Ngoài Hiện Thực

Chương 41: Châu Âu, bảy.




(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 41: Châu Âu, bảy.

Trong vườn Tây, ở chi nhánh đội thứ hai, Trì Thác đang nộp báo cáo công việc gần đây lên cho Hạng Cảnh Trung.

"Mấy bữa nay cậu có đấu tay đôi với Nhiễm Văn Ninh khá nhiều lần đấy nhỉ. Theo cậu, thực lực của cậu ta bây giờ có thể đạt đến mức độ như nào rồi?"

Hạng Cảnh Trung nhận lấy phần báo cáo kia từ tay Trì Thác.

Trì Thác bắt đầu nghĩ suy về mấy biểu hiện của Nhiễm Văn Ninh trong Dear Anna, thật ra đến anh mà cũng khó lòng nói rõ được một vài chuyện. Trước đó, hành vi của Nhiễm Văn Ninh trong Dear Anna quá kì lạ, thế nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của Trì Thác. Anh trả lời: "Chuyện này còn phải xem đối thủ của cậu ta là ai nữa cơ."

"Ý cậu là cậu ta chỉ có thể đánh thắng người yếu hơn mình thôi đó hả?" Hạng Cảnh Trung cũng không biết rõ tình hình giao lưu bên Anh hiện giờ ra sao nữa, hình như Nhiễm Văn Ninh vẫn còn chưa ra tay, tới tận bây giờ mà anh ta vẫn còn chưa nhận được bất kì một tin tức nào bên Nhiễm Văn Ninh hết.

Trì Thác lắc lắc đầu. Vì đột nhiên sực nhớ lại lời đánh giá của Lâm Nhất dành cho Nhiễm Văn Ninh từ hồi xưa lắc xưa lơ, anh mới diễn giải nguyên văn câu nói của người kia: "Nhiễm Văn Ninh rất giỏi chó cùng rứt giậu."

"Cái này người ta hay nói là gặp mạnh thì lại càng mạnh đấy ha."

Sau khi nở một nụ cười, Hạng Cảnh Trung mới sửa lại lời giải thích này cho xuôi tai hơn một chút giùm Nhiễm Văn Ninh.

"Thì cũng như nhau cả thôi. Tuy bình thường không nhìn ra nổi, thế nhưng hồi tụi tôi còn ở trong 'Hoa trong gương, trăng trong nước', giới hạn thực lực của cậu ta cực kì cao." Bàn giao công việc xong xuôi, Trì Thác mới định rời đi.

Trước khi bước ra khỏi ngưỡng cửa, Trì Thác có quay đầu lại, sau đó nói với Hạng Cảnh Trung một câu chốt: "Mong anh ráng mỏi mắt trông đợi ha."

Trong mộng cảnh công năng "Colosseum", tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh là 4005, năng lực nhận biết 321.

Hai nhân viên hôm qua cũng tham dự hồi giao đấu hôm nay. Sau khi yên vị ổn định tại một phần khán đài cao cao, bọn họ mới bắt đầu làm tròn trách nhiệm giám sát của mình. Nhiễm Văn Ninh cứ có cảm giác rằng bọn họ thả lỏng khá nhiều, chắc có lẽ là vì hôm nay chỉ có một tên Nhiễm Văn Ninh không quan trọng mà thôi.

Os đang mải miết tán gẫu với Chu Chi Ngang, họ chủ yếu đang bàn về chuyện ngày hôm qua. Y cứ xuýt xoa mãi, bảo rằng tiếc thay, bên họ chẳng thể nào ép Chu Chi Ngang sử dụng thực lực thật của mình cho được. Sự chú ý của Abigail cũng đang đặt cả lên người Chu Chi Ngang, loại trường năng lượng nữ hoàng băng giá trên người cô nàng càng thêm mãnh liệt hơn cả hôm qua, trông cứ như thể chưa hoàn toàn nguôi giận vậy.

Nhiễm Văn Ninh có thể hiểu tâm tình của Abigail hiện giờ. Dù sao thì cô gái này cũng là một nhân viên cấp cao, thế mà lại bị ép sử dụng năng lực với nhiều hạn chế trong mộng như vậy, cuối cùng, cô nàng cũng chẳng thể hoàn thành trót lọt nhiệm vụ được bên chi nhánh Anh giao cho mình. Nhiễm Văn Ninh đoán rằng khi quay về, Abigail có thể còn sẽ bị lãnh đạo phê bình nữa cơ.

