Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 17




Edit: Cú Mèo

Beta: Tobi

***

Chương 17: Bắt con tin, chúng ta đoán sai rồi sao?

“Tôi không biết.” Tống Kiều ôm đầu, đau đớn cúi người: “Tôi, tôi thật sự không biết! Không phải tôi! Không phải tôi!”

“Anh Tần, anh có ý gì?” Ân Duyệt ngơ ngác nhìn Tần Lê Ca, thoát khỏi vòng tay của Diệp Tĩnh Nhã: “Anh, anh nói là Tống Kiều? Nhưng chị ấy… Tại sao chị ấy lại làm vậy!”

Trên con dao bạc dính đầy máu, ngón tay Tần Lê Ca cũng bị nhuộm màu đỏ, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng kéo khóe môi: “Nhóc hỏi các thuyền viên xem họ đã nhìn thấy gì.”

Thuyền viên quay sang một bên, không dám nhìn vào ánh mắt không thể tin của Ân Duyệt: “... Lúc đi vào, tôi nhìn thấy Tống tiểu thư rút con dao trên người Lâm tiểu thư ra, trên mặt đất toàn là máu.”

Trần Chấn Quân tiến lên vài bước, thô lỗ khống chế Tống Kiều, Tống Kiều nửa quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm mặt Lâm Lị Lị ở khoảng cách gần, cô sợ tới mức nhắm mắt thét chói tai: “Không phải tôi! Thật sự không phải tôi! Tôi thật sự không biết… Các người thả tôi ra!”

Cô hét càng lúc càng lớn, Thích Linh đứng một bên nhíu mày, bịt tai nhìn về phía Tần Lê Ca.

Nếu nói rằng chuyện này do Tống Kiều làm quả là vô lý, nhưng vì những người khác nhìn thấy cô ấy dùng dao đâm Lâm Lị Lị, có lẽ chỉ có một khả năng –

Siren lại xuất hiện.

Tần Lê Ca lẽ ra đã đoán được khả năng này, nhưng hắn lại không có phản ứng gì, gần như dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Kiều đang la hét, Diệp Tĩnh Nhã cũng cảm thấy có gì đó không đúng, cô tiến lên vài bước để ngăn cản Trần Chấn Quân tiếp tục khống chế Tống Kiều: “Anh chờ một chút, tôi cảm thấy có gì đó không đúng.”

“Còn có chuyện gì không đúng.” Trần Chấn Quân nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn về phía cô: “Người khác đều tận mắt nhìn thấy cô ta cầm dao đâm chết Lâm Lị Lị, còn có khả năng khác sao? Hành vi của cô ta còn đáng giận hơn cả Lý Vĩ!”

Lý Vĩ bị gọi tên, không dám tin chỉ vào chính mình, lớn tiếng hét: “Lúc đó tôi không còn cách nào khác, nhưng cô ta không phải, cô ta cố ý giết người!”

“Được rồi, tất cả im lặng đi.” Diệp Tĩnh Nhã bị tiếng ồn làm nhức đầu, cô cau mày nhìn Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca hít một hơi thật sâu, nghĩ đến nụ cười trên mặt Lâm Lị Lị khi anh đưa cuốn sổ có chữ ký và việc cô hiểu lầm ảo ảnh ở cửa là hắn, chạy ra ngoài rồi gặp rắc rối rồi lại quay lưng khóc thầm.

Hắn nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, mới lấy lại được ý thức: “... Trần Chấn Quân, thả cô ấy ra.”

Trần Chấn Quân đã sớm quen nghe lời hắn, dứt khoát buông tay, nhưng Tống Kiều vẫn quỳ trên mặt đất, bịt tai và điên cuồng hét lên, như thể cô đã hoàn toàn mất trí.

Tần Lê Ca đặt tay lên đầu cô, một sức mạnh tinh thần hiện ra, nhẹ nhàng xoa dịu tinh thần của Tống Kiều, hắn chậm rãi quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt Tống Kiều.

Tống Kiều ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt trống rỗng, Tần Lê Ca nắm vai cô, nhẹ giọng hỏi: “Nói cho tôi biết, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi và Lâm Lị Lị cùng nhau đi vệ sinh.” Tống Kiều máy móc nói: “Lúc tôi chuẩn bị rời đi, tôi nhìn thấy tên hề trước đó xuất hiện trước mặt tôi, hắn cầm dao muốn giết tôi, tôi liều mạng né, nhưng làm thế nào cũng không tránh được, cuối cùng tôi tìm thấy một con dao trong tay nên tôi cầm dao đâm lấy tên hề, sau đó… sau đó… tôi đã gi ết chết tên hề.”

Tống Kiều vừa nói xong, bắt đầu điên cuồng cười to, lông mi của Tần Lê Ca run lên, chậm rãi buông cô ra.

“Đúng là Siren…” Ân Duyệt thấp giọng lẩm bẩm, cắn môi: “Đều do em, là lỗi của em, nếu Lị Lị nói muốn đi vệ sinh, nếu em nhất quyết đi cùng cô ấy, cô ấy sẽ không chết.”

