Ngoại Lệ Của Anh Chính Là Em

Chương 136: Bạo Hành






"Không thể nào, em sao có thể thua kém hạng người như cô ta cơ chứ? Nói dối, tất cả các người đều nói dối"
Cố Hỉ Tâm đưa tay lên nắm lấy tóc mình mà giật mạnh, tự tổn thương chính mình, điều này cho thấy cô ta lại phát bệnh rồi.

"Chủ tịch, Tiểu Thư! "
Quan Hành nhận ra điều bất ổn nên muốn tiến lên phía trước xem xét tình hình của Cố Hỉ Tâm.

Thế nhưng còn chưa kịp nói hết câu thì Cố Kình Quân đã đưa tay mình ra ngăn bước chân anh ta lại.

"Để yên, Quan Hành"
"Chủ tịch, thật sự không quản cũng không sao chứ? Vũ Tiếu Thư cũng đang ở bên đó mà?"
"Để tôi"
Cố Kình Quân nói rồi bước lên phía trước, anh cũng không nhân nhượng với Cố Hỉ Tâm nữa, trực tiếp phớt lờ lời cô ta mà bước lên phía trước.

Cố Hỉ Tâm nhìn thấy Cố Kình Quân không bỏ những lời mình nói vào trong tai, cô ta lập tức trở nên gấp gáp mà ôm Vũ Tình đi lại gần cây câu hơn.

Một tiếng súng nhỏ vang lên, Cố Hỉ Tâm hét lên rồi ôm vai mình đau đớn.

Đây là súng giảm thanh cho nên âm thanh khi anh hành sự không lớn lắm, đã bị tiếng hét như lợn bị chọc tiết của Cố Hỉ Tâm hoàn toàn lấn át.

Máu đỏ túa ra ướt vai Cố Hỉ Tâm, vậy mà Cố Kình Quân tới một ánh mắt cũng không ném cho cô ta, anh trực tiếp đi qua chỗ Vũ Tình rồi đỡ cô dậy.


"Tiểu Tình, Tiểu Tình"
Cố Kình Quân vừa nói vừa lay lay người cô.

Chỉ tiếc anh có gọi thế nào cô cũng không đáp lại.

Cố Kình Quân nhìn mặt Vũ Tình hiện đã trắng xanh, thân thể cũng lạnh ngắt, anh vội vàng bế xốc Vũ Tình lên rồi ôm cô vào trong xe.

"Quan Hành, ở đây giao cho cậu.

"
Gõ Kình Quân quay đầu qua nhìn Quan Hành một cái rồi mau chóng lái xe rời đi.

Quan Hành nhìn Cố Hỉ Tâm đang vật vã trên đất, anh ta thở dài một tiếng rồi đưa tay lên đỡ trán.

Cả một tuần nay mệt mỏi làm việc, một hôm được nghỉ sớm mà cũng không được nghỉ ngơi cho trọn vẹn nữa.

"Tiểu Thư, tôi đưa cô đến bệnh viện"
Quan Hành nói rồi trực tiếp đỡ Cố Hỉ Tâm đứng lên.

Cô ta lúc này đau đến mặt mày trắng bệch, cũng không lấy đâu ra sức mà chống cự nữa, chỉ có thể phó mặc bản thân cho Quan Hành muốn làm gì thì làm.

Máu đỏ từ vai Cố Hỉ Tâm không ngừng rỉ ra, tanh tưởi khiến Quan Hành phải chau chặt chân mày lại.

"Cố lên.

Chỉ một chút nữa thôi, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện "
Quan Hành không muốn cô ta gục giữa đường, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng cất tiếng an ủi.

Cố Hỉ Tâm nhịn đau gật đầu, tiếng thở gấp gáp vang lên: "Nhanh lên"
Rốt cuộc sau một hồi vật lộn, Quan Hành cũng đem được Cố Hỉ Tâm đến bệnh viện.

Mấy lần trước đều là dàn dựng, hiện tại thì hay rồi, rốt cuộc cô ta cũng có ngày thật sự bị thương.

"Bạch Khiêm, xem qua cho cô ấy đi.

Vũ Tình lúc nóng lúc lạnh"
Cố Kình Quân cũng ôm Vũ Tình chạy thẳng vào trong bệnh viện, lúc tới đây anh cũng đã có gọi điện trước để Bạch Khiêm có thời gian chuẩn bị.

Rõ ràng chỉ mới đây thôi thân thể cô còn lạnh như một tảng băng trôi, vậy mà hiện tại lại nóng như lửa rồi.

Trường hợp này Cố Kình Quân chưa bao giờ chứng kiến, cho nên chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để đưa cô đến bệnh viện.


Người anh hiện tại đang cảm thấy lạnh đến phát run, nhưng nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể Vũ Tình giống như đang đốt cháy từng tế bào trong cơ thể anh vậy.

Cố Kình Quân đan hai tay vào nhau rồi gục đầu vào hai tay, bả vai anh vô thức run lên bần bật.

Lo lắng có, sợ hãi có, cả tức giận cũng có.

