Ngoại Lệ Của Anh Chính Là Em

Chương 134: Tìm Kiếm






Sắc mặt Cố Kình Quân dần trở nên trắng bệch.

Anh cũng không nghĩ Tấn Phong lại có thể tuyệt tình đến mức cưỡng chế nhốt giam Vũ Tình lại như vậy.

Hắn coi cô là gì chứ? Coi Vũ Tình là một món đồ tùy ý để mình dẫm đạp lên sao? Thím Thẩm đứng một bên cũng dễ dàng thấy được sắc mặt Cố Kình Quân đang dần trở nên khó côi.

Bà ấy ngập ngừng tiến từng bước lên phía trước rồi đi đến bên cạnh anh mà cất tiếng hỏi: "Cậu đây là ai vậy? Sao cậu lại có mặt ở đây?"
"Vũ Tình đâu?"
Cố Kình Quân không đáp lại câu hỏi của Thẩm Triết.

Tâm trạng anh hiện tại đang vô cùng xấu, giông bão cũng đã nổi lên trong đôi mắt đen âm u rồi.

"Sao?"
Thím Thẩm là lần đầu tiên thấy Cố Kình Quân.

Bà cùng lắm chỉ biết đến Cố Hỉ Tâm một vài lần, chưa bao giờ biết cô ta cũng có một người anh trai cả.

"Các người đã hợp tác với nhau để giam cầm em ấy sao?"
Cố Kình Quân buông tay, sợi dây xích rơi thẳng xuống sàn, phát ra âm thanh loảng xoảng chói tai.


Thẩm Triết bị thanh âm lạnh lẽo không có nhiệt độ của Cố Kình Quân làm cho rùng mình, nhưng cũng không thể nào quá mất bình tĩnh được, cho nên vội đưa tay đặt lên ngực trái mà hít thở sâu để trấn tĩnh lại bản thân.

"Vũ Tình quả thật đã ở đây.

Nhưng hiện tại thì không"
"Em ấy đang ở đâu?"
Cố Kình Quân không chút khách khí cất tiếng hỏi.

Thậm chí anh còn sẵn sàng làm một cuộc trao đổi lớn chỉ để có được thông tin của Vũ Tình: "Tấn Phong trả cho bà bao nhiêu tiền, tôi có thể trả cho bà gấp mười lần như thế.

Tôi chỉ có duy nhất một yêu cầu.

Các người rốt cuộc là đang giấu em ấy ở đâu?"
"Vấn đề không phải là tiền bạc"
Thím Thẩm chau mày nhìn Cố Kình Quân mà nói.

Bà sống đã hơn nửa đời người rồi, bây giờ dù cho có đổi vận thì thời gian tận hưởng vật chất của bà cũng có được bao lâu đâu chứ? Bà giam giữ Vũ Tình chỉ là vì làm theo yêu cầu của Tấn Phong, bởi vì gia đình bà từng mắc nợ nhà họ Tấn mà thôi.

"Cậu ra khỏi đây đi.

Tôi không biết Vũ Tình đang ở đâu cả"
"Bà không chịu nói, có đúng không?"
Ánh mắt Cố Kình Quâ càng lúc càng trở nên âm u.

Anh nói rồi đi lướt qua Thẩm Triết mà đi ra khỏi phòng rồi dần di chuyển xuống tầng một.

Thím Thẩm đương nhiên không thể nào tin được cái người này lại dễ dàng bỏ qua mọi chuyện như thế, vì vậy nên bà ấy cũng nhanh chóng đi ra khỏi phòng mà theo bước chân anh.

Vừa xuống dưới lâu, cảnh tượng trước mắt khiển cho Thím Thẩm hãi hùng đến mức phải đưa tay lên che miệng.

Cố Kình Quân lấy ca nước dội thẳng lên mặt Tấn Phong.

Tấn Phong đang nằm bất động giống như bị kích thích nên liền mở mắt rồi ho sặc sụa vì chỗ nước mà Cố Kình Quân vừa mới đổ xuống ít nhiều cũng đã xộc thẳng vào trong mũi anh ta.

"Tỉnh rồi?"
Thanh âm Cố Kình Quân lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào vang lên, tựa như đang muốn đóng băng lỗ tai của những người đang nghe vậy.

Tấn Phong mơ mơ màng màng bị Cố Kình Quân nắm tóc mà lôi lên, sau đó bị anh tát cho một cái, máu lại từ mũi anh ta mà ộc ra.


Tấn Phong hiện tại đã đuối đến mức không nói được cái gì, chỉ có thế ậm ậm ờ ờ mặc kệ Cố Kình Quân muốn làm gì thì làm.

Thím Thẩm nhìn thấy Thiếu Gia nhà mình thảm như vậy, bộ dạng thê thảm này của Tấn Phong đời này bà là lần đầu tiên trông thấy.

Thẩm Triết đưa tay đấm mạnh vào đùi để đôi chân đang run rẩy, cứng đờ tựa như gót chân đã bị dính vào nền nhà có thể bước đi.

