Edit: Ngự Chi Tuyệt
Đương khi tập đoàn Đỉnh Thịnh ngược gió mà thẳng tiến, tổ trọng án phụ trách điều tra cái chết của Cao Nhất Trạch cũng có một bước đột phá lớn. Bọn họ sàng lọc ra hơn một trăm hồ sơ trong mấy nghìn hồ sơ học sinh để bắt đầu việc tìm kiếm và điều tra trọng điểm. Hơn một trăm người đều ở gần nhà Triệu Khai và Mao Tiểu Minh, có thể sẽ có liên quan đến hai người họ. Điều tra kiểu này tuy không thể so với mò kim đáy biển, nhưng cũng không khác nhau quá nhiều, dù sao đó cũng là chuyện của rất nhiều năm về trước, ký ức của mọi người đều đã phai mờ.
Liên tục điều tra suốt bốn năm ngày nhưng vẫn không có kết quả gì, tổ trọng án suýt thì bỏ cuộc. Nhưng cũng là vận khí bọn họ tốt, lúc điều tra đến một người trong số đó, Trang Chân không ôm hy vọng mà hỏi một câu: "Cậu có từng thấy học sinh nào khác qua lại gần trường không?
Người kia nghĩ nghĩ hồi lâu, chợt vỗ ót một cái, nói: "Tôi nhớ hình như có một học muội nhỏ hơn tôi một lớp đã tới chỗ này mấy lần, có lần xe đạp cô ấy bị hư dây xích, tôi đã sửa giúp cô ấy. Cô ấy nói bà ngoại mình sống gần tiểu khu của bọn tôi, cô ấy đến thăm bà ngoại."
Ánh mắt Trang Chân sắc bén lên: "Học muội đó tên gì?"
"Em gái mềm mại."
Trang Chân: "..."
Hỏi thêm vài câu, nhưng người nọ lại không thể nào nhớ nổi tên thật của học muội đó, dù sao chuyện này đã trôi qua rất nhiều năm, mọi người chỉ là chung trường, cũng không phải bạn cùng giới, càng không chung lớp, ai mà nhớ rõ cho được?
Trang Chân đưa người này về trường học xem các tấm hình trong hồ sơ, bấy giờ mới moi ra được "Em gái mềm mại". Cô ta tên thật là Nguyễn Diệp, người có quen biết đều kêu cô ta là Diệp Diệp, có người kêu cô ta là Diệp mềm mại, truyền tới truyền lui thì thành Em gái mềm mại.
Thành tích học tập của cô ta vô cùng xuất sắc, thi đỗ vào trường Đại học top 3 của Trung Quốc, sau đó tốt nghiệp trước thời hạn một năm, hiện đang làm việc tại một công ty đa quốc gia, hơn nữa còn vừa đi làm vừa ra sức học MBA, năng lực làm việc rất vượt trội, kỹ năng giao tiếp cũng rất mạnh, không lâu nữa sẽ thăng chức tăng lương, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Một người có lý lịch lấp lánh ánh sáng như vậy, dù có nhìn thế nào cũng không thấy liên quan gì tới mấy con chuột cống như Triệu Khai và Mao Tiểu Minh. Thế nhưng sau khi trải qua điều tra, tổ trọng án lại phát hiện, bà ngoại của Nguyễn Diệp ở cùng một khu với Triệu Khai, nói cách khác, cô ta và Triệu Khai coi như một nửa hàng xóm, cả hai có thể biết nhau. Mà Mao Tiểu Minh lại thường xuyên tới tìm Triệu Khai chơi đùa, hiển nhiên cũng có cơ hội làm quen với cô ta.
Hồ sơ học sinh chỉ ghi lại địa chỉ nhà học sinh, chứ không ghi lại địa chỉ nhà họ hàng, nếu không phải người bị tra hỏi tình cờ nhắc tới, tổ trọng án căn bản không thể biết được một tin tức như vậy, bởi vì bà ngoại của Nguyễn Diệp đã qua đời rất nhiều năm, nhà ở tiểu khu đó cũng đã bán từ lâu, mà đa số những người trong tiểu khu đều là thuê nhà, rất hay chuyển đi, không ai biết hoàn cảnh của ai, dù có bị cảnh sát hỏi tới cũng không nhớ nổi một Nguyễn Diệp như vậy.
