Ngoại Cảm

Chương 31: Địa ngục trống rỗng




Edit: Ngự Chi Tuyệt

Kỹ sư âm thanh không cách nào nói tiếp được nữa. Một gã đàn ông lạnh lùng giết chết bốn người không hề nương tay, lúc đối mặt với hơn mười cây súng cũng không hề chớp mắt, vào giờ phút này lại khóc đến đứt ruột đứt gan.

Ghi chép viên không thể ghi nổi một chữ nào nữa, đôi mắt bất tri bất giác hiện lên vẻ chua xót. Trên mặt Trang Chân vẫn là vẻ nghiêm nghị, nhưng nội tâm lại rất không bình tĩnh. Y không ngờ đằng sau vụ giết người liên hoàn này lại ẩn giấu một thảm kịch kinh khủng như vậy.

Tống Duệ tháo mắt kính xuống, xoa nhẹ ấn đường đang ẩn ẩn đau, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Do tội phạm quá kích động nên việc thẩm vấn không thể không tạm ngừng. Thế nhưng, Liêu Phương và kỹ thuật viên kiểm tra vật chứng quan trọng —— cũng chính là quyển nhật ký kia, lại vẫn đang lật tiếp những trang sau. Chữ viết được ghi ở phía sau ngày càng ít, thay vào đó là từng mảng lớn các ký hiệu nguệch ngoạc, vết máu bắn tung tóe, vết mực đen ngòm, và thậm chí là vết dao cắt.

Chết, sợ hãi, tuyệt vọng, giải thoát, từng chữ lặp đi lặp lại luân phiên xuất hiện liên tục trên những vết tích hỗn loạn đó, có thể thấy trạng thái tinh thần của người ghi chép đã càng ngày càng tồi tệ hơn.

Đôi mắt của Liêu Phương và kỹ thuật viên đã đỏ ửng, chóp mũi cũng nghẹn ngào, không thể không dừng lại giữa chừng để lấy hơi. Bọn họ cảm giác mình không phải đang xem một quyển nhật ký, mà là đang chứng kiến sự sụp đổ của một người. Cơ thể cô bị hủy hoại tàn nhẫn, tinh thần cô bị hủy diệt hoàn toàn, đến cuối cùng đã không thể tiếp tục làm người nữa, mà đã biến thành con rối hay thậm chí là súc vật mặc người khác chơi đùa.

Bàn tay lật xem nhật ký của Liêu Phương run run, làm một người ngoài đứng xem, cô cũng có thể cảm nhận được sâu sắc nỗi tiếc hận này, vậy thì thân là người thân duy nhất của người ghi chép, kỹ sư âm thanh sẽ đau buồn và tức giận đến nhường nào?

Bất tri bất giác, quyển nhật ký đã được lật đến cuối, một đoạn chữ méo mó lộn xộn đập vào mắt Liêu Phương và kỹ thuật viên:【Ngày 17 tháng 6 năm XX17, hôm qua bỗng nhiên nhận được một đoạn tin nhắn Diệp Diệp gửi cho mình. Mình không biết tại sao sao cô ta lại có được số điện thoại mình, là ai nói cho cô ta biết? Nhưng điều này cũng không quan trọng. Cô ta nói tuần tới sẽ về nước, muốn hẹn mình đi chơi, còn nói cả hai là bạn thân nhất của nhau, nói mình không được từ chối. Mình phải làm sao đây? Tại sao cô ta lại quay về? Tại sao lại tìm mình? Mình có nên từ chối cô ta không? Mình có thể từ chối cô ta không?】

Một loạt đốm máu trông thấy mà giật mình bao phủ cả trang giấy, Liêu Phương cố nén nội tâm xúc động để nhìn rõ những chữ còn lại bị chúng làm dơ, nhưng chợt phát hiện ra tất cả đều là hai chữ "Ma quỷ" được lặp đi lại lại.

