Ngoại Cảm

Chương 67: Trong vực thẳm có một ngôi sao




Bối cảnh của Tống Ôn Noãn quá mạnh, dư sức độc đoán chuyên quyền, dù người khác nói thế nào thì cô cũng không bao giờ thay đổi chuyện mình đã quyết định, và càng không làm chuyện giải thích thừa thãi.

Cô đánh bật mọi lời phản đối của các tuyển thủ, cười lạnh nói: "Nếu các bạn có ý kiến với kết quả này thì có thể trực tiếp rút lui khỏi chương trình, chúng tôi tuyệt đối không giữ lại đâu. Rốt cuộc Phạn Già La xứng hay không xứng đứng hạng nhất, đợi khi tập này lên sóng thì các bạn và khán giả sẽ biết, mắc gì chúng tôi phải đi làm chuyện ngu xuẩn tự đập bảng hiệu chỉ vì chút rating kia chứ."

"Tôi muốn xem đoạn ghi hình lúc thi tuyển của Phạn Già La, chắc các người đáp ứng được yêu cầu nhỏ nhoi này mà phải không?" - Sùng Minh cất giọng nói.

"Đúng đúng đúng, chúng tôi muốn xem đoạn ghi hình lúc thi tuyển!" - Cả đám cùng hùa theo, căn bản không quan tâm liệu có phá nát sân khấu của chương trình hay không.

Tống Ôn Noãn phất tay với đạo diễn phát sóng, màn hình LED treo trên tường bắt đầu phát lại màn trình diễn của Phạn Già La. Dáng vẻ hắn nhắm mắt vẽ ra bức tranh khiến tất cả mọi người đều á khẩu cứng họng, cái này đâu phải thông linh, là thông thần mới đúng chứ?

"Là giả! Chắc chắn là ekip mấy người đã thông đồng với anh ta ngay từ trước! Anh ta biết các người sẽ chọn bức ảnh nào, chắc chắc là vậy!" - Sùng Minh trợn cặp mắt đỏ quạch mà kêu gào. Cậu ta ở Vân Đô Quán quanh năm, tầm nhìn và tâm tính đều cực kỳ hạn hẹp, hơn nữa còn lớn lên dưới sự tâng bốc của các sư trưởng trong quán, sống chỉ biết mình mà không biết người, nên càng không muốn chấp nhận sự ưu tú của người khác.

Cậu ta kêu gào như vậy, thế là các tuyển thủ khác cũng cho rằng đoạn video này là giả.

Tống Ôn Noãn lười phản ứng những người này, trực tiếp mở cửa phòng ghi hình ra, xua đuổi nói: "Nếu các người không tin thì có thể rút lui, tôi tuyệt đối không nói hai lời."

Sùng Minh nghĩ đến 1 triệu tệ tiền thưởng, trong mắt khó tránh toát lên vẻ tham lam và giãy giụa, những người kia cũng bắt đầu do dự.

Nhưng vào lúc này, Phạn Già La ngẩng đầu lên, nhìn thẳng sang đó, ánh mắt sắc bén quét qua đôi ngươi đỏ quạch và khuôn mặt dữ tợn của Sùng Minh, cuối cùng dừng lại ở vị trí thấp hơn bên cạnh cậu ta. Dường như A Hỏa cũng nhận ra điều gì đó, cậu nhìn theo hướng nhìn của Phạn Già La, nhưng lại không thấy có ai ở bên cạnh Sùng Minh cả.

"Là căm ghét!" - Hà Tĩnh Liên dè dặt đến gần Phạn Già La, nói nhỏ bên tai hắn: "Anh ta muốn hại anh, anh ta căm ghét anh đó!"

"Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận." - Phạn Già La nhìn sang cô gái hiền lành đáng yêu nọ, ánh mắt dịu dàng như dòng nước.

Hà Tĩnh Liên nắm chặt vạt áo, mỉm cười vui sướng.

A Hỏa khoanh tay nói: "Đúng là ngửi người không thể ngửi bề ngoài mà! Tôi ngửi được hơi thở của anh ta, rất mát lạnh và rất thơm ngọt, sức sống tuổi trẻ tràn trề, thế nên tôi luôn nghĩ anh ta là một người tốt! Lạ thật đó, khứu giác của tôi chưa sai bao giờ, sao giờ lại không linh nghiệm với anh ta chứ?"

Phạn Già La nhìn chằm chằm Sùng Minh, trên mặt đầy ý vị sâu xa.

