Ngoại Cảm

Chương 56: Kiếm tẩu thiên phong (*)




(*) Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề.

Edit: Ngự Chi Tuyệt

Chân trời mờ tối lóe lên vài tia nắng ban mai, những đám mây trắng xung quanh dần bị nhuộm thành một màu đỏ vàng, Thẩm Hữu Toàn cả đêm không ngủ bị ánh sáng nhạt chiếu rọi, hai hàng nước mắt chảy xuống. Nữ cảnh sát ngồi bên cạnh y khẽ an ủi mấy câu, y vội cúi đầu lau nước mắt, nói với giọng khô khốc: "Đây là nước mắt sinh lý của tôi thôi, nguyên đêm không ngủ, hai mắt quá khô nên không chịu nổi kích thích của ánh sáng."

Mọi người yên lặng gật đầu, không hỏi nhiều, nhưng cũng biết tâm trạng y chắc chắn không dễ chịu.

Mấy chiếc xe nối đuôi chạy tới Thẩm gia, nghe thấy tiếng động cơ, ba mẹ Thẩm vội vã chạy ra kiểm tra, sắc mặt người nào người nấy xanh xao vàng vọt, hiển nhiên cũng không ngủ suốt đêm. Trái lại là Chung Tuệ Lộ sắc đẹp trời sinh khôn bỏ phí*, vẫn gọn gàng như thường lệ.

*Gốc là "Thiên sinh lệ chất nan tự khí": Là một câu trong bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị. Câu trên được trích từ bản dịch thơ của Yã Hạc Trịnh Nguyên.

Long Thành Sinh nhìn thấy đám người theo sau lưng Thẩm Hữu Toàn, lập tức hỏi: "Thẩm tiên sinh, bọn họ là..."

"Bọn họ là nhân viên phòng tài vụ, giám đốc ngân hàng và bảo vệ phụ trách vận chuyển tiền mặt của tôi. Lam Khải tiên sinh thì anh biết rồi đấy, tôi định bán hết những tài sản có thể bán được cho ông ấy, ông ấy sẽ chở chúng đi giúp tôi." - Thẩm Hữu Toàn chỉ vào một ông lão tóc hoa râm và nói.

Đương nhiên là Long Thành Sinh biết Lam Khải, người này phụ trách quản lý phần lớn tài sản Thẩm Hữu Toàn, là người đại diện của y. Mà hiện tại, Lam Khải đang mím chặt môi mỏng, vẻ mặt ủ dột, bộ dạng ủ ê. Hai nam một nữ đi sau lưng y đều ăn mặc theo kiểu tinh anh xã hội, xách theo vali cặp số được đặt ở ghế sau xe, trông có vẻ khá nặng, ngoài ra còn có hai người đàn ông thân thể cường tráng luôn nhìn chằm chằm vào mấy chiếc vali, phòng khi có một đám côn đồ nào đó bỗng lao ra cướp chúng đi mất.

Ánh mắt của Long Thành Sinh dán chặt vào mấy vali cặp số nọ, qua hai ba giây mới khó khăn mà dời đi, nói với giọng khô khốc: "Thẩm tiên sinh, sau khi anh đi thì mọi chuyện ở nhà vẫn ổn."

"Tốt lắm, cảm ơn anh! Hôm nay tôi với Lam tiên sinh sẽ rất bận, cả nhà vẫn cần anh trông nom, cơ thể của ba mẹ tôi không tốt lắm, anh để ý họ nhiều chút nhé." - Thẩm Hữu Toàn vừa đi vừa dặn dò, y đầu bù tóc rối, râu ria xồm xoàm, hai mắt thì đỏ ửng vì vừa khóc tỉ tê một trận, hiển nhiên là dáng vẻ của một người cha đang lo cho an nguy của con trai mình đến nóng ruột nóng gan.

Long Thành Sinh liên tục gật đầu đáp ứng, ba mẹ Thẩm thì không ngừng truy hỏi con trai có gom được tiền hay không.

Đoàn người nối đuôi nhau đi lên lầu hai, do cầu thang khá hẹp nên "nhân viên phòng tài vụ" mặt hơi non nọ đã va nhẹ vào vai của Long Thành Sinh và Chung Tuệ Lộ, nhưng hai người kia cũng không chú ý. Nữ cảnh sát cải trang thành giám đốc ngân hàng giả vờ tìm nhà vệ sinh, nhưng lại đi thẳng vào phòng ngủ chính, nhanh chóng quan sát tình hình bên trong, rồi đi lại khắp phòng và xem thử những thứ trong thùng rác.

