Ngoài Hiện Thực

Chương 33: Sân nhà.




(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 33: Sân nhà.

Ánh sáng dìu dịu từ vầng trăng khuyết treo trên cao đang nhẹ nhàng hắt xuống mặt nước trong veo. Lớp lớp sóng gợn lăn tăn trên mặt nước kéo ra từng vòng ánh sáng xoay quanh gót chân mấy vị khách lỡ sa chân vào mộng, lấp lánh tựa như những chuỗi hạt châu.

Sau khi đặt chân vào trong "Dưới ánh trăng, Dear Anna", đáy lòng của Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu thấp tha thấp thỏm, cậu không biết mình có thể thật sự khiến Trì Thác ra tay hay không. Nói chung là nếu Trì Thác thật sự ra tay đánh cậu, quan hệ giữa hai người bọn họ sau này sẽ trở nên rất kém cỏi, kém đến nỗi không thể quay lại như thuở ban đầu được nữa.

Đội trưởng đã xuất hiện trên mặt nước ở một nơi không xa, bọn họ chỉ còn cách nhau trăm mét nữa mà thôi. Sau khi bước đến đó, Nhiễm Văn Ninh đã nghía thử nét mặt của Trì Thác xem thế nào. Trạng thái của đội trưởng đội cậu hiện giờ rất ổn định, cứ như thể tối nay ổng chỉ định quẳng cho cậu mấy lời khuyên rồi thẳng thừng xoay người đi ngủ không bằng.

Tuy nhiên, Nhiễm Văn Ninh cũng không có ý muốn buông tha cho Trì Thác. Nếu muốn vào được Cung điện, cậu phải lọt vào mắt xanh của chi nhánh châu lục, nếu muốn lọt vào mắt xanh của chi nhánh châu lục, thực lực của cậu phải gần bằng với Trì Thác, đấy là yêu cầu mà Hạng Cảnh Trung đã đưa ra cho cậu.

"Thác Thác, anh cụ hiện súng để đánh với tôi đi." Vừa mới vào cuộc, Nhiễm Văn Ninh đã muốn Trì Thác hạ quyết tâm để xử lí mình.

Trì Thác lắc lắc đầu. Anh đáp: "Bây giờ thực lực của hai mình cách nhau xa quá, lỡ đâu năng lực của tôi khiến cậu tổn thương thì ngày mai cậu còn làm việc được hay không?"

Cái ông già Trì Thác này, ổng chả thèm quan tâm mình lấy một câu mà chỉ quan tâm mỗi một việc có đi làm được suông sẻ hay không thôi mới hay chứ. Nhiễm Văn Ninh dứt khoát đổi sang một cách nói khác, cậu bèn bày ra một nét mặt u sầu đầy tâm sự: "Thác Thác, anh cụ hiện súng rồi đánh tôi đi mà."

"Sao tự dưng tôi phải đánh cậu làm chi?" Một loại cảm giác căng thẳng bất chợt nảy sinh dưới đáy lòng Trì Thác.

Nhiễm Văn Ninh hạ tầm mắt xuống, nhìn đau đáu vào dưới mặt nước, thoạt trông cứ như thể một cô bạn gái đang muốn chia tay Trì Thác rồi đường ai nấy đi vậy. Cậu thở dài một tiếng, sau đó mới hờ hững bảo: "Thác Thác à, thật ra tôi biết được rất nhiều chuyện của anh đấy."

"Cậu có chuyện gì vậy, cứ nói thẳng ra xem nào." Lông mày bên trái của Trì Thác bắt đầu cà giựt, loại cảm giác căng thẳng ban nãy trong lòng anh lại càng réo vang mãnh liệt.

Trong mộng cảnh "Con mắt của Thượng Đế", Nhiễm Văn Ninh từng chiếm được góc nhìn từ con mèo trắng của Trì Thác nhờ vào năng lực của "Linh thị". Nhiễm Văn Ninh hóa thành mèo trắng trong một khoảng thời gian rất dài, vì thế, cậu cũng đã biết được rất nhiều chuyện thầm kín của Trì Thác trong mấy lúc vô tình hay sơ ý.

