Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 3: Chiến đấu đến cùng, lùi bước là chết




Edit: Gà

Beta: Cỏ

***

Chương 3. Chiến đấu đến cùng, lùi bước là chết.

Lúc này bóng tối và tuyệt vọng đang chiếm lấy trái tim của mọi người, nhìn theo máu tươi đang tràn ra, mọi người rõ ràng đều nhìn thấy được một người phụ nữ bị chia năm xẻ bảy bị cất giấu trong vali da.

Tay chân của cô ta đều bị cắt lìa, trên mặt đầy vết thương, đôi mắt chỉ còn hai cái lỗ đen.

Thứ thậm chí còn không thể được gọi là con người này, vậy mà lại đang cười.

Cô ta chậm rãi mở miệng ——

“Mày, tụi bây…” Như thể đã rất lâu chưa nói chuyện, giọng nói cô ta có chút run rẩy: “Ở lại, với tao…”

Họ cảm thấy được sự tuyệt vọng và cô đơn không phải là cảm xúc của mình. Sự hận thù của người phụ nữ này đã vượt qua hạn chế của bản thân, thậm chí còn ảnh người đến những người ở đây.

Người phụ nữ đang khóc.

“Tại sao… Tại sao lại muốn giết tôi… Tôi đau quá…”

Câu hỏi cố chấp cuối cùng biến thành nỗi hận thù khắc cốt ghi tâm, căm hận tất cả mọi tồn tại trên đời, cả những người bị cảm xúc của cô ta ảnh hưởng.

“A…” Trần Chấn Quân ôm lấy ngực hét to, trái tim như bị bóp chặt.

Ân Duyệt ôm ngực quỳ xuống, sự đau đớn quá mức mãnh liệt khiến cô bé không thể kêu lên tiếng.

Diệp Tĩnh Nhã nắm lấy ống tay áo của Tần Lê Ca ở bên cạnh, dùng sức đến mức muốn xé rách cả tay áo của hắn. Cô không thể nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Lê Ca.

… Là một diễn viên, hắn không phải là đối tượng phù hợp để cầu cứu của mấy người này trước khi chết.

Nội tâm Tần Lê Ca cười khổ, ngón tay thon dài cầm lấy khẩu súng, chĩa về phía đầu của người phụ nữ.

Mọi người sinh ra đều bình đẳng, cô ta vẫn luôn an phận ở yên, tại sao cuối cùng người chết lại là cô ta?

Tại sao những người làm chuyện xấu, liều mạng đánh bạc, đua xe đều chưa chết, mà cô trước khi chết lại phải trải qua một cuộc tra tấn cực kỳ tàn nhẫn?

Cô ta rất hận, hận thế giới này, hận tất cả mọi thứ đang tồn tại.

Khi viên đạn xuyên thẳng vào đầu cô ta.

Ước gì có người đi cùng.

Tần Lê Ca im lặng nghe hết tiếng lòng của người phụ nữ, cùng lúc đó, mấy người mới vừa rồi còn đang trong trạng thái cận kề cái chết giống như vừa trải qua ảo giác, còn nguyên vẹn như lúc ban đầu.

“Vừa rồi… Đã xảy ra chuyện gì thế này?” Cảm giác hít thở không thông vẫn còn lưu lại trong ngực, Ân Duyệt ngơ ngác đưa tay xoa ngực.

Diệp Tĩnh Nhàn thở ra một hơi, cảm giác tuyệt vọng và hít thở không thông vừa rồi đã làm cô thông suốt, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cô đoạt lấy điện thoại của Trần Chấn Quân, trực tiếp tắt đèn đi.

Trần Chấn Quân kinh ngạc kêu lên: “Diệp Tĩnh Nhã, cô làm cái gì vậy!”

“Chúng ta lựa chọn phương án hai, nếu muốn chủ động tấn công, cần phải tắt đèn đi.” Diệp Tĩnh Nhã ném điện thoại lại cho ông ta, nắm chặt khẩu súng trong tay.

Tần Lê Ca cười một tiếng, có Diệp Tĩnh Nhã khởi xướng, mọi việc tiếp theo sẽ đơn giản hơn nhiều.