Sùng Minh vội nhìn khoảng trống kế bên mình, trong mắt chợt xẹt qua một tia căng thẳng và hốt hoảng. Nhưng cậu ta lập tức bình tĩnh lại, cười lạnh mà nói: "Tôi tuyệt đối không rút khỏi chương trình, để tôi chống mắt lên coi sau này các người giúp anh ta gian lận thế nào!"

Tống Ôn Noãn thừa biết đám người này sẽ không đi. Ai mà không muốn 1 triệu tệ tiền thưởng chứ? Vả lại, đợi khi chương trình bùng nổ, bọn họ cũng sẽ nổi tiếng theo, sau này lại mở một công ty tư vấn, hàng loạt mối làm ăn sẽ tự động tìm tới cửa, có thể nói là danh lợi song thu, ai mà chịu đi cho được?

Đúng như cô đoán, thái độ của ekip chương trình rất cứng rắn, còn các tuyển thủ thì ỉu xìu như cọng bún thiu, vừa tự cho mình một cái bậc thang leo xuống vừa ngồi về chỗ cũ.

Tống Ôn Noãn tiếp tục công bố quy tắc và thời gian của trận đấu tiếp theo, sau đó thì kết thúc buổi ghi hình.

Chờ mọi người đi hết, Phạn Già La mới đứng lên đi ra cửa, A Hỏa và Hà Tĩnh Liên giống như hai cái đuôi nhỏ, bám riết theo hắn. Lúc đi tới cửa thang máy, vẻ mặt vui thầm của bọn họ bỗng cứng đờ, chẳng những không dám bước vào, mà còn lặng lẽ lùi từng bước về sau.

Phạn Già La nhìn vào trong thang máy, tức thì hiểu rõ.

Tống Duệ ấn giữ nút mở cửa, mỉm cười mời hắn: "Vào đi, tôi đợi cậu rất lâu rồi."

Phạn Già La bước tới.

Hà Tĩnh Liên và A Hỏa đứng hai bên trái phải vội níu tay áo hắn, lần lượt đưa ra lời cảnh báo:

"Anh đừng đi, hơi thở hắc ám trên người anh ta rất đậm, anh ta một con quái vật đó!" - Quái vật trong miệng A Hỏa cũng không phải là quái vật thật sự, mà chỉ là cách gọi người xấu mà thôi: Người trộm cắp thì là kẻ xấu, có mùi trứng gà thối; kẻ đại gian đại ác thì là cầm thú, có mùi tanh tưởi đặc trưng của thú dữ; còn kẻ xấu xa đến tột cùng thì sẽ có khí vị như sương mù dày đặc trong đêm, không thể nói chính xác là mùi gì, nhưng nó có thể từ lỗ mũi xộc thẳng vào não, xâm nhập vào mọi dây thần kinh, đánh thức mọi cơn ác mộng.

Đây là thứ hai cậu gặp một con quái vật, lần đầu là vào lúc cậu 6 tuổi, tất cả mọi người trong thôn đều chết trong tay con quái vật đó, nhưng khi đó lại không có ai tin lời cậu nói, tất cả đều nghĩ đứa trẻ này bị hư mũi hoặc hư não rồi.

A Hỏa sợ sun chim nhưng vẫn cố níu chặt Phạn Già La, kiên cường chống đỡ. Nếu cậu là một con cún bự thì có lẽ cái đuôi của cậu đã bị hai chân sau run rẩy kẹp chặt từ lâu rồi.

"Anh đừng đi, anh ta là vực thẳm đó." - Sắc mặt Hà Tĩnh Liên tái nhợt hơn bao giờ hết. Dù đứng cách xa bốn năm mét, cô vẫn bị hơi thở lạnh lùng tản ra từ người nọ thẩm thấu, xâm chiếm, lấy đi tất cả nhiệt độ trong cơ thể. Y đang đứng trong thang máy, vì vậy, không gian chật hẹp bên trong đã biến thành một vực thẳm đen tối, chực chờ nuốt chửng tất cả những con mồi chủ động đến gần.

Tống Duệ không phải người điếc, đương nhiên nghe thấy những lời bọn họ nói, nhưng nụ cười của y vẫn dịu dàng và ấm áp như cũ, đầu ngón tay ấn giữ nút mở cửa, vừa lịch sự lại vừa cố chấp mà chờ.

"Cậu vào chứ?" - Y thậm chí còn không thèm nhìn đến hai người trẻ tuổi kia, chỉ chăm chú nhìn mỗi Phạn Già La.

"Vâng." - Phạn Già La tránh khỏi sự lôi kéo của hai người nọ, từ tốn bước vào thang máy, gật đầu chào hai người ngoài cửa: "Gặp lại sau."

