(Đang edit)
NGOÀI HIỆN THỰC
Tác giả: Dạ Dực (Tương Chí Dạ)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
Bản edit là phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả và chỉ được đăng duy nhất trên blog Cà phê hòa tan. Khi có ý định mang truyện đi, xin hãy ghi credit tên tác giả và người convert cũng như người edit. Đừng ngần ngại inbox hoặc comment hỏi xin khi reup vì mình rất dễ tính, xin cảm ơn rất nhiều.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 24: Biệt thự trong rừng, năm.
Trong bốn người bọn họ, chỉ có mỗi Nhiễm Văn Ninh là đứa xui xẻo nhất, cậu bị sinh vật trong mộng đánh lén thành công, mấy tên còn lại toàn giáp mặt mà đánh thôi.
Sau khi tỉnh lại trong tầng tiếp theo của mộng cảnh, cậu nhận ra rằng năng lực nhận biết của mình đã tăng đến 1674, còn tinh thần lực lúc này của cậu là 2808. Hai trị số năng lực nhận biết và tinh thần lực của cậu đang liên tục nhích đến gần nhau.
Lần cuối cùng mà năng lực nhận biết của Nhiễm Văn Ninh vượt xa khỏi tinh thần lực là khi cậu gặp mặt "Sơn dương ngu muội" trong "Kawagebo" từ rất lâu lúc trước, lúc ấy, cậu từng trực tiếp chảy máu mũi ngay tại chỗ. Tuy nhiên, chủ mộng cảnh của "Kawagebo" cũng không có ý muốn thương tổn bọn họ, Nhiễm Văn Ninh cũng không gặp phải bất kì hiểm nguy chí mạng nào cả.
Hiện giờ, cậu cũng không biết những người khác có còn đang vào sâu trong mộng hay không, cũng không biết tầng nào của cái mộng cảnh này mới là mộng cảnh chính của nó. Lúc sờ soạng bụng mình, Nhiễm Văn Ninh mới nhận ra rằng vết nứt sâu thấy cả ruột kia cũng đã biến mất rồi.
Xung quanh Nhiễm Văn Ninh là một màu đen kịt, hơn nữa không gian xung quanh cậu cũng rất nhỏ hẹp. Sau một hồi vươn tay lần mò chất liệu hai bên tường và trên đầu, cậu mới cảm thấy hình như bản thân mình đang nằm trong một cái quan tài hay sao đó. Khi Nhiễm Văn Ninh thử dùng sức đẩy tấm ván gỗ phía trên lên, cái nắp quan tài này thế mà lại không hề suy suyển.
Trời móa, đừng bảo bị chôn sống mấy mét trong đất rồi nhé?
Tuy tình huống hiện giờ có hơi vướng tay vướng chân, thế nhưng đây cũng chẳng phải lần đầu đồng chí Nhiễm Văn Ninh gặp phải loại chuyện này, vì vậy, cậu rất bình tĩnh nằm yên một hồi, sau đó mới đột nhiên vung ra một tia công kích bằng ý thức, đánh bể tấm ván gỗ phía trên đánh đùng một cái.
Sau khi phát ra mấy tiếng cót két, tấm ván gỗ nọ đã lập tức bị đập cho nát bươm. Nhiễm Văn Ninh chỉ vừa mới đinh ninh rằng mình thành công chắc rồi, một nùi bùn đất đã ùn ùn ào vào miệng cậu. Do không còn thứ gì che chắn, đống đất đá bên trên đã lập tức ùa đầy vào cả quan tài hệt như cát chảy, bắt đầu chôn vùi Nhiễm Văn Ninh thêm một lần nữa.
Khụ khụ...
Bùn đất nghẹn ứ khiến Nhiễm Văn Ninh phát sặc. Cậu cũng chẳng buồn e dè ngại ngùng nữa, trực tiếp dồn sức đánh một nùi công kích bằng ý thức ra ngoài, vất vả mãi mới khiến đống đất đá phía trên mỏng đi thêm được một chút. Cậu cố hết sức để đào bùn hệt như một con côn trùng bị vùi sâu dưới nền đất, thật sự phải dùng sức lực toàn thân mới có thể lò dò bò ra hít thở không khí bên ngoài.
