Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 53




Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

Checker: Gà

***

Chương 53. Những con mắt màu đỏ - hoảng hốt khi bị sờ soạng.

Tiếng bước chân vang lên điên cuồng ở phía sau hắn.

Tần Lê Ca điên cuồng chạy về phía trước.

Trên con đường tối đen như mực, chỉ có thể ngửi thấy mùi ẩm ướt dày đặc trong không khí.

Cảm giác mềm mại của mặt đất dưới chân, sau khi mò mẫm chạy vài bước, trước mặt dần dần xuất hiện những tia sáng, Tần Lê Ca nheo mắt lại, nhanh chóng chạy về phía ánh sáng.

Khi đến gần, hắn có thể thấy rõ đó là những ngọn đèn dầu, phát ra ánh sáng mờ nhạt trong bóng tối, những ngọn đèn này nối liền với nhau thành một mảng sáng, chiếu rọi mặt đất dưới chân hắn và một dãy các căn phòng bí mật bên cạnh.

Tần Lê Ca nhìn thoáng qua, chỉ thấy mỗi căn phòng bí mật đều bị một cánh cửa gỗ nặng nề che khuất ánh sáng, trên cánh cửa gỗ hình như có vẽ hoa văn gì đó, giống như tranh vẽ của trẻ con, nhưng thứ khiến người ta chú ý nhất là những mảng lớn màu sắc hỗn loạn, như được tùy tiện phun lên, màu đỏ, xanh lá cây trộn lẫn với nhau làm cho người ta cảm thấy bất an và kỳ quái.

Hắn muốn nhìn kỹ hơn, nhưng khi hắn chạy qua ngọn đèn dầu đầu tiên, ngọn đèn đột ngột tắt ngúm, đồ vật phía sau lại bắt đầu kêu rên thảm thiết: "A..."

"..."

Tần Lê Ca bị tiếng động lớn làm cho choáng váng, trong chốc lát không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy màng nhĩ đau đến sắp nổ tung.

Hắn lắc đầu, dứt khoát tăng tốc, trong lúc chạy, những ngọn đèn dầu lập tức tắt đi, quái vật phía sau dường như bị kích thích, tiếng kêu của nó càng lúc càng lớn.

Nếu tiếp tục chạy như vậy thì sợ rằng màng nhĩ của hắn sẽ thủng mất, thể lực cạn kiệt, sau đó sẽ bị đám quái vật phía sau đồng loạt xông lên nhai nát cho đến khi không còn mảnh xương nào.

Tần Lê Ca đang cân nhắc mức độ kiên cố của nơi này, lấy khẩu pháo năng lượng cỡ nhỏ đặc biệt của Thích Linh ra.

Ngay khi hắn chuẩn bị giơ súng ngắm bắn, đột nhiên hắn vấp phải thứ gì đó, khiến cho cả người hắn mất thăng bằng, ngã về phía trước—

Quái vật lập tức hưng phấn nhảy dựng lên: "A!"

Những bộ phim võ thuật mà Tần Lê Ca quay lúc trước đã phát huy tác dụng, hắn nhanh chóng đặt tay xuống đất, mượn lực nhảy lên, gọn gàng xoay người rồi bóp cò súng năng lượng.

Đoàng!. Đam Mỹ Trọng Sinh

Làn sóng của vụ nổ lớn ngay lập tức đẩy hắn bay ra xa, trước khi đụng phải bức tường đá cứng ngắc, Tần Lê Ca nhanh chóng bảo vệ đầu và mặt mình—

Sau đó hắn đụng phải một lồng ngực vững chắc, được bảo vệ thật chặt.

Người đó phát ra một tiếng rên nhỏ: "Ưm..."

Sự tương phản quá lớn lại đến bất ngờ như vậy, ngay cả Tần Lê Ca cũng sửng sốt một lúc mới nhận ra: "Lục Thiệu Vũ?"

Lục Thiệu Vũ ôm hắn gật đầu, nhớ tới ở đây tối đen như mực, y lại trả lời: "Là anh."

Tần Lê Ca quay đầu nhìn, thấy đôi mắt đỏ đã hoàn toàn biến mất, xung quanh không còn phát ra âm thanh kỳ lạ nào, sau đó hỏi Lục Thiệu Vũ: "Anh từ đâu ra vậy?"

Vừa nói hắn vừa nghĩ lực va chạm vừa rồi chắc chắn rất nặng, vì thế sờ soạng người Lục Thiệu Vũ vài cái: "Anh không sao chứ?"

Hắn chạm vào một bộ lông mềm mại, chắc đang trong trường hợp khẩn cấp nên Lục Thiệu Vũ đã biến thành người sói rồi mới lao tới, kịp thời đỡ lấy hắn.

Tần Lê Ca chạm vào không thấy máu thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng Lục Thiệu Vũ bị hắn sờ soạng lại có chút hoảng hốt, lập tức buông hắn ra, lùi về sau vài bước: "... Không sao đâu!"

Tần Lê Ca ngây thơ vẫn duy trì hành động trước đó của mình, dường như hắn chạm vào thứ kỳ lạ nào đó, hắn nhíu mày, thu tay lại như không có chuyện gì xảy ra.

Một người một sói... Không, phải nói là Lục Thiệu Vũ đơn phương lâm vào trầm tư, năm phút sau, y hắng giọng, biến trở lại thành người, trả lời câu hỏi đầu tiên của Tần Lê Ca: "Anh... Anh nghe thấy tiếng động lớn nên đã tới xem."

