"Chuyện này kể ra thì dài lắm, nhưng thím không cần lo lắng đâu ạ.Hiện tại mọi chuyện đã ổn rồi"
Vũ Tình nhẹ giọng đáp lại câu hỏi của thím Trân.
Cô cảm thấy bản thân hiện tại còn lành lặn tay chân thế này là tốt rồi, dù sao cũng chưa có ai thiệt mạng cả.
"Là ai đã gây ra chuyện này cho cháu vậy? Cháu có biết mặt người đó không?"
"Không ạ"
Vũ Tình nhanh miệng đáp lại câu hỏi của thím Trân.
Cô cảm thấy chuyện Cố Hỉ Tâm là người đứng sau rất cả mọi chuyện chỉ có một mình mình và Cố Kình Quân biết thì hay hơn.
Tốt xấu gì cô ta cũng là em gái anh, đâu thể để cho cô ta mất đi hoàn toàn sĩ diện được đâu chứ.
"Vậy sao?"
Thím Trần thấy cô nói thế cũng không cố hỏi thêm làm gì nữa.
Bà cũng biết việc quan trọng trước mắt chính là phải luôn để tâm trạng Vũ Tình luôn thoải mái cũng như cần lên chế độ ăn uống cùng nghỉ ngơi thật hợp lý cho cô, có như thế thì Vũ Tình mới sớm ngày bình phục được.
"Có chuyện gì vậy? Hỉ Tâm vẫn chưa xuống nhà sao?"
Tấn Phong cảm thấy kì lạ vì từ suốt hôm qua tới giờ Cố Hỉ Tâm giống như đang lảng tránh mặt mình, Hiện tại anh đang ở công ty, muốn cho Cố Hỉ Tâm một mình ở nhà tự do mà hoạt động, nhưng thật không ngờ thím Trương vừa gọi điện báo cô ta vẫn như ngày hôm qua trốn biệt trong phòng không chịu xuống.
"Buổi sáng và buổi trưa nay cô ấy đều không ăn sao?"
Tấn Phong vừa gõ tay lên mặt bàn vừa cất tiếng hỏi, thím Trương rất nhanh đã cho anh đáp án: "Đúng vậy, Thiếu Gia.
Bữa sáng mà bữa trưa Cố Tiểu Thư đều không ăn.
Tôi đã đưa đồ ăn lên Tấn Phong cho cô ấy nhưng cô ấy vẫn không chịu ra lây ạ.
Cố Hỉ Tâm nhanh chóng cho anh lời hồi đáp.
Vậy cái thái độ này là sao đây? Tấn Phong đã đủ mệt với cái tính tình trẻ con này của cô ta.
Anh cau chặt chân mày rồi nói: "Vậy em nhanh mở cửa cho anh vào trong đi.
Gặp người khác không được, nhưng chẳng lẽ gặp anh cũng không được sao?"
"Không, hiện tại em thật sự không muốn gặp ai cả"
"Đủ rồi.Nếu em còn cứ hồ nháo như vậy thì sẽ chẳng có buổi lễ đính hôn nào diễn ra đâu, em hiểu chứ?"
Tấn Phong rốt cuộc cũng không có đủ kiên nhẫn nữa mà trực tiếp lên tiếng cảnh cáo cô ta.
Quả nhiên lời vừa mới thốt ra, cánh cửa phòng màu nâu trầm liền được mở ra.
Cố Hỉ Tâm nhìn Tấn Phong sắc mặt âm u đang đứng trước cửa phòng mình mà lao nhào vào ôm lấy anh, thân thể không khống chế được lo lắng mà run lên như cầy sấy nói: "Không, anh đừng hủy lễ đính hôn.Em đã chờ ngày biết bao lâu chứ? Anh không được hủy nó."
"Em rất yêu anh, rất yêu, rất yêu.Em chỉ có một mình anh thôi, anh không thể nào bỏ rơi em được"
"Hỉ Tâm, giải thích.Tất cả những chuyện này là sao?"
Tấn Phong đẩy cô ta ra, ép Cố Hỉ Tâm phải giải thích lý do tại sao hành động của cô ta trong ngày hôm nay lại đột nhiên trở nên kì lạ như vậy.
"Em....