Chỉ vừa mới vung ra khỏi mặt đất, cánh tay của Nhiễm Văn Ninh đã lập tức bị người siết thật chặt. Cậu mừng quýnh trong lòng, nghĩ rằng đồng đội hẳn đã tìm được mình rồi, vì thế cứ để mặc cánh tay kia túm mình ra khỏi phần bùn này như vậy.
Không qua bao lâu, phần đầu của Nhiễm Văn Ninh cũng đã trồi lên khỏi mặt đất, cậu chống tay trên mặt bùn, muốn tự mình dùng sức đẩy mình lên trên.
"Cảm ơn ha, để tôi tự làm là được rồi."
Nhiễm Văn Ninh vừa nói vừa cố hết sức để đẩy người lên. Ngay lúc ngẩng đầu trông về phía người kia, cả người cậu đều sững ra vì sợ hãi, cậu thế mà lại thấy một 'cậu' khác đang đứng trước mặt mình.
Ngay giây phút này, họ vẫn ở ngoài căn biệt thự ban nãy, thế nhưng cả một khuôn viên này đã từ rừng cây hóa thành một thảm cỏ tự bao giờ. Bãi cỏ xanh nhạt màu hiện giờ đang được phủ kín bởi một tầng hoa li ti trắng muốt hệt như bông bách hợp. Lớp lớp hoa trắng đung đưa nhè nhẹ, điểm tô thêm vài nét bút mộng ảo cho thứ mộng cảnh quái quỷ này.
Trên đám hoa đương nở rộ này là một người đàn ông đang đứng im lìm, hắn ta có ngoại hình gần như giống hệt với Nhiễm Văn Ninh. Khi nhìn về phía cậu, hắn ta cũng không hề nhiều lời, chỉ vung cây dùi cui trong tay mình lên cao cao, sau đó vụt xuống người cậu.
Nhiễm Văn Ninh trực tiếp nắm chặt đầu dùi cui kia theo phản xạ có điều kiện. Hiện giờ cậu đã thật sự trở thành một vị người trong nghề có thâm niên, chỉ cần đối phương đừng đánh lén, cậu vẫn có thể tiếp được mấy đợt tấn công tựa như thế này.
Tuy Nhiễm Văn Ninh tiếp được phát vụt này, nhưng sự sợ hãi trong lòng cậu đang dần dần lên men. Người trước mắt cậu đây thế mà lại trông cực kì giống với bản thân cậu.
Hơn nữa, ngay lúc nắm chặt đầu cây gậy kia, Nhiễm Văn Ninh còn nhìn thấy cánh tay của mình bị phủ bởi một lớp lông trắng ngắn ngủn, phần tay phải của cậu đã trở nên gầy trơ xương, cứ hệt như một đôi cánh tay của zombie vậy.
Sự thay đổi này đúng thật như Hầu Thiên Hữu từng nói, không hổ là kinh dị kiểu Nhật, thích tới là tới.
Đầu dùi cui của người nọ thoát được khỏi nắm tay của Nhiễm Văn Ninh, sau đó lại vung xuống một lần nữa. Vì hơn một nửa cơ thể của cậu vẫn còn đang bị chôn dưới đất, cậu không né kịp, chỉ có thể đưa đầu chịu một đòn. Lần bị đánh này, cánh tay dùng để đỡ đòn của Nhiễm Văn Ninh bị thứ kia đập đến tản ra một tầng sương trắng.
Lúc nhìn được sự thay đổi trên ý thức thực thể của mình, Nhiễm Văn Ninh mới có thể xác định được thứ kia là một loại sinh vật trong mộng. Tuy ngoại hình của nó giống hệt như nhân loại, thế nhưng chỉ có mỗi một mình thương tổn đến từ sinh vật trong mộng mới có thể khiến ý thức của con người ta hóa thành sương trắng mà thôi.
"Dù đâu, xuất hiện!"