Có thể xác định được điều này trong hàng nghìn manh mối, không thể không nói vận khí của Trang Chân rất tốt.
Tổ trọng án lập tức tiến hành điều tra Nguyễn Diệp, sau đó ngạc nhiên phát hiện cô ta đã mất tích năm ngày. Nếu không phải cảnh sát bất ngờ tìm tới, bạn trai của Nguyễn Diệp còn cho rằng cô ta đang đi công tác, bởi vì WeChat của cô ta vẫn online bình thường mỗi ngày, thỉnh thoảng còn đăng tin lên vòng bạn bè. Lần này, tổ trọng án có thể kết luận —— Nguyễn Diệp chính là mục tiêu thứ năm của hung thủ, hơn nữa có lẽ gã đã đắc thủ.
Buổi tối hôm đó, tổ trọng án điều tra tất cả camera giám sát có hình ảnh Nguyễn Diệp từ công ty đến nhà, cố gắng tìm ra tung tích cô ta. Bọn họ cho rằng hung thủ nhất định sẽ cẩn thận như những lần gây án trước, nhưng không ngờ lúc đối phương trói Nguyễn Diệp đi lại chợt ngẩng đầu nhìn về phía camera, để lại một khuôn mặt rõ ràng chính diện.
"Là gã! Kỹ sư âm thanh của phòng thu âm Phi Tường!" - Tiểu Lý sợ ngây người. Cậu vạn lần không ngờ tới hung thủ mà họ tìm kiếm bấy lâu nay vẫn luôn ở dưới mí mắt bọn họ, hơn nữa còn trải qua việc điều tra của tổ trọng án không chỉ một lần. Nhưng từ đầu đến cuối đối phương chưa từng để lộ sơ hở, quả thực còn điềm tĩnh hơn cả người vô tội, lại thêm camera giám sát chứng minh gã không có mặt tại hiện trường, thế là thuận lý thành chương mà lừa gạt tất cả mọi người.
"Bắt người!" - Trang Chân như chém đinh chặt sắt mà ra lệnh.
Tổ trọng án tức tốc lái xe chạy đi bắt người, mà kỹ sư âm thanh tưởng chừng đã bỏ trốn từ lâu, vào lúc này lại đang ngồi trong thư phòng nhà mình, không hoảng hốt không vội vàng mà thao tác một chiếc máy vi tính.
"Nguyễn Diệp ở trong phòng chứa đồ." - Gã chỉ về phía đông.
Hơn mười nòng súng đen ngòm nhắm thẳng vào gã, nhưng gã chỉ trầm thấp cười một tiếng, không hề có chút hốt hoảng nào.
"Mau cứu người!" - Trang Chân chĩa súng vào đầu kỹ sư âm thanh, nội tâm lại chợt chùng xuống. Hung thủ trấn định ung dung thế này, vậy thì nạn nhân chắc chắn lành ít dữ nhiều.
Lưu Thao cũng nghĩ vậy, thế nhưng, sau khi y đá văng cửa phòng chứa đồ lại phát hiện, Nguyễn Diệp vẫn còn sống. Cô ta bị trói chặt vào giường đơn, ngay cả phần đầu cũng bị một giá đỡ kim loại cố định, không thể di chuyển dù chỉ một chút, đôi mắt bị hai miếng băng keo dán lại, miệng cũng bị dán một miếng băng keo, mạch máu tay phải bị đâm thủng, được nối với một túi truyền dịch.
Lưu Thao chưa đến gần đã bị mùi thúi nồng nặc trong phòng chứa đồ xộc vào mũi, thiếu chút nữa ói luôn tại chỗ, tổ viên theo sau lưng y cũng chết ngạt trong chớp mắt, sau đó mới vọt vào. Bọn họ vốn tưởng dù Nguyễn Diệp không chết thì cũng phải chịu sự tra tấn thê thảm vô nhân đạo, thế nhưng sau khi bật đèn lên, tình hình bên trong lại khiến bọn họ nghĩ mãi không thông.
