Ngoại Lệ Của Anh Chính Là Em

Chương 137: Bác Gái Này Là Ai Vậy






Cố Kình Quân nhìn sắc mặt Vũ Tình nhợt nhạt, tâm trạng anh cũng bị ảnh hưởng theo mà chùng xuống.

Vũ Tình mỗi khi lên cơn sốt cô thường rất hay co giật, đây cũng là điều khiến anh lo lắng nhất.

Những vết thương ngoài da rất nhanh sẽ lành lại, nhưng việc co giật có thể ảnh hưởng đến cơ thể ngay từ bên trong, cho nên anh không thể nào không lo lắng được.

"Tiểu Tình, em nhất định phải cố lên"
Bàn tay to lớn của Cố Kình Quân nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô, vành mắt anh hơi đỏ lên, Cố Kình Quân không phủ nhận việc bản thân mình hiện tại thật sự là một kẻ yếu đuối.

Chuyện anh lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra.

Một giờ sáng, Vũ Tình thật sự lên cơn co giật.

Cả người cô không ngừng nảy lên như tôm, răng nghiến chặt vào nhau, khiến cho Cố Kình Quân nhìn thấy mà hoàng hốt.

"Tiểu Tình, mở miệng"
Cố Kình Quân không muốn cô trong khi mất đi ý thức sẽ cắn phải lưỡi của chính mình, cho nên dụ dụ dỗ dỗ cô mở miệng ra.


Không biết có phải nghe thấy những lời anh nói hay không, nhưng Vũ Tình cũng đã cố gắng mở miệng ra tạo thành một kẽ hở nhỏ.

Cố Kình Quân đưa bàn tay mình cho cô cắn, răng Vũ Tình cắm sâu vào da thịt anh, lực không kiểm soát làm cho máu của anh từ miệng vết cắn do cô để lại liền rỉ ra máu tươi.

Cố Kình Quân nén nhịn cơn đau để bấm chuông đầu giường gọi bác sĩ tới, rất nhanh Vũ Tình lại được chuyển vào phòng cấp cứu.

Lần co giật này của cô không khác gì hồi nhỏ cả, nhưng đây là lần đầu tiên chính anh đứng ra kìm hãm cô.

Hồi nhỏ đều là các mama trong cô nhi viện đưa tay mình cho Vũ Tình cần, hiện tại Cố Kình Quân mới được tự mình trải nghiệm để biết được cảm giác này thật sự là đau đớn biết nhường nào.

Anh ngồi yên không được, đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu.

Phải qua thêm một lúc thì tình trạng nguy kịch của Vũ Tình mới được khống chế, cô cũng rơi vào hôn mê.

"Anh là người nhà của bệnh nhân sao?"
Bác sĩ phụ trách lần này không phải là Bạch Khiêm, cho nên cần phải xác nhận thông tin lại.

"Phải, là tôi"
"Bệnh nhân lên cơn co giật, hiện tại tình hình đã được khống chế nhưng vẫn chưa có gì đảm bảo cả.Người nhà nên quan sát bệnh nhân cẩn thận để đề phòng sẽ có chuyện bất trắc xảy ra"
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ"
Anh gập người cảm ơn vị bác sĩ trung niên kia, ông ta cũng đã làm xong việc của mình, cho nên liền đi mất.

Vũ Tình lại được chuyển vào phòng hồi sức.

Khỏi nói Cố Kình Quân hiện tại đang như thế nào.

Tâm trạng anh chính xác là đang nóng giống như than được nung trong lửa vậy, bất cứ lúc nào cũng có thế cháy bùng lên.

"Tiểu Tình, em phải cố gắng lên"
Anh cũng không thể chịu đựng đau đớn thay cô, cho nên chỉ có thể ở cạnh cô, trò chuyện với cô, hi vong cô nghe thấy thay âm của anh, vì chính bản thân mình, cũng vì anh mà cố gắng.

May mắn cho đến sáu giờ sáng cô cũng không có thêm một đợt co giật nào nữa cả.


Cố Kình Quân hắt xì một cái, thời tiết mấy ngày gần đây lạnh, mà hiện tại anh lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, khó tránh được việc sẽ cảm thấy rợn da gà.

Anh lấy điện thoại ra xem, bây giờ cũng sáng rồi, cho nên Cố Kình Quân quyết định gọi điện cho thím Trần mang quần áo đến cho mình, còn chuẩn bị them ít đồ cho Vũ Tình tẩm bổ nữa.

Khỏi phải nói, sau nghi nghe được chuyện Vũ Tình nhập viện, thím Trần chân vắt lên cổ mà đi hầm canh sâm cho cô.

Phải tâm bảy giờ ba mươi thì bà mới có mặt ở bệnh viện, Cố Kình Quân nhận lấy đồ liền đi thay, để thím Trần ở lại chăm sóc cho Vũ Tình.

