Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 60




Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

Checker: Gà

***

Chương 60. Bề mặt hành tinh, NPC tốt.

Ánh sáng trắng lóe lên, khi mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mặt đã thay đổi.

Tần Lê Ca nằm trên mặt đất, đưa mắt nhìn lên, xung quanh là bầu trời rải rác những ngôi sao, nơi bọn họ đang nằm là một vùng đất lồi lõm không bằng phẳng.

Không khí hơi loãng, hắn không cảm nhận được chút gió nào, trong đầu hắn có phỏng đoán sơ bộ, khi đứng dậy, quả nhiên hắn nhìn thấy một con tàu vũ trụ đã bị hư hại cách đó không xa, vẫn còn đang bốc khói trắng.

Nơi này hoang vắng, ngoài phi thuyền bị rơi ra thì dường như không có dấu vết của những sinh vật sống khác.

"Đây là... Mặt trăng sao?" Ân Duyệt cũng đứng dậy, cô bé tò mò đạp đất dưới chân, ngẩng đầu hỏi Tần Lê Ca.

"Có thể không phải là mặt trăng, nhưng có lẽ chúng ta là rơi xuống một tinh cầu nào đó." Tần Lê Ca nói.

"Thật sao? Ngầu quá đi!" Kỷ Vũ Hành trở nên kích động: "Đây là lần đầu tiên tôi bước lên mặt trăng...! Đã quá xá, phía trước nhất định là phi thuyền!"

"Qua xem thử." Lục Thiệu Vũ nói.

Vì vậy, bọn họ bắt đầu di chuyển về phía phi thuyền, nhưng họ chưa đi được vài bước thì đột nhiên một người đàn ông có râu bước ra từ phi thuyền, kích động hét lên với họ: "Cứu! Cứu với!"

Tần Lê Ca nhìn phi thuyền đã bị phá hủy không thể cứu vãn, chậm rãi đi qua.

Tốc độ di chuyển của quân sư Tần ảnh hưởng trực tiếp đến tốc độ của đội trưởng Lục, mà đội trưởng Lục làm người dẫn đầu, lại ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của tất cả thành viên trong đội, vì vậy trong khi người đàn ông kêu cứu, anh ta chỉ nhìn thấy một nhóm người đang đi đến với tốc độ chậm.

Nhưng người đàn ông lại không hề tức giận: "Tốt quá! Cuối cùng các anh cũng xuất hiện rồi! Các anh chắc là lính đánh thuê mà chúng tôi đã mời!"

Nói xong, trên đầu người đàn ông xuất hiện một dòng chữ: NPC tốt Carrey.

"NPC?" Là một người hâm mộ trò chơi điện tử cao cấp, Ân Duyệt tỏ vẻ nghi hoặc: "Chú này là NPC sao? Vậy nhiệm vụ thế giới của chúng ta là trong trò chơi là gì?"

Sự chú ý của Tần Lê Ca tập trung vào ký hiệu người tốt được đánh dấu bằng màu xanh lam trên đầu NPC Carrey, hắn sờ cằm suy nghĩ.

Đã có người tốt thì cũng phải có kẻ ác, có lẽ cũng có người trung lập?

Về phần lính đánh thuê, lần này hẳn là thân phận mà hệ thống sắp xếp cho bọn họ.

Lục Thiệu Vũ đứng ở phía trước, mặt không biểu cảm nói với Carrey: "Đúng vậy, anh muốn chúng tôi làm cái gì?"

Khi y hỏi vấn đề này, vẻ mặt của y khiến người ta cảm thấy y không phải muốn làm việc cho người khác mà là muốn giết đối phương, nhưng Carrey thân là NPC không nhìn sắc mặt của người khác, anh ta vội vàng mở miệng: "Các anh không thấy nội dung ủy thác của chúng tôi sao? Đó là giải cứu tiến sĩ Bailey, tính mạng của nhóm chúng tôi đều phụ thuộc vào cô ấy!"

Tiến sĩ Bailey?

Cùng lúc đó, đồng hồ của mọi người đều sáng lên, mọi người theo bản năng cúi đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy mục tiêu nhiệm vụ trên đồng hồ.

Nhiệm vụ: Giải cứu tiến sĩ Bailey.

Kết hợp với chú thích trên đầu của Carrey, rất có thể nhiệm vụ họ nhận được lần này chính là một nhiệm vụ của người tốt.

Vì chế độ cạnh tranh nên hai đội khác rất có thể nhận được nhiệm vụ từ bên trung lập và bên ác.

Tần Lê Ca ngẩng đầu hỏi: "Tiến sĩ Bailey đã xảy ra chuyện gì? Anh cần cứu cô ấy để làm gì?"

Carrey khó khăn bò ra phi thuyền, sợ hãi nhìn xung quanh, nhìn hồi lâu mới nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, đừng lãng phí thời gian ở đây, cậu, các cậu nhất định phải bảo vệ tôi, những thứ bên ngoài rất đáng sợ!"

Người đàn ông nói một lúc lâu cũng không nói vào trọng tâm, Thích Linh sốt ruột nói: "Bên ngoài lại có thứ gì?"