“Căn cứ vào suy đoán của tôi, chúng ta đều đã bị mục tiêu của nhiệm vụ lừa.” Ý của Tần Lê Ca khi nói với mọi người là về dòng chữ thoát khỏi mật thất trong bảy ngày được viết trên đồng hồ: “Cái gọi là thoát khỏi mật thất, mọi người hiểu thế nào?”

Ân Duyệt nói: “Ừm… Chắc là tìm các loại đạo cụ, lợi dụng những manh mối trên tay, cuối cùng tìm được chìa khóa sau đó rời khỏi nơi này?”

Trần Chấn Quân thấy Tần Lê Ca không có phản ứng, thăm dò nói thêm một câu: “Còn phải né tránh công kích của mấy thứ này, thoát ra trong vòng bảy ngày?”

Tần Lê Ca nhìn ông ta một cái, vẫn im lặng, chỉ dời tầm mắt sang người vẫn chưa lên tiếng là Diệp Tĩnh Nhã.

Diệp Tĩnh Nhã suy nghĩ một chút, ngẩng đầu mắt đối mắt với Tần Lê Ca: “Nếu bọn họ nói không đúng… Vậy thì, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta không phải là tìm kiếm manh mối, mà là né tránh công kích của hình nhân… Không phải, nếu nói là né tránh thì không bằng nói là chủ động nghênh đánh hình nhân?”

Hành động ban đầu của Tần Lê Ca, đến những hành động phân tích tình huống bây giờ, muốn suy đoán được điều này quả thật không khó, chỉ cần lật đổ giả thiết trước đó mà thôi.

“Bingo.” Tần Lê Ca búng tay một cái: “Căn mật thất này cũng không lớn, vừa rồi chúng ta đã điều tra, cho dù nhiệm vụ khó như thế nào, cũng không nên chỉ cung cấp cho chúng ta loại manh mối không hề có chút ý nghĩa này. Mà từ mỗi hình nhân ban nãy nói ra, từ phố biến nhất mà mọi người nghe thấy là từ gỉ? Là ở lại với tôi.” Hắn đặt tay lên đầu Ân Duyệt, người đang chuẩn bị trả lời câu hỏi.

Tần Lê Ca tiếp tục nói: “Kết hợp mới manh mối trong tờ giấy trước đó, từ nãy đến giờ, nhiệm vụ đã tận lực ám chỉ cho chúng ta, chỉ cần có hình nhân, căn bản không ai có thể thoát ra ngoài được.”

Tay cầm khẩu súng của Trần Chấn Quân đã toát mồ hôi lạnh, ông ta đã đoán được lời nói tiếp theo của Tần Lê Ca là gì.

“Cho nên, mọi người tắt hết đèn đi. Ân Duyệt, nhóc cầm cái này, nghe thấy âm thanh thì lập tức chiếu ánh sáng vào đó, hiểu không?” Tần Lê Ca đưa đèn pin trong tay giao cho người có lực chiến yếu nhất là Ân Duyệt, vẻ mặt Ân Duyệt thận trọng nhận lấy: “Bây giờ bắt đầu hỗ trợ lẫn nhau, tất cả dựa vào đây, mục tiêu của chúng ta chính là… Tiêu diệt tất cả hình nhân.”

Căn phòng tối om, dưới hoàn cảnh yên tĩnh như thế, tiếng hít thở của mọi người đều trở nên vô cùng rõ ràng, mọi người nắm chặt lấy khẩu súng trong tay, nín thở chờ trận tử chiến tiếp theo.

Chỉ cần lơ là một chút là sẽ chết.

Mà thứ duy nhất bọn họ có thể tin tưởng bây giờ, chỉ có chiến hữu bên cạnh mình.

Có âm thanh từ trên đầu truyền đến, giống âm thanh ma sát của quần áo.

Ân Duyệt cầm đèn pin, tinh thần tập trung cao độ, trước tiên lập tức quét về vị trí kia, khẩu súng trong tay Tần Lê Ca cũng bắn về phía đó trong một giây.

Sau khi tiếng súng liên tục vang lên, tiếng cười bén nhọn bỗng nhiên vang lên bên tai, lông tơ Ân Duyệt dựng đứng, lập tức chiếu đèn qua, lại nhịn không được thét chói tai.

Đó là một khuôn mặt đẫm máu, dữ tợn mở to hai mắt nhìn cô bé.