Tần Lê Ca đáp lại, đưa tay ra và giải phóng sức mạnh tâm trí của mình, lần này sức mạnh không bị bất cứ thứ gì nuốt chửng, tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt trong bóng tối.

Lục Thiệu Vũ vô thức nhìn theo ánh sáng, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy đôi tai của Tần Lê Ca dường như đỏ hơn bình thường, y định nói nhưng Tần Lê Ca đã mở miệng trước: "Những quái vật đó có năng lực nuốt chửng năng lượng."

Hiện tại quái vật đã bị tiêu diệt, sức mạnh tâm trí của hắn cũng có thể phóng ra bình thường.

Tần Lê Ca vừa nói vừa thu hồi sức mạnh, Lục Thiệu Vũ cũng nhanh chóng dời tầm mắt, y lập tức hiểu được ý của Tần Lê Ca, thấp giọng nói: "Trên đường tới đây anh không gặp được bất cứ ai."

Trong đội của bọn họ, người dựa vào năng lượng nhiều nhất là Ân Duyệt, tiếp theo là Tần Lê Ca và Thích Linh, Thích Linh sử dụng súng rất giỏi, cho dù năng lượng của cô có hạn, cô cũng có thể sống sót bằng cách dựa vào vũ khí tự chế của mình, muốn sống sót không phải việc khó.

Nhưng Ân Duyệt thì không chắc.

Tần Lê Ca nhắm mắt lại, sử dụng sức mạnh tâm trí để dò đường, những con đường ở đây đều là những con đường đất mềm mại, chỉ cần giẫm lên sẽ để lại dấu vết, Ân Duyệt còn nhỏ, dấu chân cũng nhỏ, không khó để nhận ra dấu chân của cô bé.

Nhưng hắn đã nhìn rất kỹ vẫn không tìm thấy dấu chân của Ân Duyệt, phạm vi sức mạnh tâm trí của hắn có thể thăm dò cũng đạt đến giới hạn.

Tần Lê Ca mở to mắt, nói: "Nếu không tìm được thì quay về chỗ cũ." Có lẽ trong bức tranh sẽ có một ít manh mối.

Hậu quả của vụ nổ đã đẩy hai người ra xa, Tần Lê Ca có chút hứng thú với những bức tranh kia nên dẫn Lục Thiệu Vũ đi về phía đó.

Điều kỳ lạ là dưới sự bùng nổ dữ dội của các phân tử năng lượng, ngoài trừ cát bị văng ra thì các bức tường đá xung quanh không hề bị rạn nứt.

Phía trước ngọn đèn dầu không bị năng lượng nuốt chửng lại cháy lên, những hình vẽ nguệch ngoạc trên cánh cửa gỗ bị ánh sáng rọi lên trở nên quỷ dị, Tần Lê Ca nhìn vài lần, nhưng lập tức đi về phía vị trí vụ nổ.

Cát bụi rơi xuống đã che đi dấu chân ban đầu, Tần Lê Ca lấy một đôi găng tay từ trong nhẫn ra một, tìm đến nơi mình đã vấp ngã, cẩn thận đẩy cát bụi ở đó đi—

Không có gì cả.

Cát vụn chảy xuống theo khe hở ngón tay, Tần Lê Ca trầm ngâm nhìn một lúc.

"Tần Lê." Lục Thiệu Vũ mở miệng gọi hắn: "Nhìn cái này xem."

Tần Lê Ca thu hồi ánh mắt, đi tới trước cánh cửa gỗ đầu tiên Lục Thiệu Vũ đang nhìn.

Cánh cửa gỗ này vẽ một đứa trẻ mặc quần áo màu đỏ, cậu bé đang đứng trong một khu vườn rộng lớn, nhìn về trước vừa vỗ tay vừa cười, trước mặt cậu bé là nhiều đồ vật màu vàng không nhìn ra hình dạng.

Tần Lê Ca cẩn thận nhìn, sau đó mới ghép những mảnh vỡ màu vàng lại như ban đầu: "... Con chó?"

Lục Thiệu Vũ gật đầu: "Là chó, nhưng..." Ngón tay y chỉ lên đôi mắt đỏ rực của cậu bé: "Màu này rất giống màu mắt của con quái vật đã đuổi theo em khi nãy."

Kỹ năng người sói của Lục Thiệu Vũ có thêm khả năng nhìn ban đêm, khi y đối mặt với đám quái vật kia, ký ức về những con mắt màu đỏ dày đặc gớm ghiếc kia vẫn còn rất mới.

Ngược lại, Tần Lê Ca chỉ nhìn thoáng qua, hắn bận chạy trốn nên không có nhiều thời gian để nhìn thẳng vào mắt của bọn họ.

Hắn sờ cằm, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ rực đó một lúc lâu.

Lục Thiệu Vũ đứng bên cạnh, cẩn thận quan sát dấu vết hư hao trên mép cửa gỗ, nhất thời không nhận ra có gì không đúng, cho đến khi Tần Lê Ca giơ tay chạm vào đứa trẻ trên cửa gỗ thì đột nhiên y tỉnh táo lại, nắm lấy tay hắn—

Tần Lê Ca quay đầu lại, đôi mắt xanh đậm bình tĩnh nhìn y.