"Tôi hiểu rồi"
Cố Kình Quân ngoài mặt vờ như hợp tác, nhưng thật ra trong lòng anh lại chỉ có duy nhất một suy nghĩ chính là phải làm sao để mau chóng tìm ra kẻ đã làm tổn thương Vũ Tình, để khiến cho hắn phải trả một cái giá thật đắt.
Băng bó xong, giống như nghĩ ra điều gì đó, anh liền đi ra khỏi phòng bệnh, dọc theo hành lang mà gấp gáp chạy đi.
Camera.
Đúng rồi, trong phòng này có camera, tất nhiên sẽ ghi lại được quá trình hung thủ ghi án.
Nhưng camera trong bệnh viện cũng là tài sản riêng tư, sẽ không dễ dàng gì mà họ đồng ý tiết lộ thông tin cho anh cả.
Tâm tư Cố Kình Quân nóng như đem thiêu trên lửa, anh không kì kèo với nhân viên trực phòng nữa mà trực tiếp chạy đi tìm viện trưởng luôn.
Giây phút này, Cố Kình Quân cảm thấy có một câu vô cùng đúng: Cái gì không thể giải quyết bằng tiền, thì có thể giải quyết bằng rất nhiều tiền.
đến, Cố Kình Quân rất dễ dàng check lại camera.
Khung cảnh được ghi lại tối qua thật làm anh khiếp hãi.
Khi ánh trăng lờ mờ chiếu vào trong căn phòng, cửa phòng được mở ra.
Một bóng đen tiến dần về phía giường Vũ Tình, đầu dao màu bạc trong tay hắn dưới ánh trăng giống như phát sáng.
Vũ Tình nghe thấy tiếng dày da va đập với nền nhà nên cô từ từ mở mắt.
Khoảnh khắc mở mắt, cô chưa kịp làm gì.
La cũng chưa kịp la thì tên kia đã hướng dao đâm thẳng về phía cô.
Rõ ràng hẳn giống như đã quyết tâm đâm vào phần ngực trái, nhưng không hiểu sao vào phút chót lại thay đổi quyết định mà đâm dao vào vai cô.
Một nhát dao đâm xuống với phần lực đủ mạnh khiến máu liền túa ra.
Sau khi hành sự xong hản ta liền bỏ chạy, còn Vũ Tình thì vật vã ôm lấy vai mình mà dựa lưng vào sát với vách tường.
Viện trưởng đưa tay lên thề.
Chỉ qua số tiền lớn mà anh vừa chi ra cho một đoạn video thôi, không cần quá thông minh cũng có thể biết được thế lực của người này nhất định là không nhỏ.
Miếng cơm của anh ta còn phải dựa vào tình hình làm ăn của cái bệnh viện này, cho nên ông ta sẽ không ngu ngốc mà đi cãi tay đôi với anh.
Nhún nhường một chút, nếu không sẽ chết vì chữ sĩ mất.
"Hi vọng ông nói được làm được."
Cố Kình Quân nói rồi rút chiếc USB nãy giờ đang cảm trên máy để lấy dữ liệu ra mà rời đi.
Đoạn video này, anh cứ có cảm giác nếu như quan sát kĩ lưỡng thêm vài lần nữa thì sẽ tìm ra được manh mối.
Qua một đêm giông bão, ánh mặt trời lại lên.
Vũ Tình tỉnh lại trên giường bệnh, bên vai trái cô truyền đến một cơn đau tê đại.
Đưa tay sờ lên, phát hiện vai mình đang được băng bó, chân mày Vũ Tình liền chau chặt lại, trong đầu hiện lên khung cảnh gây kinh hãi vào tối hôm qua.
Đôi mắt đó, cô nhớ bản thân đã từng thấy qua ở đâu rồi.
Nhưng mọi việc diễn ra quá nhanh nên cô không thể nào nhìn cho kĩ được, chỉ có một cảm giác mơ hồ là mình đã từng nhìn thấy qua người này, không chỉ một mà đã rất nhiều lần rồi.
"Vũ Tình, em tỉnh rồi sao?"
Cố Kình Quân mừng rỡ cầm một âu cháo trên tay tiến lại gần giường bệnh của cô, đặt bát cháo lên trên bàn rồi lo lắng hỏi: "Em thấy thế nào rồi? Đau lắm có đúng không? Có cần anh gọi bác sĩ tiêm thêm thuốc giảm đau cho em không?".