Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 20




Edit: Thúy

Beta: Kỳ Anh

***

§ Thế giới thứ ba: Một giấc mơ §

Chương 20: Ký ức nhạt nhòa cũng không sao, đừng sợ.

Ân Duyệt thở hổn hển, nhìn thấy bộ dạng này của Tần Lê Ca thì vội vàng hét lên: "Anh Tần!".

Tần Lê Ca liếc nhìn cô bé, các đồng đội khác cũng hoảng sợ nhìn hắn, chỉ trong vòng mấy giây này, số lượng côn trùng tấn công lá chắn bảo vệ màu bạc xung quanh họ ngày càng nhiều.

Trong cổ họng Tần Lê Ca đầy vị tanh ngọt, suýt chút nữa đã ho ra một ngụm máu, hắn đứng thẳng dậy, tức giận nhìn bọn họ: "Mấy người còn chờ gì nữa mà không tấn công đi? Định làm bữa ăn từ thiện hằng ngày cho đám côn trùng này à? "

Những đồng đội bị mắng đều quay lại tiếp tục ra sức chiến đấu, Ân Duyệt cũng lấy súng ra giúp đồng đội dọn dẹp đám côn trùng còn thừa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chiếc lưới do bọn côn trùng tạo thành đã bị họ phá ra một khe hở, khe hở đó càng lúc càng lớn, cho đến khi biến mất hoàn toàn.

Nhưng lời nhắc hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống lại chậm chạp không chịu vang lên.

Tay Trần Chấn Quân đau đến không nhấc lên được, ông ta đặt búa xuống đất nghỉ một lát, động tác này khiến mặt đất khẽ rung lên.

Diệp Tĩnh Nhã nhìn ông ta: "... Nhẹ nhàng một chút được không."

Trần Chấn Quân nói một cách vô tội: "Này thực sự không phải vấn đề tôi có muốn hay không, không thì cô thử tới cầm cây búa này lên xem, mịa nó nặng lắm đó"

Ân Duyệt: "À này... Hình như không thấy Lý Vĩ đâu hết?"

Khi cô bé nói ra lời này, mọi người mới phát hiện Lý Vĩ thật sự đã mất tích.

Tần Lê Ca nói: "Hắn đã chạy trốn từ lâu rồi."

Trần Chấn Quân chán ghét bĩu môi: "Tùy nó, loại người chạy nhanh hơn bất cứ ai ngay tại thời điểm nguy hiểm, đẩy người khác ra chết thay như nó chết cũng đáng."

Ân Duyệt vốn còn muốn khuyên ông ta, nhưng lại nghĩ đến người mới đến bị đẩy ra chết thay ở thế giới trước, nếu lúc đó Tần Lê Ca không phản ứng nhanh thì một sinh mạng còn đang rất trẻ đó có thể đã bị anh ta gi ết chết rồi.

Cô bé cũng không nói nữa, im lặng ngậm miệng lại.

"Nhưng mà... Tại sao âm thanh nhắc nhở của hệ thống vẫn không xuất hiện?" Diệp Tĩnh Nhã nhìn xung quanh: "Côn trùng hẳn là đã được dọn sạch rồi mà."

Thích Linh cầm súng, nheo mắt tìm kiếm dưới nguồn sáng yếu ớt, thấy một con sâu màu đen đang lặng lẽ bò ra ngoài.

Đoàng!

Hệ thống: "Nhiệm vụ hoàn thành, đạt được hai ngàn điểm khen thưởng, đếm ngược thời gian trở về không gian, năm, Bốn... Một."

Ân Duyệt đã luyện thành thói quen, lập tức chạy tới ấn nút sửa chữa trên máy tính, Trần Chấn Quân đứng đó, cổ tay bị trật đã trở lại bình thường: "Tôi cảm thấy thế giới huấn luyện này đơn giản hơn nhiều so với lần trước."

"Đó là bởi vì mọi người mạnh hơn trước rất nhiều." Tần Lê Ca nói.

Lý Vĩ ngơ ngác đứng đó, vừa khóc vừa cười mà sờ sờ cơ thể mình: "Tôi, tôi chưa chết? Tôi còn sống!"

Diệp Tĩnh Nhã liếc nhìn cậu, xoay người ngồi xuống ghế sofa.