Cánh tay của cậu vung lên giữa không trung, nắm vững cây dù đen vừa được cụ hiện. Nhiễm Văn Ninh của bây giờ cũng chẳng còn là một kẻ mới chập chững biết đến việc có thể cụ hiện đạo cụ như khi xưa nữa. Lúc ấy, cậu vẫn còn lề mề chậm chạp trong việc lấy cây dù ra, thế nhưng hiện giờ, chỉ cần cậu muốn thì dù đen có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, ngay lúc Nhiễm Văn Ninh vung dù đen đến trước mặt thứ sinh vật đứng đằng kia hệt như dùng kiếm, nó lại có thể trực tiếp nắm gọn vật thể được cụ hiện trong tay Nhiễm Văn Ninh, sau đó sút văng cây dù đen ra xa xa nhanh chuẩn chỉnh.
Không được, mình phải chui ra khỏi mặt đất cái đã, nếu không thì đây là một ván đập chuột chũi, thậm chí con chuột chũi nọ còn chẳng có công năng tự né tránh nữa mới xui. Tuy vậy, hơn nửa người dưới của Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang vùi sâu vào dưới lòng đất, trước mắt lại còn có một thứ đang liên tục tấn công cậu, cậu căn bản còn chưa kịp thử chui ra đã cảm thấy mình sắp đi chầu ông Vải rồi.
Dưới từng tầng gậy liên hoàn của thứ sinh vật nọ, Nhiễm Văn Ninh đã dần dần cạn kiệt sức lực, năng lực nhận biết của cậu cũng đang liên tục nhảy số tăng lên, không biết là do bị thương hay là do bị chính bản thân thuộc tính của cái mộng cảnh này ảnh hưởng nữa. Cảm giác đau đớn khi bị gậy gộc nện mạnh cũng dần dần chân thật hơn rất nhiều, cứ như thể sắp sửa phá vỡ rào cản mộng cảnh để hóa thành hiện thực luôn vậy.
Thấy đối phương không còn sức lực để phản kháng nữa, thứ sinh vật trông giống hệt Nhiễm Văn Ninh kia bắt đầu ném cây dùi cui trong tay mình sang một bên. Sau đó, nó ngồi xổm người xuống, kéo lại hai vai của Nhiễm Văn Ninh, muốn lôi cậu ra khỏi mặt đất. Không bao lâu sau khi tầng đất nặng trịch kia hóa mỏng, chỉ còn mỗi hai cẳng chân của Nhiễm Văn Ninh là còn bị vùi trong lòng đất mà thôi.
Lúc này, ý thức của Nhiễm Văn Ninh vẫn còn rất tỉnh táo, thật ra cậu nằm yên không động đậy có một nửa là do tò mò, cậu khó hiểu không biết thứ sinh vật này rốt cuộc muốn làm gì. Rõ ràng một giây trước, nó vẫn còn cố kéo Nhiễm Văn Ninh ra khỏi đống bùn đất kia, một giây sau lại bắt đầu tấn công cậu, tiếp theo lại cố gắng đào Nhiễm Văn Ninh ra khỏi nơi này.
Cậu không hiểu có chuyện gì đã xảy ra trên người thứ sinh vật nọ, nó thật sự không gây quá nhiều tổn thương lên tinh thần lực của người ta, nhưng lại có thể ảnh hưởng đến năng lực nhận biết, hơn nữa loại hình công kích của nó thế mà lại là vũ khí. Chuyện này cũng quá thẳng thừng qua loa, nó không thể sử dụng loại năng lực từ mộng cảnh nào cao cấp hơn một chút được hay sao?
Sau khi cả cơ thể của Nhiễm Văn Ninh bị thứ sinh vật kia lôi ra khỏi lòng đất, cậu có thể liếc thấy hình dạng cẳng chân hiện giờ của mình. Đôi chân kia ốm yếu gầy đét đến nỗi chẳng hề giống như đôi chân của một con người nữa, thật sự y đúc mấy khúc thịt heo khô phơi trong nhà ngày Tết, tưởng phơi nắng ai dè lại phơi mưa tới nỗi mọc đầy nấm mốc.
Cậu không biết mình biến thành cái bộ dạng quỷ yêu này từ hồi nào, hiện giờ toàn thân cậu đã chẳng khác gì với cái con khỉ zombie lông trắng cậu từng bắt gặp lúc trước hết. Đây rốt cuộc là sự biến đổi ngoại hình đơn thuần hay vẫn là do thân thể cậu bị thay đổi rồi?
