Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 21




Edit: Thúy

Beta: Mai

***

Chương 21: Lệch khỏi quỹ đạo, cùng anh vượt qua quá khứ.

Cha Tần dừng lại, quay đầu nghi ngờ nhìn hắn.

Mẹ Tần cũng hoảng sợ chạy ra khỏi nhà: "Tiểu Lê! Con sao vậy? Chân bị đụng trúng có đau không?"

Tần Lê Ca thở hổn hển nhìn chằm chằm vào cha Tần, không nói lời nào.

Cha Tần nhìn hắn vài giây, sau đó đóng cửa xe lại, quay người đi về phía hắn: "Con sao vậy? Thấy không khỏe ở đâu à? Cha mời bác sĩ Dương tới khám cho con nhé?"

Tần Lê Ca hít sâu một hơi, cười gượng: "... Cha, hôm nay cha có thể đừng đến công ty được không?"

Cha Tần nói: "Được, được chứ, nhưng mà tại sao? Con..."

"Chỉ cần cha đừng đi là được." Tần Lê Ca nắm chặt tay cha Tần, kéo ông vào nhà: "Cứ coi như ở nhà chơi với con và mẹ đi."

Mẹ Tần nhìn hai người, mỉm cười bất đắc dĩ đi theo, sờ sờ đầu Tần Lê Ca: "Đã lớn vậy rồi mà còn nhõng nhẽo, thật là hết cách với con. Được rồi, vậy hôm nay cha con sẽ ở nhà với chúng ta nhé."

Cha Tần do dự một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại.

Tần Lê Ca ngồi trên ghế sofa nhìn đồng hồ trên tường trôi qua từng phút từng giây, cuối cùng, khi kim đồng hồ qua mười một giờ, hắn nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian xảy ra tai nạn của cha Tần đã qua.

Lần này ông không chết, mẹ Tần cũng không nhận được điện thoại mà vội vàng mang dép lê lao ra ngoài.

"Tiểu Lê, con tới phụ mẹ một chút!" Mẹ Tần ở trong bếp nói lớn.

Tần Lê Ca đột nhiên tỉnh táo lại, đứng dậy đi vào phòng bếp.

"Tần Lê!"

Tần Lê Ca đang mơ mơ hồ hồ nằm trên bàn thì bị ai đó đánh thức, hắn dụi mắt rồi mở to mắt nhìn người trước mặt.

Là Vương Hằng, bạn học cấp ba của hắn.

Tần Lê Ca lắc lắc đầu, nhấn nhấn cái trán rồi nghi hoặc hỏi cậu ta: "Có chuyện gì vậy? Giờ không phải lúc tan học rồi sao?"

Vương Hằng nói: "Đúng là tan học rồi! Nhưng A Vũ của cậu đã xảy ra chuyện!"

Tần Lê Ca đáp lại một tiếng, gần như lại ngủ thiếp đi, miễn cưỡng mở một mắt nói chuyện: "Cậu ấy thì có thể xảy ra chuyện gì được? Cậu ấy không khiến người khác gặp rắc rối đã là tốt lắm rồi."

"Chính là tên trùm trường của trường trung học số 2 ngày hôm qua đã trèo tường vào" Vương Hằng nắm vai hắn, lay mạnh vài cái, cố gắng đánh thức hắn: "Đừng ngủ nữa, chuyện này có liên quan đến cậu đó! Chẳng phải hôm qua hắn trêu chọc cậu vài câu sao?"

Tần Lê Ca thở dài, lúc này mới tỉnh táo lại, Vương Hằng nhìn thấy bộ dạng này của hắn thì không khỏi lẩm bẩm: "Ngộ nha, ngày nào cậu cũng ngủ nhiều như thế mà vẫn có thể đạt hạng nhất tất cả kỳ thi lớn nhỏ của trường. Có thể bật mí cho anh đây không? Cậu làm được bằng cách nào vậy?"

"A, đại khái là bởi do IQ chênh lệch nhỉ." Tần Lê Ca cuối cùng ngáp một cái, dứt khoát đứng dậy: "Dẫn tôi tới đó đi."