Nguyễn Diệp chỉ bị trói, không hề bị đánh đập tàn ác, ngay cả dịch truyền vào máu cô ta cũng là glucose, dùng để bổ sung năng lượng, chứ không phải chất độc; miếng băng keo dán miệng cô ta còn được kỹ sư âm thanh chọc thủng một lỗ nhỏ, để đút nước cho cô ta; cô ta ăn uống tiêu tiểu đều ở trên giường này, tuy mùi có hơi khó ngửi, nhưng tính mạng vẫn được bảo đảm, bên ngoài cơ thể cũng không hề có vết thương.
"Đội phó, cô ấy không sao!" - Liêu Phương kiểm tra sơ tình trạng cơ thể của Nguyễn Diệp.
"Không sao thì tốt, mau cởi trói cho cô ấy! Gỡ băng keo cẩn thận chút, đừng làm mí mắt cô ấy bị thương, đắp một miếng gạc lên mắt cô ấy rồi hẵng đưa cô ấy ra ngoài, tránh việc bị ánh sáng mạnh kích thích. Tôi sẽ gọi cấp cứu." - Lưu Thao lấy điện thoại ra liên lạc với trung tâm cấp cứu.
Liêu Phương và các tổ viên ba chân bốn cẳng cởi trói cho Nguyễn Diệp.
Cả người Nguyễn Diệp cứng đờ, rõ ràng là tỉnh táo, nhưng lại mất khả năng phản ứng với thế giới bên ngoài, con ngươi co lại còn nhỏ hơn cả mũi kim, cứ như người bị mất hồn.
"Nguyễn Diệp, Nguyễn Diệp, cô có nghe không? Chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi tới cứu cô, Nguyễn Diệp..."- Liêu Phương kiên nhẫn liên tục kêu gọi.
"Ủa, lạ thật, phòng này bị dột hả?" - Cảnh sát phụ trách tháo giá đỡ kim loại sờ mái tóc ướt sũng của Nguyễn Diệp, không khỏi ngẩng đầu nhìn, chợt thấy phía trên giường đơn, ngay trên đầu Nguyễn Diệp, có treo một cái xô sắt, dưới đáy khoét một lỗ nhỏ, bên trong chứa đầy nước, đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống.
Viên cảnh sát nhất thời không hiểu nổi cái xô này dùng để làm gì, nhưng cậu ta không có thời gian nghĩ nhiều, chỉ nỗ lực nghĩ cách cứu Nguyễn Diệp ra.
Cả đám bận bịu hồi lâu mới tháo được dây thừng, băng keo và giá đỡ kim loại ra, đưa Nguyễn Diệp ra khỏi căn phòng thúi không chịu được này. Một lát sau, Nguyễn Diệp dần dần có chút phản ứng, bắt đầu giãy giụa trong lòng Liêu Phương. Miếng băng keo dán miệng cô ta đã được lột ra, nhưng cô ta lại không thể nói được một câu trọn vẹn, chỉ có thể rên ư ử như một con thú, vẻ mặt thì điên cuồng.
Liêu Phương ôm cô ta thật chặt, lặp đi lặp lại những lời an ủi. Trông thấy cảnh tượng này, kỹ sư âm thanh nọ lại cực kỳ thích thú mà cười rộ lên. Gã cười một tiếng, Nguyễn Diệp lập tức bắt đầu run rẩy, sau đó miệng sùi bọt mép, không ngừng co giật, cuối cùng sợ ngất xỉu.
"Đưa cô ấy đến bệnh viện trước đã." - Trang Chân vừa dặn dò vừa lấy còng tay ra, đi về phía kỹ sư âm thanh.
Kỹ sư âm thanh chủ động đứng dậy, đưa tay ra, cười nói: "Đừng khẩn trương, tôi sẽ không chống cự đâu. Thật ra, tôi chờ các anh lâu lắm rồi."
"Anh biết điều chút đi!" - Trang Chân bắt lấy tay gã, vặn ngược ra sau lưng, lạnh lùng nói: "Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quán đến một vài vụ mưu sát, anh đã bị bắt!" - Cạch một tiếng giòn vang, còng tay được đeo vào cổ tay của kỹ sư âm thanh ——
Căn nhà của kỹ sư âm thanh rất sạch sẽ và trống rỗng, ngoại trừ một bộ bàn ghế và một cái máy vi tính, gần như không còn đồ gia dụng nào khác. Ngay cả việc ngủ của gã cũng là trực tiếp nằm trên mặt đất, không cần giường nệm và chăn, cuộc sống đơn sơ như một tăng nhân tu khổ hạnh. Kỹ thuật viên của phòng pháp chứng lục soát toàn bộ nhà gã, nhưng không tìm được bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh gã có liên quan đến bốn vụ mưu sát trước. Một vài phút trước khi tổ trọng án tới thì máy vi tính của gã đã được định dạng xong, ổ đĩa cứng thì bị virus phá hủy nghiêm trọng, căn bản không thể khôi phục như cũ. Gã rất thành thạo các thủ đoạn chống điều tra, đây là một tội phạm có chỉ số thông minh cao.