Thế nhưng, chuyện này vẫn còn chưa đáng để đi tìm tòi nghiên cứu. Lần đi dò thám này, Nhiễm Văn Ninh chỉ muốn đến được mộng cảnh chính của cái mộng cảnh này mà thôi, giống như lần vào trong "Đô thị hoang phế" từ "Thang máy xui xẻo" lúc trước vậy.
Sau khi tứ chi được tự do, thừa dịp sinh vật kia còn chưa chú ý đến mình, cậu trực tiếp lộn người dậy, sau đó nhanh gọn nhảy khỏi nơi thứ kia đang đứng.
Sau khi tránh né xong xuôi, Nhiễm Văn Ninh lại lập tức sững người trên bãi cỏ. Cậu bây giờ thấp quá đi mất, cứ như còn chưa cao được tới 1m50 vậy, cũng chính vì lẽ đó, gã "Nhiễm Văn Ninh" giả đứng trước mặt cậu lúc này trông có vẻ cao lớn đến kì quặc.
Thề, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mà Nhiễm Văn Ninh cảm thấy chiều cao một mét bảy mươi tám của bản thân ngầu đét đèn đẹt đến như thế.
Nhác thấy Nhiễm Văn Ninh đột nhiên rời xa mình, thứ sinh vật kia cũng không thèm cử động. Khuôn mặt của nó cũng chẳng hề có nét giật mình, đương nhiên cũng rất có thể là do sinh vật này không hề có lấy bất kì một loại cảm xúc nào cả. Nói chung, từ nãy cho đến bây giờ, nó cứ mãi lạnh mặt nhìn lom lom vào Nhiễm Văn Ninh như thế.
Nhiễm Văn Ninh lại cụ hiện cây dù đen kia một lần nữa. Cậu cũng không muốn đọ sức với thứ này quá lâu, cốt chỉ để tránh phát sinh sự cố ngoài ý muốn. Hiện giờ, cậu cũng chẳng hề biết đồng đội mình đang ở nơi đâu trong mộng cảnh, hơn nữa những loại nhiệm vụ được giao cho một tiểu đội được đánh số như đội thứ ba chắc chắn sẽ không dễ xơi như lúc nhìn từ phía bên ngoài một chút nào đâu.
Tuy trước khi vào mộng, họ có cười nhạo Hầu Thiên Hữu, còn hứa sẽ bảo vệ đội trưởng đội thứ ba cho thật tốt, thế nhưng Hầu Thiên Hữu là một vị đại thần trong truyền thuyết kia mà, làm sao hắn lại thật sự cần đến sự bảo hộ che chở đến từ hai tên bậc thứ hai như bọn cậu cho được, vụ này đúng là tào lao mía lao, thằng nào tin thằng đó quởn.
Nhiễm Văn Ninh bung cây dù của mình ra. Sau khi chịu ảnh hưởng từ năng lực của cậu, phần mộng cảnh ở nơi đây cũng đã lập tức xuất hiện mưa rả rích. Những đóa hoa trắng li ti nở rộ trên mặt cỏ cũng ướt nhẹp dưới mưa, cánh hoa của chúng ủ rũ héo hon cứ như thể đã bị trọng lực ảnh hưởng vậy.
Hơi ẩm ngập tràn trong không khí khiến cái mộng cảnh này trông càng ngày càng quái dị.
Nhiễm Văn Ninh để tâm quan sát phản ứng của thứ sinh vật hiện đang đứng đằng kia, nhưng chờ mãi chờ mãi, nó hình như cũng không hề chịu bất kì sự ảnh hưởng nào từ năng lực của cậu cả. Sinh vật kia đứng yên tại chỗ, nhìn Nhiễm Văn Ninh đăm đăm. Nước mưa rơi trên người nó, sau đó chỉ tự uốn lượn chảy xuống, không hề để lại bất kì một loại ảnh hưởng tiêu cực nào sất.
Chuyện gì vậy? Không lẽ năng lực của mình không áp chế nó được hay sao?