Cách thời gian anh rời đi chỉ một lát Vũ Tình đã tỉnh lại.

thím Trần vô cùng vui mừng năm lấy tay cô mà hỏi: "Vũ Tình, cháu tỉnh lại rồi.Như thế nào, thấy có mệt lắm không? Ăn sáng nhé? Thím có làm ít tiểu long bao với canh sâm cho cháy bồi bổ đấy" thím Trần nói rồi liền đứng dậy đi đến bày đồ ăn ra.

Nhưng điều khiến cho bà không ngờ tới chính là vừa mới đem đồ ăn đến trước mặt Vũ Tình, cô đã cố gắng chống đỡ bản thân mình ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường, đưa tay lên đỡ trán mà cất tiếng hỏi thím Trần: "Bác gái, bác là ai vậy?"
Thanh âm của cô vì cái cổ họng đang khô rát nên khi cất thành tiếng liền có chút khàn.

thím Trần trố mắt nhìn cô, cảm xúc vui mừng kể từ khi cô tỉnh lại đến bây giờ đã hóa thành hoảng hốt.

Bà vội vàng đặt bát canh xuống bàn rồi nằm lấy tay cô mà run run cất giọng: "Vũ Tình, cháu sao vậy? Cháu không nhớ bác sao? Bác là thím Trần, Trần Hân đây."
"Trần Hân? Tại sao tôi lại không nhớ gì cả vậy?"
Vũ Tình kịch liệt chau mày rồi đưa tay đập đập lên đầu mình.

thím Trần không nỡ đứng trơ mắt nhìn Vũ Tình tự tổn thương bản thân mình như thế cho nên liên cất tiếng: "Đừng, cháu đừng tự đánh mình như vậy"
"Có chuyện gì thế?"
Cố Kình Quân đẩy cửa bước vào, đứng ở bên ngoài nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào anh liền biết là Vũ Tình đã tỉnh.

Vũ Tình lắng nghe thanh âm phát ra từ phía cửa, cô nghiêng đầu nhìn.

Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Kình Quân, cô liền gọi lớn lên: "Quân!"
Cố Kình Quân có chút bất ngờ, đã lâu lắm rồi cô mới gọi thẳng tên anh như vậy.

Nếu có cũng chỉ là lúc ở cô nhi viện mà thôi.

"Em đã tỉnh"
Cố Kình Quân tận mắt thấy Vũ Tình đã tỉnh, anh đương nhiên vui mừng, liền sải bước chân đi đến bên cạnh cô: "Em tỉnh dậy lúc nào vậy? Có thấy mệt lắm không? thím Trần có đem đồ ăn đến cho em đấy"
"Mấy năm nay anh đã đi đâu vậy? Em vẫn luôn chờ anh, tại sao đến bây giờ anh mới xuất hiện chứ?"

Vũ Tình không chút kiêng dè mà vòng tay mình qua vòng eo Cố Kình Quân mà ôm chặt lấy anh.

Cả gương mặt nhỏ nhắn của cô đều gục vào trước ngực anh, Cố Kình Quân cảm nhận được ngực áo mình đang ẩm ướt, còn có thanh âm nức nở của cô, anh liền biết là cô đang khóc.

Thế nhưng hôm nay không giống như mọi ngày.

Cố Kình Quân không lập tức vỗ về hay an ủi cô.

Anh ngồi đơ ra, thân thể cũng trở nên cứng ngắc.

Cô vừa nói mấy năm nay vẫn luôn đợi anh sao? Nếu là như thế thì có lẽ nào...!
Cổ họng Cố Kình Quân cử động, ánh mắt anh trở nên căng thẳng, đẩy Vũ Tình ra khỏi lồng ngực mình, để cho cô đối diện với ánh mắt anh, hít một hơi thật sâu rồi mới cất tiếng: "Tiểu Tình, anh là ai?"
"Kình Quân, anh là Kình Quân"
Vũ Tình rất nhanh chóng đáp lại.

Thanh âm của cô thể hiện sự nhung nhớ cùng nức nở, khiến cho trái tim anh giống như quần thắt lại.

"Thiếu Gia, Vũ Tình không nhớ ra tôi"
thím Trần đứng ở một bên căng thẳng cất tiếng.

Vũ Tình lúc này mới để ý tới việc trong phòng còn có sự có mặt của thím Trần, cho nên cô liền thắc mắc nhìn Cố Kình Quân: "Quân, bác gái này là ai vậy?"
"Em không nhớ bác ấy sao?"
Cố Kình Quân đảo mắt nhìn cô, rất nhanh liền có được đáp án.

Vũ Tình lập tức lắc lắc đầu, hơi phúng má lên mà đáp lại câu hỏi của anh: "Em nên nhớ bác ấy sao? Tại sao em lại không có chút kí ức gì về bác ấy cả"
"Vậy còn anh?"
Hai bàn tay to của Cố Kình Quân áp lên hai má bánh bao mềm mại của cô, cách một lớp da nhưng Vũ Tình vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng việc anh đang run rẩy..