Hiện nay, Trì Thác đã là một vị đội trưởng rồi, trông anh có vẻ rất chín chắn, rất đáng dựa dẫm, cũng rất khó buột miệng nói năng sơ suất. Thế nhưng, cái ông anh này bẩm sinh đã là một tên con trai vô cùng dễ ngại ngùng rồi. Nếu chỉ muốn chọc Trì Thác nổi điên để đập bản thân mình một trận, Nhiễm Văn Ninh đương nhiên đã nắm vững cả trăm chiêu trò trong lòng bàn tay.

"Thật ra tôi có nhìn lén anh á." Trong lúc nói câu này, Nhiễm Văn Ninh còn cố ý né tránh ánh nhìn của Trì Thác.

Trì Thác trầm ngâm một chốc. Sau đó, anh đeo lên một nét mặt hết sức cạn lời, nghĩ rằng Nhiễm Văn Ninh chỉ đang cố ý nói láo để ép mình xài năng lực mà thôi: "Cậu có thể cố gắng nói điêu cho nó tròn vẹn vào được không?"

Nhiễm Văn Ninh siết chặt hai nắm tay mình lại, sau đó mới nghiến răng đáp: "Bây giờ thẳng thắn thì sẽ được khoan hồng, cho nên Trì Thác à, để tôi nói với anh mấy câu..."

"Hãng sữa tắm anh thích dùng nhất là XXX!"

"Màu quần xì của anh lúc này là XX!"

"Thằng đệ nhà anh dài XX centimet!"

"..."

Cả khuôn mặt của đội trưởng nhà cậu hình như đã lập tức cứng ngắc cả lại, chưa đầy mấy giây sau, nét mặt của anh đã bắt đầu tan vỡ với một loại tốc độ bàn thờ. Do hãy còn chưa hoàn hồn khỏi mấy câu nói kia của tên đội viên nhà mình, anh cứ mãi nhìn chằm chằm vào Nhiễm Văn Ninh như vậy. Thế nhưng rất nhanh sau đó, nét mặt khiếp sợ đến sững sờ này của anh đã nhanh chóng chuyển thành vẻ mặt tức tối tới sắp trào máu họng.

"Đập chết cậu luôn!" Trì Thác lập tức cụ hiện cây súng của mình, trông hung hăng cứ như thể đang chuẩn bị đi tẩn phái bảo thủ một trận vậy.

Vừa mới thấy hành động này thôi, Nhiễm Văn Ninh đã cảm thấy cái mạng tép tôm của mình hôm nay khó lòng sống qua ải được. Thứ Trì Thác cụ hiện không phải súng lục mà lại là súng bắn tỉa cơ, còn có tí xíu nữa thôi là ổng lôi ra cây trường cung kia rồi. Lạy tám phương trời lạy mười phương đất, có phải cái ông Trì Thác này định đè đầu cậu ra đánh y chang như đánh chủ mộng cảnh không vậy?

Đậu xanh rau má, còn cái nịt luôn! Nhiễm Văn Ninh cứ nghĩ ông anh Trì Thác có hơi ngại ngùng hướng nội chút xíu xìu xiu mà thôi, ai mà ngờ được da mặt ổng lại mỏng đến như thế.

Nhác thấy nòng súng ở đằng kia đang dần dần tóe ra một loại ánh sáng được cụ hiện từ ý thức, Nhiễm Văn Ninh bèn lật đật vắt giò lên cổ chạy vèo một mạch ra phía xa xa. Tình thế của cậu hiện giờ đang tràn ngập hiểm nguy. Cóc thèm quan tâm đến bất kì thứ gì nữa, cậu bắt đầu tạo mưa để nhược hóa năng lực từ ý thức của ông đội trưởng nhà mình.

Sau khi viên đạn kia của Trì Thác lao mình ra khỏi nòng súng, Nhiễm Văn Ninh mới cảm nhận được một chùm ý thức khổng lồ sau lưng mình, chúng đang rít gào vọt thẳng về phía cậu cứ như thể ngàn binh vạn tướng. Chúng hung hăng như thế chỉ để đuổi theo một người duy nhất mà thôi.

