Ngoài Hiện Thực

Chương 28: Biệt thự trong rừng, chín.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(Đang edit)

NGOÀI HIỆN THỰC

Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)

Người edit và beta: Cà phê hòa tan

Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 28: Biệt thự trong rừng, chín.

Thân thể của Hầu Thiên Hữu được sinh vật này chuyển vào trong cái quan tài ban đầu ở nghĩa trang, Tào Tướng và Ngô Côn Phong đang đứng chờ đợi bên cạnh cái quan tài nọ.

Hầu Thiên Hữu đã dặn dò bọn họ rằng đừng nên ngăn cản sinh vật kia đưa hắn vào tầng thứ ba của mộng cảnh, hơn nữa nếu như Hầu Thiên Hữu có tỉnh lại trong tầng này nhưng lại trông rất quái dị, bọn họ phải ngăn cản nó bước vào trong phòng khách của biệt thự ngay tức khắc.

Thuộc tính của cái mộng cảnh này là "Thay thế". Một khi các sinh vật trong mộng cảnh chiếm được cơ thể của những vị khách đi lạc vào trong lòng mộng cảnh, chúng sẽ lập tức bò ngược lại từng tầng, từng tầng một từ phía sâu trong mộng. Người ta rớt xuống càng sâu, cấp bậc của những con quái bị triệu hồi này sẽ càng cao.

Còn về phần con quái từng bò về được tầng thứ nhất của mộng cảnh bên Nhiễm Văn Ninh, Hầu Thiên Hữu vẫn chưa kể cho họ nghe hắn giải quyết nó như thế nào, chỉ để lại một câu rằng thứ kia đã thất bại là xong chuyện.

Ngô Côn Phong chờ mãi đến phát chán, bèn lò dò đi tìm hết mấy thứ dao ăn nĩa ăn vân vân trong biệt thự, sau đó dứt khoát cất chúng vào ý thức ngoại thân của mình để làm đồ dự phòng.

Cậu ta cũng nghe ra được ý của đồng đội nhà mình, lúc trước, khi Tào Tướng tìm được Hầu Thiên Hữu trong nghĩa trang, đội trưởng đội thứ ba từng bị thương rất nghiêm trọng.

Vì thế, cậu ta nghĩ thầm, ngay cả một người ở cấp bậc như Hầu Thiên Hữu mà còn phải cố sức đến mức ấy, cậu ta hẳn phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ mới được, dù sao "Ngu muội" nhà cậu ta hiện giờ rất giỏi xử lí nhân loại, lại không thích hợp để xử lí mấy thứ sinh vật trong mộng một chút nào.

Cậu ta lệnh cho mấy thứ dao nĩa kia vây quanh Hầu Thiên Hữu một vòng, tí nữa nếu như quái vật đội lốt hắn có tỉnh lại, cậu ta trực tiếp xiên nó luôn là xong việc.

Hầu Thiên Hữu đã quay lại tầng thứ hai của mộng cảnh. Chỉ vừa mới mở mắt ra một cái, hắn đã thấy một nùi thứ bén ngót vây quanh trên người mình. Hắn bèn hít vào một hơi khí lạnh, tự hỏi sao mình giống cái gã bị xách lên trên bàn mổ chờ xẻo thịt dữ vậy này.

"Ngô Côn Phong, cậu đâu có cần phải như vậy đâu..." Hầu Thiên Hữu chẳng dám nhúc nhích tí nào, mãi cho tới khi đống dao nĩa kia rời khỏi người mình, hắn mới lạch đạch bắn người lên như một con cá chép.

Tào Tướng nhìn Hầu Thiên Hữu, hẳn là hắn đã giải quyết chuyện này xong xuôi rồi, thế nhưng Nhiễm Văn Ninh không xuất hiện cùng hắn, có khi cậu đã không còn ở trong cái mộng cảnh này nữa.

