Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 76




Edit: Mirin

Beta: UFO

Checker: Gà

***

Chương 76. Hoa hồng nở rộ, đáp án đã xuất hiện.

Đáp án thực sự quá mức đơn giản, không cần suy nghĩ lâu, Tần Lê Ca quyết định quay trở về phòng ngủ trước đó, tìm xem còn có manh mối nào khác hay không.

Phớt lờ tiếng la hét của đám người Càng Đán phía sau, Tần Lê Ca dựa theo trí nhớ nhanh chóng trở về phòng ngủ, hai mươi phút đã trôi qua, hắn chỉ còn thời gian bốn mươi phút để gửi câu trả lời.

Tần Lê Ca nhìn xung quanh, đầu tiên là lấy chiếc áo choàng treo bên ngoài quan tài xuống để khoác vào người mình, lại đứng trước tấm gương xem xét toàn thân.

Vừa nhìn một cái, hắn đã nhận ra đôi mắt của mình đã chuyển sang màu đỏ đặc trưng của ma cà rồng, hắn cảm thấy mới lạ, sờ lên, lại lắc lắc tấm áo choàng sau lưng.

Ngay sau đó ánh mắt hắn trầm xuống, khí thế toàn thân biến đổi, khí tức thuộc về bá tước ma cà rồng lập tức toát ra.

Gần như cùng lúc đó, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ, Tần Lê Ca quay đầu nhìn, trầm giọng nói: "Vào đi."

Một cô hầu gái mặt tươi cười bê một cái khay đi vào, đặt ly rượu chứa đầy máu trước mặt Tần Lê Ca với thái độ nhẹ nhàng: "Bá tước đại nhân, hôm nay là máu của một cô gái đến từ bang Newt, nghe nói rất thơm ngon, ngài mau uống thử xem."

Từ thái độ của cô, Tần Lê Ca đại khái có thể đoán ra được mối quan hệ của họ trước đây là như thế nào, nhưng thái độ của hắn vẫn không đổi, khí thế vẫn lạnh lùng: "Biến đi."

Cô hầu gái dường như có chút sợ hãi hắn, lập tức thu lại nụ cười, cẩn thận đặt ly rượu trước mặt hắn: "... Vâng."

Nói xong, cô định rời đi, Tần Lê Ca liếc mắt, gọi cô lại: "Chờ một chút."

Cô hầu gái lập tức dừng bước, quay đầu lại cẩn thận nhìn hắn.

"Mấy ngày nay ta có xảy ra chuyện gì không?" Tần Lê Ca hỏi cô.

Cô hầu gái bị hỏi có chút sững sờ, nhưng cô vẫn tận lực trả lời: "Không có gì thưa ngài Bá Tước, gần đây ngài sinh hoạt, làm việc, nghỉ ngơi vẫn rất bình thường, nhưng ngài nói mấy ngày gần đây có thể sẽ có người Càng Đán chờ cơ hội tấn công, vậy nên gần đây tôi đã không rời khỏi tòa lâu đài."

Tần Lê Ca sờ cằm hỏi: "Các ngươi gần đây có gặp kẻ đánh lén nào không?"

"Không có, gần đây đều không xảy ra chuyện gì." Cô hầu gái cẩn thận trả lời: "Nhưng hôm nay, cuối cùng người Càng Đán cũng tới, thật sự không hiểu nổi những người đó, khi đến thì nói người Càng Đán đã chết, muốn bắt ngài đền tội, nhưng tôi lại thắc mắc, cái chết của người Càng Đán liên quan gì đến ngài?"

Dựa theo lời nói của cô ta, việc của người Càng Đán không chỉ liên quan đến hắn, mà còn có liên quan rất chặt chẽ.

Hiện tại manh mối thu được là, "bản thân" hắn đã sớm biết người Nhạc Đan sẽ đến gây phiền phức, nhưng hắn lại không làm gì cả, chỉ nhốt mình trong tòa lâu đài không đi ra ngoài, mà ngay khi hắn tỉnh lại, người Càng Đán đã bị giết hại, rồi một đám người kéo đến tìm hắn đền tội.

Tần Lê Ca còn đang chìm trong suy nghĩ, cô hầu gái đột nhiên liếc mắt nhìn về phía quan tài của hắn, vẻ mặt trở nên có chút kỳ dị: "Đúng rồi, ngài Bá Tước, có một chỗ kỳ lạ, ngày hôm qua ngài lệnh cho tôi trải hoa hồng vào quan tài của ngài, còn muốn loại hoa hồng đẹp nhất, nhưng bình thường ngài cũng không đặc biệt thích mùi hoa."

