Edit: Ngự Chi Tuyệt
Lúc nãy, Triệu Văn Ngạn đã trải qua cảm giác bị hai tay của Phạn Già La hút đi những cảm xúc tiêu cực, nhưng hiện tại, khi cơ thể đối phương dựa sát vào lưng y, y rốt cuộc mới hiểu thì ra không thể hình dung cảm giác ban nãy bằng hai chữ mãnh liệt được, đó chỉ là chút biến hóa cỏn con, nông cạn, chậm chạp mà thôi, những gì y đang trải qua vào giờ phút này mới là núi kêu biểm gầm, trời long đất lở.
Phạn Già La giống như một cơn lốc khổng lồ, vừa cuồn cuộn dữ dội mà hút hết năng lượng xấu trong người y; lại vừa như một cơn sóng thần cao lớn, dễ dàng hủy diệt thứ tình cảm bệnh hoạn đối với Tô Phong Khê trong tim y, cuốn đi tất cả những thứ xấu xa và bẩn thỉu đã hành hạ y suốt 5 năm qua.
Mỗi một tế bào của y đều được thanh lọc, chỉ trong mười giây được ôm ngắn ngủi, mà y như thể đã sống lại vô số lần, và cũng được thanh lọc vô số lần, cảm giác này tuyệt vời đến nỗi khó có thể diễn tả bằng lời. Y nghĩ, cả nửa đời trước và nửa đời còn lại cũng không có khoảnh khắc nào có thể khiến y xúc động hơn hiện tại. Khao khát được sống và được tự do của y đều được giải phóng!
Y không kiềm được mà nhắm mắt lại, chuyên tâm ghi nhớ giờ khắc này. Cậu trai đang nhẹ nhàng ôm lấy y đã trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của y, đồng thời cũng là bộ giáp cứng cáp nhất, giúp y chém đứt mọi ma chướng* và thẳng tiến về trước.
*Ma chướng (cách gọi của đạo Phật): chướng ngại do ma quỷ gây ra.
Một tiếng dịu dàng "Dỗi cô ta đi" của hắn, thế mà lại khiến Triệu Văn Ngạn không kiềm được cười khẽ. Y nghiêng đầu, nhìn Phạn Già La bằng ánh mắt nóng bỏng, sau đó từ tốn kéo cà vạt của mình ra, rồi cởi mấy nút áo trên cùng.
"Được." - Y dịu dàng đáp ứng, rồi nhìn về phía Tô Phong Khê, ánh mắt nóng bỏng chuyên chú chợt trở nên lạnh lẽo hơn cả trời đông giá rét. Nỗi căm thù và ghê tởm trong mắt y thậm chí có thể ngưng tụ thành vật thật, rồi tuôn ra từ mắt y.
Tô Phong Khê ngạc nhiên nhìn hành động thân mật của hai người, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra giữa họ. Chẳng phải trước nay Triệu Văn Ngạn vẫn luôn xa lánh Phạn Già La sao? Bây giờ là sao vậy, sao lại ôm nhau thế kia, lại còn mập mờ như thế?
Triệu Quốc An lão tiên sinh cũng ngớ người. Không phải cháu trai rất mê đắm Tô Phong Khê hả? Bây giờ lại ôm ấp một chàng trai khác ngay trước mặt cô ta là sao? Có mới nới cũ hả? Người yêu mới dằn mặt người yêu cũ? Không lẽ ông đang xem phim truyền hình lúc 20 giờ hả?
Ngoài hai trợ lý sinh hoạt đi theo ông thì còn có một đám cốt cán cấp cao chạy tới, nhân viên làm việc ở tầng cao nhất này cũng không kiềm được bản tính hóng chuyện, thế là lặng lẽ kéo đến.
Lúc này, cửa phòng làm việc mở toang, mọi chuyện xảy ra bên trong đều bị đám đông bu ở cửa thấy hết. Việc Tô Phong Khê tới đây cũng không khiến người ta kinh ngạc, mà việc khiến người ta kinh ngạc chính là chàng trai thân mật ôm cổ Triệu tổng kia. Cậu ta vậy mà là Phạn Già La! Phạn Già La từng khiến Triệu tổng trốn còn không kịp, chật vật không chịu nổi! Cậu ta và Triệu tổng ám độ trần thương* hồi nào vậy, đã vậy còn đá chính cung nương nương Tô Phong Khê rớt đài luôn?