"Mấy cậu tỉnh lại được rồi đó, nhiệm vụ hôm nay kết thúc ha, tôi đi xử lí Nhiễm Văn Ninh cho xong rồi mới tỉnh lại được." Sau khi giao việc xong xuôi, Hầu Thiên Hữu mới tự mình chạy về mộng cảnh của "Biết"- "Bồng Lai".

Mộng cảnh "Bồng Lai", thuộc tính "Biết", đẳng cấp ở bậc thứ nhất, độ khó ở bậc thứ tư.

Mộng cảnh này có đẳng cấp cao, độ khó thấp, vẫn luôn là một trong số những mộng cảnh được bảo tồn kĩ lưỡng dưới tay chi nhánh Châu Á. Vấn đề lớn nhất họ gặp phải đó là không thể nào tiến vào bên trong nó được, muốn mở khóa mộng cảnh này, họ phải thông qua rất nhiều điều kiện khắc nghiệt. Nhắc đến người cuối cùng phù hợp với cái mộng cảnh này trước Hầu Thiên Hữu, người ta còn cần phải lật tìm hồ sơ cách đây tận mấy thế hệ.

Hiếm khi nào người ta tìm được một vị tông đồ chính tông cho mộng cảnh "Bồng Lai", vì thế, dù cho hắn có lãn công đến nỗi tiêu cực, hơn nữa ngày nào cũng khùng khùng tửng tửng, ai ai cũng đều phải nuốt cục tức xuống, nhịn nhục hắn đủ đường.

Thậm chí, kể cả mấy người bên phe cấp tiến và bảo thủ đều chọn né tránh cái ông này, chỉ cần Hầu Thiên Hữu không đụng vào lợi ích căn bản của đôi bên, họ luôn sẵn lòng thả hắn chạy nhảy.

Nhiễm Văn Ninh loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy. Tiếng nước róc rách này không hề giống với tiếng nước trong Dear Anna, nó êm ái, xuôi tai tựa như tiếng chuông bạc vậy. Vì thế, lòng hiếu kì của cậu bắt đầu nảy sinh, cậu tự hỏi dưới đáy lòng mình rằng, có khi nào mình đã quay lại "Dưới ánh trăng, Dear Anna" hay không?

Trong cơn hốt hoảng, Nhiễm Văn Ninh bắt đầu mở mắt mình ra. Cậu lập tức nhận thấy bản thân không còn hai số liệu từ "Linh thị" nữa, tinh thần lực và năng lực nhận biết của cậu biến mất rồi.

Sau đó, cậu trông thấy một màn trời phủ kín màu hologram[1], tuy bản thân khung trời này là một màu xanh biếc vô ngần, thế nhưng các lớp sắc độ của nó cũng không chỉ có mỗi một màu lạnh như thế.

Sau khi sững người một hồi lâu, cậu mới bắt đầu lồm cồm ngồi dậy từ dưới mặt đất. Thân thể của cậu đã không còn giống như lớp xác của con quái kia nữa, cậu đã trở về với ngoại hình bình thường của mình rồi.

Bốn phía quanh cậu là một màu xanh cỏ um tùm. Trên mấy phiến đá phủ kín rêu xanh tươi tốt là những khe suối nhỏ róc rách chảy đan xen vào nhau, các khe nước này êm đềm len lỏi vào giữa cánh rừng, thậm chí còn có một vài rạch nước được nâng lên cao cao so le nhau, tạo nên mấy phần thác nước con con.

Hiện giờ, Nhiễm Văn Ninh đang ngồi trên một tảng đá lớn. Có một tầng hoa trắng hiện đang đua nhau nở rộ ở khe đá bên cạnh cậu, chúng nó thậm chí còn đang tản mát ra ánh sáng. Nhiễm Văn Ninh tự động tát mình một cái đau điếng, muốn bản thân mình tỉnh táo lại một chút.

Hiện giờ, cậu chắc chắn trăm phần trăm rằng mình đang ở trong một mộng cảnh đặc thù nào đó, cậu không thể xem thường nó chỉ vì nó quá đẹp đẽ cho được.

