Ngoại Lệ Của Anh Chính Là Em

Chương 4: Thật Sự Quên Đi Anh






Vũ Tình hoàn toàn buông lỏng phòng ngự với Tấn Phong, tựa như, cô hoàn toàn đã quên mất người này trước kia đã từng đối xử tàn bạo như thế nào với cô, quên mất trong quá khứ hãn từng cường bạo cô, quên cả việc hôm nay cô phải nằm ở trên cái giường bệnh này chính là do sự lạnh lùng, thờ ơ ngày hôm qua của hẳn ban tặng.

Tấn Phong nhìn Vũ Tình giống như chú chó nhỏ háo hức chạy tới trước mặt mình, anh cũng kinh ngạc không kém Kình Quân khi nhận được tin cô bị mất trí nhớ là bao, gương mặt lộ vẻ khi hoặc khó tin mà gọi tên Vũ Tình: "Vũ Tình?"
"Vâng, cậu chủ"
Vũ Tình cười tươi như hoa, không chút kiệm lời thoải mái nói chuyện với Tấn Phong: "Cậu đã ăn sáng chưa? Hôm nay em không có ở nhà, cậu không có bỏ bữa đấy chứ?"

"Ừ, không"
Tấn Phong nhìn đầu cô được cuốn một dải băng màu trắng, giống như hiếu ra được mấu chốt của vấn đề, sự kinh ngạc trên gương mặt lúc nấy lúc này đây đã được thay bằng sự háo hức: "Đi, chúng ta về nhà thôi"
Nói rồi trực tiếp bỏ qua Kình Quân đang đứng quan sát hai người họ từ nãy tới giờ mà nắm lấy đôi tay gầy nhỏ của cô.

"Mày định đưa cô ấy đi đâu?"
Ngay khi Tấn Phong chỉ còn cách một bước chân liên có thể kéo cô ra khỏi cửa, Kình Quân liên tiến lên phía trước, năm lấy tay Vũ Tình rồi kéo cô vào trong lồng ngực mình.

Vũ Tình đột ngột bị kéo về sau, lưng cô va chạm với vòm ngực cứng rắn của Kình Quân nên cảm thấy hơi đau, lập tức nhíu mày đẩy Kình Quân ra: "Người điên này, anh mau bỏ tôi ra.

Anh là ai vậy hả?"
"Anh là ai?"

Kình Quân dùng một đôi mắt phượng nhìn cô, nụ cười của anh trông vô cùng văn vẹo, còn có trông như đang vô cùng thống khổ, bất lực nhìn cô nói: "Em hỏi anh là ai?"
Kình Quân hơi dùng sức khi siết tay cô, phát hiện cô đang kịch liệt chau mày liền ngay lập tức bỏ tay ta.

Người phụ nữ kia thở hồng hộc giống như mắc bệnh tim, không ngừng đưa tay lên vuốt ngực, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía Tấn Phong như chỉ hận không thể ngay lập tức bỏ vào miệng mình mà nhai nát anh ra, đem anh nghiên thành bột mịn.

"Nếu như không nhanh xử lí công việc, làm sao tôi có thể may mắn thấy được một màn này.

Các người hại con gái tôi còn chưa đủ thảm hay sao? Cậu, tên khốn này, bây giờ lại dám ngang nhiên bỏ mặc con gái tôi một mình vật lộn với đau đớn trên kia để ra đây hú hí với con tiện nhân này hả?"
Cố Phu Nhân mất đi khống chế đưa hai tay ra siết chặt lấy cổ áo Tấn Phong, Vũ Tình thấy vậy liền giống như phản xạ chạy lên trước che chản, đồng thời giật tay của bà ta ra.

Vì lực dùng có hơi mạnh, nên Cố Phu Nhân bị tấn công đột ngột liền mất đà mà ngã xuống đất, miệng không ngừng kêu la: "Ôi trời ơi, con hồ ly tinh này.


Mày dám đấy tao sao? Mày định giết tao đấy à? Trời ơi, trời đất ơi"
"Cậu..."
Vũ Tình mặc kệ bà ta đang la ó, điều khiến cô quan tâm nhất bây giờ chính là an nguy của Tấn Phong như thế nào.

Nhưng miệng vừa mở ra, còn chưa kịp gọi hoàn chỉnh tên anh đã bị cho một cái tát.

Mà lần ngày người đánh cô không ai khác lại chính là Tấn Phong..