Diệp Tĩnh Nhã đặt tay lên vai cô bé, thở dài: “Ân Duyệt, không phải lỗi của em, em đừng như vậy, không ai biết sẽ xảy ra chuyện như này.”

“Quả thật không phải lỗi của nhóc.” Tần Lê Ca đứng lên, đưa lưng về phía bọn họ: “Chúng ta rời khỏi đây trước, phiền thuyền viên dọn dẹp nơi này rồi.”

Thuyền viên lập tức bước tới, bắt đầu lau chùi vết máu trên sàn nhà.

Tần Lê Ca bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ, vượt qua những vị khách đang chặn cửa đi lên lầu, các thành viên trong đội phía sau cũng không nói gì đi theo hắn, cho đến khi hắn đến cửa phòng tầng ba.

Lý Vĩ không nhịn được hỏi: “Tống Kiều làm sao bây giờ?”

Tống Kiều được Trần Chấn Quân cõng qua, liên tục nói “Không phải tôi”, “Tôi không có”, tình trạng tinh thần cực kỳ bất ổn.

Thích Linh lạnh lùng nhìn cô một cái, nói: “Tình trạng của cô ấy không phù hợp để chúng ta tiếp tục đưa cô ấy đi làm nhiệm vụ.”

Không ai lên tiếng, Mẫn Ân hơi ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tống Kiều.

Tần Lê Ca vươn tay đặt lên đầu Tống Kiều một lúc, cô đột nhiên ngừng nói, lặng lẽ nhắm mắt lại.

“Đưa cô ấy về phòng trước.” Tần Lê Ca nói: “Tạm dừng việc tìm kiếm tối nay, mọi người về phòng nghỉ ngơi trước.”

Trần Chấn Quân cõng Tống Kiều đi vào phòng Thích Linh, trước khi đi Thích Linh nhìn Mẫn Ân một cái, sau đó nhìn Tần Lê Ca, cuối cùng lại không nói một lời.

Tần Lê Ca nằm trên giường, ngơ ngác một lúc, quay lại thì thấy Mẫn Ân đang vùi đầu vào giữa hai đầu gối, toàn thân khẽ run lên.

Trước kia nếu như không để lộ sơ hở lúc cầm tấm ảnh, hay tránh nói về nơi ở thì khả năng diễn xuất của Mẫn Ân xem như hoàn hảo.

Ân Duyệt nói đúng, Tống Kiều cũng đúng, người sai là hắn.

Hắn không ngờ Siren lại thiếu kiên nhẫn như vậy, đoán được sự thật vẫn chưa thể xác nhận mà đã vội vàng hành động, nhưng hắn thật sự chắc chắn rằng hôm nay bọn họ sẽ không thể ra tay với hắn.

Nhóm của bọn họ không thể chịu được nữa.

Tần Lê Ca đưa tay che mắt, cảm giác bóng tối chậm rãi nuốt chửng tầm nhìn của mình, ý thức dần dần mơ hồ.

Hắn có một giấc mơ.

Trong mơ hắn đứng trong bóng tối hư vô, không ngừng đi về phía trước, càng đi hắn càng cảm thấy mệt mỏi.

Hắn tự hỏi: “Tại sao mình cứ đi như vậy?”

Không ai trả lời hắn, hắn chậm rãi dừng bước, một mình ngồi trên mặt đất, ngơ ngác nhìn thế giới trống rỗng trước mặt.

Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên trước mắt hắn xuất hiện một luồng ánh sáng, một người kèm theo hào quang đi tới đứng trước mặt hắn.

Tần Lê Ca nhìn bóng dáng quen thuộc, mỉm cười: “Là anh, anh đến rồi.”

Người nọ ngồi xuống cạnh hắn, không nói lời nào, hắn cũng không nói gì.

Một lúc sau, Tần Lê Ca cảm thấy hơi lạnh, tiến lại gần người nọ một chút.

Người nọ vươn tay ôm hắn vào lòng, hơi nóng ấm áp lan tỏa khắp nơi, hắn ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen láy của người nọ, gọi một tiếng: “A Vũ.”

Người nọ cúi đầu nhìn hắn, hắn không thấy rõ đôi mắt của y, chỉ có thể mường tượng rằng chúng rất dịu dàng.

Ánh sáng ấm áp bầu bạn cùng hắn, làm mờ thời gian, cuối cùng có một ngày, người nọ nói với hắn: “Tôi phải đi rồi.”

Người nọ đứng dậy không chút lưu tình, hắn mất đi chỗ dựa, cơn lạnh lẽo một lần nữa đánh úp hắn.

Một giọng nói vang lên bên tai hắn: “Ngươi không đuổi theo sao?”

Hắn nhìn ngón tay của mình, cảm nhận hơi ấm cuối cùng còn sót lại trên đầu ngón tay dần dần biến mất, hắn nhếch khóe miệng nói: “Ta sẽ không đuổi theo.”

Giọng nói hỏi anh: “Vì sao?”