Tuy loại phong cảnh tựa như tranh vẽ trước mặt cậu rất khác so với cái mộng cảnh lúc đầu, thế nhưng Nhiễm Văn Ninh vẫn có lí do để tin chắc rằng mình vẫn đang làm nhiệm vụ cùng với đội thứ ba, đây có thể là do cậu đã rớt xuống một tầng sâu hơn trong mộng, vì thế nên không gian xung quanh cậu mới thay đổi chóng mặt đến như vậy.

Cậu cũng nhớ rằng trước khi ngất đi, cậu đã từng nhìn thấy Hầu Thiên Hữu, cũng không biết Hầu Thiên Hữu có đang ở gần cậu hay không.

Nhiễm Văn Ninh đứng dậy, nhảy xuống khỏi tảng đá, sau đó đặt đôi bàn chân của mình lên thảm cỏ tươi xốp của nơi này. Cậu hãy còn chưa hoàn hồn tỉnh giấc khỏi loại cảm giác thoải mái kia, một sinh vật đã ló mặt ra ngoài từ phía sau gốc cây trước mặt cậu.

Loài sinh vật này xinh xắn tựa như một con hươu trắng, cả người nó được phủ kín bởi hoa văn, trông cực kì giống với một loài linh thú chỉ xuất hiện trong mấy cuốn tiểu thuyết hư cấu. Dưới tầm mắt chăm chú của Nhiễm Văn Ninh, nó cúi đầu, khẽ khàng chạm vào mặt nước của khe suối. Sau khi tiếp xúc với nó, mặt nước của khe suối kia đột nhiên trở nên phản quang, trông cứ như một mặt gương vậy.

Nhiễm Văn Ninh thử dùng ý thức để tìm hiểu cường độ ý thức của sinh vật này, thế nhưng tuy con hươu con này bé nhỏ như vậy, cường độ ý thức của nó lại rất cao, cậu hoàn toàn không có khả năng xử lí được nó.

Không được, mình phải chuồn thôi. Nhiễm Văn Ninh nín thở, muốn rời xa khỏi thứ này, thế nhưng cậu hãy còn chưa đi được bao nhiêu bước, mấy con rạch bên cạnh cậu đã dần dần nổi trôi bồng bềnh trên không trung. Mấy khe suối này bắt đầu mon men chảy róc rách xuống đất từ phía trên trời, cứ như không còn chịu sự ảnh hưởng của trọng lực nữa vậy.

Các khe suối kia vây kín lại, tạo nên một mạng lưới kênh rạch chằng chịt, Nhiễm Văn Ninh bị chúng vây nhốt đến khó lòng di chuyển. Cậu để ý thấy sinh vật kia đã chú ý đến mình rồi, nó cũng đang bước đến gần cậu.

Tuy giác quan thứ sáu của Nhiễm Văn Ninh không hề réo vang nguy hiểm, thế nhưng cảnh giác là trên hết, cậu đành cụ hiện cây dù đen của mình ra. Cậu cầm chặt cây dù ở trước người, lỡ đâu con hươu này tự dưng bung ra một nùi năng lực kinh khủng thì sao.

Tuy nhiên, lúc bước đến trước mặt Nhiễm Văn Ninh, hươu trắng cũng không hề thực hiện hành vi nào quá quái dị. Nó chỉ run run hai tai, nhìn Nhiễm Văn Ninh hoài như vậy.

Sau khi xác định rằng sinh vật này hình như không hề có ác ý, Nhiễm Văn Ninh mới thả cây dù đen trong tay xuống. Cậu ngồi khuỵu một gối, quan sát con hươu trước mắt, sao cứ như thể cậu đang ở trong một mộng cảnh đặc thù khác thế nhỉ. Hơn nữa, sinh vật của cái mộng cảnh này cũng quá là có linh tính, cũng quá là đẹp đẽ. Nhiễm Văn Ninh nhìn nó đến nỗi mất hồn, đương trong cơn say, cậu kìm lòng không đặng, vươn tay phải lên, sau đó sờ lên đầu con hươu trắng.