*Ám độ Trần Thương (暗度陈仓): Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Không, nhìn kỹ lại, ngoại hình của Phạn Già La thế mà không hề thua kém Tô Phong Khê vốn nổi danh xinh đẹp, khí chất thậm chí còn cao hơn một bậc. Tô Phong Khê không có vẻ bí ẩn, hắn có; Tô Phong Khê không có vẻ cao quý, hắn cũng có, Tô Phong Khê không có vẻ dịu dàng như ngọc, hắn có luôn. Hắn có mị lực siêu phàm như thế từ khi nào vậy? Phẫu thuật thẩm mỹ căn bản không thể đạt được hiệu quả như vậy, hắn cứ như là một người khác vậy!
Mọi người đều sửng sốt, biết rõ không thể dây vào, nhưng vẫn rất muốn biết chuyện xảy ra tiếp sau, nên đành mặt dày ở lại. May là ông Triệu cũng đang rất sốc, quên luôn chuyện tẩy trắng cho cháu trai.
Chẳng qua chỉ tháo cà vạt xuống, cởi mấy cái nút áo ra, nhưng Triệu Văn Ngạn lại như thoát khỏi mọi trói buộc, trông có vẻ hăm hở và sảng khoái. Y nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện, hỏi: "Tô Phong Khê, cô yêu tôi à?"
Ông nội nhắm hai mắt lại, thầm mắng một câu không có tiền đồ! Sắp bị người đàn bà này chơi chết luôn rồi, vậy mà cháu trai vẫn cố chấp với cái vấn đề hết sức ngu xuẩn này! Yêu cái cù loi! Tình yêu đích thực mà nỡ đẩy mày vào chỗ chết à?
Tô Phong Khê chợt thả lỏng tâm trạng, mở miệng đáp ngay: "Tất nhiên là em yêu anh!"
Triệu Văn Ngạn khẽ cười, tiếng cười lạnh lùng mà trào phúng: "Nếu cô thật lòng yêu tôi, thì sao lại quăng mớ bòng bong phim trường Tây Xuyên đó cho tôi? Sao lại để tôi nhảy vào hố lửa đó thay cô? Cô có biết, nếu tôi mua lại nó thì sẽ phải trả giá đắt thế nào không? Tôi sẽ táng gia bại sản, mất hết tất cả, thậm chí phải gánh một khoản nợ khổng lồ, rồi còn bị gia tộc vứt bỏ! Đừng lắc đầu..."
Triệu Văn Ngạn ngăn Tô Phong Khê đang định lắc đầu phủ nhận: "Cũng đừng nói cô không biết. Việc Tô Phong Khê cô có thể dựa vào những thủ đoạn nham hiểm đó trèo lên tới địa vị ngày hôm nay, cũng đã đủ để chứng minh cô không phải con ngu rồi. Cô hiểu quá rõ cách thao túng, gieo vạ cho người khác và cả cách trèo lên nhanh chóng nữa. Cô không hề yêu tôi, cô chỉ yêu tiền tài, quyền lực và địa vị của tôi thôi."
Sắc mặt Tô Phong Khê bắt đầu trắng bệch. Có đánh chết cô ta cũng không ngờ Triệu Văn Ngạn yêu cô ta say đắm lại vạch rõ sự thật, đập nát mặt nạ giả dối thế này. Không thể nào! Sao lại như vậy? Sao mị lực của cô ta lại mất tác dụng rồi?
Nghi vấn cuối cùng này mới là thứ Tô Phong Khê lo sợ nhất. Ánh mắt Triệu Văn Ngạn nhìn cô ta không còn chút nóng bỏng và đắm say nào, thay vào đó là cực kỳ, cực kỳ căm ghét.