Tuy nhiên, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy mình vô hình kinh khủng khiếp, cậu bị bỏ xó bên ngoài vòng tròn ba người này, cũng không tài nào góp vui dù chỉ là một câu. Lần này, Os cũng chẳng muốn giả bộ nhiệt tình nữa, y cũng chẳng buồn nhìn thẳng vào Nhiễm Văn Ninh đương đứng chong ngóc ở một bên.

Nhiễm Văn Ninh thở dài một tiếng. Cậu quay đầu lại, liếc nhìn hai nhân viên đại diện cho chi nhánh châu lục, một người trong số họ đại diện cho chi nhánh Châu Á, người còn lại đại diện cho chi nhánh Châu Âu. Hai người kia có lẽ cũng đã cảm nhận được tầm mắt của Nhiễm Văn Ninh, thế nhưng cả hai người bọn họ đều chọn lơ đẹp ánh nhìn của cậu.

Mình chẳng có bất kì một loại quyền nói chuyện nào hết, cũng thật sự vô hình quá đi mất.

Nhiễm Văn Ninh không rõ trước đây có ai từng trải qua mấy chuyện giống hệt như cậu hay chưa, nói túm lại thì hiện giờ, cậu chỉ đứng im ru như thóc trong giấc mộng này mà thôi, tác dụng cụ thể của cậu chắc cũng gần giống vị anh em tượng đá đứng ở một bên lắm rồi.

Sau khi tán gẫu xong xuôi, ba vị đại thần mới sực nhớ còn tòi ra thêm một tên Nhiễm Văn Ninh nữa. Cậu cảm thấy mình y chang như một solo player, chẳng có bất kì một người bạn nào chịu quan tâm tới cậu sất.

"Cậu đang ở bậc thứ hai nhỉ, vậy cậu có thể sử dụng toàn bộ sức lực nhé, hôm nay là một cơ hội rất hiếm có, bình thường cũng không có mấy ai ở cấp bậc này chịu giao đấu với cậu đâu ha."

Một lần nữa, Os lại lộ ra một nét cười bên môi, trông y cứ như thể rất nhiệt tình vậy.

Sau khi bước lên phía trước mấy bước, Abigail chỉ liếc mắt nhìn Nhiễn Văn Ninh một cái, xong xuôi lại nhìn về phía Chu Chi Ngang tiếp. Tuy nhiên, cô nàng này cũng vẫn khá có trách nhiệm, vẫn còn nhớ kĩ nhiệm vụ của mình hôm nay, vì thế, cô mở lời với Nhiễm Văn Ninh: "Đàn em, gắng sử dụng thực lực ha."

Do chẳng biết mình nên ra tay tới mức nào, Nhiễm Văn Ninh mới lơ ngơ ngóng về phía Chu Chi Ngang, nhưng Chu Chi Ngang chỉ đáp lại cậu bằng một cái phất tay nho nhỏ. Vì vậy, cả Nhiễm Văn Ninh và Abigail đều đứng im lìm trên đấu trường thật lâu, cũng chẳng có bên nào sử dụng năng lực trước cả. Thậm chí một trong số hai vị nhân viên trên khán đài còn phải phát ra mấy tiếng ngáp ngắn ngáp dài.

"Nếu cậu ra tay trước, tôi có thể khống chế mức độ sử dụng năng lực của mình." Abigail đan hai tay vào nhau, sau đó mới lên tiếng bảo cậu như vậy.

Do không biết nên ra tay ở mức nào, Nhiễm Văn Ninh lại đưa mắt sang ngó Chu Chi Ngang. Chu Chi Ngang nở một nụ cười tỏ ý bó tay hết cách, sau đó mới nhờ Os bảo Abigail ra tay trước đi thôi.

"Vậy tôi ra tay trước nhé."

Sau khi nhận được chỉ thị từ Os, Abigail mới đánh ra một tia công kích bằng ý thức rất đỗi bình thường.