Những người khác cũng không thèm để ý tới cậu, đều tìm một chỗ ngồi xuống, đồng thời ngẩng đầu nhìn quân sư nhà mình.

Tần Lê Ca ngồi xuống ghế sofa đơn, cũng không nhìn trung tâm mua sắm của hệ thống mà nói: "Thích Linh, cô tự xử lý vũ khí của mình đi, trả tiền báo cáo tài liệu. Diệp Tĩnh Nhã, cô đổi sang cung Linh Tê, dùng điểm thưởng tăng kỹ năng chính xác lên."

Diệp Tĩnh Nhã đổi rất nhanh, trong tay xuất hiện một cây cung cao bằng một người, cô suy nghĩ một lát, trong nháy mắt cây cung kia đã biến thành một sợi dây chuyền nằm trong tay cô.

Tần Lê Ca nhìn sơ qua rồi nói với Trần Chấn Quân: "Chú cho Ân Duyệt mượn một nghìn điểm trước, lần sau tôi sẽ trả lại cho chú."

Trần Chấn Quân dứt khoát đồng ý, Tần Lê Ca cũng đưa hết hai nghìn điểm của mình cho Ân Duyệt, Ân Duyệt lúng túng nhận lấy ba nghìn điểm: "Cảm ơn hai người, nhưng mà anh Tần, em vẫn có thể đợi..."

"Anh muốn." Tần Lê Ca nói: "Thăng cấp sức mạnh ánh sáng của em."

Ân Duyệt ngoan ngoãn dạ một tiếng, nghe lời thăng cấp, từ đấy trạng thái của mọi người đã được điều chỉnh tốt, Tần Lê Ca liếc nhìn Lý Vĩ đang bất an rồi đứng dậy: "Như thường lệ, những ngày tiếp theo là thời gian luyện tập, mọi người hãy tự dành thời gian luyện tập cho bản thân."

Những người khác đều gật đầu, Tần Lệ Ca dừng một chút, đột nhiên nói: "Đồng đội mới Lục Thiệu Vũ của mọi người cũng sẽ sớm trở lại đội."

Nói xong, hắn không quan tâm đ ến phản ứng của những người khác mà đi thẳng về phòng.

Kể từ khi sức mạnh tâm trí được thăng cấp, cảm giác của hắn đối với môi trường xung quanh đã trở nên mạnh hơn rất nhiều, thậm chí còn có thể có linh cảm mơ hồ về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Tần Lê Ca cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn không gian trên tay trái, trong tay xuất hiện hai tấm mảnh nhỏ có ánh sáng xanh lá lập lòe.

Hệ thống: "Đạo cụ: kỳ tích của Hades (2/3),đáp ứng nguyện vọng, hồi sinh một thành viên trong đội."

Ba thế giới đã trôi qua, đã đến lúc tên kia phải quay trở lại rồi.

Ngày thứ bảy cuối cùng cũng đến, mọi người đứng trong không gian, lặng lẽ chờ đợi nhiệm vụ bắt đầu.

Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, Tần Lê Ca từ từ mở mắt, gần như ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Thế giới đã trở nên lớn hơn.

... Nói chính xác hơn thì hắn đã bị thu nhỏ lại.

Tần Lê Ca cúi đầu nhìn bàn tay tròn trịa ngắn ngủn của mình, hiếm khi lâm vào khoảnh khắc khiến hắn trầm mặc ngắn ngủi.

"Tiểu Lê! Tiểu Lê nhi ~ con đang ở đâu!"

Một giọng nữ quen thuộc đột nhiên vang lên, Tần Lê Ca sửng sốt, gần như mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể ngơ ngác quay đầu lại.

Một người phụ nữ từ xa vội vàng chạy tới, bà đội mũ chống nắng, đeo kính râm, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, mấy người phía sau đều nhịn không được lén nhìn bà thêm vài cái.

Rõ ràng bà đã ngoài bốn mươi, nhưng bề ngoài trông vẫn xinh đẹp như thiếu nữ vậy.

Người phụ nữ chạy nhanh tới rồi bế hắn lên, mỉm cười chọt chọt mũi hắn: "Tiểu Lê nhi, con đi đâu vậy? Mẹ vừa mua xong đồ uống quay lại đã không thấy con, làm mẹ sợ gần chết!"