Diệp Tĩnh Nhàn nghiến răng bóp cò, viên đạn xuyên qua hình nhân kia, ghim lên vách tường, hình nhân kia lại vô tung vô tích biến mất trong chớp mắt.

Bất kỳ âm thanh nào trong đêm cũng bị phóng đại vô hạn, Trần Chấn Quân và bọn họ quay lưng lại với nhau, nín thở chú ý mọi thứ xung quanh mình, tay cầm súng khẽ run lên.

Bỗng nhiên, ông ta cảm thấy chân của mình hình như đã đụng phải thứ gì đó lạnh lẽo, theo bản năng cúi đầu thì thấy…

“Aaa!”

Một lực lớn bỗng nhiên truyền đến từ trên chân, cả người Trần Chấn Quân bị kéo lê một đoạn dài, ông ta ra sức giãy giụa trên đất, cánh tay nắm lấy ông ta lại không chút sứt mẻ.

Ông ta hét to: “Cứu mạng, cứu mạng!”

Ân Duyệt vội vàng rọi đèn pin sang, động tác lôi kéo Trần Chấn Quân không vì vậy mà ngừng lại, cô bé bắt đầu chiếu đèn vào hình nhân đang kéo ông ta, khi nhìn thấy rõ gương mặt kia, đèn pin rơi xuống khỏi tay.

“Đây, đây là cái gì vậy!” Nội tâm Ân Duyệt không nhịn được sợ hãi, cô bé run rẩy lùi về sau mấy bước: “Tại sao anh ta! Anh ta…”

Người đang lôi kéo Trần Chấn Quân, vậy mà lại là mọt sách đã chết từ sớm.

Ánh sáng biến mất, hình nhân đang ẩn nấp bốn phía lập tức di chuyển, Tần Lê Ca tiến lên vài bước túm chặt chân Trần Chấn Quân, sức kéo cực lớn bên kia khiến hắn gần như không chịu nổi, hắn cắn răng mở miệng: “Ân Duyệt, mau nhặt đèn pin lên.”

Ân Duyệt sửng sốt, cô bé miễn cưỡng thoát ra khỏi sự sợ hãi, tay chân luống cuống lại nhặt đèn pin giơ lên.

Tần Lê Ca nắm lấy chân của Trần Chân Quân, không ngừng nổ súng vào đầu của mọt sách, lực kéo bên kia cuối cùng cũng biến mất, hắn nhẹ nhàng thở hắt ra, túm Trần Chấn Quân về chỗ cũ.

“Này, cái này…” Trần Chấn Quân bình tĩnh được một chút, ông ta cực lực khắc chế sợ hãi, đánh giá bộ dạng của mọt sách: “Không phải là truyền thuyết zombie đó chứ?”

“Nếu đúng là vậy, anh chắc chắn cũng sẽ biến thành zombie.” Diệp Tĩnh Nhã chỉ chỉ vết cào trên chân Trần Chấn Quân.

Tần Lê Ca nổ súng vào hình nhân ở giữa bóng tối đang muốn nhân cơ hội đánh lén bọn họ, dùng ánh sáng yếu ớt đánh giá khuôn mặt của mọt sách.

“Không, không đúng.” Tần Lê Ca cau mày, lại nổ thêm phát súng vào đầu một con hình nhân, đồng thời kéo Ân Duyệt vào trong một chút.

Cơ thể mọt sách đã rách đến không thể sử dụng để hành động, nhưng hình nhân không thể lập tức biến mất trong thời gian ngắn ngủi.

Vậy thì hình nhân vừa rồi, bây giờ đã chạy đi đâu?

Sắc mặt Tần Lê Ca biến đổi: “Mọi người, mau lui lại!”

Gần như đồng thời, một hình nhân dữ tợn xuất hiện bên cạnh mọt sách, đánh về Diệp Tĩnh Nhã đang cách nó gần nhất.

Diệp Tĩnh Nhã theo bản năng ngã người ra sau, chật vật tránh né công kích đầu tiên của hình nhân, hình nhân đánh lén thất bại nhanh chóng biến mất dưới ánh đèn pin.

Mọi người vất vả thở ra, liền nghe tiếng thét chói tai của Ân Duyệt: “A!”