"Aiz, Phạn Già La à, anh đừng đi mà! Anh ta là một kẻ siêu xấu xa đó! Anh tin tôi đi!" - A Hỏa dựa vào cửa thang máy đã đóng chặt mà rên rỉ.

Hà Tĩnh Liên nhìn xung quanh một cách cứng ngắc, rồi vội chạy đến bên cạnh A Hỏa bên, trên mặt lộ ra vẻ rất khó chịu nhưng lại không thể không cố nhịn.

Thang máy chậm rãi đi xuống, Phạn Già La ngẩng đầu nhìn lên trần thang máy, hai mắt ánh lên vẻ thích thú, mãi đến khi tiếng rên rỉ của A Hỏa hoàn toàn biến mất thì mới khẽ cười, nói: "Hai bạn nhỏ này thật thú vị. Có điều, " - Hắn vươn bàn tay che phần lưng của Tống Duệ lại, trong nháy mắt, giọng nói trở nên trầm thấp hơn rất nhiều, - "Anh nên có chừng mực thôi, anh đang tự hủy hoại bản thân mình đấy."

Cả người Tống Duệ chợt căng cứng theo bản năng, nhưng lại không cảm thấy đau đớn như trong tưởng tượng, thay vào đó, mọi cảm giác khó chịu của y đều được lấy đi. Một luồng khí lạnh chạy dọc theo xương cụt, rồi chậm rãi tụ vào những vết thương máu thịt lẫn lộn kia, sau đó lại chạy lên da đầu của y, an ủi mỗi một dây thần kinh và thậm chí là mỗi một tế bào của y.

Y thầm hít sâu một hơi, nghiêng đầu hỏi: "Tôi vẫn luôn muốn biết một điều, trong mắt cậu thật ra tôi là bộ dạng gì? Có thật là một vực thẩm tối tăm không nhìn thấy đáy không?"

Phạn Già La vốn chỉ tùy tiện liếc y, nhưng không biết tại sao, hắn bỗng nhìn chằm chằm vào y, khóe môi hơi cong bỗng thẳng lại, lộ ra biểu cảm nghi hoặc hiếm thấy: "Tôi không biết phải tả thế nào, bóng tối vẫn còn tồn tại, nhưng lại có một tia sáng le lói, chợt lóe lên rồi chợt tắt đi, giống như..."

Hắn khép hai ngón tay lại, chạm vào cằm của Tống Duệ, xoay mặt đối phương về phía mình, nhìn y một cách nghiêm túc và cẩn thận, cân nhắc mà nói: "Giống như có một ngôi sao đang lóe sáng vậy."

"Ngôi sao?" - Tống Duệ ngây ngẩn, lặp lại: "Cậu khẳng định đó là một ngôi sao à?"

Phạn Già La nhìn thẳng vào đôi ngươi nhấp nhô gợn sóng của y, nói một cách chắc chắn: "Đúng vậy, là một ngôi sao. Một ngôi sao lóe sáng trong vực thẳm, thật không thể tưởng tượng nổi!" - Dường như hắn thấy chuyện này rất thú vị, nụ cười cũng rực rỡ hơn rất nhiều, toát ra vài phần trong sáng vô tư, tựa như một thiếu niên không chút ưu phiền.

Tống Duệ đoán chắc chắn cậu không lớn tuổi lắm, ít nhất là nhỏ tuổi hơn cơ thể hiện có nhiều, vì vậy y cũng cười theo.

Tống Duệ chỉ bị nỗi băn khoăn này quấy nhiễu mấy giây thì bừng tỉnh, đoạn nói nhỏ: "Đúng vậy, quả thật có một ngôi sao như thế."

Phạn Già La ngạc nhiên nhìn y, - "Anh biết đó là cái gì à?"

"Tôi biết chứ." - Tống Duệ gật đầu cười, nhưng không chịu nói thêm.

Phạn Già La nhịn một hồi, nhưng có vẻ không nhịn nổi, thế là hỏi tới: "Vậy rốt cuộc đó là cái gì? Tôi tò mò lắm."

Nụ cười của Tống Duệ càng thêm chân thật, - "Tôi cũng tò mò về cậu ấy lắm, đợi đến lúc tôi thật sự hiểu được cậu ấy, tôi sẽ nói cho cậu biết."

Phạn Già La bình tĩnh nhìn y mấy lần, thấy y thật sự không định tiết lộ, vì thế hắn xua xua tay, nhăn nhăn mũi, rất chi là mất hứng mà bỏ đi.

