Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 58




Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

Checker: Gà

***

Chương 58. Tim không ngừng đập mạnh, Lục Thiệu Vũ nghĩ thầm, mình xong rồi.

Lục Thiệu Vũ hít sâu một hơi, bế Tần Lê Ca lên.

Y không có tâm trạng lo lắng liệu có quấy rầy giấc ngủ của Ân Duyệt hay không, y ôm Tần Lê Ca đi vài bước đến bên cạnh Ân Duyệt, vỗ nhẹ vào vai cô bé.

Ân Duyệt còn ngái ngủ, dụi mắt nhìn bọn họ: "Anh Lục?... A, anh Tần tỉnh rồi sao!"

Ân Duyệt nhìn Tần Lê Ca, hai mắt sáng lên: "Sức khỏe của anh Tần thế nào rồi? Có chỗ nào cảm thấy không ổn không?"

Lục Thiệu Vũ định mở miệng nói thì bị Tần Lê Ca ngắt lời: "Anh không sao, chỉ đau đầu!"

Khi Tần Lê Ca nói những lời này, biểu cảm trên mặt rất ấm ức, hốc mắt có chút đỏ lên, xem ra thật sự rất đau.

Lục Thiệu Vũ lặng lẽ nhìn Tần Lê Ca, không nói lời nào.

Được rồi, ít nhất y cũng cố gắng ngăn cản, sau khi Tần Lê Ca tỉnh lại cũng không vì quá xấu hổ mà trách y.

Trong khi Lục Thiệu Vũ đang suy nghĩ, y lại ôm Tần Lê Ca vào lòng, đưa tay sờ trán hắn.

"A, đau đầu à..." Ân Duyệt theo bản năng đáp lại.

Nói xong, cô bé dường như đã nhận ra có điều gì đó không ổn, cô bé mở to mắt nhìn Tần Lê Ca, lại nhìn Lục Thiệu Vũ, sau đó cô bé như chợt tỉnh ngộ, kinh ngạc: "Chẳng lẽ, rốt cuộc là các anh..."

Lời còn chưa nói xong, cô bé chợt ngậm miệng, ánh mắt quỷ dị nhìn Lục Thiệu Vũ đang ôm Tần Lê Ca, lại nhìn mặt Tần Lê Ca, nhìn hồi lâu, đột nhiên lại thở dài.

Lục Thiệu Vũ nhìn biểu hiện như mắc bệnh tâm thần của cô bé, lạnh mặt nói: "Chữa trị cho em ấy nhanh đi, đừng nói nhảm nữa."

Ân Duyệt bị y nói một câu nặng như vậy, đột nhiên ngoan ngoãn hơn nhiều, nhanh chóng đặt tay lên đầu Tần Lê Ca, phóng ra sức mạnh ánh sáng chữa trị cho hắn.

Đầu óc không thể nhìn ra có bị thương hay không, Ân Duyệt duy trì động tác này năm phút, mới cẩn thận hỏi Tần Lê Ca: "Anh Tần, anh còn đau không? Đã đỡ hơn chưa?"

Tần Lê Ca nắm lấy quần áo Lục Thiệu Vũ, mím môi, nghiêng đầu dụi mặt vào ngực Lục Thiệu Vũ, sau đó rầu rĩ nói: "Không có, đau."

Nghe được những lời này, sắc mặt Lục Thiệu Vũ trầm xuống, khuôn mặt vốn đã hung dữ trở nên hung dữ hơn.

"..." Ân Duyệt càng thêm cẩn thận: "Anh Lục, có phải anh Tần,... Bị thương ở đầu không?"

"Chắc là do tinh thần kiệt quệ." Lục Thiệu Vũ ôm chặt Tần Lê Ca trong tay: "Không có cách nào chữa trị sao?"

"Nếu tinh thần lực cạn kiệt thì cũng hết cách." Ân Duyệt dừng lại một chút, cố gắng nhớ lại cảnh tượng tinh thần cạn kiệt lúc trước: "Nhưng theo thời gian trôi qua thì sẽ dần dần tốt hơn."

Cách nói của cô bé nghe không khác gì trạng thái đau đầu lúc trước của Tần Lê Ca, khi trở lại không gian sẽ đau đầu vài ngày, nhưng nghỉ ngơi mấy ngày là có thể hoàn toàn bình phục.

Lục Thiệu Vũ cúi đầu nhìn chằm chằm Tần Lê Ca, có chút hối hận vì lúc trước không ngăn cản hắn chọn kỹ năng phiền phức này, bây giờ cơ thể không khỏe cũng không thể nói được gì.

Tần Lê Ca đang được y ôm dường như nhận ra ánh mắt có phần hung dữ của y, sợ hãi ngước mắt nhìn y, sau đó quay đầu lại: "... Sợ."

"Hiện tại biết sợ rồi sao, lúc trước em còn dám chọn kỹ năng này? Đáng đời em." Lục Thiệu Vũ lạnh lùng nói.