Carrey trốn sau lưng Lục Thiệu Vũ cường tráng nhất, run rẩy nói: "Bên ngoài có, có người ngoài hành tinh!"

Lời này vừa nói ra, tinh thần của mọi người đều phấn chấn, Thích Linh lập tức rút cả hai khẩu súng ra, Kỷ Vũ Hành cũng lấy kiếm Thiếu Hoa trong nhẫn không gian, sức mạnh ánh sáng của Ân Duyệt căng thẳng đến mức gần như thoát ra ngoài, nhưng bị ánh mắt của Lục Thiệu Vũ dọa cho sợ tới mức vội vàng lùi lại.

Chỉ có Tần Lê Ca vẫn nhàn nhã đi ở phía sau: "Sợ cái gì, có tôi ở đây."

Những người khác lập tức thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa có sức mạnh tâm trí của Tần Lê Ca, không có gì phải sợ.

Nhìn bộ dạng thở phào nhẹ nhõm của bọn họ, Tần Lê Ca nhếch môi cười với bọn họ: "Có tôi ở đây, sau khi mọi người chết tôi sẽ giúp mọi người nhặt xác."

Chết tiệt.

Sắc mặt của đồng đội hắn không chút thay đổi.

Kỷ Vũ Hành cầm kiếm, vẻ mặt buồn bã nói: "Anh Tần, anh có thể đừng nói những lời kinh khủng như vậy được không?"

Nhưng sau khi nói xong, mọi người vẫn cầm vũ khí, nhưng quả thật đã bớt căng thẳng hơn.

Lục Thiệu Vũ đi phía trước, không quay đầu nói: "Im lặng."

Kỷ Vũ Hành: "..." Tôi chỉ nói có một câu thôi, sao lúc anh Tần nói sao anh không bảo anh ấy im lặng.

Kỷ Vũ Hành nhục nhã nuốt sự bất bình xuống, nhưng Lục Thiệu Vũ nói vậy không phải không có lý do, bởi vì Carrey cuối cùng cũng bắt đầu nói thông tin hữu ích: "Chúng tôi đã rơi xuống hành tinh hoang tàn này ba ngày trước, lúc đó chúng tôi đang chuẩn bị trở về hành tinh mẹ, nhưng bởi vì chúng tôi gặp phải đạo tặc, chúng tôi bị truy đuổi và rơi xuống hành tinh này, nếu biết hành tinh này đáng sợ như vậy, chúng tôi thà rằng để đạo tặc bắt..."

Nói đến đây, Cerrey lại bắt đầu nức nở nói: "Bởi vì, bởi vì hành tinh này toàn là người ngoài hành tinh! Các anh đã bao giờ nhìn thấy người ngoài hành tinh chưa? Toàn thân đều là chất nhầy ghê tởm, trên người có vài bàn chân, đáng sợ nhất là bọn chúng có thể ký sinh!"

"Các anh có biết ký sinh là gì không? Có nghĩa là người ngoài hành tinh sẽ chui thẳng vào cơ thể chúng ta, ấp trứng trong đó cho đến khi chúng gần như nở ra, chúng sẽ xé toạc cơ thể và chui ra khỏi cơ thể chúng ta...." Carrey nói, hai mắt mở to: "Điều đáng sợ nhất là chúng ta không biết mình có bị ký sinh không! Có lẽ là một người nào đó trong số chúng ta, vào một thời điểm nào đó đã bị ký sinh, bây giờ người ngoài hành tinh đã ở trong cơ thể chúng ta, đang chờ đợi để nở!"

"A!" Ân Duyệt sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng kéo góc áo Tần Lê Ca: "Anh, anh Tần!"

"Ừ, nhóc còn nhớ tôi là anh Tần của nhóc, xem ra nhóc không bị ký sinh." Tần Lê Ca nói.

Ân Duyệt: "..." Đột nhiên cô bé không còn căng thẳng nữa.

Bầu không khí sợ hãi sụp đổ trong nháy mắt, Carrey thân là NPC không cảm giác được gì, vẫn đang tận lực tạo ra bầu không khí khủng bố: "Sau khi phi thuyền rơi xuống, tôi cùng một số thành viên và tiến sĩ Bailey đều muốn sẽ giải quyết vấn đề lương thực dự trữ trong phi thuyền cho đến khi hành tinh mẹ cử người đến cứu chúng tôi trước, tin tức cầu cứu của chúng tôi đã được gửi thành công, nhưng không ngờ..."

"Eric đã bị ký sinh ngay trước mắt chúng tôi, người ngoài hành tinh ghê tởm đã chui ra khỏi cơ thể anh ta và ăn thịt Eric!"

"Đã như vậy, tại sao anh còn dám ở lại đây? Những thành viên khác đâu?" Tần Lê Ca đột nhiên hỏi: "Anh một mình ở lại đây không sợ người ngoài hành tinh sẽ xuất hiện sao?"

Carrey dường như không ngờ rằng hắn sẽ hỏi vấn đề này, anh ta dừng lại một chút, vẻ mặt có chút hoảng hốt: "Đó, đó là bởi vì... Cần phải có người ở đây chờ cứu viện, còn những thành viên khác đang bảo vệ tiến sĩ Bailey, đã chạy trước sang hướng khác."