Tần Lê Ca ngơ ngác nhìn mẹ Tần, khàn giọng nói: "... Mẹ?"

"Ấy ấy, con sao thế? Mẹ mới rời đi một lát mà con đã ngốc rồi à?" Mẹ Tần có chút lo lắng, cởi chiếc mũ che nắng trên đầu xuống đội lên đầu Tần Lê Ca: "Có phải bị say nắng rồi không? Vẫn là nên về nhà nhanh thôi, nắng ngày càng gắt rồi."

Tần Lê Ca không nói gì, hắn vươn tay ra ôm chặt lấy cổ mẹ Tần.

Dù chỉ là một giấc mơ, nhưng hắn mong nó sẽ tồn tại lâu hơn một chút, có thể được gặp lại bà, thật sự tốt quá

Mẹ Tần ngạc nhiên nhìn hắn: "Sao hôm nay con dính người thế?"

Tần Lê Ca cụp mắt xuống, mỉm cười: "Mẹ, chúng ta về nhà thôi."

Chiếc Maybach màu đen đậu bên đường, vệ sĩ mặc vest cung kính mời họ lên xe ngồi ở ghế phụ.

Tần Lê Ca cúi đầu nhìn về phía tay trái, quả nhiên nhìn thấy trên cổ tay vẫn có một chiếc đồng hồ màu đen, trên đó viết: Hãy sống cuộc sống của mình, không được phép thay đổi cốt truyện quan trọng, số lần tua lại: 1.

Xe chạy thẳng vào một căn nhà sang trọng, mẹ Tần dẫn Tần Lê Ca xuống xe, hầu gái xếp thành hai hàng ở cổng lớn, đồng loạt cúi đầu chào bọn họ: "Chào mừng bà chủ và cậu chủ về nhà."

Mẹ Tần khẽ cười, tháo kính râm rồi đi thẳng vào nhà.

Người đàn ông trung niên cùng với một cậu bé đang ngồi trên ghế sô pha, vừa nhìn thấy bọn họ thì nhanh chóng đứng dậy, người đàn ông sắc mặt cứng ngắc gật đầu với bọn họ: "Chị dâu."

Mẹ Tần mỉm cười: "Ai nha Tiểu Lục, đừng khách sáo như vậy. Sao hôm nay cậu lại dẫn theo Tiểu Vũ tới đây vậy?"

Cậu bé đột nhiên bị gọi tên lập tức đanh mặt lại núp sau lưng người đàn ông, người đàn ông nói: "Thằng nhóc chết tiệt nhà em thật sự quá lầm lì ít nói, em định mang nó qua ở chung Tiểu Lê nhà chị nhiều một chút, xem có thể khiến nó hoạt bát hơn chút nào không."

Mẹ Tần nghiêng đầu nhìn cậu bé, trầm ngâm nói: "... Chị thấy thằng nhỏ trông khá giống em đó."

Tần Lê Ca cũng nhìn cậu bé Lục Thiệu Vũ khi còn nhỏ, đúng thật là trông rất giống cha Lục.

Quả nhiên mặt liệt là do di truyền.

"Đâu có, sao có thể giống em được chứ." Cha Lục nói, sau đó hào phóng vỗ vỗ vai Tần Lê Ca: "A Vũ nhà chú giao cho con đó. Các con ở chung với nhau vui vẻ nha, hahahahaha!"

Sau khi cha Lục quay người rời đi một cách đầy phóng khoáng, mẹ Tần nhìn bọn họ, cũng vỗ vỗ vai Tần Lê Ca: "Vậy giao cho Tiểu Lê nha, mẹ đi tìm cha con."

Lục Thiệu Vũ đứng một mình tại chỗ, từ sợi tóc đến lòng bàn chân đều cứng đờ, khuôn mặt nhìn rất hung dữ, nhưng bởi vì mũm mĩm nên trông có vẻ mềm mại hơn nhiều so với khi lớn.

Tần Lê Ca không khỏi bật cười, hắn tiến lên vài bước, dịu dàng nhìn Lục Thiệu Vũ cao hơn mình một chút: "Không sao đâu, đừng sợ."

Quá khứ cùng hiện tại dường như chồng lên nhau, Tần Lê Ca nhìn vào đôi mắt đen của y, như thể nhìn thấy bộ dáng Lục Thiệu Vũ của rất nhiều năm về sau ôm chặt lấy hắn, trong mắt tràn đầy bi thương.