Nhiễm Văn Ninh vốn còn đang che dù. Sau khi nhận thấy năng lực của mình không hề có một tí hiệu quả nào, cậu dứt khoát khép cây dù lại, định sử dụng mũi dù như dùng kiếm. Trong tích tắc sau khi Nhiễm Văn Ninh hạ dù xuống, nước mưa cũng ào ào đổ xuống trên thân thể hiện giờ của cậu. Ngay sau đó, cậu lập tức trông thấy làn da héo hon như quái vật kia của mình rỉ ra sương trắng.
Sau khi ý thức của nhân loại gánh chịu thương tổn từ các loại sinh vật trong mộng, nếu đạt đến được một mức độ quá nghiêm trọng, vết thương của họ sẽ chuyển thành sương trắng. Thế nhưng cơn mưa này vốn dĩ là năng lực từ ý thức của bản thân Nhiễm Văn Ninh, làm sao cậu lại có thể bị chính bản thân mình đánh đến nỗi hóa sương cho được?
Gần như là chỉ trong một nháy mắt ấy, một suy nghĩ cực kì đáng sợ đã bất chợt nảy sinh trong đầu Nhiễm Văn Ninh: Có vẻ như bản thân ngoại hình của cậu không hề bị biến đổi, thật ra cậu đã bị nhét vào trong một lọ chứa khác. Do lọ chứa này không tương thích với ý thức lúc ban đầu, nước mưa của cậu mới có thể khiến cậu bị thương.
Ngay khi phần da dẻ héo hon của cái lọ chứa xác chết này bị nước mưa gột rửa, Nhiễm Văn Ninh mới nhận ra rằng, bên trong lớp da này cũng chẳng phải là bắp thịt khô quắt mà lại là cơ thịt tươi sống hãy còn đỏ chót, chúng sinh động đến nỗi chẳng hề ăn khớp với lớp da khô đét bên ngoài của cậu một chút nào hết.
Sau khi loại máu thịt lồ lộ này tiếp xúc với phần không khí ngoài mộng cảnh, trị số năng lực nhận biết của Nhiễm Văn Ninh đã sắp chạm ngưỡng 2000, chuyện này thể hiện được rằng năm giác quan của cậu đã cực kì giống với ngoài hiện thực, kéo theo loạt trị số tăng cao này là một chuỗi đau đớn xuyên thấu tâm can phế phổi.
Từng giọt nước mưa rơi xuống từ mộng cảnh này đã dần lột mất đi lớp da ngoài của Nhiễm Văn Ninh. Tuy rằng lúc chúng nhiễu xuống phần da được cụ hiện từ ý thức của cậu, cậu không hề cảm thấy đau đớn, thế nhưng lúc cơ thịt lộ hẳn ra ngoài không khí, cậu lại thấy đau đến thót cả tim.
Còn chưa kịp phản ứng lại một chút nào, Nhiễm Văn Ninh đã lập tức quỳ sụp xuống mặt cỏ, đau đến nỗi co giật toàn thân. Cậu đang bị cơn mưa của chính bản thân mình lột da uống máu. Tuy cậu đã cất cây dù đen của mình đi, nhưng cơn mưa này hãy còn chưa ngừng lại.
Gã "Nhiễm Văn Ninh" giả kia đang khoác lớp da ngoài của cậu, trơ trơ ra đấy cứ như một tư chất giả chân chính của Dear Anna vậy, hoàn toàn chẳng hề bị cơn mưa này gây nên bất kì một loại thương tích nào. Khuôn mặt chẳng hề có cảm xúc của nó hiện giờ thế mà lại mang theo nét chế giễu lồ lộ, sâu sắc ánh vào trong đôi con ngươi của Nhiễm Văn Ninh.
Lúc quỳ sụp xuống, Nhiễm Văn Ninh lại đột nhiên nhớ đến lời Hoàng Trí Vũ. Người kia từng cảnh cáo cậu rằng, nếu cậu cứ mãi không thể khống chế năng lực của mình cho ổn định, sẽ có một ngày cậu bị cắn ngược bởi nó.
Hiện giờ, Nhiễm Văn Ninh đúng thật là chẳng biết làm sao để cơn mưa này dừng lại, cậu cần gấp một chiếc ô, cho dù chiếc ô kia có không phải là của bản thân cậu đi chăng nữa.