Nếu chỉ để đuổi đánh Nhiễm Văn Ninh, phát đạn này của Trì Thác có hơi bị cao cấp, thế nhưng cậu cũng không quá hoảng hốt, tình huống này thật ra cũng đã nằm trong dự đoán của cậu rồi. Cứ trốn ngay mặt thế này mãi thì chẳng bao giờ thoát được đâu, vì thế, Nhiễm Văn Ninh đành nghĩ đến một con đường khác.

"Dưới ánh trăng, Dear Anna" vốn là mộng cảnh sân nhà của Nhiễm Văn Ninh, cậu chắc chắn có thể tận dụng hết ưu thế của nó. Nhiễm Văn Ninh lập tức chìm vào dưới mặt nước ngay tại chỗ. Dưới cái nhìn của Nhiễm Văn Ninh, mặt nước nông của nơi này thật sự rất rất sâu, cậu trực tiếp chìm vào trong nước để chạy thẳng về tầng thứ hai của mộng cảnh là xong chuyện.

"Khà khà, chẳng đuổi kịp tôi đâu." Nhiễm Văn Ninh chui ra khỏi mặt nước, thoát được một kiếp.

Hiện giờ, mộng cảnh này đã không còn là đêm đen nữa, nó đã trở thành một vùng trời sáng trưng bị phủ kín bởi mây trắng. Một lớp sương mù mỏng đương là đà trôi trong mộng, khiến con người ta băn khoăn không biết diện tích của cái mộng cảnh này rốt cuộc rộng đến bao nhiêu.

Sau khi cúi đầu nhìn về phía mặt nước, Nhiễm Văn Ninh mới nhận ra rằng trên cái bóng của mình có một điểm sáng đang liên tục lay động. Vừa mới quay đầu nhìn về phía vai mình một cái, cậu đã trông thấy nơi ấy hiện đang có một vật thể trông tựa như một con bươm bướm.

Đôi cánh của sinh vật trên vai cậu lúc này dài và hẹp hơn bướm bình thường rất nhiều, trông khá giống cánh chuồn chuồn. Toàn thân của nó không hề có hoa văn và cấu tạo cụ thể gì cả, nó chỉ là một con bướm trắng sáng rực mà thôi. Hiện giờ, nó đang vỗ cánh chao lượn trên bả vai bên này của Nhiễm Văn Ninh.

Sau khi gặp được nó, nét mặt của cậu còn cứng ngắc hơn nét mặt Trì Thác sau khi nghe thấy người ta ào ào nói ra một đống chuyện thầm kín nữa. Đây là vật thể được ông đội trưởng nhà cậu cụ hiện, Nhiễm Văn Ninh không biết rõ tác dụng của nó, thế nhưng cậu có thể khẳng định rằng Trì Thác chắc chắn biết được cậu đang ở đâu vào ngay lúc này.

Trong lúc hoảng hốt, Nhiễm Văn Ninh lại chợt trông thấy phần mặt nước dưới chân cậu đang từ từ sáng rực cả lên. Ban đầu, chúng chỉ là mấy tia sáng lấm tấm so le nhau trông tựa như tổ ong mà thôi, thế nhưng rất nhanh sau đó, chúng đã sinh trưởng đến nỗi trông như thể cả một vũ trụ đầy sao sáng.

Vờ lêu, sát thương đã cao rồi mà còn tặng kèm cả công năng truy vết nữa hả!

Nhiễm Văn Ninh muốn tiêu diệt con bướm trắng này của Trì Thác, thế nhưng cái con này linh hoạt giống hệt như mấy con muỗi đập hoài chẳng trúng hay vo ve lượn quanh người ta vào mùa hè vậy. Cậu chỉ có thể chửi thầm một tiếng, sau đó bắt đầu xách theo con bướm này để co giò chạy vội trong mộng mà thôi.

Giữa tầng thứ nhất và tầng thứ hai của Dear Anna là một tầng nước rất sâu, cậu vẫn còn có thêm một ít thời gian nữa.