Đèn pin rơi xuống đất, Trần Chấn Quân lúc này phản ứng rất nhanh, lập tức muốn mở đèn pin lên, lại cảm giác như tay của mình bị thứ gì đó nắm lấy, không thể cử động được: “... Sao lại thế này? Tần, Tần Lê Ca!”

Tần Lê Ca hét: “Mau nổ súng!”

Trần Chấn Quân theo phản xạ bắn nhiều phát vào sức mạnh đang kéo lấy cánh tay của mình.

Diệp Tĩnh Nhã cũng bắn mấy phát về phía âm thanh kỳ quái truyền đến, chờ tất cả âm thanh biến mất hết, mới run run cúi xuống nhặt đèn pin lên.

Cô theo bản năng rọi về hướng Ân Duyệt phát ra tiếng hét, sau đó không khỏi há hốc miệng.

Một tay Tần Lê Ca cầm súng, một tay gắt gao che chở n Duyệt, phần lưng đều đã bị xé nát, thậm chí họng súng cũng vì quá nóng mà bắt đầu chuyển sang màu đỏ.

Hắn dùng tay cầm súng vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình, khi hạ súng lại bắn một phát về phía thứ nhô ra trên trần nhà, trong phút chốc cảm thấy vô cùng bất lực.

Nếu như nhiệm vụ này là chơi luân chiến như thế này để tiêu hao thể lực, vậy thì lựa chọn kia là rất đúng, dẫn theo ba người mới, hắn quả thật không có cách chống đỡ lâu.

Ân Duyệt hoảng loạn xem xét vết thương sau lưng hắn, Tần Lê Ca bị đụng vào miệng vết thương, nhịn không được rên lên một tiếng đau đớn, Ân Duyệt vội vàng thu tay lại.

Diệp Tĩnh Nhã có chút lo lắng, cô hỏi: “Cậu không sao chứ?”

“Nếu có sao, mấy người phải làm sao bây giờ?” Tần Lê Ca liếc cô một cái, thu khẩu súng quá nóng vào lại nhẫn không gian, lại cầm hai khẩu súng khác ra: “Không còn cách nào khác, tốc chiến tốc thắng đi.”

Với thương thế hiện tại của hắn, càng kéo dài thì càng nguy hiểm, ánh đèn cũng đã trở nên yếu ớt, chỉ cần ánh sáng tối sầm đi, bọn họ vẫn sẽ bị bóng tối nuốt chửng.

So với hơi tàn chờ chết, Tần Lê Ca tình nguyện buông tay đánh cược: “Toàn bộ trở về, dựa lưng vào tôi, từ giờ trở đi, mặc kệ phía sau xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ cần tiêu diệt hết toàn bộ hình nhân ở trước mắt là được.”

“Anh Tần, vậy anh phải làm sao bây giờ?” Ân Duyệt vội vàng mở miệng.

Tần Lê Ca không trả lời cô bé, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận được càng ngày càng có nhiều hình nhân tới gần bọn họ.

Là một người chơi thâm niên, hắn đã từng đổi một kỹ năng tên là sức mạnh tâm trí, có thể lợi dụng suy nghĩ thao túng tất cả sự vật.

Cấp bậc của kỹ năng này còn chưa đủ cao, việc hắn làm được có hạn, nhưng muốn thao túng bản thân thì dễ như trở bàn tay.

Sở dĩ con người cảm giác được đau đớn, cảm thấy mệt mỏi, tất cả đều là cảm giác thông qua dây thần kinh.

Chỉ cần tập trung cao độ vào một việc gì đó, vạn vật đều không thể quấy nhiễu suy nghĩ, mọi cảm giác đều sẽ tự rời khỏi.

Khi Tần Lê Ca mở mắt lần nữa, con ngươi màu xanh sẫm ban đầu chỉ còn lại màu đen đậm.

Ở góc nhìn này của hắn, không có một chút ánh sáng nào, chỉ có một đám hình nhân đang dần dần xúm lại đây.

Tầm mắt dần dần tách ra, vị trí của mọi người trước mặt đều nương theo sức mạnh tâm trí truyền đến não bộ, hắn chỉ có thể cảm nhận hai khẩu súng trong tay, vô số viên đạn được b ắn ra trong nháy mắt.