Ban nãy anh đã phải cố gắng kiềm chế giận dữ, bảng không rất có thể Cố Kình Quân đã bắn một viên đạn đồng vào thẳng đầu Cố Hỉ Tâm rồi.

Thật may, anh vẫn còn giữ lại được một chút lý trí.

Vũ Tình hiện tại đã được cứu, nếu như lúc đó anh kích động ra tay hạ sát cô ta, nhất định người phải chịu tội trước vành móng ngựa sẽ là anh, lúc đó cuộc đời của Vũ Tình có lẽ sẽ càng lúc càng thảm hơn nữa.

Đèn phòng cấp cứu sáng hơn một tiếng thì mới tắt.

Cuối cùng Bạch Khiêm cũng từ phòng cấp cứu trở ra, vẻ mặt anh ta có chút nghiêm trọng nói: "Kình Quân, Vũ Tình lần này bị thương quả thật không nhẹ.

Trên cổ có dấu vết cho thấy cô ấy bị người ta bóp cổ, còn có xương gò má bị rạn, xương đùi cũng thế.

Cổ tay và cổ chân đều có dấu vết giống như bị xích lại vậy, những dấu vết này rốt cuộc là do đâu mà có?"
Bạch Khiêm thở hắt ra một tiếng.

Làm sao cứ mỗi lần Vũ Tình được đưa vào bệnh viện là lại thêm một lần bị hành cho lên bờ xuống ruộng vậy? Không chỉ vậy thương thể hình như còn ngày một nghiêm trọng hơn.

"Cô ấy bị sốt rét rồi.

Cần phải ở lại bệnh viện theo dõi.

Cậu nên chú ý chăm sóc cô ấy, canh chừng cô ấy xảy ra co giật"
"Bác sĩ Bạch, viện trưởng cho gọi anh"
Không có thời gian giải thích kĩ càng hơn, Bạch Khiêm đã bị phó khoa lôi qua chỗ khác.

Vũ Tình cũng nhanh chóng được chuyển vào phòng hồi sức, dĩ nhiên Cố Kình Quân là người sẽ túc trực bên cô.

Anh kéo ghế ngồi gân giường Vũ Tình, quan sát gương mặt trắng bệch của cô.

Rõ ràng thân nhiệt Vũ Tình đang rất cao, nhưng dù cho có đắp chăn kín người thì thân thể cô vẫn vô thức vần bật run lên, giống như đang rất lạnh vậy.

Trong bệnh viện mỗi giường chỉ có một cái chăn, cho nên hiện tại anh cũng không có biện pháp nào.

Điều duy nhất anh có thể làm hiện tại chỉ là cởi áo khoác trên người mình ra rồi đắp cho cô mà thôi.

Chiếc áo khá dày cộng thêm hơi ấm của Cố Kình Quân còn lưu lại trên áo hình như khiến Vũ Tình cảm thấy dễ chịu hơn.


Cô không chau chặt chân mày nữa, thân thể cũng đã ngừng đi run rẩy.

Anh đặt bàn tay to lên trán cô, muốn truyền cho cô hơi ấm.

Hơi thở của Vũ Tình vẫn còn vô cùng nặng nhọc, nhưng ít nhất cũng đã đỡ gấp gáp hơn vài phút trước rồi.

"Cực khổ cho em rồi"
Ánh mắt Cố Kình Quân chứa đầy sự đau lòng.

Ánh đèn màu trắng trong phòng bệnh hắt lên cơ thể cô, quá đủ để cho anh có thể dễ dàng thấy rõ mấy vết tay đỏ chót trên chiếc trỏ nhỏ trắng ngần của Vũ Tình.

Nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên, cổ ty Vũ Tình cũng có vết hằn màu đỏ, da còn bị trầy xước, cho thấy thật sự cô đa vùng vẫy đấu tranh để thoát khỏi mấy sợi xích sắt kia.

"Chết tiệt!"
Cố Kình Quân không rõ bản thân là đang oán trách Tấn Phong, oán trách Cố Hỉ Tâm hay là tự oán chính mình nữa.

Anh thật sự không hiểu được tại sao cô và Tấn Phong lại hẹn gặp mặt nhau, camera không thể ghi lại câu chuyện của bọn họ, cho nên anh không biết được họ đang nói cái gì.

Thế nhưng tên họ Tấn chết dẫm đó quả thật là không có nhân tính.

Không chỉ đánh ngất cô, bắt cóc cô mà còn âm mưu giam cầm cô.

Tội lỗi của hắn của thật là khó lòng dung thứ.

Nghĩ tới hình ảnh Tấn Phong bị mình đánh cho thừa sống thiếu chết, cơn giận dữ trong lòng Cố Kình Quân cũng được nguôi đi phần nào.

Thế nhưng mới nhiêu đó thì chưa là gì cả, anh vẫn chưa thỏa mãn, nỗi đau mà hắn ta phải chịu so với Vũ Tình còn chưa thấm thía vào đâu.

Còn cả Cố Hỉ Tâm, lần này anh thật sự đã nổi giận với cô ta.

Cũng là lần đầu tiên anh mất khống chế đến mức phải dùng súng tấn công một người phụ nữ.

.