Vương Hằng vội vàng dẫn đường, sau khi đi qua mấy con đường nhỏ hẻo lánh, cuối cùng họ cũng nhìn thấy hai nhóm người đang đối đầu nhau.

Nói đúng hơn thì là một mình Lục Thiệu Vũ đối đầu với năm người, vẻ mặt lạnh lùng của y từ trên cao nhìn xuống năm người nọ.

Thật ra năm người này cũng không thấp, không đến mức bị nhìn chằm chằm như vậy, nhưng không biết từ nhỏ Lục Thiệu Vũ đã ăn cái gì để lớn, cao tới tận 1 mét 9, gần như thấp hơn một người nhưng lại cao hơn ngàn người.

Tần Lê Ca chỉnh quần áo, nở nụ cười định đi tới thì lại nghe được cái tên thiểu năng trí tuệ bên kia nói: "Mày là con chó của Tần Lê đấy à? Chuyện giữa tao với nó liên quan đéo gì tới mày?"

Lục Thiệu Vũ nheo mắt, lạnh lùng nói: "Chuyện của cậu ấy cũng là chuyện của tao, mày nói xem có liên quan đến tao không?"

Tên thiểu năng trí tuệ cười lạnh một tiếng: "Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Anh em, lên!"

Tần Lê Ca dừng lại nhìn nhóm người lao về phía Lục Thiệu Vũ, sau đó lại lập tức bị đá văng cách xa vài mét.

Vương Hằng sửng sốt: "Vãi... Lìn..."

Tần Lê Ca nhún vai: "Bây giờ hiểu rồi chứ, cậu ấy không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi, tôi chưa từng thấy cậu ấy đánh thua lần nào."

"Đó không phải trọng điểm!" Vương Hằng hoảng sợ nhìn Lục Thiệu Vũ: "Thầy giám thị đang đi về hướng này, chúng ta phải ngăn cậu ấy lại! Này, Lục Thiệu Vũ! Lục Thiệu Vũ!"

Lục Thiệu Vũ giống như nghe được tiếng động, liếc mắt nhìn về phía bọn hắn, phía sau lập tức có người muốn ra tay đánh lén, y bình tĩnh trở tay ra một quyền, lần nữa đấm bay người nọ.

Vương Hằng: "..."

Vương Hằng: "Không được! Lục Thiệu Vũ, mau dừng lại đi, thầy giám thị đang tới đó!"

Lục Thiệu Vũ làm như không nghe thấy, Tần Lê Ca quay đầu lại, thấy hình như thật sự có người đang tới, lập tức cao giọng nói: "A Vũ, lại đây."

Giọng nói cũng không lớn, bị tiếng kêu thảm thiết của năm người nọ át đi, Vương Hằng vô cùng lo lắng: "Cậu làm vậy cũng vô dụng thôi, cậu không thấy vừa rồi tôi hét lớn như vậy mà cậu ấy còn không để ý tới tôi... Sao?"

Vương Hằng ngơ ngác nhìn Lục Thiệu Vũ lập tức dừng tay, đứng bên cạnh Tần Lê Ca.

Lúc này thầy giám thị vừa lúc đi tới, nhìn thấy năm người nằm trên mặt đất thì tức giận hét lên: "Sao lại thế này! Các cậu đang làm gì vậy hả!"

Tần Lê Ca khập khiễng đi về phía trước, gượng cười: "Xin lỗi thầy, vừa rồi em với mấy bạn học này xảy ra chút mâu thuẫn nhỏ, bạn học Lục là vì chạy tới giúp em, gây thêm rắc rối cho thầy rồi."

Thầy giám thị vừa nhìn thấy là hắn, sắc mặt có chút dịu lại: "Là bạn học Tần đấy à. Em không sao chứ? Chân thế nào rồi?"

"Không sao ạ, chỉ là có lẽ cần phải nhờ bạn học Lục đưa em đến phòng y tế." Tần Lê Ca cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói.

Thầy giám thị gật đầu: "Được, vậy bạn học Lục này, em dẫn bạn học Tần đến đó trước đi."

Tần Lê Ca đặt tay lên vai Lục Thiệu Vũ, tập tễnh bước đi, Vương Hằng lặng lẽ đi theo phía sau, nhưng lại bị thầy giám thị gọi lại: "Chờ một chút, em đi theo tôi."

