Cố Kình Quân vừa từ phòng khám trở ra thì điện thoại trong túi anh reo lên.
Người gọi tới là Cố Phu Nhân, Cố Kình Quân nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một hồi lâu rồi mới nhấc máy lên mà nói: "Có chuyện gì vậy mẹ?"
"Kình Quân, con đang ở đâu vậy? Sao hồi tối mẹ gọi mà con không nghe máy, có chuyện gì xảy ra sao? Mẹ đến biệt thự cũng không thấy con nữa"
"Con đang có việc bận nên không có mặt ở nhà ạ.Mẹ gọi cho con có chuyện gì không?"
"Ừ, là về đám hỏi của Hỉ Tâm.
Con bé nói muốn thay đổi cách trang trí hôn lễ, nó không vừa ý với cách bài trí của trung tâm tổ chức sự kiện"
"A lô?"
Cố Phu Nhân còn chưa nói hết câu thì bên tai đã vang lên một tiếng tút kéo dài.
Bà nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen, chân mày cau chặt lại, không hiểu rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra cả.
Cố Kình Quân tắt nguồn điện thoại, bây giờ nghe đến cái tên Cố Hỉ Tâm, anh chỉ hận không thể ngay lập tức bóp chết cô ta.
Nếu không vì sự ngông cuồng tự tung tự tác của Cố Hỉ Tâm thì Vũ Tình bây giờ cũng đã không rơi vào tình trạng nguy hiểm như vậy rồi.
Mặc dù đang kích động nhưng Tấn Phong cũng biết mình không thể lỗ mãng.
Việc quan trọng trước mắt là phải chăm sóc tốt cho Vũ Tình, kiên nhẫn chờ đợi cô tỉnh lại.
Cơn sốt của Vũ Tình may mắn có dấu hiệu giảm đi, nhưng sắc mặt cô vẫn vô cùng nhợt nhạt, nhìn cũng đủ thấy cô đang mệt mỏi đến nhường nào.
Cố Kình Quân vươn tay chạm lên mi mắt cô, cảm nhận rõ ràng cảm giác nóng bỏng từ cơ thể Vũ Tình xuyên qua làn da anh mà ngấm vào trong xương tủy.
"Em có đau lắm không?"
Cố Kình Quân nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, giống như đang muốn truyền cho cô hơi ấm.
Nhưng Vũ Tình vẫn giống như một khúc gỗ mà nằm yên như vậy, cô không hề nhúc nhích, tới một cái cử động tay thôi cũng không có, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của cô.
Ngay lần mở mắt đầu tiên, còn chưa kịp cử động thì cô đã chau chặt chân mày do cơn đau bén nhọn từ sau lưng truyền tới.
"Tiểu Tình, em tỉnh rồi?"
Cố Kình Quân vui mừng chạy đến bên cạnh cô, sau lưng anh còn có bác sĩ.
Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đeo cặp kính dày cộm trông giống như đã vào tuổi tứ tuần chậm rãi tiến lại bên cạnh giường mà cất tiếng trâm khàn hỏi cô: "Cô gái trẻ, cô thấy thế nào rồi?"
Vũ Tình nghe thấy bác sĩ hỏi vậy liền hít một hơi sâu để khống chế cơn đau sau lưng mình, sắc mặt rõ ràng là tái nhợt đi một chút so với lúc cô đang năm yên lặng ngủ mà nói: "Vết thương sau lưng khá đau ạ.
Còn lại thì không sao."
"Đau đến mức trán đổ mồ hôi rồi mà em còn nói không sao?"
Cố Kình Quân cẩn thận đem khăn giấy trên bàn thấm khô đi mồ hôi đang túa ra trên trán cô rôi quay đầu qua nhìn bác sĩ: "Bác sĩ,có cách nào để khiến cô ấy giảm bớt cơn đau một cách hiệu quả nhất không?"
"Cô ấy vừa trải qua phẫu thuật rồi tỉnh lại, hiện tại không thế dùng quá nhiều thuốc giảm đau, tác dụng phụ sẽ khiến cô ấy ngủ nhiều hơn, khiến cho cơ thể càng trở nên mệt mỏi.
Cho nên trước mắt cứ hạn chế những vận động không cần thiết của cô ấy đi đã, sau đó mới tính dùng đến các loại thuốc giảm đau sau."
"Vũ Tình, như vậy có được không?"
Cố Kình Quân nắm chặt lấy bàn tay cô, bởi vì gấp gáp nên lực tay của anh có hơi mạnh một chút.
"Được ạ, em có thể chịu được.
Chúng ta cũng đâu còn cách nào khác ngoài nghe lời bác sĩ đâu.".