Thế nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại vượt xa khỏi suy đoán của Abigail. Sau khi nghiêng thân mình một chút xíu, Nhiễm Văn Ninh đã né khỏi tia công kích được cô thảy ra rồi. Cái cậu trai ở bậc thứ hai này thế mà lại có thể tránh né như vậy?

Nhiễm Văn Ninh vò đầu mấy cái, cái thứ này thậm chí còn dễ né hơn tia sáng của Trì Thác nữa, thật ra cậu cũng có thể hoàn toàn đỡ lấy nó. Trong lịch sử đưa đầu chịu đánh của Nhiễm Văn Ninh, sức sát thương của thứ này thậm chí còn chẳng thể leo nổi đến top 100.

Abigail nở một nụ cười gằn. Hôm qua, cô đã đâm đầu tông phải một bức tường bên Chu Chi Ngang rồi, hôm nay, cô chỉ muốn sử dụng phần công kích ý thức bình thường của bản thân để áp chế cái tên bậc thứ hai trước mặt mình thế thôi, ai ngờ đâu Nhiễm Văn Ninh lại không yếu như vẻ bề ngoài như vậy.

Abigail dứt khoát giao đấu với Nhiễm Văn Ninh một cách thật nghiêm túc. Tuy thế mạnh của cô nàng là tấn công tầm xa, cô cũng thừa sức đánh cận chiến với một tên đàn em hiện đang ở bậc thứ hai như thế.

Tuy nhiên, cái tên Nhiễm Văn Ninh trước mặt cô nàng thế mà lại bắt đầu linh hoạt né tránh, chẳng khác nào một con lươn hết. Các chuỗi động tác kia của cậu trôi chảy tựa như đã in hẳn vào trong tiềm thức rồi hay sao đấy, trông cậu cứ như thể có thừa khả năng tách khỏi các loại công kích mà chẳng cần phải gồng mình lên né tránh vậy.

"Cậu có nhiều kinh nghiệm thực chiến lắm à?"

Sau khi ngừng tay, Abigail mới hỏi Nhiễm Văn Ninh như thế.

Nhiễm Văn Ninh nghĩ rằng mình vốn chẳng có tí kinh nghiệm nào sất, cùng lắm thì chỉ có rèn luyện với mấy tên đồng đội nhà mình hơi bị thường xuyên tí xíu mà thôi, trong ấy có Lâm Nhất, Ngô Côn Phong và Trì Thác. Trong số những người này, Nhiễm Văn Ninh chỉ hiểu rõ mỗi thực lực của Trì Thác trong vòng tròn nghề nghiệp thôi à.

"Thật ra thì không có đâu ạ."

Nhiễm Văn Ninh đáp lời Abigail chắc nịch như vậy.

Abigail tiếp lời cậu: "Cậu đừng mãi phòng thủ như thế hoài, ra tay đi chứ."

"Được thôi."

Nhiễm Văn Ninh chẳng biết vật lộn kiểu gì hết, vì vậy, cậu bắt đầu cụ hiện vật thể của riêng mình.

Sau khi tay phải của Nhiễm Văn Ninh hơi nâng lên một chút, một nhúm sương trắng đã chợt xuất hiện, sau đó vây xung quanh lòng bàn tay cậu. Trong lúc nhẹ nhàng xoay vần, chúng dần dần có hình có dạng. Sắc trắng của nhúm sương này từ từ sẫm màu xuống, cuối cùng, chúng đã trở thành một cây dù đen có cấu tạo vô cùng đơn giản.

Tuy không quá cầu kì, thế nhưng cây dù đen trên tay cậu đã được chế tạo rất tỉ mỉ. Nó thậm chí còn được làm từ nhiều vật liệu khác nhau, cán dù được tạo thành từ một loại kim loại không hề phản quang, tán dù lại được làm từ một loại chất liệu rất bóng loáng.

Nếu có thể cụ hiện được một thứ phức tạp như vậy, Nhiễm Văn Ninh đã có thể được xếp vào nhóm người đang ở đỉnh cao của bậc thứ hai, thậm chí còn có thể được xếp vào bậc thứ nhất. Ngay sau khi nhìn thấy cây dù kia, Abigail đã ý thức được rằng cậu hậu bối trước mắt mình chắc chắn có gì đó sai sai, xem ra, suy đoán của Os hoàn toàn chính xác.