Tuy vậy, còn chưa chạy được bao lâu, Nhiễm Văn Ninh đột nhiên vỡ lẽ được một vấn đề rất lớn, năng lực của Trì Thác là tăng trưởng, nếu để lại cho thằng cha này nhiều thời gian như thế, năng lực của ổng có thể phủ kín toàn bộ mộng cảnh luôn hay không?

Muốn xử lí năng lực của Trì Thác, người ta hẳn phải ra tay ngay lúc nó còn chưa kịp tăng trưởng đến một mức độ to lớn như vậy. Thế nhưng, Nhiễm Văn Ninh cũng biết chẳng hề có bất kì một thứ gì gọi là thuốc hối hận trên đời sất, cậu đã tạo cả mưa luôn rồi, cậu không thể lùi bước được nữa.

Nếu Nhiễm Văn Ninh chịu thua vào lần này thì trong tương lai, Trì Thác thật sự sẽ không so kèo với cậu nữa. Nhiễm Văn Ninh không thể đảm bảo được rằng mình có thể đánh thắng Trì Thác, cậu chỉ mong mình đừng thua quá thảm mà thôi. Nếu Trì Thác công nhận cậu trong lần này, bọn họ vẫn còn có thể có cơ hội để so kèo cùng nhau thêm được mấy lần nữa.

Cơn mưa của Nhiễm Văn Ninh không thể khắc chế được mấy tia sáng của Trì Thác, nhược hóa chẳng thể nào ngăn nổi tăng trưởng cả, đấy là do sự chênh lệch của cường độ ý thức. Hơn nữa, Nhiễm Văn Ninh cũng không thể xác định được nơi Trì Thác đang đứng, trong khi đó, Trì Thác lại có thể phán đoán lộ trình của Nhiễm Văn Ninh chỉ nhờ vào con bướm trắng kia.

"Rốt cuộc thì mấy tên cấp tông đồ đã vận dụng sân nhà như nào vậy nhỉ?" Nhiễm Văn Ninh nghĩ rằng cho dù cậu có đang đặt chân trong Dear Anna, cậu căn bản cũng chẳng có bất kì ưu thế gì.

Hai trị số tinh thần lực và năng lực nhận biết của "Linh thị" cũng không xuất hiện ở nơi này, Nhiễm Văn Ninh cũng khó lòng đánh giá được trạng thái ý thức của mình hiện giờ. Cơn mưa của cậu đang liên tục rơi xuống, sau đó hòa tan thẳng vào mặt nước của nơi đây.

"Cậu có thể đổi hình dạng của ý thức hay không?"

"Nó chỉ đơn giản bào mòn tinh thần lực của người ta mà thôi. Mấy người có trị số cao vốn cũng chẳng thèm dòm lượng tinh thần lực bị tiêu hao này lấy một cái."

Nhiễm Văn Ninh dừng bước. Trong lúc nhìn thẳng về phần nước đang từ từ phát ra ánh sáng dưới chân mình, cậu cũng dần dần lâm vào một loại trạng thái trống rỗng. Trì Thác không muốn đánh nhau, nhưng Nhiễm Văn Ninh không thể ngồi chờ cho đến khi anh muốn đánh mình cho được.

Nhiễm Văn Ninh không ngại ăn đau khổ, cậu chỉ rất sợ bỏ lỡ mất cơ hội lần này mà thôi, cứ giống như hồi còn bé cậu từng đánh mất Yến Lân, khi lớn lên lại đánh mất Lâm Nhất vậy.

Cơn mưa của Nhiễm Văn Ninh vẫn tiếp tục rơi rơi, sau đó hòa mình vào mặt nước của mộng cảnh nơi này. Cả hai thứ này đều là một loại chất lỏng trong suốt cả, sau khi chúng tan ra trong mặt nước, người ta đã không thể phân rõ đâu là mưa, đâu là nước nữa. Trước đây, cậu vẫn luôn đặt trọng tâm lên cơn mưa ấy, cũng luôn tin chắc rằng chỉ có nước mưa mới có thể chịu tải năng lực của mình mà thôi.