"Tôi có thể làm bạn với cậu, cho nên cậu đừng buồn nữa." Tần Lê Ca đưa tay chạm nhẹ vào đầu Lục Thiệu Vũ.

Lục Thiệu Vũ nhìn vào đôi mắt xanh dịu dàng của hắn, không nói gì, nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn.

Không phụ sự mong đợi của cha Lục, Lục Thiệu Vũ sau khi ở chung với Tần Lê Ca cuối cùng cũng trở nên hoạt bát hơn một chút.

Ngày tháng trôi qua, Tần Lê Ca nhìn đồng hồ trên tường, chợt nhận ra giấc mơ tốt đẹp này sắp kết thúc.

Sáng hôm sau, sau khi cha Tần ăn sáng xong thì mẹ Tần thắt cà vạt cho ông, cau mày nói: "Không biết tại sao hôm nay em luôn cảm thấy có chút lo lắng bất an..."

Cha Tần mỉm cười, dịu dàng ôm mẹ Tần: "Sao vậy? Hôm nay muốn anh ở lại với em không?"

Mẹ Tần mím môi, đấu tranh một lúc rồi nói: "Thôi bỏ đi, không phải hôm nay anh có đơn hàng lớn sao? Chắc chỉ tại em suy nghĩ quá nhiều thôi."

Cha Tần cúi đầu hôn lên trán Tần Lê Ca, sau đó ngẩng đầu hôn mẹ Tần: "Vậy hai mẹ con em ở nhà chờ anh, hôm nay anh sẽ về nhà sớm hơn chút, được không?"

Mẹ Tần cố gắng mỉm cười gật đầu, Tần Lê Ca nhìn cha Tần từng bước một đi về phía cổng, hắn biết rất rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo -

Cha sẽ gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng trên đường đến công ty và chết ngay tại chỗ, đây sẽ là khởi đầu của mọi cơn ác mộng.

Hắn nhìn bóng lưng của cha Tần, theo bản năng nắm lấy quần áo trên người, lẩm bẩm: "Đây là nhiệm vụ, đây là nhiệm vụ, đây là nhiệm vụ..."

Hắn không thể bốc đồng, tất cả những gì hắn thấy bây giờ đều là giả, chỉ cần nhịn một chút là được rồi, nếu đuổi theo thì nhiệm vụ sẽ thất bại, nếu nhiệm vụ thất bại, hắn sẽ không thể hồi sinh Lục Thiệu Vũ thật sự...

Tần Lê Ca cúi đầu lẩm bẩm, dần dần tỉnh táo trở lại, hơn ai hết, hắn biết rõ nếu lao ra ngoài sẽ có hậu quả như thế nào, hắn vẫn luôn rất lý trí, nhất định có thể đưa ra lựa chọn chính xác——

Cha Tần đột nhiên quay lại, mỉm cười với họ: "Yên tâm, cha nhất định sẽ trở về sớm thôi. Khi về sẽ mua kẹo mà Tiểu Lê thích nhất, được không?"

Đồng tử của Tần Lê Ca co rút lại, trơ mắt nhìn cha Tần bước đi và đóng cổng lại.

Cánh cổng đó như một thứ ngăn cách thế giới, trong lúc bàng hoàng, hắn nhìn thấy một lượng máu lớn từ khe của cánh cổng sang trọng tràn ra, dọc theo sàn nhà chảy đến dưới chân mình.

Khuôn mặt dịu dàng quen thuộc đó dần dần mờ nhạt trong trí nhớ của hắn, hắn đã từng dùng đôi tay run rẩy nhấc tấm vải trắng trên mặt người nọ lên, nhìn đôi môi tím tái của ông ấy, nhưng lại không thể thốt ra được một chữ.

Tần Lê Ca nghiến răng, đột nhiên đứng dậy khiến đầu gối đập mạnh vào bàn ghế cứng, nhưng hắn lại như không hề cảm thấy đau đớn mà chỉ điên cuồng chạy ra ngoài.

"Tiểu Lê? Này, Tiểu Lê!"

Cha Tần mở cửa xe đang định ngồi vào, Tần Lê Ca liều mạng chạy tới và hét to: "Cha!"