Abigail đưa mắt nhìn về phía những người đang ngồi trên khán đài. Đúng thật là như vậy, ai ai cũng đều tỏ ra rất kinh ngạc trước vật thể được Nhiễm Văn Ninh cụ hiện.

"Người anh dẫn theo lần này cũng rất đỗi thú vị."

Os bắt chuyện với Chu Chi Ngang như thế.

Tuy vậy, Chu Chi Ngang cũng chẳng buồn để ý đến Os, vì nội dung câu nói này của Os có dính líu đến một người cũng từng tham dự buổi hội thảo giao lưu với Châu Âu hồi xưa, đó là Thiệu Vấn Minh trẻ tuổi của rất nhiều năm về trước.

Abigail dứt khoát giữ một khoảng cách nhất định với Nhiễm Văn Ninh. Sau đó, cô nàng vén vài lọn tóc vàng của mình về phía sau tai, xong xuôi mới nhắc nhở cậu trai người Châu Á này một câu: "Xem ra cách công kích thường thường cũng không thỏa mãn được cậu đâu nhỉ, tôi sử dụng một ít năng lực ha."

Ngay sau đó, Abigail bắt đầu thực hiện động tác đặc trưng kia của mình. Cô hơi nhấc mũi chân lên một chút, sau đó mới hạ gót giày xuống đất, gõ nên một tiếng vang trong trẻo.

Phần âm thanh mang theo năng lực từ mộng cảnh kia gào thét lao thẳng về phía Nhiễm Văn Ninh.

Lúc phần năng lực của Abigail sắp chạm đến mình, Nhiễm Văn Ninh mới sử dụng dù đen để triệt tiêu mất một phần của đợt công kích này, bản thân cậu lại thẳng thắn đưa đầu gánh chịu phần năng lực còn lại.

Lần này, Abigail có hơi kinh ngạc rồi. Cô nàng nhướng mày, lên tiếng hỏi: "Tinh thần lực của cậu cao đến thế ư? Cậu cũng dám hoang phí nó như vậy?"

Thật ra Nhiễm Văn Ninh cũng thật sự rất kinh ngạc, cậu cứ đinh ninh rằng đợt công kích này của Abigail sẽ cực kì khó chịu đựng, tuy nhiên, sau khi năng lực của cô nàng vọt đến đây, cậu lại vỡ lẽ ra rằng cường độ năng lực của tia công kích này còn nhỏ hơn cả Trì Thác nữa cơ, vì thế, cậu cứ đưa đầu nhận đại như thế.

Tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh vốn cũng không cao như suy nghĩ của Abigail. Đấy hẳn là do cậu bị đập hơi nhiều, dẫn tới sức đề kháng của ý thức có hơi cao một chút, vì thế, trị số biến thiên tinh thần lực của cậu cũng không chập chờn quá dữ dội.

"Cậu với Chu Chi Ngang thông đồng nhau tới chọc tức tôi đúng không?"

Ngữ điệu của Abigail đã có đôi chút tức giận. Trong mắt cô nàng, cách đỡ đòn kia của Nhiễm Văn Ninh thật đúng là quá vênh váo, chẳng khác nào một loại sỉ nhục cả.

Tuy em tới đây để giao đấu với chị, nhưng em có giống Chu Chi Ngang tí nào đâu! Nhiễm Văn Ninh bi kịch ngộ ra được một chuyện, cậu còn chưa kịp sử dụng năng lực của Dear Anna tí nào, đối thủ của cậu đã bắt đầu nổi cơn thịnh nộ rồi.

Abigail cũng chẳng thèm chờ nghe Nhiễm Văn Ninh trả lời câu nào luôn. Cô nàng híp mắt, lạnh giọng bảo: "Vậy thì theo như ý cậu ha, cậu nên nhớ cho kĩ, tôi là một tông đồ ở bậc thứ nhất, có danh xưng là 'Nhạc công'."

Kìa chị, em có khiêu khích chị bao giờ đâu? Nhiễm Văn Ninh cuống cả lên rồi, cậu có làm gì đâu? Sao cái bà chị tông đồ này trông cứ như sắp sửa vận công đánh cậu bất chấp luôn thế kia?