Chung Tuệ Lộ hết sức cảnh giác, gần như theo vào ngay lập tức.

Sau khi nữ cảnh sát nói xin lỗi thì rời khỏi phòng ngủ chính, vào thư phòng rồi khẽ nói: "Tiến sĩ Tống, tối hôm qua Chung Tuệ Lộ đắp mặt nạ."

"Tôi biết rồi." - Tống Duệ híp mắt, dường như đã sớm đoán được.

Thẩm Hữu Toàn dù ngốc cũng nhận ra được điểm bất thường, nghiến răng mà nói: "Con trai bị bắt cóc mà cô ta còn có tâm trạng đắp mặt nạ? Quả nhiên là cô ta giả vờ khẩn trương." - Sau khi dứt lời thì y càng cảm thấy không đáng. Y sốt ruột lo âu, bôn ba cả đêm vì con của người khác, thậm chí vì để phòng bất trắc, y đã nhờ Lam Khải bán giúp một vài cổ phiếu mạnh. Tổn thất này lớn đến nhường nào chứ?

"Tôi đi thăm con gái tôi một chút, tiến sĩ Tống, các anh làm việc trước đi." - Thẩm Hữu Toàn lau mặt, vội rời đi. Lúc đối mặt với Chung Tuệ Lộ và Long Thành Sinh, y đã dốc hết sức lực để kiềm nén cơn giận và nỗi hận trong lòng, nếu không có con gái, y không biết mình sẽ chống chọi tiếp như thế nào.

"Anh đi đi." - Tống Duệ liếc nhìn xấp báo cáo tài chính, không quay đầu lại mà khoát tay.

Thẩm Hữu Toàn đã chờ không kịp để vào phòng con gái mình, hôn lên gương mặt bầu bĩnh nhỏ bé, ngửi ngửi mùi sữa thơm trên cổ bé, nước mắt vốn đã nuốt ngược hết vào trong lại liên tục trào ra.

Thẩm Ngọc Linh bị râu của ba mình cào tỉnh, nhưng bé lại không chê ba mình chút nào, bé ôm chặt đầu y, khẽ hỏi: "Sao ba lại khóc? Có phải mẹ mắng ba không? Đừng khóc được không, con cho ba ăn kẹo nè." - Cô bé chui vào chăn, bò từ đầu giường đến cuối giường, không biết lấy đâu ra một viên kẹo trái cây, nhét vào miệng Thẩm Hữu Toàn.

"Ăn xong thì không khóc nữa, ba ba ngoan." - Thẩm Ngọc Linh dùng bàn tay mập mạp nhỏ nhắn vỗ nhẹ lên gáy ba mình, rồi lại hôn lên chiếc cằm đầy râu của y, săn sóc như một bà cụ non vậy.

Thấy con gái ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, Thẩm Hữu Toàn càng khóc dữ hơn. Tại sao con bé lén giấu nhiều kẹo trái cây trong chăn như vậy? Tại sao lại biết sau khi ăn đồ ngọt thì tâm trạng sẽ tốt hơn? Bởi vì con bé đã khóc quá nhiều lần, nhưng không có lần nào bé được ôm ấp và dỗ dành hết, chỉ có thể lén ăn kẹo một mình. Vậy mà nội tâm bé vẫn luôn trong sáng, khi thấy ba mình khổ sở đau buồn, bé lập tức quên mất sự thờ ơ và lạnh lùng của y, lấy báu vật bí mật ra chia sẻ với y, vì muốn dành cho y một chút an ủi.

Ai nói con gái mình hư đốn, phải được dạy dỗ nghiêm khắc? Ai nói con gái mình tính khí thất thường, ích kỷ nhỏ nhen? Tất cả đều là thành kiến! Thẩm Hữu Toàn ôm chặt con gái, nghẹn ngào hứa hẹn: "Con gái ngoan, bảo bối của ba, sau này mẹ sẽ không mắng con nữa, có ba ở đây, không ai được làm con khóc."

Khi hai cha con đang sưởi ấm cho nhau, Long Thành Sinh pha một bình trà nóng bưng lên lầu hai, đoạn gõ cửa thư phòng. Tầm mắt gã nhanh chóng quét qua những gương mặt xa lạ, âm thầm quan sát từng hành động của bọn họ. Hai người bảo vệ làm tròn bổn phận mà trông coi vali cặp số, người phụ nữ mặc đồng phục ngân hàng thì đang dùng máy đếm tiền đếm số tiền chuộc đã gom được.