Tống Duệ nhìn theo bóng xe hơi chạy đi, bấy giờ mới lấy điện thoại ra gọi cho một người, đầu bên kia mau chóng bắt máy, nhưng trong giọng nói lại có vẻ mất tinh thần: "Sao tự nhiên lại gọi cho tôi vậy? Cậu lập xong hồ sơ kẻ phạm tội mà tôi nhờ chưa?"

Tống Duệ: "Tôi đã gửi qua hộp thư của cậu rồi, cậu vẫn chưa tìm được manh mối à?"

Trang Chân: "Ừ, không tìm thấy manh mối hữu ích nào, kỹ thuật điều tra thời đó không được như bây giờ, tôi chỉ có thể căn cứ vào hồ sơ kẻ phạm tội của cậu để tìm ra nghi phạm, nhưng tình trạng người dân di cư đến nơi khác ở đây rất nghiêm trọng, trời nam biển bắc, căn bản không thể tìm ra những người năm đó chỉ trong một sớm một chiều. Tiểu Phi đã không chợp mắt hơn một tuần rồi, nếu vẫn không phá được án, tôi sợ cậu ta sẽ ngã quỵ mất."

Tống Duệ nhìn lối ra của bãi đậu xe, nơi đó có một luồng sáng, xua tan đi mọi bóng tối, y mím môi cười khẽ, nghiêm túc chỉ điểm: "Nếu thật sự không được, tôi khuyên cậu nên nhờ Phạn Già La giúp đi, có lẽ cậu ấy là niềm hy vọng cuối cùng của hai người đấy."

Trang Chân nghiêm túc truy hỏi: "Sao cậu ngây thơ hệt như tiểu Phi vậy, trên đời này làm gì có nhà ngoại cảm thật? Ai cũng nói cậu biết độc tâm thuật, vậy sao cậu không tự gọi mình là nhà ngoại cảm luôn đi? Trang Chân tôi sẽ không bao giờ hỏi quỷ thần về mấy vụ án, làm vậy là vô trách nhiệm với nạn nhân và người nhà của họ."

"Vậy cũng được." - Tống Duệ mỉm cười đầy ý vị sâu xa: "Vậy chúng ta nói chuyện khác đi. Gần đây em gái họ của tôi có quay một chương trình chân nhân tên là《Thế giới kỳ nhân》, tôi làm giám khảo trong chương trình này, cậu có rảnh thì tới xem chơi, thư giãn một chút, coi như giúp em tôi tăng rating đi."

"Hửm? Cậu đi quay hình? Chẳng phải cậu ghét bán mặt lắm sao?" - Trang Chân rất ngạc nhiên.

"Chương trình này rất thú vị, buổi ghi hình hôm nay vui lắm. Cậu làm việc tiếp đi, tôi lái xe đây." - Tống Duệ cười cúp điện thoại ——

Lúc Phạn Già La về tới tiểu khu Vịnh Ánh Trăng thì đã gần nửa đêm, gió hè luồn qua kẽ hở giữa các tòa nhà, phát ra âm thanh như tiếng ai rên khóc, nhưng tiếng gào khóc trong tòa nhà số 1 còn thảm thiết hơn cả tiếng gió thổi.

Người phụ nữ ở tầng 4 bị cả nhà già trẻ đánh đập, tiếng xin tha cất lên như bị nhuốm máu, bất lực đến tột cùng; trên tầng 7 thì lặng ngắt như tờ, nhưng một giây tiếp theo lại phát ra tiếng nổ lớn, cứ như mấy bức tường đều đổ sập vậy; cửa chống trộm ở tầng 14 thì bể nát, gã chủ nhà nhát cáy không dám quay lại ở tiếp...

Phạn Già La đi đến tầng 17 thì chợt đứng lại, nhìn chằm chằm vào góc tối nơi con thú nhỏ kia thường ẩn nấp, đôi ngươi vốn u ám dần trở nên đen ngòm, mọi cảm xúc đều bị lấy đi. Hắn đứng nhìn một hồi lâu, sau đó tiếp tục đi lên lầu, bước chân nhẹ nhàng ban đầu chợt trở nên hơi nặng nề.

Hắn nằm vào bồn tắm, chìm trong nước lạnh, rơi vào giấc ngủ đông. Làn nước trong vắt dần bị nhuộm đen, những màu đen dán sát vào da của hắn lần lượt bị hấp thụ sạch sẽ. Ngủ được khoảng 20 phút, hắn bỗng mở mắt ra, nửa dựa vào bồn tắm mà ngồi dậy, nhíu đôi mày thanh tú, vểnh đôi môi đỏ thẫm, bất đắc dĩ nhìn vào một góc trong phòng tắm, biểu cảm nọ khiến hắn lộ ra vài phần trẻ con.