"Em..." - Cô ta định biện bạch vài câu, dùng giọng nói ngọt ngào và gương mặt nũng nịu tóm lấy trái tim của người đàn ông này lần nữa, nhưng lại tiếp tục bị cắt ngang một cách lạnh lùng.
Triệu Văn Ngạn: "Tôi không muốn nghe cô nói, tôi biết rất rõ cô xem tôi là cái gì. Trong lòng cô, tôi cùng lắm chỉ là cục đá lót đường mà thôi."
Từ lúc gặp Tô Phong Khê thì những năng lượng tiêu đó bắt đầu lũ lượt kéo đến, chúng muốn tấn công phòng tuyến tâm lý của Triệu Văn Ngạn, mê hoặc đầu óc y, phá hủy lý trí y. Nhưng có Phạn Già La ở đây, những mánh khóe quỷ quái đó không hề có tác dụng. Triệu Văn Ngạn dựa sát vào phía sau, tay phải lặng lẽ cầm lấy một tay của Phạn Già La, y có cảm giác bản thân không phải đang ngồi trên một chiếc ghế da, mà đang ngồi trong một tòa lâu đài kiên cố, không cần sợ hãi bất cứ yêu ma quái quỷ quái nào.
Y lắc đầu cười nhạt, giọng điệu càng thêm khinh bỉ: "Tô Phong Khê, đừng xem tất cả mọi người đều là đồ ngu, cũng đừng thấy mình có chút nhan sắc là có thể tung hoành ngang dọc. Vào lúc người khác không muốn tiếp tục khoan nhượng cô, thì trong mắt họ cô chỉ là một con kiến hôi mà thôi. Cô có biết tại sao việc đầu tư ở Tây Xuyên của cô lại thất bại không? Bởi vì, cô đã ngủ với một người đàn ông vốn không nên ngủ, vợ của hắn ta rất có gia thế, người ta dành hơn 1 năm để bày ra cái bẫy này cho cô. Những quan chức cấp cao, những doanh nhân giàu có, những người môi giới mà cô từng tiếp xúc, tất cả đều là những kẻ lừa đảo do cô ta sắp đặt để diễn trò với cô. Đáng thương cho cô còn vì mị lực của mình mà hả hê đắc chí, cho rằng dự án ở Tây Xuyên chắc chắn sẽ một vốn bốn lời. Bị nhiều người như vậy thay phiên ngủ 1 năm, rồi còn mua vui cho chủ mưu đứng phía sau, nhưng đổi lại chỉ là một cái hố lửa, cô nói xem cô có xứng hay không? Có ti tiện hay không?"
Triệu Văn Ngạn nói với giọng cay nghiệt chưa từng có: "Tôi thì thấy cô ti tiện kinh khủng!"
Tô Phong Khê lùi lại hai bước, vẻ mặt vặn vẹo như thể gặp quỷ. Cô ta chưa từng bị một người đàn ông nào sỉ nhục như vậy! Sao Triệu Văn Ngạn lại dám?
Sự thật chứng minh, Triệu Văn Ngạn chẳng những dám mà còn rất thích thú nữa. Y uống một ngụm nước, rồi đưa ra sau, muốn đút chút nước cho cậu trai tuấn mỹ đang ôm mình, nhưng lại bị đối phương từ chối. Y tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó cười lạnh nói: "Thứ nhất, cô không có khả năng diễn xuất, thứ hai, đài từ của cô quá tệ, thứ ba, cô không hề có khí chất, thứ tư, cô vừa ngu vừa giao tiếp kém, không có tôi nâng đỡ thì cô là cái thá gì? Rời khỏi tôi thì cô sống nổi trong giới giải trí chắc? Cô có biết netizen nói cô thế nào không? Bọn họ gọi cô là ảnh hậu phá phim! Những tác phẩm hay chỉ cần rơi vào tay cô thì chắc chắn sẽ thất bại thảm hại. Cô diễn phim nào là banh phim đó, tôi còn xót thay bọn họ nữa là! Cô chỉ giỏi chà đạp nghệ thuật, chà đạp khán giả! Ảnh hậu Grand Slam (1) à, cô đặt tay lên ngực tự hỏi xem, nếu không có tôi bỏ tiền ra giúp cô xã giao, thì cô có cửa nhận mấy giải thưởng đó chắc? Trầy trật mãi mới lấy được cái cớ nghe có vẻ danh giá để đá cô sang Hollywood, không cần nhìn thấy bản mặt cô hơn nửa năm, cô có biết tôi vui cỡ nào không? Nếu được, đcm tôi chỉ hận không thể đá cô lên trời luôn!"
