Thím Trần ngôi trên tàu điện đọc được tin nhắn của Kình Quân, tuy bà không biết đang có chuyện gì xảy ra nhưng cũng nhanh chóng làm theo lời anh đi về nhà.
Lúc thím Trần về nhà, cảnh vật vẫn như cũ.
Cửa nẻo vẫn được đóng cẩn thận, chẳng có chút dấu vết nào của người lạ vừa mới vào đây cả.
"Bác về rồi đây."
thím Trần mở cửa phòng khách bước vào nhà, thấy trong nhà không có ai.
Mà trên bàn lại có một tờ giấy.
Bà tiến tới cầm tờ giấy lên xem, nội dung được viết tóm tắt là Vũ Tình nói có việc phải đi tới nhà bạn, nên có thể tối nay sẽ không về.
thím Trần cũng chẳng nghĩ gì nhiều, vì bà biết Vũ Tình không phải là không biết chữ.
Để cô ra ngoài giao lưu cũng tốt, để cô có thêm càng nhiều mối quan hệ.
Chính vì chưa bao giờ nhìn thấy chữ biết của cô nên bà ấy liên lấy máy ra nhắn tin cho Kình Quân: "Thiếu gia không cần quá lo lắng đâu.
Vũ Tình bảo là đến nhà bạn, con bé nói tối nay chắc sẽ không về nhà một hôm."
Mà xui rủi thế nào, điện thoại của Kình Quân lại hết pin nên anh không đọc được tin nhắn đó.
Cho nên hai người cứ để một ngày trôi qua như vậy, cho đến khi Cố Kình Quân về nhà đã là sáu giờ tối, anh vào nhà không thấy Vũ Tình đâu mới hỏi thím Trần: ""thím Trần, Vũ Tình đâu, em ấy không có nhà à?"
"Tôi đã nhắn tin cho cậu rồi mà thiếu gia.
Vũ Tình có viết thư để lại, bảo là hôm nay con bé tới nhà bạn, sẽ ở bên ngoài một hôm.
Bạn sao? Anh khẽ cau mày.
Theo như Kình Quân biết thì Vũ Tình đâu có quen biết ai đâu, làm sao bạn cô lại hẹn cô được chứ? Còn nữa cái điện thoại hiện tại của cô là do anh mua, sim cũng là sim mới, cho dù thật sự cô có bạn thì cũng làm sao mà hai người họ liên lạc được với nhau trong khi thông tin cơ bản cũng không có.
Còn nói vô tình gặp mặt nhau thì là điều không thể, vì Vũ Tình từ lúc đến đây ở có mấy khi cô ra khỏi nhà đâu.
Cố Kình Quân lấy điện thoại ra thấy máy bật không lên nguồn mới biết điện thoại mình hết pin.
Ra đó là lý do anh không nhận được tin nhắn của thím Trần.
"Điện thoại cháu hết pin, nên không nhận được tin nhắn của thím."
Cố Kình Quân nói rồi trâm ngâm một hồi.
Lần tiếp theo gặp mặt mời tớ một châu rượu là được rồi."
"Không thành vấn đề."
Anh nói xong liên đợi người kia cúp máy trước, còn bản thân lòng nóng như lửa đốt ngồi chờ đợi tin tức từ trích xuất camera.
Tâm hai mươi phút trôi qua, rốt cuộc cũng tra ra được kết quả.
Hoành Nghị chuyển video qua cho anh, trong video phải có tới ba bốn chiếc ô tô gì đó cùng lúc đi qua cổng nhà Cố Kình Quân.
"Có lẽ phải tra ra địa điểm của từng cái xe này thì sẽ hơi mệt mỏi đó.
Cậu có cần giúp gì không?"
"Phiền cậu giúp tớ điều tra, sau đó gửi kết quả cho tớ nhé, càng nhanh càng tốt."
"Được rồi, tớ sẽ nhờ anh em trong tổ đội giúp cậu một tay.
Nhưng sẽ không nhanh như thế đâu.
Thành phố này rộng như thế."
"Nếu có việc phải dùng tới tiên thì cậu cứ nói, bao nhiêu cũng được."
"Không cần bận tâm tới chuyện đó đâu.
Tớ cúp máy đây, có thông tin sẽ gửi cho cậu sau nhé."
"Được."
Ngoài từ đó ra, hiện tại Cố Kình Quân cũng chẳng thể nói câu nào hơn hay hơn cả.
Bây giờ anh có chút hối hận, tại sao lúc trước lại không thi vào ngành cảnh sát..