Trước mắt, điều duy nhất giúp ích được cho vụ án chính là kết quả điều tra bối cảnh xã hội của kỹ sư âm thanh. Theo tổ trọng án được biết, gã có người em gái từng học ở trường THPT trực thuộc Đại học Sư Phạm, là bạn cùng lớp và bạn cùng phòng của Nguyễn Diệp, đã tự sát vào ba năm trước. Từ đó có thể suy ra, một loạt án mưu sát kia, có lẽ bắt nguồn từ người em gái này, nhưng tình huống cụ thể là gì lại không ai biết.
Trang Chân rất lo lắng về điều này, bởi nếu tổ trọng án không thể nắm được toàn bộ chứng cứ, thì không thể buộc tội kỹ sư âm thanh mưu sát, dẫu sao bản án của tội mưu sát và tội bắt cóc khác nhau rất nhiều, có lẽ không tới mười năm là người này có thể ra tù, sau đó tiếp tục gây nguy hiểm cho xã hội.
Nhưng Tống Duệ lại nói với Trang Chân: "Cậu lo thừa rồi. Xem một loạt phản ứng của gã từ khi bị bắt đến giờ, gã không định chối tội cũng không định nhận tội. Chúng ta thẩm vấn gã trước rồi mới nói."
"Được, thẩm vấn trước đi. Bây giờ chúng ta không có thời gian tìm hiểu chân tướng vụ tự sát năm đó, cấp trên gây áp lực, đã ra tối hậu thư với chúng ta rồi." - Thái độ của Trang Chân có hơi bất mãn với cấp trên, nhưng y cũng hiểu được, dù sao thì vụ án này ảnh hưởng quá lớn đến xã hội, nếu không gấp rút kết thúc vụ án thì phân cục không thể nào giải thích với công chúng.
Hai người đang sửa sang lại tài liệu, thì Liêu Phương mang một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe từ bệnh viện về, nhanh nhẹn nói: "Đội trưởng, bác sĩ nói tình trạng của Nguyễn Diệp rất tốt, cả bên ngoài và bên trong cơ thể đều không bị thương, cũng không hề bị xâm hại, chẳng qua là thiếu cơm nước nên dạ dày hơi yếu, nằm viện theo dõi vài ngày là có thể về nhà."
"Ồ, vậy là vận khí của cô ấy tốt hơn bốn người kia nhiều." - Trên mặt Tiểu Lý đầy vẻ vui mừng.
Tống Duệ đang cẩn thận quan sát hình chụp hiện trường vụ án, nghe được câu này thì lập tức rút một tấm ảnh trong đó ra, thở dài nói: "Vận khí của cô ta tốt hơn bọn Cao Nhất Trạch? Chưa chắc đâu. Cậu có biết cái giường này, cái xô này, cái lỗ cho nước chảy nhỏ giọt này được dùng để làm gì không?"
"Dùng để làm gì?" - Tiểu Lý tò mò truy hỏi.
Trang Chân nhìn chằm chằm tấm hình này, giọng điệu vô cùng ngưng trọng: "Là giọt nước tử thần?"
"Không sai, chính là giọt nước tử thần." Tống Duệ tháo mắt kính xuống, bỏ qua một bên, như thể không đành lòng nhìn.
Tiểu Lý vẫn tiếp tục ngớ người: "Giọt nước tử thần là gì?"