Ma quỷ ma quỷ ma quỷ... Trải qua 5 năm lắng đọng, rốt cuộc người ghi chép dường như đã hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình, cuối cùng cũng nhìn rõ bộ mặt thật của thứ gọi là bạn tốt này.

Liêu Phương hít thở không thông một lúc lâu mới lật sang trang kế tiếp, nhưng lại phát hiện hai trang nhật ký trước và sau đều bị máu tươi đậm đặc dán dính vào nhau, không thể mở ra. Trong thoáng chốc, cô suýt thì lỡ miệng nói: "Tôi không xem phần còn lại đâu, tôi không thể chịu nổi!" - Nhưng thân là cảnh sát, cô phải nắm chắc và hiểu rõ tất cả những chứng cứ quan trọng.

Cô khẽ cắn răng, dò hỏi: "Trang sau bị dính rồi, anh có cách gì không?" - Lúc cô mở miệng lần nữa thì chợt nhận ra giọng nói của mình đã khàn đến thế.

"Cô chờ chút." - Giọng nói của kỹ thuật viên cũng đã khô khốc, cậu ta nhanh chóng lấy thiết bị chuyên dụng tới, xông ướt hai tờ giấy, sau đó cẩn thận tách chúng ra bằng nhíp.

Trang nhật ký cuối cùng từng thấm đẫm máu tươi đậm đặc, dù đã qua nhiều năm, vết máu cũng đã khô từ lâu, nhưng mùi vị tanh hôi, tàn nhẫn và tuyệt vọng đó vẫn còn lưu lại trên trang giấy, mãi mãi không thể xóa nhòa. Người ghi chép dùng ngòi bút sắc bén như lưỡi dao mà viết:【Thành thật xin lỗi, lần này mình muốn từ chối, từ chối cái thế giới có bạn tồn tại này. Tạm biệt Diệp Diệp, tạm biệt anh hai, em yêu hai người!】

Đọc tới đây, Liêu Phương cuối cùng đã bật khóc, che miệng nức nở nói: "Tại sao chứ? Tại sao đến lúc chết cô còn phải nói cô yêu Nguyễn Diệp?"

Kỹ thuật viên trầm mặc rất lâu mới thở dài nói: "Cô không hiểu đâu, chỉ khi nghĩ về điểm tốt đẹp của Nguyễn Diệp, cô ấy mới cảm thấy không phải thế giới này không hề tồn tại chút hy vọng và tốt đẹp nào."

"Không, không phải như vậy, bản thân cô ấy đã là niềm hy và điều tốt đẹp rồi. Cô ấy thật đáng thương..." - Liêu Phương không thể nói thêm gì nữa, để tránh nước mắt rơi xuống quyển nhật ký, làm ô nhiễm chứng cứ quan trọng, cô lập tức vội vàng đứng lên, ngẩng cao đầu, cố nén xúc động bật khóc.

Vào lúc này, cô chợt nhớ đến một câu mà nhà triết học hiện sinh Jean Paul Sartre đã nói —— Tha nhân là địa ngục (*). Muốn biết địa ngục trông như thế nào, không cần xuống âm phủ, không cần vào cõi u minh, chỉ cần nhìn vào lòng người là có thể hoàn toàn hiểu rõ.

Trái tim Liêu Phương nhói lên từng cơn. Điều khiến cô khó chịu không phải những chuyện xảy ra với người ghi chép, mà là đối phương đến lúc sắp chết cũng không biết phải hận như thế nào. Tiếu Nhụy đã bị Nguyễn Diệp khống chế, tẩy não và thuần hóa hoàn toàn, chỉ có cái chết mới có thể giải thoát cho cô. Nhưng điều nực cười chính là, cô vốn có thể tránh được bi kịch này, cô có vô số cơ hội có thể thoát khỏi sự kiểm soát của Nguyễn Diệp ——

Cùng lúc đó, kỹ sư âm thanh cũng ngừng khóc, vô cùng tự trách mà nói: "Tôi vốn có thể cứu con bé, tôi có vô số cơ hội giúp nó thoát khỏi cái địa ngục đó, nhưng tôi lại nhắm mắt làm ngơ trước nỗi đau khổ và tuyệt vọng của nó."