Tô Phong Khê nghiến răng, nói với giọng run rẩy: "Sao anh dám..."
Triệu Văn Ngạn lại tiếp tục cắt ngang cô ta: "Cô nghĩ tôi không biết mối quan hệ mập mờ của cô với Tô Miên à? Cô nghĩ tôi không biết cô với tên Steve ăn chơi trác táng ở Mỹ thế nào à? Và cả những chuyện dâm ô của cô với Vu Nhất, Giang Càn, Viên Thiếu Xuân, Tống Chí, Đặng Văn Bân, Tiếu Hoành Vĩ! Con mẹ nó, tôi biết rõ hết!"
Y một hơi nói ra một đống tên, tức thì khiến đám người đang hóng chuyện sốc tới óc. Thật sự không ngờ trên đầu Triệu tổng lại xanh tốt như vậy nha! Nếu hôm nay là ngày tận thế, thì chỉ cần một mình Triệu tổng là có thể xanh hóa cả thế giới luôn đó!
Mọi người không khỏi đồng cảm mà nhìn về phía Triệu Văn Ngạn, rồi quay đầu, dùng ánh mắt vi diệu nhìn nhìn Tô Phong Khê. Không ngờ lá gan của ảnh hậu Tô lại lớn đến vậy, quay Triệu tổng như dế luôn đm! Cô ta không phải xe buýt nữa mà là nhà vệ sinh công cộng cmnr!
Triệu Quốc An lão tiên sinh sắp tức điên lên! Ông vốn chỉ cho rằng ả Tô Phong Khê này hơi xấu xa, thích không từ thủ đoạn để trèo lên, nhưng không ngờ cô ta có thể tuyệt tình đến nước này. Cắm sừng cháu ông rồi còn khiến nó táng gia bại sản để lắp đầy hố lửa cho cô ta, cô ta đào đâu ra mặt mũi lớn như vậy?
Ông Triệu vẫn đang trong cơn tam bành, Triệu Văn Ngạn lại tiếp tục không chút nể tình mà mở miệng: "Cô bẩn thỉu và kinh tởm cỡ nào, hẳn là cô tự biết rõ đúng chứ?" - Y cúi người, mở két sắt gắn tủ dưới bàn ra, lấy ra mấy chai thuốc, cười như không cười mà nói: "Để tránh lên giường vói cô, tôi đã liên tục uống thuốc chống trầm cảm (2) trong 5 năm, vì nó có thể giúp tôi xua tan mọi ham muốn. Tôi thà tự thiến mình còn hơn là phải chạm vào cô, bởi vì cô quá dơ bẩn!"
Triệu Văn Ngạn mở nắp chai ra, hất hết thuốc vào mặt Tô Phong Khê, đoạn mỉa mai: "Cô biết không, dòi bọ trong hầm phân thậm chí còn sạch hơn cô nhiều, đcm tôi thà ăn cứt còn hơn là đụng vô người cô! Cô nói xem cô có đáng kinh tởm hay không? Con mẹ nó, cô rất đáng kinh tởm!"
Gương mặt Tô Phong Khê hoàn toàn vặn vẹo, gân cổ lên hét một cách điên loạn: "Anh vẫn luôn gạt tôi từ trước tới giờ? Anh không bất lực mà là do uống thuốc? Anh vẫn luôn diễn trò trước mặt tôi? Tôi không tin, tôi không tin, không thể nào như vậy được! Anh không thể thoát khỏi mị lực của tôi được! A a a, tôi phải giết chết tên dị biệt như anh!"