Cơ mà thôi cũng được, dù sao Nhiễm Văn Ninh cũng đã có dự định ra sức đánh bại Abigail rồi, cảm xúc của bà chị này có ra sao đi chăng nữa, cậu cũng không cần phải lo nghĩ làm chi. Cậu siết cây dù đen trong tay mình, chuẩn bị khởi động năng lực của Dear Anna.

Thế nhưng trong tích tắc khi cậu vừa muốn bung cây dù của mình ra, Abigail đã nhảy thẳng lên không trung, sau đó ùn ùn đáp xuống mặt đất. Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể nghe được một tiếng gót giày chạm đất giòn giã, kéo theo sau đó là vô số tiếng nổ siêu thanh liên tiếp vang lên trên đấu trường.

Chuỗi âm thanh này có hơi bị hung hăng quá, Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể co giò chạy một hồi để tránh né chúng. Trong lúc lắc người né tránh, Nhiễm Văn Ninh đã thừa cơ bung cây dù trong tay mình ra để cản lại phần năng lực kia của Abigail.

Sau khi cây dù kia bung nở, năng lực của Dear Anna cũng đã bắt đầu được khởi động. Tuy nhiên, trạng thái mở của cây dù này lại cực kì bất tiện, Nhiễm Văn Ninh chẳng thể nào di chuyển một cách linh hoạt trong lúc mang theo nó như vậy cho được, vì thế, cậu lại khép cây dù lại.

Thật ra thì Nhiễm Văn Ninh đã có thể khống chế khả năng gọi mưa của mình một cách ổn định từ rất lâu rồi, hiện giờ, cây dù đen này chỉ đang hỗ trợ cậu mà thôi. Sau khi cậu khép tán dù, các hạt mưa được cụ hiện từ ý thức của Nhiễm Văn Ninh cũng không ngừng lại, chúng vẫn đang mải miết rơi lất phất trên đấu trường.

Mấy người ngồi trên khán đài cũng không thể nhìn rõ được diễn biến trận đấu bên trong phần khói bụi mù mịt ở đằng xa, họ chỉ có thể cảm nhận được một vài thứ gì đó mát lạnh chạm vào đỉnh đầu mình mà thôi. Một cơn mưa đã đột ngột xuất hiện trong cái mộng cảnh vốn chẳng hề có mưa này.

"Hả?"

Sau khi vươn tay hứng mấy giọt mưa kia, Os trông cứ như thể đã phát hiện ra được chuyện gì đấy rất thú vị vậy. Y nở một nụ cười trông tựa như Joker, sau đó gọi với sang Chu Chi Ngang: "Chu Chi Ngang, anh xem xem mình đã mang đến bất ngờ gì đây này!"

Chu Chi Ngang đã được Hạng Cảnh Trung nhắc nhở từ sớm, anh cũng biết sơ sơ mộng cảnh của Nhiễm Văn Ninh là gì rồi. Tuy vậy, sau khi tận mắt trông thấy cách thức giáng lâm của cái mộng cảnh kia ở nơi đây, Chu Chi Ngang vẫn cảm thấy có hơi ngạc nhiên.

Vị nhân viên ngồi ngoài cùng lập tức đứng dậy, sau đó bảo với họ rằng trị số tinh thần lực của bọn họ đang bị năng lực của Nhiễm Văn Ninh mài mòn.

"Mấy anh không chịu được nữa thì đi ra ngoài giùm tôi đi."

Os cười nhắc nhở, thế nhưng ngữ điệu của y lại chẳng có lấy một chút hiền lành nào cả.

Hai nhân viên kia chỉ biết quay sang nhìn nhau trân trối, sau đó, họ đều quyết định ở lại để hoàn thành nhiệm vụ của mình, thế nhưng trước khi trị số tinh thần lực của họ chạm đến mức giới hạn, họ nhất định phải thức giấc khỏi "Colosseum".

Do cơn mưa kia và mấy phần âm thanh ban nãy từ Abigail, mộng cảnh này có bị hư hỏng đôi chỗ, vì thế, các sinh vật của "Colosseum" đã bắt đầu được khởi động rồi. Sau khi đám sinh vật này vươn mình tỉnh giấc, mỗi một bộ áo giáp rỗng ruột trên đấu trường đều được lấp đầy bởi mấy hình bóng mờ ảo.