Vương Hằng nhìn chằm chằm bóng lưng bọn hắn, khóc không ra nước mắt: "..." Tần Lê, cậu hại tôi thảm quá đi!

Cuối cùng cũng rời khỏi tầm mắt của thầy giám thị, Tần Lê Ca cười hì hì, đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể của mình lên người Lục Thiệu Vũ, ở bên cạnh thổi hơi vào tai y: "Cưng ơi, cậu đang trút giận cho tôi đấy à."

Lục Thiệu Vũ rụt cổ, tránh ánh mắt của hắn: "... Cậu nghĩ nhiều rồi, không phải."

"Không phải?" Tần Lê Ca nhướng mày: "'Chuyện của cậu ấy cũng là chuyện của tao', ừm... Là ai đã nói những lời này ấy nhỉ?"

Lục Thiệu Vũ lạnh lùng nhìn hắn.

Tần Lê Ca cười lớn, vỗ vai y: "Được rồi, không trêu cậu nữa. Đi thôi, trở về giúp cậu ôn toán, lần sau thi đừng trượt nữa."

Lục Thiệu Vũ rầu rĩ đáp: "... Ừ." 

Hai người cùng nhau trở về phòng học, Tần Lê Ca ngồi xuống ghế, vừa định lấy sách từ trong ngăn kéo ra thì đột nhiên sửng sốt.

Lục Thiệu Vũ hiểu rõ mà nhìn hắn: "Lại nữa à?"

Tần Lê Ca bất đắc dĩ ừ một tiếng, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp sôcôla hình trái tim đặt lên bàn, sau đó tiếp tục tìm sách của mình.

Lục Thiệu Vũ cứ như vậy nhìn hắn lại lấy ra một hộp kẹo, một túi bánh quy, một túi đồ ăn nhẹ, cuối cùng mới lấy được sách giáo khoa toán ra.

Người ngồi bàn phía trước nghe thấy tiếng động, quay người lại liếc nhìn với ánh mắt ghen tị: "Tôi không hiểu, tôi cảm thấy mình cũng khá đẹp trai mà, sao lại không có ai tặng quà cho tôi vậy?"

Nữ sinh bên cạnh liếc nhìn cậu ta một cách khinh bỉ: "Cậu đẹp trai? Cậu có đẹp trai bằng Tần Lê không?"

Nam sinh nhìn khuôn mặt của Tần Lê Ca, im lặng quay đầu lại.

Tần Lê Ca gần như bị nhóm bạn học này chọc cười, hắn nhịn cười ho một tiếng, Lục Thiệu Vũ ở bên cạnh đưa cho hắn một ly nước.

"Cám ơn." Tần Lê Ca nói.

Nữ sinh ôm má nhìn họ, say mê nói một câu: "Thật là xứng đôi".

"Cậu đừng không biết ngại vậy chứ." Nam sinh nhanh chóng kéo cô lại.

Tần Lê Ca và Lục Thiệu Vũ liếc nhìn nhau, đáy mắt đều là ý cười.

Vào ngày tốt nghiệp đại học, Tần Lê Ca dậy sớm hơn bình thường.

Hắn ngồi trên giường, nhìn xuống chiếc đồng hồ đen rồi thở dài.

"Sau khi học đại học với cậu ấy xong, có vẻ như không còn lý do gì để ở lại nữa."

Hôm đó mặt trời đặc biệt sáng, số lượng người tham dự lễ tốt nghiệp đông chưa từng thấy, hầu như tất cả các sinh viên tốt nghiệp đều đứng dưới sân khấu, ánh mắt sáng quắc nhìn lên trên.

Tần Lê Ca mặc đồng phục cử nhân, đứng trên sân khấu, điều chỉnh micro, nói: "Các thầy cô, các bạn học thân mến, các vị khách quý, xin chào mọi người, tôi là Tần Lê, có thể đứng đây đại diện cho tất cả các sinh viên tốt nghiệp khóa 31, tôi cảm thấy vô cùng vinh dự..."