Trang Chân và Tống Duệ không nói một lời dư thừa nào, bởi vì bọn họ biết, đã đến mức độ này, kỹ sư âm thanh đương nhiên sẽ nói hết mọi chuyện. Gã đã không còn gì để che giấu nữa.

"Có thể cho tôi một điếu thuốc không?" - Kỹ sư âm thanh lau mặt, miễn cưỡng xốc lại tinh thần.

Trang Chân đưa cho gã một điếu thuốc, rồi châm lửa cho gã.

Kỹ sư âm thanh chậm rãi rít hai hơi, tiếp tục nói: "Trong 3 năm cấp 3, số tiền sinh hoạt em gái tôi hỏi xin càng lúc càng nhiều, từ 400 lúc đầu, đến 500, 600, rồi đến 800. Tôi có thể cho thì cho ngay, không cho được thì mắng nó té tát. Tôi cho rằng nó ham hư vinh, theo người ta học hư, nên đã rất thất vọng. Năm thi tốt nghiệp THPT đó, tôi vội càng từ Quảng Đông chạy về giúp nó điền hồ sơ nguyện vọng, lúc này mới phát hiện điểm thi của nó chỉ được hơn 300, ngay cả trường dạy nghề cũng không vào được. Lúc ấy tôi tức điên lên, lại nghe đám bạn trong lớp nó nói nó có rất nhiều bạn trai bên ngoài, đời tư rất buông thả, không lo học hành gì cả, chỉ biết ăn chơi đàn đúm. Tôi tin lời bọn họ, hung hăng tát em gái mấy bạt tai, mắng nó không có lương tâm, phụ tâm sức tôi bỏ ra ngay trước mặt mọi người. Tôi nào biết, suốt 3 năm cấp 3 em gái tôi không hề nhận được một đồng tôi gửi qua, tất cả tiền sinh hoạt của nó đều bị bọn Nguyễn Diệp cướp đi hết. Bọn nó vừa yên tâm thoải mái ngược đãi con bé, vừa tung tin đồn ra bên ngoài, nói con bé là một đứa con gái hư hỏng. Nó phải sống trong hoàn cảnh như vậy, điểm thi hơn 300 còn kém sao? Sao tôi có thể đánh mắng nó chứ?"

Nói đến đây, kỹ sư âm thanh bỗng trầm mặc, qua hơn một phút mới tiếp tục nói: "Hôm điền nguyện vọng đó tôi đã rất tức giận, xuống tay có hơi không phân nặng nhẹ, là Nguyễn Diệp níu tay tôi lại, ngăn tôi tiếp tục đánh mắng Nhụy Nhụy, còn giúp Nhụy Nhụy nói rất nhiều điều tốt. Tôi nhớ lúc tôi đưa Nhụy Nhụy đi còn thật lòng thật dạ nói cảm ơn Nguyễn Diệp, cảm ơn 3 năm qua đã chăm sóc cho em gái tôi."

Kỹ sư âm thanh khẽ nghẹn cười, vẻ mặt lại vô cùng bi thảm: "Các người nói xem có nực cười hay không? Tôi con mẹ nó lại đi cảm ơn con súc sinh đó! Tôi đặt tôn nghiêm và thậm chí là sinh mạng của em gái mình dưới chân mà giẫm đạp. Tôi đạp tắt tia hy vọng được cứu rỗi cuối cùng của nó, đạp tắt cả dũng khí sống tiếp của nó. Ai không có lương tâm? Tôi con mẹ nó mới không có lương tâm! Ai đáng chết? Nguyễn Diệp ư? Không, tôi con mẹ nó mới là người đáng chết nhất!"