"Vậy sao?" Tần Lê Ca quay lại nhìn cô, nhướng mày: "Ta còn nói gì nữa?"

"Ngài nói hoa hồng rất đẹp nhưng đáng tiếc lại có gai." Cô hầu gái lại nói: "Nó giống như những chàng trai xinh đẹp vậy."

Tần Lê Ca nghiêng đầu nghe cô nói, suy đoán ban đầu của hắn lập tức được xác nhận, hắn không nhịn được mỉm cười.

Cô hầu gái có chút khó hiểu: "Ngài Bá Tước?"

"Không có gì." Tần Lê Ca xua tay về hướng cô: "Ta đã biết, ngươi có thể đi rồi."

Vẻ mặt cô hầu gái nghi hoặc, nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn rời khỏi phòng ngủ.

Tần Lê Ca đứng dậy, lại tiến đến trước gương đánh giá bản thân lần nữa.

Nếu đúng như suy đoán trước đây, "bản thân" từng sống ở đây một đoạn thời gian, thì bây giờ đã hoàn toàn xác định.

"Bản thân" ngay từ đầu đã nói cho những người hầu cận biết rằng người Càng Đán sẽ đến, nhưng lại không nhắc nhở bọn họ thực hiện bất kỳ biện pháp phòng thủ nào, đây là để truyền đạt tin tức cho người khác, khiến họ biết rằng chuyện này sẽ đến.

Ngay sau đó "bản thân" bất thường để hoa hồng trong quan tài của mình, nói với hầu gái một câu nhìn có vẻ bình thường, những nếu lời này rơi vào tay người khác, chỉ sợ còn không thể gọi là nhắc nhở mà chỉ là một câu nói bâng quơ bình thường.

Nhưng khi lọt vào tai Tần Lê Ca, e rằng trên toàn thế giới này, không có ai hiểu rõ bản thân hơn hắn.

Tần Lê Ca ngẩng đầu nhìn mình trong gương, khuôn mặt này giống hắn đến bảy phần, ba phần còn lại thì lại rất tinh tế, nên so với hắn thì mĩ lệ hơn rất nhiều, quả thực có thể xem là một đóa hoa hồng.

Nếu đóa hoa hồng là ẩn dụ cho bá tước Edela, "bản thân" ở quá khứ không thể miêu tả mình có gai, cộng với thời gian đã chết của người Nhạc Đan quá trùng hợp, thì câu trả lời duy nhất chính là...

Tần Lê Ca nhấn nút trên đồng hồ, khóe môi cong lên.

"Tôi là người Càng Đán"

Từ lúc quản gia bị nhập hồn, cũng là lúc vẽ ra lộ tuyến của phó bản thế giới này, người có thể bị nhập hồn, chỉ có người Càng Đán làm được việc này, đối với người Càng Đán mà nói thì việc này rất dễ dàng.

Vì thế từ lúc hắn tỉnh lại, hắn đã không còn là Bá Tước Edela nữa.

Giây tiếp theo, tấm gương trước mặt hắn vỡ ra từng mảnh, một lối đi đan xen giữa bóng tối và ánh sáng hiện ra trước mặt hắn, Tần Lê Ca theo thông đạo tiến từng bước về phía trước.

Phía cuối thông đạo, Lục Thiệu Vũ như cảm nhận được gì đó, đột nhiên quay người về phía bên này.

Rõ ràng là Lục Thiệu Vũ không thể nhìn thấy hắn, Tần Lê Ca lại có thể nhìn thấy được trong mắt Lục Thiệu Vũ tràn ngập ý cười, khi Tần Lê Ca nhìn thấy Lục Thiệu Vũ, hắn vô thức bước thật nhanh.

Vừa ra khỏi thông đạo, Lúc Thiệu Vũ đã nhanh chóng nắm lấy tay hắn, cẩn thận đánh giá, phát hiện toàn thân hắn không có một chút vết thương mới nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này mới chỉ qua nửa tiếng, người cả hai đội đều ngây ngốc nhìn hắn, thấy Tần Lê Ca từ hư không xuất hiện, đôi mắt Kỷ Vũ Hành lập tức trừng lớn, phía đối diện là đội K lại phản ứng lạnh lùng đến không ngờ, liếc mắt một cái rồi quay đi.

