Quay quẩn một lúc thì cũng đã đến giờ cơm trưa.
Vũ Tình đem theo canh gà cùng với mấy miếng bánh kem tới công ty tìm Cố Kình Quân.
Mấy ngày hôm nay thời tiết thất thường, lúc nắng lúc râm, thỉnh thoảng còn có mấy cơn gió mạnh nổi lên khiến cho người ta cảm giác hơi lành lạnh.
Cũng đúng, bởi vì hiện tại đã sắp vào thu rồi, không khí có phần ẩm hơn, cũng lạnh hơn nhiều so với mùa hạ nữa.
Rất nhanh Vũ Tình đã đến trước công ty.
Mặc dù đã đến tận nơi, nhưng cô cũng không khiếm nhã tới mức cứ như thế mà đi thẳng lên phòng làm việc của anh.
Cô cẩn thận lấy điện thoại ra gọi điện cho anh trước, kiên nhẫn chờ đợi Cố Kình Quân nhấc máy.
Từ hôm qua đến giờ, Cố Kình Quân chưa ăn uống một chút gì, chỉ vùi đầu vào công việc, cho nên tâm trạng anh đang không tốt, cơn đau dạ dày cũng đang tìm đến anh.
Đang gõ phím thì chuông điện thoại reo lên.
Cố Kình Quân dừng lại mấy ngón tay đang lướt nhanh trên dãy phím lại rôi cầm điện thoại lên xem, người gọi tới là Vũ Tình.
Được nghe thấy thanh âm quen thuộc của cô vang lên bên tai mình, sự căng thẳng trong anh mới được giảm đi đôi chút.
Mặc dù vẫn có chút trách cứ cô, nhưng anh không đành lòng đã nhìn thấy cô gọi cho mình mà lại lơ đi không bắt máy.
Cho nên nhanh chóng nhấn nút nghe: "Alô-"
"Kình Quân, là em, Vũ Tình.
Anh có ở trong phòng không? Em mang đồ ăn tới cho anh.
Vì tối qua anh đã không về nhà rồi"
"Anh hiện tại đang có chút việc bận"
Cố Kình Quân đảo mắt nhìn chồng tài liệu chất cao như núi ở trên bàn, anh cũng đã nói sắp tới công ty có tiệc chào đón nhân viên mới nên công việc gần đây vô cùng nhiều, anh dường như còn chẳng có thời gian mà chếnh mảng lúc ở công ty.
Cho nên nói anh đang bận không phải là một lời nói dối.
Nhưng nói như vậy cũng một phần là do anh không biết nên đối mặt với cô như thế nào.
Tâm trạng của anh...!
Vẫn còn chưa bình ổn lại.
Lần đầu tiên thấy anh từ chối gặp mặt mình, trái tim Vũ Tình cảm thấy đau như dao cứa.
Nhưng mục đích cô tới đây ngày hôm nay là để làm hòa với anh.
Hôm nay Thím Trần đã hâm canh gà, nói là để cho anh bồi bổ"
Vũ Tình nói rồi múc canh ra bát rồi đưa thìa cho anh.
"Cảm ơn em"
Cố Kình Quân cầm lấy chiếc thìa từ tay cô rôi ngồi qua ghế sô pha ở ghế đối diện.
Đã gần một ngày không ăn uống gì rồi.
Cho nên vừa ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, dạ dày anh liền cảm thấy hơi nhộn nhạo.
Cố Kình Quân nhanh chóng nếm thử món canh gà hầm, vị vẫn ngon như vậy.
Vũ Tình thấy anh ăn ngon miệng, cô cũng cảm thấy vui lây.
"Còn có thịt kho và cơm trắng, anh ăn nhiều một chút, em đem đến rất nhiều"
"Em đã ăn trưa chưa?"
Cố Kình Quân hơi híp đôi mắt phượng của mình lại rồi nhìn cô mà cất tiếng hỏi"
"Em đã ăn no rồi"
Vũ Tình thành thật trả lời anh.
Vì thời gian gấp rút nên tốc độ ăn uống của anh cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc đồ ăn trên bàn đã được anh ăn gân hết rồi.
Vũ Tình thấy anh đã ăn no liên đưa hộp bánh kem đặt lên trên bàn mà nói: "Kình Quân, cái này là..."
"Chủ tịch! Đến giờ rồi, chúng ta xuất phát thôi"
Vũ Tình còn chưa kịp nói hết câu thì cửa đã được đẩy ra, người bước vào bên trong là Quan Hành.
"Xin lỗi, đã thất lễ rồi..