Trang Chân giải thích: "Giọt nước tử thần là một cực hình do Trụ vương tạo ra. Cố định một người trên ghế, không cho phần đầu chuyển động, sau đó treo một thùng chứa đầy nước phía trên, liên tục nhỏ nước xuống đầu người đó. Nghe rất nhi đồng đúng không? Thế nhưng loại cực hình này còn dã man hơn thiên đao vạn quả nhiều. Từng có một phần tử khủng bố bị căn cứ thù địch bắt được, gã có thể chịu được roi quật, xẻo thịt, thiêu sống, nhưng lại không chịu nổi giọt nước tử thần, đã tự cắn đứt lưỡi tự sát. Nghe nói vào thời cổ đại, tội nhân tử hình thà chọn điểm thiên đăng (2), còn hơn là phải chịu loại cực hình này."
"Dữ vậy đó hả?" - Tiểu Lý tưởng tượng thử cảnh tượng kia, nhưng vẫn không get được sự kinh khủng của giọt nước tử thần.
Tống Duệ đặt tấm ảnh xuống, thở dài một hơi: "Giọt nước tử thần mà Nguyễn Diệp phải chịu khác với giọt nước tử thần trong lịch sử, đây là phiên bản nâng cấp. Thương Trụ vương chỉ nhỏ nước lên đỉnh đầu của người chịu tra tấn, còn tên hung thủ này lại nhỏ nước vào ấn đường của cô ta. Cậu phải biết rằng, ấn đường là bộ phận cực kỳ nhạy cảm của con người, khi có ai đó chỉ ngón tay vào ấn đường của cậu, cho dù chưa đến gần, cậu cũng sẽ nảy sinh cảm giác chống cự rất mãnh liệt, nó sẽ khiến da đầu cậu tê rần, đầu tóc nổ tung, giống như dã thú bị uy hiếp, cả người bắt đầu cảnh giác. Cậu thử nghĩ xem, nếu có một giọt nước cứ từng phút từng giây, thời thời khắc khắc công kích bộ phận này của cậu, mà cậu lại không thể nhìn thấy, cũng không thể nghe thấy gì, chỉ có thể cảm nhận sự lạnh lẽo của những giọt nước liên tục không ngừng nhỏ xuống, cậu có thể chịu được bao lâu? Điều này không khác gì việc lấy một cây kim không ngừng chọc vào não cậu. Trong lúc bị tra tấn, cậu không thể ngủ, không thể suy nghĩ, gần như mỗi giây mỗi phút đều chìm trong lo sợ và cuồng loạn, không tới một ngày, cậu sẽ sụp đổ hoàn toàn. Hung thủ không phải đang tra tấn cơ thể của Nguyễn Diệp, mà là đang tra tấn tinh thần và thậm chí là linh hồn của cô ta. Bốn người trước đó, gã ra tay rất dứt khoát, hầu như không để lại bất kỳ manh mối nào, đến phiên Nguyễn Diệp lại hết sức tàn nhẫn, có thể chuyện..."
Tống Duệ đeo mắt kính lên, nói một cách chắc chắn: "Cho nên tôi có lý do nghi ngờ, Nguyễn Diệp chính là nguồn cơn của loạt án mưu sát này, cũng là mục tiêu chính của hung thủ. Thay vì giết chết cô ta, hung thủ càng muốn hủy diệt cô ta triệt để hơn. Tôi nghĩ tôi đã biết nên nói chuyện với hung thủ thế nào rồi, chúng ta đi thôi."
____________________________
(1) Giọt nước tử thần: Biện pháp tra tấn này được mô tả và thực hiện lần đầu tiên bởi luật sư kiêm bác sĩ người Ý Hippolytus de Marsiliis vào thế kỷ 15. Sau khi quan sát thực tế giọt nước rơi xuống từng giọt một trên hòn đá dần dần tạo nên 1 lỗ sâu trên hòn đá đó, Hippolytus de Marsiliis đã áp dụng phương pháp này để cơ thể con người để xem tác động khủng khiếp của nó là như thế nào.
(2) Điểm thiên đăng: Một hình phạt thảm khốc thời xưa của Trung Quốc. Những người bị hành hình sẽ bị lột sạch quần áo và quấn bằng một chiếc bao vải gai. Tiếp đó, họ sẽ bị ném vào trong một vạc dầu để dầu thấm vào chiếc bao. Sau đó, đợt tới đêm khuya, họ sẽ bị trói ngược lên một chiếc cây cao được dựng sẵn ở pháp trường. Những tên đao phủ sẽ đốt phạm nhân bằng cách châm lửa vào chân để lửa cháy dần xuống đầu, đau đớn tột cùng...