Đám sinh vật kia bắt đầu qua lại trên hành lang, mấy chỗ bị phá hư trong cả một mộng cảnh ở nơi đây cũng đang dần dần phục hồi lại như cũ.

Tuy vậy, màn đấu tay đôi trên sân vẫn đang tiếp tục được tiến hành. Abigail hiện đang đứng ở bên ngoài chiến trường. Sau khi những giọt mưa kia nhẹ nhàng chạm lên mái tóc vàng óng suôn mượt của cô gái này, cô nàng cuối cùng cũng nổi trận lôi đình.

"Dám qua mắt cả tôi cơ à, cái thằng nhóc bậc thứ hai này." Abigail tức anh ách.

Cô nàng nhìn chằm chằm vào màn bụi dày được tạo thành từ sóng siêu thanh, xong xuôi mới trực tiếp la lên một câu: "Cút ra đây!"

Tiếng gọi này có độ vang rất lớn so với tiếng gót giày chạm đất ban nãy, nó trực tiếp xé nát tầng bụi còn đang lởn vởn quanh đây trong tích tắc. Nhiễm Văn Ninh đương núp trong phần bụi mù mịt ở đằng đấy, còn chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, cậu đã cảm nhận được một đợt công kích bằng ý thức cực kì mạnh mẽ đang ào ào lao đến chỗ mình rồi.

Nhiễm Văn Ninh bị tầng sóng âm kia sút bay ra ngoài xa thật xa, lưng cậu liên tiếp va phải tận mấy lớp tường rắn chắc của đấu trường. Cậu vội vàng điều chỉnh tư thế đứng của mình để dừng chân lại. Lớp sóng âm kia xuyên qua toàn bộ phần cơ thể được cụ hiện từ ý thức của Nhiễm Văn Ninh, cũng trực tiếp khiến tinh thần lực của cậu rơi thẳng xuống 3867.

Chùm sương kia vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Vốn dĩ, chúng đang chầm chậm trôi nổi lơ lửng xung quanh sân đấu, thế nhưng đột nhiên, những phần khói bụi này đều dừng lại trên không trung trong giây lát, sau đó lập tức bị một loại sức mạnh vô hình nào đấy đánh cho nát bươm, lộ ra một mảnh đất trống trải vô cùng.

Abigail bước ra khỏi vùng bụi xám xịt ở nơi kia, mái tóc vàng óng ả của cô gái này đang thỏa sức bay múa trên không trung. Mỗi một lần chạm đất, gót giày của cô nàng đều kéo theo một thanh âm rất đỗi trong trẻo. Dưới từng bước chân của vị mĩ nhân này là từng vòng sóng âm tròn trịa trong suốt, chúng vẫn còn mải miết khuếch tán ra phía bên ngoài, không ngừng không nghỉ.

"Cậu muốn thừa cơ nhảy cóc lên bậc cao hơn à? Cậu nghĩ rằng ai cũng có thể trở thành Yuuya Kojika kế tiếp hay sao?"

Dưới cái nhìn của Nhiễm Văn Ninh, bóng hình kiêu ngạo của Abigail trông cứ hệt như một ngọn núi vô cùng vĩ đại, vô cùng khó vượt qua vậy.

Đôi con ngươi xanh biêng biếc lạnh lẽo vô ngần của vị mĩ nhân kia trông chẳng khác nào một bức tường cao chót vót đang dựng đứng trước mặt Nhiễm Văn Ninh cả. Cô đột nhiên chỉ về phía tai mình, bộ phận cơ thể này vốn là một biểu tượng cho thính giác.

"Cậu không thể thắng tôi được, cậu chỉ là một kẻ không phải tông đồ mà thôi."

Abigail hơi híp mắt mình lại. Cô thoạt trông như đang chờ Nhiễm Văn Ninh bỏ cuộc vậy.

Tuy nhiên, người con trai trước mắt cô lại nở một nụ cười nhàn nhạt. Cậu nhấc cây dù đen trong tay mình lên, sau đó mới chỉ nó về phía khung trời của mộng cảnh này.

"Xin lỗi chị nhé, mưa mất rồi."