Vùng an toàn do hệ thống vẽ ra khá xa, đội K và đội S cách nhau khá xa, lúc này không cần lo lắng chuyện bị kẻ địch nghe được.

Vì vậy Kỷ Vũ Hành gấp không chờ được mở miệng hỏi: "Anh Tần, tại sao anh lại ra trước? Nhiệm vụ thành công không?"

"Uhm, thời gian hạn chế là một giờ." Tần Lê Ca siết chặt ngón tay của Lục Thiệu Vũ: "Chờ thêm nửa tiếng nữa là có thể trở về."

Kỷ Vũ Hành nhẹ nhàng thở ra, lập tức bắt đầu vuốt mông ngựa*: "Anh Tần, anh thật là lợi hại, chỉ cần anh ở đây thì sẽ không có vấn đề gì hết."

( *Vuốt mông ngựa là cách người Trung Quốc dùng để chỉ hành động nịnh nọt, tâng bốc, ca ngợi ai đó để người đó vui, hòng đạt được chút lợi ích.*

"Tôi biết tôi rất giỏi." Tần Lê Ca quay lại nhìn cậu với giọng điệu tiếc nuối: "Nhưng điều kiện chiến thắng phải dựa trên độ chính xác của mỗi đội, chỉ có tôi giỏi thôi thì cũng vô dụng."

Nụ cười của Kỷ Vũ Hành lập tức cứng đờ, nhưng không lâu sau, cậu lại kiên định nở nụ cười: "Không sao, tôi tin tưởng Thích Linh và Ân Duyệt cũng không thành vấn đề."

Tần Lê Ca không trả lời, ngón tay bên dưới hắn vừa làm loạn đã bị Lục Thiệu Vũ nắm chặt, cùng chờ đợi hai đồng đội còn lại xuất hiện.

Ngoại trừ hắn, những người còn lại đều không xuất hiện trước thời gian, mãi đến khi nửa giờ còn lại qua đi, năm ánh sáng xuất hiện, toàn bộ đội viên đều trở về đầy đủ.

Sắc mặt Ân Duyệt trắng bệch, cô bé cúi đầu, uể oải nói: "Xin lỗi, em thất bại rồi."

Cô bé không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của những người khác, đỉnh đầu lại đột nhiên cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, là Thích Linh đưa tay sờ đầu cô bé, vừa xoa đầu vừa nói: "Không sao đâu, chị qua."

Nói xong, Thích Linh liếc mắt qua Tần Lê Ca một cái, không hỏi một câu bỗng nói: "Hai người thành công, độ chính xác nhất định sẽ rất cao."

Tần Lê Ca gật đầu, nhìn thoáng qua đội K phía đối diện, cũng thuận tay xoa đầu Ân Duyệt một cái: "Ủ rũ cái gì, nhóc cho rằng chúng ta sẽ thua sao?"

Ân Duyệt nghe đến đó, khiếp sợ ngẩng đầu, vừa lúc âm thanh hệ thống vang lên: "Phó bản đã kết thúc, đang tính thành tích... Hoàn thành tính toán thành tích."

Trước mặt bọn họ xuất hiện một màn hình xanh cực lớn, bên phải tên của mỗi người chơi đều có ký hiệu thành công hay thất bại, trong đó, Tần Lê Ca và Thích Linh của đội S bên phải viết thành công, còn Ngụy Nhận và Dung Chí của đội K cũng hiện lên chữ thành công.

Nhìn kết quả này, đội K vốn luôn tỏ ra thoải mái bỗng đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Hệ Thống: "Đội S Tần Lê Ca, Thích Linh đã hoàn thành nhiệm vụ, đội K Ngụy Nhận, Dung Chí đã hoàn thành nhiệm vụ, số người hoàn thành nhiệm vụ của cả hai đội bằng nhau. Tiến hành phần đầu tiên so điểm xếp hạng. Mục xếp hạng: tốc độ hoàn thành."

Tất cả mọi người ở đây đều vô thức quay đầu nhìn Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca cũng lười diễn kịch, thấy họ nhìn qua, lười biếng nhìn bọn họ nháy mắt một cái.

Hệ thống: "Đội S Tần Lê Ca: thời gian hoàn thành 28 phút 17 giây, đội S Thích Linh: thời gian hoàn thành 59 phút 23 giây, đội K Ngụy Nhận: thời gian hoàn thành 59 phút 10 giây, đội K Dung Chí: thời gian hoàn thành 58 phút 42 giây, trình tự tính toán hoàn thành."