Gã thô bạo lấy điếu thuốc xuống, sau đó dùng đầu ngón tay bóp tắt đầu tàn thuốc nóng bỏng, đôi mắt đỏ ngầu phủ đầy nỗi căm thù sâu sắc.

Mùi cháy khét của da thịt ngập tràn trong không gian chật hẹp, khiến Trang Chân cảm thấy rất khó chịu. Tống Duệ cũng hơi nhúc nhích người, trông như đang đứng ngồi không yên. Nhưng bọn họ không cắt ngang kỹ sư âm thanh, bởi đối phương vẫn còn có rất nhiều thứ chưa nói rõ ràng.

Kỹ sư âm thanh ôm tâm tình đầu xuôi đuôi lọt mà nói tiếp: "Lúc giết Vương Vĩ tôi hỏi nó —— tại sao bọn mày lại đối xử với em tao như vậy? Anh đoán nó trả lời thế nào?"

Trang Chân khàn giọng hỏi: "Cậu ta nói thế nào?"

Kỹ sư âm thanh nghiến răng cười gượng: "Nó nói —— Anh ơi, em sai rồi, em thật sự không biết cô ấy sẽ tự sát. Lúc đó bọn em quá buồn chán, nên chỉ muốn tìm người chơi đùa một chút thôi mà."

Mắt kỹ sư âm thanh long sòng sọc nhìn chằm chằm Trang Chân, ép hỏi: "Chơi đùa một chút thôi mà? Nó lại dám nói chỉ buồn chán muốn tìm người chơi đùa một chút thôi mà! Bọn nó coi em gái tôi là cái gì? Con bé là con người mà! Không phải đồ chơi của lũ chúng nó! Bọn nó muốn chơi sao không về tìm mẹ bọn nó chơi đi? Súc sinh còn muốn nói đạo lý làm người sao? Hả?!"

Mặt bàn kim loại bị kỹ sư âm thanh nện lõm xuống, tiếng rầm rầm rầm vang dội không chỉ vang vọng trong phòng thẩm vấn, mà còn vang vọng trong tim của mọi người. Một cuộc nói chuyện như thế hoang đường đến cỡ nào, rồi lại tàn nhẫn đến mức nào.

Kỹ sư âm thanh bình tĩnh lại, cười lạnh nói: "Vậy nên tôi cắt hai ngón tay của nó, tôi cũng buồn chán, muốn tìm người chơi đùa một chút thôi mà. Bốn người kia cũng là do tôi giết."

Trang Chân liếc ghi chép viên một cái, ghi chép viên đỏ ửng vành mắt vội loạt xoạt viết vài chữ, nhưng nội tâm vẫn đang không thể nào bình tĩnh.

Kỹ sư âm thanh bắt đầu thẳng thắn về vụ án: "Tôi vốn không muốn giết Cao Phi, chỉ muốn quay một đoạn video, buộc nó thừa nhận chuyện năm đó. Các người cũng biết, chỉ bằng một quyển nhật ký thì không thể buộc tội mấy tên súc vật đó. Lúc em gái tôi chết tôi đã báo án ngay lập tức, nhưng khi cảnh sát đến nhà Nguyễn Diệp điều tra, không biết ba mẹ Nguyễn Diệp đã nói thế nào với bọn họ, sau khi trở về bọn họ đã từ chối thụ lý vụ án, còn nói với tôi quyển nhật ký này không thể xem là bằng chứng, căn bản không có hiệu lực pháp luật. Sau đó, tôi đã hỏi rất nhiều luật sư, cũng nhận được câu trả lời tương tự. Một công dân nhỏ bé không quyền không thế như tôi, làm gì có khả năng minh oan cho em gái mình chứ?"

"Sau đó, tôi thấy Cao Phi trên ti vi, chính là cái thằng Cao Nhất Trạch đó. Nó nổi tiếng, tiếng tăm còn đặc biệt tốt, gọi là idol chất lượng cao gì đó, các người nói có nực cười không?"