Ân Duyệt đứng bên cạnh, nhìn Lục Thiệu Vũ cẩn thận ôm Tần Lê Ca về góc tường, cô bé có chút cô đơn ôm áo khoác của Thích Linh, nằm xuống ngủ tiếp.

Ngủ một giấc cũng bị người ta gọi dậy cho ăn cơm chó, thời đại này thật sự rất khó chịu.

Lục Thiệu Vũ ôm Tần Lê Ca, do dự một chút lại đặt người vào lòng mình rồi nằm xuống, sau đó đưa tay xoa đầu cho hắn.

Vừa bên ấn vừa nghe tiếng thở dài thoải mái của Tần Lê Ca, cơn tức giận của y dần dần biến mất, chỉ còn lại đau lòng.

Y thở dài.

Lúc mất trí nhớ mới kêu đau, sao lúc bình thường lại không kêu?



Sáng hôm sau, mọi người trong đội đều biết tin Tần Lê Ca mất trí nhớ, Thích Linh với tư cách là một đồng đội tốt, vội vàng tiến lên an ủi.

Thích Linh nói: "Tần Lê Ca, đến đây, cậu còn đau đầu không? Để chị đây xoa bóp cho cậu một cái?"

Tần Lê Ca còn chưa kịp lên tiếng, ánh mắt Lục Thiệu Vũ như dao nhìn qua cô, hô hấp của Thích Linh ngưng trệ, không dám mở miệng.

"Thời gian nhiệm vụ còn hai ngày, chúng ta ở lại đây." Lục Thiệu Vũ nhìn quanh, nói:" Chủ nhân nơi này đã chết, an toàn hơn so với bên ngoài."

Những người khác cũng không có ý kiến gì, từ lâu đã quen nghe lệnh đội trưởng hoặc quân sư, Thích Linh chỉ đơn giản ngồi xuống, còn Ân Duyệt thì chống cằm, ngơ ngác nhìn bọn họ.

Vết thương của Kỷ Vũ Hành gần như đã lành, cầm kiếm ngồi bên cạnh Thích Linh, thấp giọng nói với Thích Linh: "Chị Thích, chị ngủ một chút đi, chị canh cả ngày lẫn đêm rồi."

"Được." Thích Linh đang cảm thấy mệt mỏi, nghe cậu nói xong thì dựa đầu về phía sau, nhắm mắt ngủ.

Mọi người đều sợ làm phiền Thích Linh, không khí lại rơi vào im lặng, Ân Duyệt đón nhận ánh mắt của Lục Thiệu Vũ, đưa tay phóng sức mạnh ánh sáng, tạo thành một tấm khiên xung quanh bảo vệ mọi người.

Thời gian từng phút trôi qua, Lục Thiệu Vũ cúi đầu nhìn đồng hồ, cả buổi sáng đều bình yên vô sự, mới đó đã tới hai giờ chiều.

Tần Lê Ca ngủ trên vai y, hôm qua y xoa bóp cho hắn đến nửa đêm mới dỗ được Tần Lê Ca ngủ, Lục Thiệu Vũ cẩn thận cử động cánh tay tê cứng của mình, muốn điều chỉnh tư thế một chút.

Y dùng tay nâng mặt Tần Lê Ca lên, vừa định di chuyển thì đột nhiên nghe thấy tiếng động từ bên ngoài.

Loảng xoảng, loảng xoảng...

"Cẩn thận." Lục Thiệu Vũ đặt Tần Lê Ca dựa vào vách tường, lập tức đứng dậy.

Kỷ Vũ Hành cầm kiếm đứng dậy, Thích Linh cũng từ trong mộng tỉnh lại, lấy súng ra chuẩn bị chiến đấu.

Tiếng cánh cửa bị va chạm càng lúc càng lớn, âm thanh cuối cùng vang lên như tiếng đập cửa, Lục Thiệu Vũ tiến lên vài bước, đi về phía cửa.

Khi y đến gần cửa, cánh cửa lập tức bị thứ gì đó bên ngoài đập vỡ, một nhóm quái vật mắt đỏ hét lên chói tai, lập tức lao về phía y.

Âm thanh chói tai vang lên, Tần Lê Ca sợ hãi tỉnh lại, cả người hắn ngồi thẳng dậy, giống như một con chim sợ hãi, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm về phía cửa.

Lục Thiệu Vũ liếc mắt nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt sắc bén, trong nháy mắt biến thành người sói, vung bàn tay sói khổng lồ về phía bọn nó—

Rầm!

Những con quái vật mắt đỏ lao tới đều bị cú đánh này đánh bay ra ngoài, đòn này mạnh đến nỗi còn khiến những con quái vật đó văng xuống hố, một lúc lâu chúng cũng không thể bò lên được.

Lục Thiệu Vũ tiến lên vài bước, ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Những người khác đứng trong phòng, chưa kịp dùng vũ khí: "..."

Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi nên làm gì bây giờ?

Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu các đồng đội cho đến khi màn đêm buông xuống, Lục Thiệu Vũ một mình đứng ở cửa, đánh chết từng con quái vật muốn xông vào, những con quái vật này không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Cuối cùng, Lục Thiệu Vũ trở về phòng, trên người không có chút mệt mỏi, y tiếp tục ngồi vào góc tường, để Tần Lê Ca dựa vào mình nghỉ ngơi.

Các đồng đội không nói được lời nào: "..."

Loại cảm giác chiến thắng này nhưng không hiểu sao có chút chột dạ.

Ngày thứ ba, các đồng đội ngơ ngác nhìn Lục Thiệu Vũ một mình chống đỡ, khi bọn họ sắp rời khỏi không gian, Thích Linh nhịn không được nghi hoặc trong lòng, hỏi Lục Thiệu Vũ: "Tại sao trước đây các cậu lại bị thương nặng như vậy?" Bây giờ nhìn y chiến đấu khá là nhẹ nhàng.

"Sau khi kỹ năng được thăng cấp, thể chất sẽ tăng lên." Lục Thiệu Vũ trả lời ngắn gọn, sau đó dừng lại một chút, nói: "Ngày đầu tiên tôi đã gặp một quái vật biến dị." Con rắn khổng lồ đó.

"Quái vật biến dị?" Ân Duyệt hỏi: "Là quái vật thỉnh thoảng xuất hiện trong thế giới huấn luyện, khi giết chết điểm số sẽ tăng lên sao?"

"Ừ." Lục Thiệu Vũ nói: "Trở về xem sẽ biết."

Ân Duyệt gật đầu, bọn họ đợi thời gian trôi qua, cuối cùng âm thanh hệ thống cũng vang lên.

Hệ thống: "Nhiệm vụ hoàn thành, điểm thưởng là 2000 điểm, đếm ngược trở về không gian, năm, bốn... Một."

Ánh sáng trắng lóe lên, mọi người trở về không gian, Ân Duyệt theo thói quen chạy tới máy tính, giúp mọi người ấn nút khôi phục.

Một luồng ánh sáng xanh lóe lên, Tần Lê Ca đang nằm trên tay Lục Thiệu Vũ sửng sốt một chút rồi lắc đầu.

Lục Thiệu Vũ cúi đầu nhìn hắn: "Ổn chưa?"

"Không có gì đáng ngại." Tần Lê Ca nói.

"Vậy là chưa ổn." Lục Thiệu Vũ lạnh mặt nói.

Hai người nói chuyện rất thản nhiên, đồng đội bên cạnh thật sự cảm thấy Tần Lê Ca đã tốt hơn nhiều, dù sao bọn họ cũng quen Tần Lê Ca mạnh mẽ.

Tuy nhiên Lục Thiệu Vũ lại không nghĩ như vậy.

Y vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, nắm lấy tay Tần Lê Ca, kéo hắn về phòng: "Mọi người nghỉ ngơi đi."

Tần Lê Ca bị y kéo đi, trong đầu còn choáng váng, bị Lục Thiệu Vũ đẩy thẳng lên giường.

Tần Lê Ca: "..." Tại sao vừa tỉnh dậy lại có cảm giác như cún cưng trong nhà trở nên hung dữ vậy?

Dưới tình huống này, Tần Lê Ca có cảm giác, hắn hoàn toàn không thể kháng cự, vì thế hắn không nói gì, ngoan ngoãn để Lục Thiệu Vũ giúp hắn đắp chăn.

Mãi cho đến khi Lục Thiệu Vũ làm xong mọi việc, thậm chí còn cởi giày cho hắn, hắn mới kéo chăn ra, cười nói: "Bảo bối, anh không ngủ một chút sao?"

Lục Thiệu Vũ liếc nhìn giường của hắn.

Tần Lê Ca nhướng mày, nhìn thấy trong mắt y có vẻ không cam lòng, sau đó hắn còn chưa kịp nói gì đã thấy Lục Thiệu Vũ xoay người rời đi.

Tần Lê Ca: "???"

Hắn sờ cằm, nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu, lại nghĩ đến sắc mặt của Lục Thiệu Vũ lúc rời đi.

Biểu hiện này không đúng lắm.

Bên kia, Lục Thiệu Vũ trực tiếp trở về phòng, thay quần áo rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Khi nước lạnh dội xuống đầu, Lục Thiệu Vũ không khỏi nhớ lại vòng eo mà mình vô tình nhìn thấy khi nhét Tần Lê Ca vào chăn.

Y nhắm mắt lại, che đi bóng tối dưới đáy mắt, điều chỉnh dòng nước chảy mạnh hơn.

Dưới tiếng nước chảy, nhịp tim mất khống chế đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lục Thiệu Vũ thầm nghĩ, mình xong rồi.

Hình như y...

Y ngập ngừng nghĩ đến tình yêu đồng giới liên quan đến Tần Lê Ca mà y đã xem trên mạng.

Hình như y... Cong rồi.