Hơn nữa, do có quá ít vật thể trong Dear Anna, dường như cậu vẫn chẳng hề để tâm đến việc khám phá bản thân mộng cảnh này.

Những tia sáng được đội trưởng cụ hiện đã rực rỡ đến nỗi hơi lóa mắt, con bướm kia cũng vẫn còn chao nghiêng trên bả vai của Nhiễm Văn Ninh. Thế nhưng cậu cứ nhìn chằm chằm vào mặt nước mãi, cũng trầm ngâm chẳng nói lời nào. Cậu vẫn luôn lơ đẹp một vấn đề: Vì sao mặt nước của mộng cảnh này lại không hề mang theo thuộc tính của chính nó?

Một mặt nước có diện tích gần như trải rộng đến vô cùng vô tận như thế lại ngó lơ, bỏ mặc các loại thuộc tính khác cắn xé nhau trong lòng mình như vậy hay sao?

Năng lực của Trì Thác đã gõ cửa đến nơi rồi, vì sao Dear Anna vẫn cứ mãi thờ ơ chẳng động lòng?

Dù đen vẫn đang được Nhiễm Văn Ninh siết chặt trong tay mình, Hầu Thiên Hữu từng nói với cậu rằng nó là đạo cụ của Cung điện. Vừa nhìn cây dù này, cậu đã nhớ lại công năng vốn dĩ của nó, đó chính là mở ra và khép lại.

Một tia sáng đột nhiên lóe ngang qua đầu cậu, thế nhưng nếu thật sự có thể làm được như thế, cây dù đen này có mạnh đến hơi bị quá sức tưởng tượng hay không? Quyền hạn của nó có thể chèn ép cả "Dưới ánh trăng, Dear Anna" nữa à?

Nhiễm Văn Ninh chống mũi dù xuống dưới mặt nước. Vì hành động ấy của cậu, một lớp sóng gợn lăn tăn đột nhiên xuất hiện trên mặt nước phẳng lặng của nơi này. Nhiễm Văn Ninh hít một hơi sâu, sau đó trực tiếp bung cây dù đen trong tay mình ra.

Cạch, tán dù bung nở. Lúc ấy, năng lực của Trì Thác đã sắp sửa trồi dậy khỏi mặt nước. Cây dù trên tay Nhiễm Văn Ninh cũng chợt bung xòe, vẽ nên một đóa hoa đen nhánh giữa không gian sáng rực chói mắt ở nơi đây.

Ta tiếp nhận mộng cảnh, ta tiếp nhận thuộc tính, cơn mưa ý thức từ ta đang hòa vào làm một cùng mặt nước của ngài.

Xin ngài hãy giao quyền khống chế mộng cảnh cho ta.

Dưới ánh trăng, Dear Anna.

Lớp sương mù mỏng như cánh ve trong mộng cảnh dần dần tăng nhanh tốc độ lưu chuyển, rõ ràng nơi đây không hề có gió, thế nhưng chúng đang cố xoay vần theo một loại quỹ đạo thuận chiều kim đồng hồ. Ngay đúng ở phần tâm của quỹ đạo này là một vị khách đi lạc vào trong lòng mộng cảnh. Sau khi tán dù đen nhánh trong tay cậu nở rộ, mặt nước dưới chân cậu đã lập tức vang lên từng tiếng vang rền rĩ.

Lấy hai chân cậu làm trung tâm, một lớp sóng hình vòng vô cùng vĩ đại đột nhiên khuếch tán rồi đổ ụp ra bên ngoài, tựa như radar vậy.

Hàng trăm, hàng ngàn giọt nước mưa bắt đầu bắn tung tóe lên trên nền trời của mộng cảnh nước ở nơi đây, chúng nó chỉ run run dừng trên không trung cỡ hai giây, sau đó mới bắt đầu lao mình xuống dưới, cứ như một người đột nhiên mở choàng hai mắt tỉnh dậy trong cơn mê vậy.