"Qua đây." - Giọng nói trong trẻo của hắn bị không gian chật hẹp đè nén, toát ra vẻ lạnh lùng.

Trong phòng không có ai, nhưng hắn lại vươn đầu ngón tay thon dài ra chỉ vào một chỗ. Một giọt nước màu đen vương trên móng tay trắng đến trong suốt của hắn, đoạn trượt xuống theo độ cong tuyệt đẹp nọ, nhưng nó vẫn không rơi xuống, mà chợt biến mất ở rìa đầu ngón tay, như thể bị một cái miệng vô hình liếm mất.

Sau mấy giây, một đám sương mù từ nhạt chuyển sang đậm, từ xám chuyển thành đen, dần ngưng tụ thành một hình người gầy yếu thấp bé. Hình người đó không có ngũ quan, chỉ có đôi tay ngắn ngủn đang co quắp và đôi chân nhỏ bé đang run rẩy, cực kỳ bất an mà đứng tại chỗ. Có vẻ nó cũng muốn đến gần, nhưng lại e sợ cái bồn tắm lạnh buốt chứa đầy nước màu đen nọ.

"Để tôi xem thử chuyện gì đã xảy ra với em." - Đầu ngón tay của Phạn Già La vẫn đặt giữa không trung.

Đám sương mù hình người vội di chuyển vài bước nhỏ, đưa trán của mình qua.

Phạn Già La nhắm mắt lại cảm nhận, vẻ bất đắc dĩ trên mặt đã hoàn toàn biến thành vẻ lạnh lùng. Hắn nhìn thấy một căn nhà cực kỳ bừa bộn, quần áo chất thành đống trên ban công, trong bồn rửa là chén đĩa nổi mốc bốc mùi hôi thối, hộp đựng thức ăn vứt lộn xộn trên bàn trà nhỏ, ghế dựa và túi chuyển phát nhanh để ngổn ngang trên sàn nhà.

Một người đàn ông say khướt dùng chìa khóa mở cửa phòng, lảo đảo đi vào phòng khách, vấp phải một cái túi chuyển phát nhanh, suýt thì té ngã. Một cậu bé vội chạy tới đỡ gã, vẻ mặt nhút nhát, miệng nhỏ không phát ra tiếng mà kêu cha.

Gã đàn ông trừng mắt nhìn cậu bé, trong mắt lóe lên tia tàn bạo, đến khi cậu bé vì sợ hãi mà lùi về sau, gã bỗng đá mạnh một cái, mắng: "Đồ của nợ chết giẫm! Nhà này không có mày thì đỡ biết bao nhiêu!"

Mắng xong, gã ngả người xuống ghế sofa đằng sau, ngáy khò khò ngủ mất. Thời gian dần trôi qua, cậu bé bị đạp trúng bụng vẫn luôn nằm trên sàn nhà không động đậy, nó không kịp kêu lên, không kịp né tránh, thậm chí không kịp giãy giụa, cứ lặng lẽ chết đi như vậy.

Phạn Già La rút ngón tay về, mặt không cảm xúc nhìn đám sương mù hình người kia.

Đám sương mù hình người vặn vẹo thân hình nhỏ bé, vẫy vẫy hai tay nhỏ ngắn, dường như đang tha thiết cầu xin điều gì đó.

Phạn Già La lắc đầu, nói: "Ai mà không muốn sống chứ? Nhưng mà em đã chết rồi."

Đám sương mù hình người kia phun ra một làn sương nhẹ, rồi chui vào góc giữa bồn tắm và bồn cầu, phong bế bản thân mình.

Bên ngoài gió thổi vù vù, trong phòng tắm vang lên tiếng khóc rấm rứt đứt quãng, vừa cố kiềm nén lại vừa mờ mịt. Nó còn quá nhỏ, nó còn chưa kịp lớn lên, không hề biết cái chết có nghĩa là gì. Khát vọng muốn sống bùng cháy trong linh hồn của của nó, giúp nó tồn tại ở nơi sát khí ngút trời này nãy giờ.

Phạn Già La che cái đầu đang ẩn ẩn đau, đoạn nằm xuống bồn tắm, cố nhắm mắt lại, qua mấy chục phút lại ngồi dậy, hắn chống má, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thở dài mà nói: "Nếu đã như vậy thì chúng ta cứ thử xem sao, dù sao tôi cũng đã tan xương nát thịt từ lâu rồi."