Tự làm đau bản thân một lúc, bà rốt cuộc cũng chạy đến được chỗ Tấn Phong, giọng như lạc đi mà cất tiếng: "Mau dừng lại!"
"Xin cậu đó, mau dừng tay lại đi"
Thím Thẩm nói rồi chạy tới đẩy Cố Kình Quân ra, che chắn trước Tấn Phong.

"Ha"
Cố Kình Quân thở dài một tiếng rồi đưa tay lên vuốt ngược tóc về phía sau, anh không kiên nhẫn mà lặp lại: "Vũ Tình hiện tại đang ở đâu?"
"Tôi đã nói với cậu là tôi không biết!"
Thím Thẩm nói mà nghe như đang hét lên.

Cố Kình Quân nheo mắt nghi hoặc nhìn thím Thẩm, cảm nhận được ánh mắt dò xét và lạnh lẽo của anh đang quét qua mình, thím Thẩm liền nuốt nước bọt một cái.

Bà cảm thấy Cố Kình Quân thật sự đang tức giận, cũng cảm thấy anh là một kẻ cứng đầu, nhưng bà cũng đâu biết làm gì thì mới thuyết phục được Cố Kình Quân.

Động não, động não đi! Thim Thẩm không ngừng tự nhắc nhở bản thân.

Sau một hồi đấu tranh vật lộn, thím Thẩm rốt cuộc cũng nhớ ra một điều quan trọng, có lẽ sẽ có tác dụng xoa dịu nội tâm đang đầy bão tổ của Cố Kình Quân: "Cố Tiểu Thư, là Cố Tiểu Thư.

Ban nãy cô ấy đã tới đây rồi gây gổ với Vũ Tình"
"Cố Hỉ Tâm?"
Cố Kình Quân giống như không tin được vào tai mình, anh trừng lớn mắt muốn xác nhận lại.

Thím Thẩm có thể cảm nhận được sự nghỉ hoặc của anh, bà liền ra sức mà gật đầu: "Phải, phải.

Là Cố Tiểu Thư, tôi chắc chắn cô ấy đã bắt Vũ Tình đi khỏi đây.

Ban nãy tôi bất tỉnh, cũng là do cô ấy"
"Hả"
Cố Kình Quân đột nhiên cười lớn, anh cũng không nói thêm câu nào nữa mà cứ thế sải bước chân mình đi ra khỏi căn biệt thự này rồi ngồi vào trong xe.

Ở đây chỉ có duy nhất một đường vào, đường xá lại không quá phức tạp.


Cho nên Cố Kình Quân khá chắc chắn, nếu như Cố Hỉ Tâm thật sự đã bắt cóc Vũ Tình, vậy thì cô ta nhất định cũng chưa đi quá xa khỏi đây đâu.

Cố Kình Quân vừa nhãn tăng ga vừa kết nối tai nghe.

Rất nhanh, giọng trợ lý Quan đã vang lên bên tai anh: "Chủ tịch, anh cho gọi tôi giờ này có chuyện gì vậy?"
Quan Hành có dự cảm không hay lắm, bởi vì trước đến nay rất hiếm khi Cố Kình Quân gọi cho anh ta sau khung giờ tan làm như thế này.

"Trợ lý Quan, chuẩn bị cho tôi một khẩu súng ngắn"
"Súng sao?"
Quan Hành mồm chữ O mắt chữ A mà đáp lại lời Cố Kình Quân, thanh âm anh ta có chút run rẩy hỏi: "Chủ tịch, anh cần súng để làm cái gì vậy? Bây giờ đã là chín giờ tối rồi đó"
"Đi săn.

"
Cố Kình Quân nói rồi chia sẻ vị trí của mình cho Quan Hành, nhắc nhở anh ta nhớ quan sát anh, bao giờ anh nhắn tin thì nhớ đem đồ đến.

"Alô?"
Quan Hành còn chưa kịp hiểu rốt cuộc là đang có chuyện mô tê gì xảy ra thì Cố Kình Quân đã không cho anh ta cơ hội thắc mắc bằng cách nhanh chóng tắt điện thoại đi.

Quan Hành ngu ngu ngơ ngơ rời khỏi giường ngủ, vốn tưởng hôm nay sẽ được đi ngủ sớm một hôm, làm sao mọi chuyện lại thành ra như thế này rồi chứ? Cố Kình Quân vừa lái xe vừa quan sát xung quanh.

Hiện tại muốn tìm người thật sự là giống như mò kim đáy bể, thế nhưng anh cũng không có biện pháp nào khác ngoài tiếp tục tin tưởng.

Vũ Tình ở trong tay Cố Hỉ Tâm, cô ta đối với Vũ Tình luôn thù hẳn ganh ghét, cho nên ai mà biết được nếu như không có người đứng ở một bên ngăn cản thì Cố Hỉ Tâm sẽ làm ra loại chuyện điên cuồng gì với Vũ Tình chứ.

Trường hợp xấu nhất, cô ta sẽ xuống tay giết cô luôn cũng nên.

Cố Kình Quân vừa lái xe vừa không ngừng tìm kiếm.

Thể nhưng dù đã cố hết sức, cũng căng mắt ra để nhìn nhưng kết quả sau hơn mười lăm phút lái xe với tốc độ cao vẫn là anh chẳng thấy cô đâu.

.