“Bởi vì tên kia sẽ không bao giờ chủ động rời bỏ ta.” Hắn đứng lên, vỗ nhẹ hạt bụi không tồn tại trên người, ngước mắt nhìn trời: “Anh ấy muốn mỗi ngày đều dính lấy ta như món đồ trang sức, cho dù chết, anh ấy cũng chỉ chết bên cạnh ta thôi.”

Âm thanh vừa dứt, bóng tối trước mắt dần dần biến mất, Tần Lê Ca mở mắt ra, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.

“Chỉ thủ đoạn nhỏ như vậy mà muốn mê hoặc ta, ngươi quá xem thường ta rồi.”

Tần Lê Ca lẩm bẩm, quay đầu nhìn Mẫn Ân, mới phát hiện cậu bé đang nằm trên giường, thân thể phẳng lì như một tờ giấy.

Hắn sửng sốt một chút, xuống giường đi tới.

Máu của Mẫn Ân đã bị hút khô hoàn toàn, chỉ còn lại một tấm da mỏng, hắn đưa tay chạm vào, không cảm nhận được bất kỳ dao động năng lượng nào từ nhóc.

“... Ngươi trốn nhanh lắm.” Tần Lê Ca nói: “Nhưng lần này ngươi không trốn được nữa đâu.”

Hắn buông tay ra, tấm da còn sót lại của Mẫn Ân đột nhiên biến mất trong không trung.



Ngày hôm sau, khi mọi người biết tin Mẫn Ân đã chết, sắc mặt càng trở nên tệ hơn.

Tống Kiều cúi đầu, không còn điên cuồng như trước mà trở nên trầm mặc ít nói hơn.

Mọi người im lặng ăn xong bữa sáng, Tần Lê Ca nói: “Không thể kéo dài thời gian nữa, chúng ta dùng Phil để dụ Siren ra ngoài.”

Ân Duyệt rũ mắt hỏi: “... Dụ như thế nào?”

“Bắt Phil làm con tin, Siren sẽ tự mình đi ra, đúng không?” Trần Chấn Quân nói.

Ân Duyệt há miệng, đột nhiên sững sờ một lúc rồi ngậm miệng lại.

Tần Lê Ca nói: “Được rồi, cứ bắt hắn đi, không cần tổn thương hắn.”

Ân Duyệt chớp chớp mắt nói: “Nhưng… Ừm, nhưng trong trường hợp này, chuyện này ổn không? Dù sao thì Phil cũng vô tội, chúng ta làm sao có thể, làm sao có thể ra tay? Em nghĩ chúng ta nên…”

Những lời nói của cô bé thật buồn cười, Tần Lê Ca lạnh lùng liếc nhìn cô bé rồi đứng dậy: “Đi thôi.”

Diệp Tĩnh Nhã cùng Trần Chấn Quân đi phía sau, gật đầu với nhau, đi theo bước chân Tần Lê Ca.

Phil đang trong phòng làm việc ở tầng năm, ngơ ngác nhìn bức tranh trên tường.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, anh quay lại, nghi ngờ nhìn họ: “Có chuyện gì à?”

“Đúng là có chút việc muốn nhờ anh giúp đỡ.” Tần Lê Ca vẫn mỉm cười nói.

Diệp Tĩnh Nhã và Trần Chấn Quân đột nhiên bước tới, hai bên trái phải giữ Phil lại, Phil không thể cử động cơ thể, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào họ: “Các bạn muốn làm gì?”

Tần Lê Ca tiến lên vài bước, dùng sức mạnh tâm trí xâm nhập vào cơ thể Phil, khiến sương mù phản công, hắn mỉm cười nói: “Không có gì, chúng tôi chỉ muốn giải quyết vấn đề nhanh chóng.”

Sương mù màu hồng dần dần tan biến trong không khí cho đến khi hoàn toàn biến mất, nhưng Siren vẫn chưa xuất hiện.

Tần Lê Ca cau mày, ngón tay hơi run lên: “Sao có thể, xảy ra chuyện gì?”

Diệp Tĩnh Nhã và Trần Chấn Quân cũng do dự muốn buông tay, họ nhìn nhau, lùi lại vài bước.

Tần Lê Ca nôn nóng quay đầu nhìn Phil: “Xin lỗi, chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi vẫn cần chút thời gian để điều tra… Có lẽ chúng tôi đã đoán sai, anh đã bị bỏ rơi từ lâu rồi.”

Phil vỗ vỗ chỗ bị chạm vào, giễu cợt định lên tiếng, nhưng ánh mắt của Diệp Tĩnh Nhã trở nên sắc bén, đột nhiên rút súng ra, Trần Chấn Quân cũng lấy cái chùy ra, hai người lần lượt vây quanh Tống Kiều.

Tống Kiều ngơ ngác đứng đó, quay đầu nhìn Tần Lê Ca.

Tần Lê Ca tiến lên vài bước, đối mặt với vẻ bối rối của cô, mỉm cười: “Hay là cô ỷ vào chỗ dựa nên không sợ nữa hả? Quý cô Siren.”