Từng cọc tiền được quấn lại bằng giấy trắng đang nằm ngay ngắn trên mặt bàn rộng lớn, một mảnh đỏ bừng đập vào mắt mọi người, đồng thời cũng nhuộm đỏ cả con ngươi của Long Thành Sinh. Hai tay bưng cái mâm của gã khẽ run lên, nhưng đã mau chóng ổn định lại, chuyển sang quan sát hai người đàn ông đang ngồi bên cạnh Lam Khải.

Người đàn ông có gương mặt khá trẻ đang liên tục thao tác trên một chiếc máy vi tính, màn hình vi tính chứa đầy những biểu đồ phức tạp; người đàn ông trông trưởng thành chững chạc thì cầm một tập tài liệu, đang rủ rỉ giải thích cho Lam Khải phải mua bán các loại quỹ trong tay như thế nào, tổn thất và doanh thu lần lượt là bao nhiêu, phải làm thế nào mới có được lợi ích tối đa. Trông bọn họ rất chuyên nghiệp, ngoại hình và khí chất đều thuộc dạng người tài giữa nhân gian, có vẻ không dính dáng gì đến cảnh sát.

Lam Khải cũng bị Thẩm Hữu Toàn giấu kín sự việc, không biết những người cùng đến với mình là một đám cảnh sát, đoạn cảm thán từ tận đáy lòng: "Khó trách Thẩm tiên sinh từ bỏ đội ngũ hợp tác đã lâu, bắt đầu sử dụng người mới như cậu, năng lực nghiệp vụ của cậu thật sự rất giỏi! Xin hỏi trước kia cậu làm việc ở đâu, sao tôi chưa từng thấy cậu?"

Long Thành Sinh vểnh lỗ tai nhìn sang. Trong số những người này, ngoại trừ Lam Khải thì gã không nhận ra một ai cả, đương nhiên sẽ nảy sinh một số nghi ngờ.

"Trước đây tôi từng làm cố vấn ở Lampson một thời gian, đây là danh thiếp của tôi." - Tống Duệ đưa một tấm danh thiếp tinh xảo qua.

Lam Khải mở to hai mắt, biểu cảm ngạc nhiên: "Thì ra anh chính là tiến sĩ Tống Duệ, người đã chỉ đạo thành công thương vụ sáp nhập Renault Mỹ Hoa đó ư? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu! Chiến lược của anh thật sự rất xuất sắc, anh đoán đúng mọi sách lược của Mỹ Hoa, kịp thời đưa ra một cú phản kích ngoạn mục. Lúc ấy, người trong giới ai cũng đồn đãi nói anh có năng lực đặc biệt, có thể nhìn thấu lòng người. Anh chưa bao giờ thua trên bàn đàm phán cả! Năm ngoái tôi còn lấy trường hợp của anh làm tài liệu kinh điển để giảng dạy cho sinh viên của tôi, không ngờ năm nay tôi đã được gặp anh rồi! Hầy, đây thật sự là vinh dự của tôi!"

Tống Duệ khiêm tốn lễ độ mà nói: "Lam tiên sinh quá khen, ông là tiền bối của tôi mà."

Lam Khải xua tay lia lịa, "Nào có, trong ngành của chúng ta, người thành đạt mới có thể làm thầy, vừa nãy là tôi cậy già lên mặt. Thẩm tiên sinh có thể mời được anh giúp thật là may mắn của cậu ta!"

"Thẩm tiên sinh quả thật đã dốc hết sức lực để cứu đứa bé. Tuy chúng ta là người ngoài cuộc, nhưng chuyện giúp được thì vẫn phải giúp, an nguy của đứa bé mới là điều quan trọng nhất. Chúng ta phải mau chóng xử lý với những sản nghiệp này, đứa bé không chờ nổi đâu." - Từ đầu đến cuối, thái độ của Tống Duệ vẫn luôn rất thong thả, điều này cũng đã ảnh hưởng đến Lam Khải. Hai người lại tiếp tục với công việc bận rộn, còn Long Thành Sinh thì đã xua tan mọi nghi ngờ, buông mâm trà xuống rồi đi ra ngoài. Gã đã theo Thẩm Hữu Toàn mấy năm, mưa dầm thấm đất nên tất nhiên cũng biết sự xuất sắc của thương vụ sáp nhập Renault Mỹ Hoa, hóa ra người nọ chính là tiến sĩ Tống Duệ vang danh là hết sức thần kỳ khi đó, khó trách khí chất hơn người như thế.