Hệ thống: "Đội chiến thắng: Đội S, điểm chiến tích đạt được 2050 điểm, đội K mất 2050 điểm."

Đội K nhịn không được chửi rủa: "Má nó!"

Dung Chí vẫn còn đang bối rối: "Thua? Đội S có ai hoàn thành trong 28 phút 17 giây? Nhiệm vụ chết tiệt này có thể hoàn thành trong 28 phút 17 giây sao? Mẹ nó, tôi vừa đi ra đã bị người Càng Đán vây quanh nửa tiếng rồi, có phải hắn vừa vào đã hoàn thành nhiệm vụ không?"

Ngụy Nhận vừa đi ra đã cũng đã bị vây nửa tiếng, không có gì để nói, gã nhìn chằm chằm đối diện hồi lâu, sau đó đột nhiên rời khỏi vòng bảo vệ, tiến về phía đội S.

Gã lao tới một cách hùng hổ, những người của đội S theo bản năng muốn nhặt vũ khí lên, Lục Thiệu Vũ chính diện đối mặt với Ngụy Nhận, biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, y ra hiệu cho đồng đội phía sau buông vũ khí xuống.

Quả nhiên Ngụy Nhận không có ý định động thủ với bọn họ, gã chỉ cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Lê Ca đang đứng sau lưng Lục Thiệu Vũ: "Làm sao cậu làm được?"

Tần Lê Ca thần thái nhẹ nhàng, đối mặt với vấn đề của Ngụy Nhận suy nghĩ một chút rồi nói: "Có lẽ là do tôi đẹp trai hơn chăng?"

Ngụy Nhận: "..." Gã lập tức muốn hộc máu.

Gã hít một hơi thật sâu, vì sự tò mò, cố gắng nuốt xuống ngụm máu muốn phun ra: "Ngay từ đầu cậu có gặp tên quản gia không? Ông ta không đưa cậu ra ngoài tòa lâu đài sao?"

Tần Lê Ca trả lời: "Có nha."

Ngụy Nhận vội vàng hỏi: "Vậy cậu không bị người Càng Đán vây đánh sao? Làm sao cậu trốn ra được?"

Tần Lê Ca giơ tay chỉ vào đầu mình, nhưng tay hắn lại đang lại bị Lục Thiệu Vũ nắm chặt lấy, hắn vừa động kết quả là tay Lục Thiệu Vũ cũng cùng hắn nâng lên.

Tần Lê Ca nhìn thoáng qua, quyết định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hắn hướng mắt qua Ngụy Nhận mỉm cười hỏi: "Anh năm nay bao nhiêu tuổi?"

Ngụy Nhận sửng sốt một chút rồi trả lời: "33, sao vậy?"

"Anh đã lớn tuổi như vậy rồi, sao không biết từ chối tên đó?" Tần Lê Ca thở dài: "Tên đó bảo anh đi ra thì anh đi ra, sao lại ngoan như vậy?"

Ngụy Nhận, Dung Chí và Thích Linh phía sau: "..."

Cảm giác như đầu gối bị bắn trúng muốn khụy xuống.

Ân Duyệt che ngực, yếu ớt nói: "Anh Tần, thật ra em cũng..."

"À, không sao đâu." Tần Lê Ca rất thiên vị: "Em rất đáng yêu, anh có thể hiểu."

Không khí lập tức rơi vào im lặng, cuối cùng Kỹ Vũ Hành ở phía sau nhìn thấy sắc mặt hai người của đội K một mảng xanh trắng, dường như sắp không nhịn được muốn xông lên đánh người, cậu lấy can đảm nói: "Thông đạo trở về đã mở rồi, không thì chúng ta cứ đường ai nấy đi nhỉ?"

Tần Lê Ca không tỏ ý kiến, hắn đã hoàn toàn gây tổn thương sâu sắc về thể xác lẫn tinh thần cho đối thủ, đã cảm thấy không còn gì để nói nữa.

Lục Thiệu Vũ nhìn hắn, thấy hắn không có ý muốn nói chuyện thì dẫn đầu đi về phía thông đạo: "Trở về."

Phía sau Ngụy Nhận đột nhiên gọi bọn họ lại: "Chờ đã."

** Thế giới thứ 7: con đường cầu vồng**