Kỹ sư âm thanh cười khẩy, sau đó mới nghiến răng nói: "Cao Nhất Trạch có sức ảnh hưởng nhất định đến xã hội, nếu đưa ra video nó thừa nhận tội ác, cảnh sát các người hẳn sẽ xem trọng đúng không? Hẳn sẽ cho em gái tôi một câu trả lời thích đáng đúng không? Tôi vốn chỉ muốn trói nó lại, mang tới một chỗ yên tĩnh tra xét, xong việc sẽ thả nó ra. Tôi đã chuẩn bị đâu vào đó xong xuôi, tiếp đến thì theo nó lên sân thượng."

Đôi mắt kỹ sư âm thanh càng đỏ hơn, giọng điệu chứa đầy thù hận: "Tôi vốn không muốn giết nó, nhưng lúc đối chất, nó xem thường mà nói với tôi rằng, cho dù tôi có công bố chuyện năm đó với bên ngoài, thì cũng không gây ra bất cứ ảnh hưởng gì tới nó, nó có thể mua chuộc phóng viên và thủy quân, bôi nhọ danh tiếng của em gái tôi, đăng ảnh và video của con bé lên, biến con bé thành một đứa con gái hư hỏng thấy tiền là sáng mắt. Dù sao rất nhiều bạn học trước kia đều biết đời tư của em gái tôi rất buông thả, lúc được phỏng vấn, bọn họ sẽ có hàng loạt điều xấu để nói ra. Sẽ không một ai tin tôi, họ sẽ chỉ nói quyển nhật ký kia là do tôi ngụy tạo, mục đích là để lường gạt tống tiền, em gái tôi chết là đáng đời, tôi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Còn Cao Phi là minh tinh, nó thì có sức ảnh hưởng, trên mạng luôn có mấy đứa ngu tin lời nó nói, tin những thứ gọi là "Chân tướng sự thật" giả tạo đó. Bọn họ chỉ biết chó hùa, chứ không hề quan tâm đến cái chết của em gái tôi."

Kỹ sư âm thanh xin Trang Chân thêm một điếu thuốc, vừa rít mạnh vừa cười nhạt: "Tôi đã đi được hơn nửa đời người, đương nhiên biết Cao Phi nói đúng, một khi dư luận bị dẫn dắt, thì cho dù em gái tôi đã chết cũng sẽ bị những người đó đào ra quất xác. Vậy nên lúc đó tôi đã tức giận, cả người đều bắt đầu run rẩy, đầu óc cũng không thể suy nghĩ. Khi tôi lấy lại tinh thần, Cao Phi đã bị tôi đẩy xuống rồi."

Nghe được đoạn lời khai này, tiểu Lý ngồi trong phòng giám sát sốt ruột, nói qua tai nghe bluetooth: "Đội trưởng, anh hỏi xem anh ta lên sân thượng bằng cách nào, tại sao camera theo dõi không quay được. Tôi đã kiểm tra rất nhiều lần, có thể chắc chắn 100% rằng video giám sát không có dấu hiệu bị cắt ghép."

Trang Chân lập tức chen miệng hỏi một câu.