Sau khi mấy giọt mưa này thức tỉnh, Nhiễm Văn Ninh mới cảm nhận được trong mỗi một giọt nước là một sợi dây liên kết li ti, những sợi dây này đang trực tiếp xé nhỏ ý thức của cậu ra thành từng mảnh.

Trong nháy mắt ấy, cậu cảm thấy bản thân mình cứ như một miếng mặt nạ vô cùng khổng lồ, mỗi một giọt nước mưa đều là hóa thân từ ý thức của chính bản thân cậu.

Đúng là khó chịu quá đi mất. Nhiễm Văn Ninh hãy còn chưa cảm nhận cảm giác đau đớn này cho rõ ràng, những giọt nước mưa kia đã lui mình náu thân về dưới lòng nước. Ý thức của Nhiễm Văn Ninh dường như đang phải tiếp nhận một loại lực hút cực kì mạnh mẽ, cậu lập tức quỳ thẳng xuống trên mặt nước của nơi này.

Một tay của Nhiễm Văn Ninh đương siết chặt dù đen, một tay lại đang bấu chặt vào mặt nước, cậu trừng trừng nhìn thẳng vào phần nước đang lập lòe tỏa ra ánh sáng rực rỡ ở phía kia. Đây là lần đầu tiên cậu có thể cảm nhận được rõ ràng ý thức ngoại thân của chính bản thân mình như thế, chúng nó đang rải rác trên mặt nước của Dear Anna, cứ như một loại chất lỏng nào đấy vậy.

Mặt nước của mộng cảnh vây quanh ý thức của Nhiễm Văn Ninh. Những sợi dây liên kết mảnh nhỏ kia dường như đang có mặt ở khắp mọi nơi. Chúng nó cố gắng đến gần hơn với Nhiễm Văn Ninh, cứ như thể đang nỗ lực liên kết với cậu vậy.

Nhiễm Văn Ninh cảm thấy ý thức của mình đang phải gồng mình chịu tải cả ngàn tấn sắt thép, cậu nghĩ mình hiện giờ chẳng khác nào đang phải gồng gánh cả một mặt nước của Dear Anna hết. Sức nặng khủng khiếp này khiến cả người của Nhiễm Văn Ninh bị ép đến phát run, cậu nằm bò trên mặt nước của mộng cảnh, khó chịu đến sắp phải bật khóc.

Tầm mắt của Nhiễm Văn Ninh bắt đầu nhòe ướt, cậu cảm thấy mình đang lẩn quẩn rất gần cạnh bên bờ vực tan vỡ. Rõ ràng cậu chỉ định giải quyết phần năng lực kia của Trì Thác mà thôi, thế nhưng bây giờ, cậu lại cảm thấy mình trông như thể sắp bị mộng cảnh nuốt chửng rồi không bằng vậy.

Viên đạn kia của Trì Thác đã bắt đầu dệt thành một miếng lưới vô cùng to lớn. Tấm lưới ánh sáng kia chẳng khác nào đang chế giễu kẻ chẳng hề biết tự lượng sức mình như Nhiễm Văn Ninh rằng: Cậu có ưu thế sân nhà thì sao nào? Cậu chẳng có tí bản lĩnh nào để sử dụng cái mộng cảnh này cho ra hồn hết.

Không được, nếu cậu thua ở trong này, cậu căn bản chẳng cần phải mơ mộng đến Cung điện được nữa!

Con đường Lâm Nhất trải ra cho cậu và tất cả các manh mối kia cũng sẽ bị cắt đứt mất!

Nhiễm Văn Ninh tập trung tinh thần, sau đó lập tức cắn nát môi mình, cũng chẳng buồn để tâm đến bất kì thứ gì nữa cả. Mùi máu tươi đã nhàn nhạt quẩn quanh bên kẽ răng cậu. Cậu dứt khoát hướng mặt về phía quầng sáng ở nơi ấy rồi la lớn:

"Cút xuống cho tôi xem!"

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Lời editor:

Halloween vui vẻ nha mọi người, xin phép được tặng mọi người một màn anh em tương tàn của Ninh Ninh và Thác Thác nhà mình làm quà ha ( ͡° ͜ʖ |