Cái loại xúc cảm hoàn hảo này, đúng là tuyệt vời!

Do không có số liệu của "Linh thị", Nhiễm Văn Ninh cũng không nhận ra rằng mình đang tăng năng lực nhận biết lên cao để mò mẫm sờ soạng đầu của sinh vật nhà người ta cho tiện.

Hươu trắng rất bình tĩnh để mặc Nhiễm Văn Ninh lần mò, cũng không phản kháng bàn tay bên trái đang vươn tới của người kia. Nó cũng không muốn mở miệng giao lưu, chỉ đành im re chờ Hầu Thiên Hữu xuất hiện mà thôi.

"Vờ lêu, cậu đang làm cái chi đấy?"

Hầu Thiên Hữu lật đà lật đật chạy về đến mộng cảnh "Bồng Lai". Chỉ vừa mới mở toang cửa cổng nhà mình ra, hắn đã thấy có người đang vuốt đầu "Bạch Trạch", thoạt trông hai cái tay kia chẳng khác gì mấy ông nhậu trộm mèo, mấy thằng trộm bắt chó hết.

Ánh mắt của Nhiễm Văn Ninh cũng thật sự quá từ ái, cũng không biết "Bạch Trạch" chọt trúng điểm yếu nào của cậu nữa, nhìn chung thì một người một hươu đứng chung một chỗ ở đằng kia trông khá êm thấm và hòa thuận.

"Bạch Trạch" là cái tên được Hầu Thiên Hữu dùng để chỉ "Biết" nói chung. Chỉ cần là sinh vật bước ra từ cái mộng cảnh này, chúng đều sẽ là hóa thân của chủ mộng cảnh, Hầu Thiên Hữu sợ phiền, trực tiếp gọi tất cả bọn chúng là "Bạch Trạch".

Một tiếng rống này của Hầu Thiên Hữu khiến Nhiễm Văn Ninh bị hù tới hết hồn. Sau khi quay đầu lại nhìn về phía ấy, cậu mới nhận ra rằng Hầu Thiên Hữu đang băng qua mấy con rạch để chạy đến đây. Loại phong cách bình dân trên người cái ông kia cực kì không ăn khớp với một mộng cảnh tựa như chốn thần tiên này, trông cứ như chuyên môn đến quậy tưng bừng bầu không khí của mộng cảnh nhà người ta vậy.

"Nhiễm Văn Ninh, cậu làm cái gì đó?" Vừa mới bước đến gần, Hầu Thiên Hữu đã kìm lòng không nổi, bèn hỏi như thế.

Nhiễm Văn Ninh rút tay về, hơi bị lúng túng đáp: "Sờ nó thích quá à."

Hầu Thiên Hữu liếc nhìn hươu trắng một cái, sau đó đột nhiên vòng tay ẵm "Bạch Trạch" lên như khiêng lợn. Hắn khoe cái bụng của "Bạch Trạch" ra ngoài, xong xuôi mới cười bảo Nhiễm Văn Ninh rằng: "Cậu đúng là không có kinh nghiệm mà, chỗ này rờ mới khoái nhất đấy."

"Trời đất, mềm ghê luôn á!" Nhiễm Văn Ninh thở dài, đáp như vậy.

Nhiễm Văn Ninh có hơi bị ghiền mấy loại thú nuôi đáng yêu như này, thế nhưng cậu vẫn còn có chút lí trí. Cậu vừa vuốt đầu hươu trắng, vừa bắt chuyện với Hầu Thiên Hữu: "Sao trông anh quen mặt với sinh vật này dữ vậy?"

