Môn đăng hộ đối sao? Cố Kình Quân vừa nghe thấy từ này liền nâng môi cười nhạt.
Như thế nào là môn đăng hộ đối sao? Yêu đương còn cần loại chuyện thế này định đoạt à? "Nếu không còn chuyện gì nữa thì con xin phép về trước ạ.Công ty vẫn còn nhiều việc chờ con xử lý"
"Được, mẹ không ngăn cản con.Nhưng chuyện của Hỉ Tâm con nhớ...!
"Con đã rõ rồi.Xin phép mẹ con về trước."
Cố Kình Quân cắt ngang những lời Lạc Nhạc Dung nói rồi nhanh chóng đứng lên.
Mỗi lần về nhà như thế này, thú thật là anh không thấy hứng thú và vui vẻ gì cho lắm.
"Đứa trẻ này làm sao vậy chứ?"
Cố Phu Nhân đưa tay lên sờ cảm rồi rồi nhìn theo bóng lưng cao lớn của Cố Kình Quân.
Bà cũng chưa yêu cầu gì quá đáng mà, sao anh lại khó chịu ra mặt vậy? Cố Kình Quân ngôi lên xe liên lập tức quay đầu xe rồi lái thẳng về phía biệt thự.
Đã một ngày không gặp rồi, mỗi giây trôi qua anh lại càng cảm thấy nhớ Vũ Tình hơn, cho nên càng phải đẩy nhanh tốc độ để sớm được về nhà mà nhìn thấy cô thôi.
Khoảng một tiếng sau thì Cố Kình Quân lái xe về biệt thự.
Lúc này cũng đã là hơn tám giờ tối rồi, nhưng mọi người đều chưa ăn tối mà chờ đợi anh trở về mới cùng ăn.
"Kình Quân, anh về rồi"
Vũ Tình cũng đã sớm dặn lòng mình phải quên sạch chuyện tối hôm qua mà tỏ ra thật bình thường với anh, cho nên vừa nghe tiếng anh mở cửa đã vội vàng đứng dậy từ ghế sô pha rồi chạy ra câm áo khoác giúp anh.
Mùi đồ ăn thơm ngào ngạt xộc vào cánh mũi Cố Kình Quân khiến anh liên phải lên tiếng hỏi: "Em chưa ăn tối sao? Đã trễ vậy rồi mà?"
"Không trễ, em đợi anh về rôi cùng ăn"
"Vậy cơ thể em thế nào rồi? Có còn thấy đau bụng nữa không?"
Tầm mắt anh dời xuống cái bụng nhỏ của cô.
Nghe thấy anh hỏi như vậy, mặt Vũ Tình hơi phiểm hồng lên, đưa tay nhỏ bé sờ lên bụng mà đáp: "Đã đỡ đau hơn nhiều rồi ạ"
"Vậy thì tốt, chúng ta vào trong ăn tối thôi."
Cố Kình Quân cảm nhận được ánh mắt dò xét của Vũ Tình đang nhìn chằm chằm vào mình nên liền lên tiếng nói: "Em đang nghĩ bậy bạ cái gì đó? Anh chuẩn bị lễ đính hôn cho em gái anh, sẽ diễn ra vào tuần sau thôi"
"Cố Hỉ Tâm sao?"
Ánh mắt Vũ Tình để lộ ra tia kinh ngạc.
Đôi đũa trong tay cô cũng vì thế mà rơi xuống bản, tạo ra âm thanh lách cách.
"Xin lỗi"
Vũ Tình nhận thấy hành động của mình đã thái quá, cho nên liền nhặt đôi đũa lên, sắc mặt cô có chút hơi tái đi một chút.
Cố Kình Quân yên lặng không nói gì, chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt cô.
Anh biết ít nhiều gì cô cũng sẽ để ý tới Tấn Phong, chỉ là không ngờ sự quan tâm của Vũ Tình đối với anh ta vẫn còn sâu như vậy, khiến cho cô mất đi khống chế mà bộc lộ ra ngoài.
"Không sao."
Cố Kình Quân cố gắng kìm nén khó chịu ở trong lòng, gắp một miếng thịt lớn bỏ vào bát của cô.
Vũ Tình khẩu vị bắt đầu giảm.
Rõ ràng chỉ mới vài phút trước cô vẫn còn thấy vô cùng ngon miệng, nhưng bây giờ đầu lưỡi lại đắng chát, cảm thấy chẳng có chút ngon miệng nào khi ăn nữa cả.
"Em ăn no rồi"
Vũ Tình nói rồi đấy ghế đứng lên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Bình thường cô ăn uống rất được mà, hôm nay sao lại ăn như mèo vậy chứ? "Vũ Tình, cơ thể vẫn chưa ổn sao?".