Phụ nữ bình thường nghe được những lời lẽ tàn nhẫn này của Triệu Văn Ngạn cũng sẽ thấy khó chịu, huống hồ là Tô Phong Khê vốn có lòng tự ái cực cao. Cô ta không thể chịu nổi dù chỉ một chút trái nghịch, mà sự trái nghịch này còn đến từ một người đàn ông, người đàn ông mà cô ta tự cho rằng đã hoàn toàn khống chế và đùa bỡn trong tay từ lâu!
Cô ta coi Triệu Văn Ngạn như một con chó, nhưng Triệu Văn Ngạn lại cảm thấy cô ta thua cả dòi bọ, đã vậy còn nói thà ăn cứt còn hơn là đụng vào người cô ta! Điều này là chênh lệch cỡ nào, sỉ nhục cỡ nào, mất mặt cỡ nào!
Tô Phong Khê quay đầu lại, trông thấy nụ cười châm chọc cùng ánh nhìn khinh bỉ của ông Triệu và những người khác, chỉ thấy sắp giận điên người! Cô ta vốn tưởng rằng khoảng thời gian ở cô nhi viện đã là khó khăn và đau khổ nhất, nhưng không ngờ qua nhiều năm, chỉ hơn 10 phút trong phòng làm việc của Triệu Văn Ngạn lại còn gian nan hơn 19 năm ở cô nhi viện.
Mặt mũi của cô ta, danh dự của cô ta, đời tư của cô ta, tất cả đều bị Triệu Văn Ngạn lột cho không còn một mảnh, hơn nữa còn đặt dưới chân mà hung hăng chà đạp!
__________________________
Ngự Chi Tuyệt: Cụm "ảnh hậu Grand Slam" đã xuất hiện trong chương 24, nhưng do lúc đó tôi chưa tìm được tài liệu giải thích nên tạm lược bỏ, giờ thì đã tìm được nên tôi bổ sung chú thích cho mọi người hiểu. Tôi sẽ để phần chú thích này ở cả chương 24 và chương này để các độc giả mới và cũ cùng hiểu nha:>
(1) Trong thể thao có một cụm từ gọi là Grand Slam, nó được dùng để chỉ một vận động viên hoặc một đội giành được chức vô địch trong một hạng mục nào đó tại 3 giải đấu lớn của thế giới là Thế vận hội Olympic, World Championship và World Cup.
Grand Slam có nguồn gốc từ trò đánh bài "bridge" ở phương Tây, còn trong tiếng Trung thì nó có bắt nguồn từ trò đánh mạt chược.
Cụm từ Grand Slam được nhắc đến nhiều nhất trong môn quần vợt (tennis). Trong môn quần vợt, giành được Grand Slam nghĩa là trong 1 năm dương lịch đoạt chức vô địch của một trong 4 giải sau: Úc mở rộng, Pháp mở rộng (Roland Garros), Wimbledon và Mỹ mở rộng.
Do đó, 4 giải này còn được gọi là các giải Grand Slam và được xem là những giải đấu quan trọng nhất trong năm, cả đối với đại đa số khán giả cũng như về điểm xếp hạng và tiền thưởng cho đấu thủ. Các chức vô địch của 4 giải cũng được gọi là các danh hiệu Grand Slam.
Hiện tại, cụm từ Grand Slam cũng được sử dụng để mô tả, chứng nhận những thành tựu xuất sắc và toàn diện trong giới phim điện ảnh/ truyền hình. Trong tiếng Trung, ảnh đế/hậu Grand Slam tức là một diễn viên đã giành được danh hiệu nam/nữ chính xuất sắc nhất trong các giải thưởng phim ảnh danh giá như: Giải thưởng Điện ảnh Hồng Kông, Giải Kim Kê của Trung Quốc, Giải Kim Mã của Đài Loan (tương tự đối với đạo diễn, nam/nữ phụ và bản thân bộ phim).
(2) Thuốc chống trầm cảm (Fluoxetine, tên thương mại là Prozac và Sarafem): Được sử dụng để điều trị rối loạn trầm cảm chính, rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), rối loạn rối loạn tiền kinh nguyệt... Tác dụng phụ thường gặp bao gồm khó ngủ, rối loạn chức năng tình dục, chán ăn, khô miệng...