Sau khi quẳng "Bạch Trạch" sang cho Nhiễm Văn Ninh chơi, Hầu Thiên Hữu mới ngồi xuống tảng đá ở một bên, xong xuôi mới bình tĩnh đáp: "Tại tôi là tông đồ của nó ấy mà."

Gì? Tông đồ? Tông đồ của nó?

Nét mặt của Nhiễm Văn Ninh đột nhiên cứng ngắc, hai bàn tay của cậu cũng phanh cái kít lại trên người sinh vật kia. Sau khi tiếp nhận xong nội dung lời nói của Hầu Thiên Hữu, cậu chỉ cảm thấy bản thân mình giống y chang như đang nhảy đầm trên lưỡi đao. Có phải nãy giờ cậu đang nhảy ra nhảy vô bên bờ sinh tử hay không.

"Chỗ này là mộng cảnh sân nhà của tôi. Khó để mang cậu tỉnh giấc trong lúc làm nhiệm vụ lắm, vậy nên tôi thảy cậu vào đây trước ha." Hầu Thiên Hữu giải thích.

Nhác thấy Nhiễm Văn Ninh đã bị hù đến mức chẳng dám động tay động chân sờ mó trên người "Bạch Trạch" nữa, hắn lại chêm thêm một câu: "Tính tình của nó tốt lắm, cậu đừng sợ."

"Bạch Trạch" vẫn đang phân tích nội dung lời nói của Hầu Thiên Hữu. Theo logic của nó, Hầu Thiên Hữu chẳng hề có ý biểu đạt suy nghĩ của mộng cảnh, chả hiểu sao hắn lại đi mời chào Nhiễm Văn Ninh tiếp xúc với bản thân nó làm gì.

Vì vậy, con hươu trắng kia vùng ra khỏi cái ôm của Nhiễm Văn Ninh. Sau khi đặt chân trên thảm cỏ, nó bỗng dưng mở miệng nói với Nhiễm Văn Ninh rằng: "Đừng để mộng cảnh nhà Ngươi quấy rầy Ta."

Đấy là một chất giọng rất vô hồn, trong lúc cất lên, nó nghe cứ như đang lâng lâng trôi trên não người ta không bằng vậy.

Nhiễm Văn Ninh không quá sợ hãi. Cậu đã từng trò chuyện dăm ba câu với "Linh thị" khi trước rồi, cậu cũng biết có một vài mộng cảnh sẽ như vậy. Bình thường, đẳng cấp của mấy loại mộng cảnh này sẽ cực kì cao, hơn nữa chúng cũng rất biết cách suy nghĩ.

"Hơi bị quá lắm rồi đó ha, ông Bạch à, xưa giờ ông chẳng buồn nói với tôi câu nào, bây giờ chỉ vì mỗi thằng nhãi Nhiễm Văn Ninh này thôi, ông mới chịu mở cái miệng vàng ngọc ra nói được tận hai câu cơ đấy." Hầu Thiên Hữu ngồi cạnh, càm ràm "Bạch Trạch" đủ đường.

Nhiễm Văn Ninh lại cảm thấy dường như sinh vật này không hề trò chuyện với cậu mà lại đang đưa ra lời cảnh cáo về một chuyện gì đó sâu xa hơn. Vì sao mộng cảnh của Hầu Thiên Hữu lại muốn nói với cậu những chuyện này, không lẽ "Dưới ánh trăng, Dear Anna" sẽ ảnh hưởng được đến những mộng cảnh khác hay sao?

Thế nhưng hươu trắng cũng không tiếp tục lên tiếng nữa. "Bạch Trạch" đang bị Hầu Thiên Hữu ẵm lên trên tay để nắn bóp bụng, tông đồ nhà nó thật sự quá hung hăng, Hầu Thiên Hữu đang cố gắng hết sức để ép nó nói thêm một câu nữa.

Hơn nữa, hình như cái ông Hầu Thiên Hữu này chưa có nuôi thú cưng bao giờ đúng không, cái cách nựng động vật thẳng đuột này của ổng khiến Nhiễm Văn Ninh ngồi một bên cũng phải dựng đứng cả lông mày lên.