Đi tới khúc quanh của cầu thang, gã cười nhạo nghĩ thầm: Xem ra Thẩm Hữu Toàn rất quan tâm đến Thẩm Ngọc Nhiêu, còn mời cả người quản lý giỏi nhất đến gom tiền giúp y nữa ——

Buổi trưa 12 giờ, Thẩm Hữu Toàn đã gom được 10 triệu tiền mặt, tất cả đang được chất ngay ngắn trong thư phòng. Trong lúc đó, bọn bắt cóc có gọi đến hai cuộc để thúc giục, nói xong mấy câu là cúp máy ngay, thế nên tiểu Lý không thể lần ra vị trí của chúng, lộ trình bỏ trốn của nữ bắt cóc cũng là một ẩn số.

Ba mẹ Thẩm căn bản không có tâm trạng ăn cơm, Chung Tuệ Lộ nửa dựa vào ghế sofa mà khóc, mặc kệ mọi thứ. Thẩm Hữu Toàn để bà vú đưa con gái vào chơi ở một góc trong thư phòng, không rời khỏi tầm mắt của y một bước. Long Thành Sinh thì làm chân chạy vặt cho mọi người.

Qua nửa tiếng, một nhân viên chuyển phát nhanh bỗng giao đến một gói hàng, nói rõ là giao cho Chung Tuệ Lộ.

"Cô còn tâm trạng mua đồ qua mạng nữa à?" - Thẩm Hữu Toàn chất vấn với giọng khàn khàn.

"Em không có." - Chung Tuệ Lộ mơ hồ mở gói hàng ra, thấy bên trong là một cái hộp nhỏ, mở hộp ra, nguyên ngón tay đầm đìa máu tươi đập vào mắt cô ta, cướp mất hô hấp và nhịp tim của cô ta.

"A!" - Một tiếng thét chói tai xuyên thủng màng nhĩ của mọi người, sau đó là đoạn ngón út bị Chung Tuệ Lộ hất văng ra ngoài, lăn xuống thảm.

"Đây là cái gì? Là, là ngón tay của Nhiêu Nhiêu?" - Thẩm Hữu Toàn đã kêu bà vú đưa Thẩm Ngọc Linh đi từ sớm, cho nên chỉ có người lớn đang có mặt nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này. Y lảo đảo chạy về trước, không để ý đến máu tươi sền sệt và bụi bẩn trên đất, run lẩy bẩy mà nhặt đoạn ngón tay lên, ôm vào trong ngực, bi phẫn muốn chết mà gào khóc: "Đây là ngón tay của Nhiêu Nhiêu, bọn chúng chặt ngón tay của Nhiêu Nhiêu rồi! Bọn chúng thật sự quá độc ác, tôi đã gom tiền rồi mà, chẳng lẽ không chờ thêm một chút được sao?"

Kỹ năng diễn xuất của y vốn không chân thật như vậy, nhưng y chỉ cần tưởng tượng con gái mình gặp chuyện là sẽ lập tức không kiềm được nội tâm đau đớn.

Bà vú và người giúp việc trông thấy cảnh tượng này thì đỏ hoe hết hai mắt, không hẹn mà cùng nghĩ: Thẩm tiên sinh thật sự quá thảm thương!

Tiếng ồn ở tầng dưới đã thu hút sự chú ý của đám Lam Khải. Bọn họ từ thư phòng chạy xuống kiểm tra tình hình, sau khi hỏi rõ đầu đuôi, Tống Duệ bình tĩnh mà nói: "Thẩm tiên sinh, có vẻ ngón tay này mới vừa đứt, anh mau đem đến bệnh viện bảo quản đi, có lẽ sau khi cứu được đứa trẻ về thì sẽ nối lại được."

"Đúng đúng đúng, đưa đến bệnh viện bảo quản." - Lúc này, Thẩm Hữu Toàn mới tỉnh táo lại từ trong nỗi hoang mang lo sợ.

