Ngoại Lệ Của Anh Chính Là Em

Chương 117: Bất Tỉnh Nhân Sự






"Chuyện bắt đầu thú vị hơn rồi đây."
Tay Tấn Phong lắc lắc ly rượu lớn trong tay, đem chất lỏng màu đỏ sóng ánh kia cho lên miệng uống một ngụm lớn.

Anh ta đặt ly rượu xuống bàn rồi lại bật sáng điện thoại lên, nhấn gửi đoạn video kia đi, sau đó bắt đầu cười lên mấy tiếng lớn.

Kịch hay phải chờ tới kết, chuyện vui bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Cố Kình Quân được đưa về nhà lúc bảy giờ tối, lúc này anh vẫn còn đang bất tỉnh nhân sự.


Mộ trong hai tên mặc vest đen kia bước xuống xe rồi nhấn chuông cửa, rất nhanh đã có người từ trong nhà đi ra.

thím Trần bật sáng đèn ngoài sân, thấy Cố Kình Quân đang được một người đàn ông cao to vạm vỡ đỡ, bộ dạng của anh lại nhếch nhác như vậy đã dọa cho bà không khỏi thấy giật mình: "Thiếu Gia"
thím Trần mau chóng mở cửa cổng rồi chạy ra đỡ lấy Cố Kình Quân từ tay gã kia, cũng không quên thắc mắc hỏi: "Mấy người là ai? Tại sao Thiếu Gia nhà chúng tôi lại thành ra như vậy?"
"Anh ta ngất trên đường, chúng tôi có lòng tốt đã cứu đấy.Đây là khóa xe của anh ta, chúng tôi đem trả lại"
Gã kia nói rồi giao lại chìa khóa xe vào tay thím Trần rôi mau chóng cùng đồng bọn rời đi.

thím Trần ngơ ngơ ngác ngác nhìn bóng dáng hai gã kia đi xa dần, trong lòng bà hiện đang thật rối ren.

Cái gì cơ? Làm sao Thiếu Gia nhà bà lại ngất xỉu trên đường chứ? Mới hồi chiều không phải vẫn còn vô cùng khỏe mạnh sao? thím Trần cảm nhận được thân thể Cố Kình Quân đang nóng phừng phừng, bà liền cho là anh đã bị cảm lạnh do mấy ngày nay thời tiết luôn mưa, độ ẩm không khí thấp nên cũng không cố chấp đứng bên ngoài nữa, mau chóng đỡ Cố Kình Quân vào nhà.

Vũ Tình ngôi trên ghế sô pha nghe thấy tiếng đóng cửa, cô đứng bật dậy chạy ra xem thì thấy thím Trần đang khó nhọc đỡ Cố Kình Quân.

"Trời"
Cô cũng nhanh chân chạy đến giúp bà một tay, thuận tiện hỏi thím Trần: "thím Trần, Kình Quân làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ hết cả lên như thế?"
"Nãy có hai người đưa Thiếu Gia về.


Họ bảo Thiếu Gia ngất giữa đường, họ gặp nên mới cứu."
"Sao có thể chứ?"
Vũ Tình cảm thấy chuyện này thật sự rất khó tin.

Mới hồi chiều không phải mọi thứ vẫn ổn sao, làm sao bây giờ lại thành ra bị ốm đến mức này rồi? Cố Kình Quân mà cô biết đâu phải là loại người yếu nhớt như thế đâu? "Cháu đi giặt giúp bác một cái khăn sạch đi.

Chạm vào da thịt anh, cô cảm giác như đa tay mình đang bị đốt cháy vậy, vì nhiệt độ cơ thế Cố Kình Quân hiện tại đang rất cao.

"Kình Quân."
Vũ Tình không nén nổi xúc động mà lay lay cánh tay anh, nhưng Cố Kình Quân không tỉnh thì vẫn là không tỉnh.

Vũ Tình bắt đầu tự trách mình, nếu như thật sự là do dầm mưa nên anh mới bị ốm thì nguyên nhân của chuyện này không phải là xuất phát từ cô sao? Là do cô đòi anh dẫn đi biển nên mới để anh dâm mưa, khiến cho Cố Kình Quân bị ốm.

"Không cần lo lắng đâu.

Cậu Bạch sắp hết ca trực rồi, cậu ấy sẽ tới đây sớm thôi"
thím Trần đột ngột bước vào phòng, thấy Vũ Tình đang nằm lấy tay Cố Kình Quân, bả vai cô khẽ run, bà cũng đoán được nội tâm Vũ Tình đang hoảng loạn.


thím Trần dùng đôi bàn tay ấm áp của mình vô vô lên lưng cô, giống như một phương thức trấn an để Vũ Tình có thể bình tĩnh lại.

"Vũ Tình, chuyện đâu còn có đó.

Cháu không cân quá lo lắng đâu.

Trước, xuống nhà ăn chút gì đi, có được không? Nhịn ăn sẽ không tốt, Thiếu Gia mà biết cháu bỏ bữa cậu ấy nhất định sẽ không vui"
Vũ Tình vừa nghe thấy thím Trần nói dứt câu liên kịch liệt lắc lắc đầu rồi quay ngoät lại nhìn thím Trần: "Cháu không muốn ăn gì cả.

Cháu muốn ở đây cùng anh ấy"
Nhìn thấy cô cứng đầu như vậy, thím Trần cũng chỉ biết lắc đầu một cái rồi quay người đi xuống dưới nhà.

Bọn trẻ bây giờ quả thật là khó bảo..