"Ông cứ như vậy mãi thì có sao không? Lỡ đâu mộng cảnh nhà ông để hai mình lạc lối luôn trong này rồi sao?" Nhiễm Văn Ninh thật lòng cảm thấy hành vi của Hầu Thiên Hữu quá mức thô lỗ.

Hầu Thiên Hữu vừa bế "Bạch Trạch" vừa cười xấu xa bảo: "Nó rất quý trọng tôi đó nghe, ai mà ngờ một người đàn ông ngầu đét đèn đẹt như tôi lại đi làm tông đồ dưới trướng nó cơ chứ, đúng là trăm năm có một mà."

Nhiễm Văn Ninh không biết thuộc tính đặc biệt của cái mộng cảnh này, cũng không biết thuộc tính đặc biệt của Hầu Thiên Hữu, cậu chỉ cảm thấy nếu như mình là sinh vật kia, cậu có thể trực tiếp bắn người lên tại chỗ rồi xẻo mất trái ớt của Hầu Thiên Hữu đi luôn.

"Nó bảo cậu đừng để bụng gì nhiều, hiện giờ cậu cũng không xử lí tốt được mấy chuyện bề bộn như thế đâu, cứ giao cho Hạng Cảnh Trung xử lí là tốt rồi." Sau khi thả con hươu xuống, Hầu Thiên Hữu mới ngưng giỡn hớt, bắt đầu nghiêm túc căn dặn Nhiễm Văn Ninh như vậy.

Nhiễm Văn Ninh không rõ, vì sao cậu chỉ đi công tác một chuyến thôi mà lại kéo thêm phiền phức cho Hạng Cảnh Trung rồi nhỉ? Hơn nữa, chuyện này chỉ liên quan đến mộng cảnh của Hầu Thiên Hữu và Nhiễm Văn Ninh mà thôi, cũng chẳng dính líu gì đến mộng cảnh trong nhiệm vụ của đội thứ ba cả.

"Liệu như thế có hơi không ổn hay không, tôi mới là người có chuyện mà, cứ để mặc Hạng Cảnh Trung phụ trách như vậy thì coi sao được, hiện giờ ổng cũng chuyển sang mảng hành chính rồi." Nhiễm Văn Ninh nhắc hắn như thế.

Hầu Thiên Hữu liếc Nhiễm Văn Ninh một cái, ánh nhìn kia trông có hơi bị khinh bỉ. Hắn hừ một tiếng, đáp: "Sao cậu bao che cho ổng dữ dội vậy? Hai tên mấy cậu cũng chui ra từ một cái mộng cảnh đấy thôi, ổng không xử lí thì cậu xử lí được chắc?"

"Mà ê, cậu sống tới giờ được thì cũng hơi bị đỉnh hen." Hầu Thiên Hữu rà quét Nhiễm Văn Ninh từ trên xuống dưới một hồi.

Nhiễm Văn Ninh bắt được một thông tin vô cùng quan trọng lẩn trong câu nói xuề xòa kia của Hầu Thiên Hữu: Cậu với Hạng Cảnh Trung là tư chất giả của cùng một mộng cảnh ư?!

Thế nhưng Nhiễm Văn Ninh rõ ràng nhớ như in rằng trước đây rất lâu, Hạng Cảnh Trung từng bảo rằng anh ta chưa từng thấy chủ mộng cảnh trong "Dưới ánh trăng, Dear Anna". Có phải Hạng Cảnh Trung vẫn luôn dối gạt cậu, cũng đồng thời đang dẫn dắt cậu đi lần mò rất nhiều chuyện hay không?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chú thích:

[1] Màu hologram: Hình minh họa:[Đam mỹ- Edit] Ngoài hiện thực- Dạ Dực (Tương Chí Dạ) - Chương 28: Biệt thự trong rừng, chín.