Tần Lê Ca từ chối cho ý kiến: "Vậy tại sao anh lại thuê chúng tôi để bảo vệ tiến sĩ Bailey?"

Carrey liếc trộm hắn, thấy hắn không tiếp tục truy cứu, anh ta thở phào nhẹ nhõm: "Chúng tôi tới thay mặt hành tinh mẹ mời tiến sĩ Bailey về, tiến sĩ Bailey rất am hiểu sinh học, có đóng góp to lớn với toàn thể nhân loại, tất nhiên chúng tôi phải bảo vệ cô ấy."

Dựa trên tình huống này, những gì Carrey nói dường như là sự thật, anh ta đã gửi tín hiệu cầu cứu ngay khi bọn họ rơi xuống hành tinh, đồng thời lập tức mời lính đánh thuê gần đó để bảo vệ tiến sĩ Bailey.

Nhưng trước đây Carrey không phải nói như vậy, mà hắn đã nói rằng: "Mạng sống của nhóm người chúng tôi phụ thuộc vào cô ấy", một tiến sĩ sinh học đột nhiên gánh vác trách nhiệm cứu mạng của một nhóm người?

Tần Lê Ca nhìn Carrey một cái, nhưng không vạch trần anh ta, thay vào đó hắn đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Lục Thiệu Vũ.

Lục Thiệu Vũ quay đầu nhìn hắn, lại nhìn Carrey, không nói gì mà chỉ lùi về phía Tần Lê Ca vài bước.

Các đồng đội phía sau đều nhìn thấy hành động của họ, Thích Linh mở bộ đàm, nhỏ giọng hỏi Tần Lê Ca: "Sao vậy?"

Tần Lê Ca nói: "Cẩn thận Carrey, anh ta đã bị ký sinh rồi."

Nói xong, các đồng đội phía sau lập tức lùi về sau vài bước, may mắn thay Carrey vẫn đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh của bọn họ.

Ân Duyệt cẩn thận hỏi: "Chúng ta nên làm gì bây giờ, giết anh ta sao?"

Tần Lê Ca: "Hiện tại không được, phải nhờ anh ta dẫn đường."

Tần Lê Ca suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía Lục Thiệu Vũ, đúng lúc Lục Thiệu Vũ cũng đang nhìn hắn, thấy hắn nhìn qua thì đáp: "Ừ, anh đang quan sát anh ta."

Tần Lê Ca gật đầu nói: "Hãy cảnh giác với bất cứ phản ứng kỳ lạ nào của cơ thể."

Vừa rồi khi Carrey nói xong, hắn có thử dùng sức mạnh tâm trí quét qua cơ thể đối phương, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường, nếu NPC là như vậy thì những người khác cũng giống vậy.

Những người khác lập tức cảnh giác, Thích Linh thấy Kỷ Vũ Hành bên cạnh đang sợ run đến không cầm nổi kiếm, đưa tay chạm vào cậu: "Sợ cái gì, nếu thật sự có người ngoài hành tinh thì cứ cho nó một phát là..."

Vẻ mặt Tần Lê Ca ngừng lại, đột nhiên nói: "A Vũ, hướng bốn mươi độ."

Lục Thiệu Vũ trong nháy mắt lao ra như một mũi tên, cùng lúc đó, trên mặt đất trước mặt hắn ở hướng nghiêng đột nhiên xuất hiện một bóng người ngoài hành tinh màu xám, miệng há to hung dữ như ác thú săn mồi, thân hình không lớn nhưng cực kỳ nhanh nhẹn, khi cú đấm Lục Thiệu Vũ lao tới, nó nhiều lần nhảy lên người Carrey.

Móng vuốt sắc bén của người ngoài hành tinh cắm sâu vào vai Carrey, Carrey sợ đến mức bắt đầu hét lên: "Aaaa! Cứu mạng!"

Xẹt!

Một thanh kiếm đen ngay lập tức bay ra, sượt qua tóc Carrey, ghim tên người ngoài hành tinh đang nhe nanh múa vuốt xuống đất.

Hai tay Kỷ Vũ Hành trống không, có chút khó hiểu quay đầu nhìn Thích Linh: "?"

Thích Linh còn chưa kịp bóp cò: "..."

Kiếm Thiếu Hoa vẫn còn nằm trên mặt đất, Kỷ Vũ Hành thấy Thích Linh vẫn không lên tiếng thì đi tới nhặt kiếm về.

Kiếm Thiếu Hoa dính chút máu xám, Kỷ Vũ Hành thu kiếm lại, có chút lo lắng nói: "Chắc máu của nó là không có độc đâu ha?"

Hồi lâu vẫn không có ai trả lời câu hỏi này, Kỷ Vũ Hành ngẩng đầu, thấy vẻ mặt của mọi người nặng nề nhìn chằm chằm xuống đất.

Sau đó cậu cúi đầu nhìn, trơ mắt nhìn vết thương xuyên qua cơ thể người ngoài hành tinh nhanh chóng lành lại trong vài giây: "... Mẹ nó."