Dưới sân khấu nổi lên một trận xôn xao nhỏ, có mấy nữ sinh không khỏi khẽ kêu lên: "Aaa! Tần Lê đẹp trai quá đi!"

Tần Lê Ca dừng lại một chút, liếc nhìn sơ qua phía dưới sân khấu, tình cờ bắt gặp ánh mắt của người nào đó, hắn nhướng mày.

Lục Thiệu Vũ lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt có chút thiếu kiên nhẫn, dựa vào sự hiểu biết của Tần Lê Ca đối với y trong những năm qua, hẳn là bây giờ trong đầu y đang nghĩ: "Mỗi lần tốt nghiệp đều làm mấy cái này, không thấy phiền sao?"

Tần Lê Ca mỉm cười tiếp tục phát biểu: "Cầm tấm bằng tốt nghiệp mỏng manh này trong tay, không biết liệu mọi người có giống tôi không, bởi vì tờ giấy này chứa đựng những niềm vui, lòng biết ơn, nỗi nhớ và khát khao của bản thân, cảm thấy nó thật nặng... "

Tần Lê Ca đọc rất nhanh và trôi chảy bài phát biểu dài năm trăm từ, các sinh viên tốt nghiệp vốn lúc đầu còn buồn ngủ, nhưng cuối cùng chỉ còn lại sự ngưỡng mộ.

"Bên trên là những gì trường học yêu cầu tôi ghi nhớ." Tần Lê Ca nói.

Dưới sân khấu có người vô tình bật cười.

"Tiếp theo chính là những điều tôi muốn nói." Trong mắt Tần Lê Ca tràn đầy ý cười, hắn cụp mắt nhìn lướt qua mọi người ở đây: "Tôi thực sự rất vui và vinh dự khi có thể tham gia vào quá khứ của các bạn."

Hắn kéo micro ra, trước sự chứng kiến ​​của mọi người, từ từ bước xuống khỏi sân khấu, đứng trước mặt Lục Thiệu Vũ.

"Sinh nhật thứ hai mươi mốt của cậu, lúc say rượu, cậu nói với tôi, cậu vẫn luôn thấy tiếc..." Tần Lê Ca ngẩng đầu nhìn y, cười nói: "Cậu nói tiếc vì không thể học cùng tôi, bao gồm cả cấp hai, cấp ba và đại học. Trước đây tôi không thể tham gia những điều này, bây giờ tôi cùng cậu trải qua một lần."

"Không thể không nói, cuộc sống mà tôi đã mất đi này thực sự rất đẹp. Tiếc là..." Hắn khẽ thở dài một cái: "Dù sao thì đây cũng không phải là cuộc sống của tôi."

Lục Thiệu Vũ hơi mở to hai mắt, theo bản năng đưa tay ra bắt lấy hắn, Tần Lê Ca cụp mắt xuống, ngón tay lóe lên.

Hắn nói: "Cho đến nay đều là tôi có lợi cả, dù là trước đó rời đi không lời từ biệt, hay là bây giờ một mình dựng nên quá khứ với cậu. Dù sao thì cậu cũng đã quen với việc chịu đau khổ vì tôi rồi, nên không bằng ngoan ngoãn chịu thêm một lần nữa đi."

Đồng tử Lục Thiệu Vũ co rụt lại: "Có ý gì? Cậu đang nói cái gì vậy? Tần Lê..."

"Thật xin lỗi." Tần Lê Ca nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gò má Lục Thiệu Vũ: "Tôi phải trở về rồi. Cậu của hai mươi hai tuổi còn cần tôi cứu."

Trên người hắn lóe lên một luồng ánh sáng xanh nhạt, Lục Thiệu Vũ nhìn chằm chằm hắn, nắm chặt bàn tay Tần Lê Ca, đặt trên mặt mình.

Hệ thống: "Đếm ngược thời gian tua lại, năm, bốn..."

Hắn nhìn thấy mình đang dần biến mất trong mắt Lục Thiệu Vũ, khẽ nói: "Xin lỗi."

Hệ thống: "... Một, hoàn tất khôi phục."

Tần Lê Ca ngồi trên ghế, nhìn cha Tần từng bước đi về phía cửa, từ từ nhắm mắt lại.