Nhưng thật tình, anh chỉ có thể cảm nhận được thứ Tấn Phong nhắm đến chính là số cổ phần cùng tài sản nhà họ Cố nằm trong tay Cố Hỉ Tâm là bao nhiêu, thái độ ngọt nhạt đó tuyệt đối cũng chẳng phải yêu thương gì Cố HỈ Tâm cho cam lòng.
Nghĩ tới đây, Cố Kình Quân liên nhấc điện thoại lên gọi một cuộc.
Ban đầu chẳng có ai nghe máy, nhưng kiên trì một lúc thì đầu dây bên kia đã có tiếng phụ nữ vang lên: "Anh gọi cho em có chuyện gì?"
"Gân đây em thân thiết với Tấn Phong lắm sao?"
Cố Kình Quân cất tiếng hỏi Cố Hỉ Tâm, nhưng thay vì sử dụng lễ độ của một người em gái khi nói chuyện với anh trai, Cố Hỉ Tâm lại vô cùng gắt gỏng đáp: "Em và Tấn Phong có thế nào thì cũng là chuyện của em.
Anh đừng có cố gắng can thiệp vào đời sống riêng tư của em làm gì cả."
Thái độ của Cố hỉ Tâm rõ ràng đang cáu gắt, giọng cô ta vì kích động mà thanh âm có chút lớn, khiến cho người khác nghe cảm thấy thật chói tai.
Nói xong câu đó Cố Hỉ Tâm liên ngắt máy ngang đi, không cho Cố Kình Quân cơ hội nói thêm câu nào nữa.
Anh thở dài một hơi nhìn vào màn hình điện thoại tối đen, ngồi xuống tựa lưng trên ghế xoay mềm mại, ngước lên trần nhà màu xám trầm.
Quả nhiên, Cố Hỉ Tâm vô cùng dễ bị kích động, chỉ cần nhắc tới vấn đề có liên quan đến Tấn Phong, cô ta sẽ bật lại bất cứ ai chen chân vào chuyện tình của hai người bọn họ.
Người nhà mà cô ta đã như thế, thì nếu như những người ngoài như Vũ Tình trở thành hòn đá cản đường, rất có thể những chuyện vừa xảy ra trong quá khứ sẽ một lần nữa lặp lại, Vũ Tình rồi lại sẽ bị cô ta là tổn thương.
Thành thật mà nói, Cố Kình Quân đối với người em gái này cũng không lấy gì làm thân thiết lắm.
Anh được nhận vào Cố Gia là lúc đã gần như trưởng thành về ý thức rồi, trước nay chỉ có duy nhất một người con gái là Vũ Tình ngự trị trong trái tim anh, anh rất khó lòng san sẻ một phần vị trí trong tim cho người khác.
Thế giới của Cố Kình Quân chỉ có thể luôn gói gọn trong hai chữ: "Vũ Tình.".
Như thường lệ, anh lại ở trong thư phòng đến quá nửa đêm mới hoàn thành công việc.
"Không sao đâu, cháu quét xong rồi ạ.
Để cháu hốt rác lại rồi vào bếp chuẩn bị bữa sáng."
"Không cân đâu, cháu đã quét nhà rồi."
Thím Trần kịch liệt lắc đầu từ chối, nhưng Vũ Tình vẫn giống như không nghe thấy lời bà nói, hốt rác cho vào túi xong liên bước vào bếp đeo tạp dề lên chuẩn bị nấu ăn.
Thím Trần nhìn cô như vậy, bà vừa thấy lo lắng Cố Kình Quân biết được, lại vừa cảm thấy thật sự thích Vũ Tình.
Thời đại bây giờ tiên tiến rồi, phụ nữ cũng không nhất thiết là phải biết tề gia nội trợ nữa.
Thím Trân không phải là người cổ hủ, nhưng dù sao cũng là con người của thế hệ trước, nên bà cực kì có thiện cảm với những cô gái biết làm chút việc nhà.
Giống như Vũ Tình, rõ ràng là được nâng niu nhưng cô không bao giờ tự biến bản thân thành một con chim hoàng yến được nhốt trong lông son.
Ngược lại, bà càng cảm thấy cô giống như một con sẻ nhỏ yêu thích sự tự do, không có việc gì làm liên nghĩ ra việc mới để vận động.
Thím Trần lần này kiên quyết chẳng cho cô động tay vào việc bếp nữa, bà chỉ bảo cô rót sữa ra cốc còn bản thân làm tất tần tật mấy việc như chiên trứng cùng nướng bánh mì.
"Vũ Tình, cháu lên phòng gọi thiếu gia dậy đi.".