"Alô?"
"Tấn Phong, là tôi đây."
Cố Kình Quân nhanh chóng lên tiếng, chưa để Tấn Phong kịp thắc mắc gì anh đã nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: "Tối hôm nay tôi có thể mời cậu ăn tối được không? Coi như là lời xin lỗi vì hôm qua tôi đã đánh oan cậu, như thế nào?"
Xin lỗi? Cuộc gọi bất thình lình này Cố Kình Quân quả thực là đã đem Tấn Phong đi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác.
"Anh không phải đang nói đùa với tôi đấy chứ?"
Tấn Phong có chút nghi ngờ hỏi lại.
"Đương nhiên không nói đùa.Như thể này đi, cậu tự chọn nhà hàng rồi thông báo cho tôi, lúc đi nhớ dẫn Hỉ Tâm theo với nhé.Mẹ tôi bảo thấy nhớ em ấy rồi"
"Nếu như anh vợ tương lai đã có lòng, thì tôi đành nhận vậy"
Tấn Phong cười lên một tiếng rồi tắt máy, nhanh chóng ghi địa chỉ nhà hàng lẩu cay ở gần nhà cho Cố Kình Quân.
Anh ta cảm thấy việc này cũng tốt.
Bị đánh một chút vậy mà lại có thể khiến cho Cố Kình Quân áy náy khúm núm cầu xin mình tha lỗi, lại còn có thế đuổi cổ Cố Hỉ Tâm nội trong đêm nay.
Một công hai việc, anh ta là doanh nhân, đối với miếng mồi béo bở như vậy, sao có thể buông lời từ chối được cơ chứ? Thằng ngu cũng không làm như vậy.
Tấn Phong mở cờ trong bụng vui vẻ về nhà thay đồ tắm rửa.
Lúc anh ta sửa soạn xong cũng là lúc Cố Hỉ Tâm từ trên lầu hai đi xuống.
Thấy anh sửa soạn như vậy cô ta liền không nhịn được tò mò mà lên tiếng hỏi: "Phong, anh định đi đâu sao?"
Anh không phải là định ra ngoài gặp gỡ cô gái nào đấy chứ? Vô số viễn cảnh không mãy tươi đẹp trong đầu Cố Hỉ Tâm hiện lên khiến cho bàn tay của cô ta vô thức siết chặt.
"Hỉ Tâm, em xuống rồi à? Rất đúng lúc.Em tắm rửa rồi thay đồ đi.Anh đưa em ra ngoài ăn tối"
"Ăn tối? Anh và em sao?"
Cố Hỉ Tâm có chút không tin vào tai mình mà hỏi lại.
Vì rất hiếm khi Tấn Phong chủ động hẹn cô ta.
Bình thường nếu có ra ngoài ăn riêng, cũng đều là Cố Hỉ Tâm đề xuất rồi bắt buộc anh làm theo cả.
"Đưa đi đi"
Cố Kình Quân đưa tay lên đỡ trán, lộ ra vẻ đau đầu.
Tấn Phong cũng ngơ ngác chẳng kém cô ta là bao, nhưng anh ta là người thông minh, cho nên có người khác rước cục phiền phức kia đi thay mình rồi thì anh ta cũng không cần phải giả vờ tỏ ra thương cảm với Cố Hỉ Tâm làm gì cả.
"Tình cảm của hai anh em xem ra rất tốt nhỉ? Nếu không có chuyện gì thì tôi đi vê trước nhé.
Bữa ăn tối hôm nay cảm ơn anh đã chiêu đãi, lần sau có dịp nhất định tôi sẽ đáp lễ anh"
Anh ta nói rồi cũng bước lên xe, thản nhiên như không trước cảnh Cố Hỉ Tâm bị anh trai mình cưỡng chế ép đi.
Thông minh.
Đây là lần đầu tiên Cố Kình Quân có cảm giác muốn dành cho Tấn Phong một lời khen ngợi.
Anh ta hóa ra cũng là người hiểu chuyện, biết lúc nào thì nên nói, lúc nào thì không nên.
Về điểm này, Cố Kình Quân thấy vô cùng vừa ý.
Anh nghĩ rồi cũng nhanh chóng bước qua đường mà lên xe.
Lúc này Cố Hỉ Tâm đã bị đánh ngất đang nằm bất động rồi.
"Chủ tịch, chúng ta đi đâu đây?"
Quan Hành quay qua nhìn Cố Kình Quân vừa mở cánh cửa xe ra mà bước vào, khẽ cất giọng nói.
"Tới căn hộ cũ của tôi đi"
"Được, tôi hiểu rồi".