Kỹ sư âm thanh lắc đầu nói: "Tôi đã lên kế hoạch cho chuyện báo thù này trong suốt kế 3 năm, đương nhiên đã có chuẩn bị từ lâu. Lúc lên sân thượng, tôi đi giày cao su, đeo bao tay và đội tóc giả, cho nên tại hiện trường sẽ không có dấu vết của tôi để lại. Tôi có năng lực làm việc xuất sắc, lại kiêm vị trí kỹ sư bảo trì của tòa nhà đó, tất cả thiết bị giám sát trong đó đều do tôi mua, phần mềm do tôi cài đặt, code do tôi viết, tín hiệu cũng do tôi kết nối, mọi sự giám sát đều là đôi mắt của tôi, hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của tôi. Trước đó, tôi đã ghi lại rất nhiều video Cao Phi đi thang máy lên sân thượng, chợt phát hiện hôm đó nó mặc một bộ quần áo cũ, giống hệt một bộ trong số video mà tôi đã quay lại, ngay cả vớ và giày da cũng không thay đổi, tôi cảm thấy thời cơ đã tới rồi. Tôi lên đó cùng với nó, rồi giết chết nó, trên đường đi thang máy xuống thì lấy điện thoại ra, che giấu video giám sát hôm đó bằng video đã được quay trước kia, vì vậy các người chỉ thấy nó đi một người lên sân thượng, chứ không quay được ai khác. Cái tôi dùng là kỹ thuật thay đổi hình ảnh viễn thám cao cấp, hơn nữa còn phủ đè lên toàn bộ video, đương nhiên sẽ không có dấu hiệu bị cắt ghép. Dù là hacker hàng đầu thế giới cũng không thể tìm ra sơ hở, huống hồ tôi vốn là một trong số những hacker hàng đầu thế giới. Tôi chỉ có bằng tốt nghiệp cấp 2, kỹ thuật hack là tự học, nên những người bên cạnh tôi cũng không biết tôi có khả năng này, các người hiển nhiên sẽ không nghi ngờ tôi."

Nói tới đây, cảm xúc của kỹ sư âm thanh đã ôn hòa hơn rất nhiều, thậm chí còn thoải mái cười một tiếng: "Che giấu tín hiệu camera xong, tôi lại giả bộ làm ra vẻ sốt ruột vọt vào thang máy, lên sân thượng giúp Tào Hiểu Phong tìm Cao Phi. Video giám sát sau đó đều ghi hình bình thường, thế là đã trở thành chứng cứ ngoại phạm của tôi, giúp tôi thoát khỏi sự điều tra của các người. Tôi nghĩ trong đầu, dù sao giết một người cũng là giết, giết hai người, ba người, bốn người cũng là giết, không sao cả, cảnh sát không thể cho tôi công lý, vậy thì tôi sẽ tự làm điều đó."

Giọng nói của kỹ sư âm thanh càng nhu hòa hơn, miêu tả lại ba vụ mưu sát kia một cách chi tiết và súc tích. Cứ như thế, rất nhiều bí ẩn đã được giải đáp. Người này có kỹ thuật hack cao siêu, lại thành thạo các thủ đoạn chống điều tra, còn thông qua Internet để điều tra rõ ràng các đối tượng mục tiêu, tìm đúng nhược điểm của bọn họ, nếu muốn đắc thủ cũng không phải chuyện quá khó.

Khai rõ bốn vụ án xong, kỹ sư âm thanh thở dài một hơi, lắc đầu nói: "Tôi thực hiện xong toàn bộ kế hoạch, nhưng duy chỉ không ngờ tới cậu Phạn Già La kia, cậu ta khiến tôi suýt thì thất bại trong gang tấc!"

Ánh mắt Trang Chân chợt trở nên cực kỳ sắc bén, hỏi: "Quan hệ giữa hai ngươi là gì? Cậu ta có tham dự vào kế hoạch của anh không?"

Tống Duệ vẫn luôn cúi đầu ngắt ấn đường nãy giờ chợt phấn chấn tinh thần ngay lập tức, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm kỹ sư âm thanh, mong chờ gã giải đáp. Nếu nói vụ án này còn nỗi băn khoăn nào mà y nhìn không thấu, sờ không rõ, thì đó chính là sự xuất hiện của Phạn Già La.

___________________________

(*) Jean Paul Sartre (21/06/1905 – 15/04/1980): Là nhà triết học hiện sinh, nhà soạn kịch, nhà biên kịch, tiểu thuyết gia và là nhà hoạt động chính trị người Pháp.

Tha nhân là địa ngục (Hell is other people): Tha nhân có nghĩa là người dưng, người lạ.