Muốn sử dụng ý thức để tái tạo thêm một lớp da nữa sẽ cần đến một khoảng thời gian rất lâu, hoàn toàn chẳng hề bắt kịp với lượng ý thức bị cơn mưa này gột rửa. Nhiễm Văn Ninh thật lòng chẳng thể ngờ được rằng mình thế mà lại bị bản thân đánh cho thảm thương đến như vậy trong mộng cảnh.
Nhiễm Văn Ninh đã đau đến chẳng thể nào đứng dậy nổi. Cậu trơ mắt nhìn sinh vật kia bước đến cạnh nơi cậu bị chôn sống lúc đầu. Nó cúi người, mải miết đào bới mặt cỏ trong chốc lát rồi mới ngừng lại, có vẻ như thứ nó muốn đã lộ diện rồi.
Nhiễm Văn Ninh chỉ có thể nghĩ đến cái quan tài dưới lòng đất kia mà thôi. Cậu cũng không thể ngờ được, gã "Nhiễm Văn Ninh" giả tạo kia thế mà lại tự động nằm vào quan tài, cứ tựa như lúc cậu vừa mới tỉnh giấc trong tầng này của mộng cảnh vậy.
Bùn đất ở nơi đó và thảm thực vật cũng đã bắt đầu chậm rãi biến đổi, dần dần lấp kín lại nơi sinh vật kia vừa mới nằm xuống.
Rất nhanh thôi, nơi ấy đã không còn thứ gì đặc biệt nữa, tầng hoa trắng li ti lại nở rộ lớp lớp trên lớp cỏ xanh nhạt màu, lắc lư dập dìu từng đợt cứ như đang vẫy tay chào đón khách quý ghé thăm.
Cuối cùng, cơn mưa này cũng đã dừng lại. 60% phần da trên người Nhiễm Văn Ninh đã bị lột mất, cậu đang ra sức hít thở để nhịn xuống cảm giác đau đớn. Vô số các cơn đau hỗn độn kia đã khiến tinh thần lực của cậu giảm xuống rất nhiều, cũng càng ngày càng gần với trị số năng lực nhận biết.
Nhiễm Văn Ninh không muốn tần ngần mãi ở trong cái mộng cảnh này nữa, cậu quyết định quay về đến Dear Anna, tự mình tỉnh lại.
Hầu Thiên Hữu và Tào Tướng vốn cũng đã không hề ép buộc mấy người bên đội thứ hai bọn họ phải ra sức giúp đỡ gì cả, chỉ nhìn mỗi tình huống bây giờ thì xem ra Nhiễm Văn Ninh không giúp họ qua loa đã là rất ổn rồi. Lúc Nhiễm Văn Ninh đương nhắm mắt minh tưởng, có một thứ bất chợt chạm đến sau lưng cậu. Lại cái gì nữa đây?
Nhiễm Văn Ninh cố hết sức để chống thân thể mình dậy, sau đó chỉ có thể lia mắt nhìn ra phía sau lưng mà thôi. Sau lưng cậu hiện giờ thế mà lại có một cái thảm đỏ, cái thảm này cực kì dài, gần như đạt đến cả trăm mét, vẫn luôn kéo dài thật dài mãi cho đến khi khuất mình trong căn biệt thự kia.
Nhiễm Văn Ninh chuyển tầm mắt sang phía cửa biệt thự. Cánh cổng của căn biệt thự nọ đã mở toang ra tự khi nào. Xuyên qua những cánh cửa sổ thủy tinh sát đất của biệt thự, Nhiễm Văn Ninh có thể thấy được vô số bóng quỷ trắng ởn chen chúc đầy trong nhà.
Cứ hệt như chúng đang im lặng chờ đợi Nhiễm Văn Ninh đưa đầu vào lưới vậy. Trong lúc đó, phần thảm đỏ chót kia cũng đã bắt đầu tự động cuộn lại, chẳng khác nào một cái lưỡi của căn biệt thự quỷ quái ấy cả.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lời editor:
Đoán xem ai sắp lộn người bật dậy cứu người thương~ Tui sốt ruột thay ổng luôn, thật sự