Long Thành Sinh lần đầu tiên tái mặt, đang định nói để tôi đem ngón tay đi thì thấy bà Thẩm ngã mạnh xuống đất, cuối cùng không chịu nổi kích thích mà té xỉu; ông Thẩm cũng che ngực thở hổn hển, miệng nói lời mê sảng. Chung Tuệ Lộ thất thần nhìn trần nhà, muốn khóc cũng khóc không được. So với vẻ kiều diễm lúc sáng của cô ta thì người phụ nữ với đầu tóc rối tung, ánh mắt tan rã và đôi môi khô khốc hiện giờ mới thật sự giống một người mẹ bất lực mất đi đứa con.

"Sao lại như vậy, không thể như vậy được!" - Cô ta lẩm bẩm trong miệng, không hề phát hiện Long Thành Sinh đang hung ác trợn mắt nhìn cô ta.

Thẩm Hữu Toàn không chút nghĩ ngợi đã để Long Thành Sinh đỡ mẹ Thẩm lên, còn y thì chạy lên lầu tìm thuốc hạ huyết áp cho ba Thẩm. "Nhân viên tài vụ" trẻ tuổi nọ thấy mọi người đều rất rối ren, vì vậy xung phong nhận việc, nói: "Thẩm tiên sinh, bằng không anh đưa ngón tay cho tôi đi, tôi đem đến bệnh viện giúp anh. Anh yên tâm, anh của tôi là bác sĩ gây mê ở bệnh viện nhân dân thành phố, anh ấy biết cách xử lý ngón tay bị đứt."

"Hay để tôi đi cho." - Long Thành Sinh muốn nhìn kỹ ngón tay kia, vì vậy cố gắng tranh thủ cơ hội này.

Thẩm Hữu Toàn phớt lờ gã, vừa đút thuốc cho ba Thẩm vừa luôn miệng dặn dò: "Cậu nhớ nói anh mình giữ bí mật, đừng bao giờ báo cảnh sát, nếu không thì Nhiêu Nhiêu sẽ gặp nguy hiểm đấy!"

Bệnh viện nhận được bộ phận cơ thể người bị cắt đứt sẽ chọn cách báo cảnh sát, nếu không có người quen nói giúp thì đồng nghĩa với việc sẽ không thể che giấu được chuyện đứa trẻ bị bắt cóc. Ở Bắc Kinh này, Long Thành Sinh là lục bình không có rễ, hoàn toàn không thể chống lại việc bệnh viện gặng hỏi, chỉ có thể nuốt yêu cầu vừa nãy xuống.

Kế toán viên trẻ tuổi vừa mang ngón tay rời đi, Thẩm gia lại bắt đầu ầm ĩ. Mẹ Thẩm chỉ choáng váng 2 phút là tỉnh lại, kêu khóc mà nói: "Hữu Toàn, con còn lề mề cái gì nữa, mau chóng gom tiền đi! Bán hết nhà với xe của con đi! Mẹ còn 100 nghìn tiền gửi ngân hàng này, mẹ đưa hết cho con!" - Bà vội vàng chạy về phòng ngủ, lấy một cuốn sổ tiết kiệm ra. Trước đó, bà đã lấy ra mấy triệu, còn 100 nghìn này là tiền quan tài của bà và bạn già.

Ông Thẩm thật vất vả mới nuốt được thuốc hạ huyết áp xuống, cũng khàn giọng, đứt quãng mà nói: "Con bán luôn, nhà ở quê, của ba mẹ đi, sổ đỏ nằm trong ngăn tủ quần áo đấy. Nếu không có Nhiêu Nhiêu, ba mẹ cũng không cần, dưỡng lão nữa, cứ đi luôn với nó là được!"

Hai mắt Thẩm Hữu Toàn đỏ quạch, nói: "Ba, ba đang nói gì vậy! Con sẽ nghĩ cách gom tiền mà, không cần tiền quan tài của hai người đâu."

Y trả sổ tiết kiệm lại, nhưng hai ông bà sống chết không nhận, còn lấy hết những vật có giá trị trong người ra để con trai đổi thành tiền mặt. Tất cả mọi người đều đang nỗ lực để Thẩm Ngọc Nhiêu có thể quay về an toàn, duy chỉ Chung Tuệ Lộ có mở miệng mấy lần, nhưng lại bị Long Thành Sinh trừng mắt nhìn nên đành ngậm miệng lại, từ đầu đến cuối đều không nhắc đến chuyện cùng góp tiền chuộc.

Nhìn thấy phản ứng của cô ta và Long Thành Sinh, Tống Duệ và nữ cảnh sát nhìn nhau, đã xác định bọn họ là nghi phạm.