ấm áp. Dù cả hai đã không còn trẻ, nhưng nụ cười ấy vẫn là luôn là thứ khiến cho Lâm Khanh cảm thấy rất dễ chịu.
Đúng vậy, anh già rồi. Nếu bỏ lỡ, chỉ sợ cơ hội sẽ không đến lần hai nữa.
"Hà Anh, cảm ơn cô!"
Quán vắng yên tĩnh, tiếng nhạc cổ điển từ chiếc đài cũ trong quầy bar phát ra giai điệu êm ả du dương. Lâm Khanh vừa đi khỏi, Hà Anh cũng vẫn còn ngồi đó thêm một chút nữa. Cô kiên nhẫn uống nốt cốc nước còn dở, nghe nốt bản nhạc hay đang vang lên bên tai. Ngoài phố, bóng nắng bên dưới tán cây lao xao. Mảng hồ trong xanh phía xa xa mang hơi nước mát lạnh phủ nhẹ lên da mặt.
Cô nghiêng đầu, bỗng dưng trong tâm thức nhớ lại những kỉ niệm đã đi qua từ rất lâu. Thời học sinh, khi nhiều bạn cùng lớp đã tập tành biết yêu, cô thích nhất là được lén lút đi theo xem hẹn hò, hay đọc trộm những bức thư tình ngô nghê mà bọn họ để lại cho nhau bên dưới ngăn bàn. Những trái tim nghuệch ngoạc ai vẽ lên cửa sổ năm ấy, trông dễ thương, sinh động biết bao.
Hy vọng, anh ấy sẽ hạnh phúc.
------------------------------
Cho đến khi từ chỗ Hà Anh trở về, trong lòng Lâm Khanh cứ mãi vần vò trăm ngàn mối ngổn ngang.
Bên trong căn nhà của anh, mỗi một chỗ, đều có dấu vết của Gia Văn chạm qua. Gia Văn tắm trong bồn, Gia Văn ngồi trong bếp ăn tối. Gia Văn cười, Gia Văn nói. Gia Văn ngồi trên sopha vừa hát vừa đệm đàn cho anh nghe. Gia Văn cặm cụi từ tầng một lên tầng hai, chăm chỉ giúp anh lau dọn nhà cửa.
Ngay cả khi Lâm Khanh bật vô tuyến lên cũng suýt ngã ngửa khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc ấy. Gia Văn vốn là ngôi sao mới đang nổi bật, nhiều nhãn hàng đua nhau săn đón cậu khắp nơi. Bên trong chương trình quảng cáo đang phát là hình ảnh Gia Văn ngửa cổ uống một chai nước khoáng, giọt nước lạnh chảy theo cổ áo đi xuống. Cậu hướng về màn hình, nở một nụ cười rạng rỡ như nắng hè chói chang.
Lâm Khanh cầm lấy điều khiển bấm vội nút tắt, đen mặt khóa cửa đi lên phòng mình.
Cả ngày hôm ấy, anh quyết tâm không bước chân ra khỏi cửa. Cửa nhà đóng kín đã đành, đến cả hầu hết những ban công cũng không mở ra lấy một khe. Tròn một ngày đêm giam mình trong phòng, Lâm Khanh gần như mất đi khái niệm giữa sáng và tối. Lúc anh quay về, mới là gần trưa. Ngồi một mình trong nhà chán chường ngẫm nghĩ, mệt thì ngủ, đói thì lấy thứ gì ăn tạm qua loa. Hết đánh đàn thì hát, hát đến mệt lại lăn ra đi nằm. Thời tiết thất thường, không khí ngột ngạt trong phòng khiến đầu anh đau nhức. Cho đến lúc nhìn ra đồng hồ, anh mới hốt hoảng nhận ra kim giờ đã chạy thẳng tới số hai.
Là hai giờ sáng, chứ không phải hai giờ trưa. Tức là đã gần mười tám tiếng trôi qua sau cuộc hội thoại gần đây nhất của anh.
Lâm Khanh thở dài, bấy giờ mới chịu kéo rèm ra. Trời đang vào khuya, đèn trong khu phố cũng đã tắt hết, bên trong cửa sổ trông ra chỉ thấy duy nhất là bóng đêm thăm thẳm miên man. Ngủ vạ ngủ vật cả ngày nên tất nhiên giờ này Lâm Khanh không thể chợp mắt nữa. Anh ngồi xuống bên dưới chân giường, mở sách ra đọc, yên lặng chờ lúc mặt trời lên.
Chẳng biết đã qua bao lâu, sau cánh cửa gỗ đóng chặt dẫn ra ban công ở phòng anh, bỗng vang lên từng hồi lộc cộc gõ cửa.
Lâm Khanh giật thót người, cau mày quay đầu ra sau. Tiếng gõ bên ngoài vẫn vang lên, từng nhịp đều đều thậm chí còn tạo nên được cả âm hình tiết tấu. Chẳng lẽ kẻ trộm cũng có trình độ văn hóa cao đến độ cảm thụ được âm nhạc? Lâm Khanh vô cùng thắc mắc. Anh vẫn chưa lên tiếng, việc đầu tiên là cầm sẵn con dao gọt hoa quả trên mặt bàn lên tay, sau đó mới rón rén đi ra mở cửa.
Con dao trong tay anh lóe lên, sáng lấp loáng. Nhưng lúc này chủ nhân của nó lại ngây người, trong hàng chục giây vẫn không thốt lên nổi một câu.
Bên ngoài ban công, dưới ánh sáng nhàn nhạt mơ hồ, bóng người cao lớn tựa như vừa bước ra từ màn sương bạc. Mái tóc mềm mại rối bời, lá cây dính đầy trên tay áo và gần cổ chân. Những vết sứt chỉ trên đầu gối chiếc quần bò và tiếng thở dốc hồng hộc cho biết cậu ta chắn chắn đã bước lên đây theo cách không hề bình thường.
"Cửa nhà tôi khóa, cửa cổng không mở. Vậy cuối cùng cậu lên đây bằng cách nào?"
Gia Văn gãi đầu, bẽn lẽn, ấp úng một hồi mới có thể nói hết cả câu.
"Ừm....em trèo rào, sau đó leo theo mấy cái bậc ở bên tường để lên."
Tròng mắt Lâm Khanh suýt nữa rơi ra.
Gia Văn vẫn bối rối đứng đó, vẻ mặt không cam lòng mà to tiếng thanh minh.
"Cũng không phải tại em có ý xấu gì đâu. Chỉ tại anh cứ mãi không chịu nhìn mặt em. Ngày xưa trốn nhà đã phải vài lần dùng cách này, em cũng sợ rồi, nhưng quấy quá mới phải dùng lại đấy chứ. Với lại anh yên tâm, vừa nãy em leo lên, không bị ai thấy cả."
Lâm Khanh nuốt nước bọt, cố gắng lắm mới nặn ra được một câu khác.
"Bây giờ là mấy giờ?"
"Bốn rưỡi, à không, đấy là lúc em vào đây....chắc bây giờ phải năm giờ kém rồi."
Bốn rưỡi? May mắn hôm nay bảo vệ khu phố không đi tuần chứ nếu không giờ này, chắc chắn cậu đang ngồi uống nước trong đồn công an phường rồi.
Lâm Khanh thở dài xoa trán, bất đắc dĩ mở rộng cánh cửa ban công cửa ra. Hai mắt Gia Văn lập tức sáng lên, hành động tự nhiên như đứa trẻ, cứ thế không cần mời mà bước luôn vào phòng anh.
Phía chân trời, ban mai đã bắt đầu lên.
End chap 22