Editor: Ngự Chi Tuyệt
Hai viên cảnh sát đứng cạnh Lưu Thao cũng có hơi hoài nghi nhân sinh. Cách nhau một cái gương mà có thể nói rõ tuổi tác, giới tính và tính cách của một người, thậm chí là cả tình huống trong nhà người đó nữa, đã vậy còn tiên đoán được cuộc gọi tới của bà Lưu, ngay cả nội dung cũng đoán trúng phóc, đây là thật ư?
Cho dù đã thấy tận mắt, nghe tận tai, hai viên cảnh sát nọ vẫn khó mà tin được những việc Phạn Già La đã làm, bởi vì một khi tin tưởng, nhận thức bao lâu nay về nhân sinh quan và thế giới quan của bọn họ sẽ nát vụn.
Hai người trố mắt nhìn nhau, tiếp đó nói nhỏ: "Là trùng hợp thôi phải không?"
"Nhất định là trùng hợp!"
"Trên thế giới có rất nhiều sự trùng hợp, chắc chắn chuyện này cũng giống vậy." - Hai người nhanh chóng hấp thu được rất nhiều niềm tin vào chủ nghĩa vô thần từ trên người đối phương.
Lưu Thao nắm chặt điện thoại di động, tâm trạng bất ổn hồi lâu. Y là người đích thân trải nghiệm sự kiện thần kỳ này, cho nên ai cũng có thể nói đây là trùng hợp, duy chỉ có y là không thể mở miệng được. Chỉ có người bị đầu ngón tay của Phạn Già La trấn áp mới có thể cảm nhận một cách rõ ràng, sâu sắc cái cảm giác bị hắn nhìn thấu linh hồn là như thế nào. Mỗi một lỗ chân lông trên người Lưu Thao đều bị thần niệm của Phạn Già La thấm vào, thẩm thấu, mỗi một suy nghĩ hay nhớ nhung đều bị dung hợp vào trong thần niệm đó, không kiểm soát được mà cuồn cuộn tuôn trào ra khỏi cơ thể, rồi bị đối phương tóm được toàn bộ.
Trên thực tế, nếu không phải tâm trí Lưu Thao kiên định hơn người thường, thì thiếu chút nữa y đã bị đầu ngón tay thon dài kia dẫn dụ áp sát vào mặt gương rồi.
Không, đây không phải là trùng hợp. Lưu Thao nói thầm trong lòng.
Trang Chân và Tống Duệ ngồi trong phòng thẩm vấn hoàn toàn không thấy được tình huống bên kia gương, cũng không biết Phạn Già La có nói đúng hay không. Đến tận bây giờ, bọn họ vẫn cho rằng Phạn Già La đang bịa chuyện, vì vậy vẻ mặt người nào người nấy đều vô cùng lãnh đạm, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy được một tia trào phúng dưới đáy mắt bọn họ. Trái lại là La Hồng đang nửa tin nửa ngờ, niềm tin vào chủ nghĩa vô thần đang lung lay sắp ngã.
Phạn Già La không thèm bận tâm, tiếp tục dời đầu ngón tay sang bên cạnh một chút, mí mắt khép hờ, trầm ngâm nói: "Người này rất thú vị, trẻ trung nhưng không hoạt bát, rất yên tĩnh. Hửm?" - Hắn bỗng nhiên hơi nghiêng đầu, khẽ cười hai tiếng: "0, 1, 0, 1, là sao? Hai con số này có ý nghĩa đặc biệt gì với anh à? Tôi thấy thấy bọn chúng hoàn toàn chiếm trọn tâm trí anh."
Trang Chân dựa vào lưng ghế, khoanh tay trước ngực, nụ cười nơi khóe miệng đầy vẻ lạnh lùng chế nhạo. Vừa nói bản thân là thầy đồng, người này đã lập tức nhập vai đến vậy, quả không hổ là người lăn lộn trong giới giải trí mà!
Tống Duệ cũng cảm thấy cực kỳ vô nghĩa, tháo mắt kính xuống rồi thong thả lau chùi, nhưng thực ra trong đầu đang suy nghĩ về kế hoạch thẩm vấn tiếp theo. Bất kể thế nào, chỉ cần Phạn Già La muốn diễn, vậy thì cứ để cho hắn diễn thôi, nói không chừng bọn họ sẽ có thể tóm được một số sơ hở trong quá trình này.
La Hồng dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Phạn Già La chăm chú, rồi lại nhìn tấm gương một chiều đầy bí ẩn kia một hồi, đã hoàn toàn bị hù đến choáng váng.
Viên cảnh sát bị Phạn Già La chỉ thẳng vào chóp mũi bày ra vẻ mặt đầy lúng túng, sau đó nhìn chung quanh, khăng khăng chối cãi: "Trong đầu tôi không có nghĩ tới 0 với 1! Hắn nói bậy!"
"Tôi thừa biết hắn là một kẻ lừa đảo mà! Đùa cợt người khác đùa tới cả sở cảnh sát luôn, đúng là gan to hơn trời mà! Bây giờ chúng ta đang lúc thẩm vấn, trừ vụ án ra thì cậu còn có thể nghĩ tới cái gì? 0 và 1? Mệt hắn bịa ra được đó!" - Đồng nghiệp của cậu cắn răng nghiến lợi chế nhạo một câu.
Nhưng một giây kế tiếp, hai người lập tức kinh ngạc đến ngây người trước những lời của Phạn Già La.
"Ồ, tôi hiểu rồi." - Đầu ngón tay của Phạn Già La vẫn chỉ vào chóp mũi của viên cảnh sát trẻ tuổi, nhưng đôi mắt đã hoàn toàn nhắm lại. Hắn yên lặng cảm nhận trong chốc lát, đoạn nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Thì ra đây không chỉ là hai con số, mà là một cái lồng chắn to lớn, ở trong lồng chắn này, anh thỏa thích vui chơi, dường như cảm thấy rất an toàn rất thoải mái. Anh tự nhốt chính mình, nhưng không một ai biết, thật ra anh còn tự do hơn đa số mọi người trên thế giới. Anh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, hơn nữa bài xích mọi thay đổi. Nhưng mà nếu vậy, thì anh hẳn nên thẳng thắn với người nhà mới đúng, bọn họ rất lo lắng cho anh."
0 và 1? Lồng chắn to lớn? Ở trong lồng chắn rất an toàn rất thoải mái?
Viên cảnh sát bị chỉ vào chóp mũi như vừa được mặt trời chân lý chói qua tim, kinh sợ mà nhảy dựng lên, bởi vì chức vụ của cậu trong đại đội cảnh sát hình sự là một kỹ thuật viên internet, xử lý tất cả những việc tra cứu thông tin trên mạng, cũng rất thành thạo kỹ thuật hack, nhưng trong cuộc sống lại là một trạch nam chính hiệu, ngoài việc lướt web ra thì không thích làm gì khác. Bởi vì chuyên môn có hạn, nên thông thường cậu không cần ra khỏi sở cảnh sát, mỗi khi tới sở cảnh sát thì đều là hí hoáy với vi tính, về nhà lại tiếp tục hí hoáy với vi tính, không có chuyện đặc biệt quan trọng thì không bao giờ ra khỏi cửa.
Cậu cảm thấy mình đang sống rất tốt, nhưng người nhà lại rất không hài lòng với cuộc sống hiện tại của cậu, cứ cách hai ba ngày là giới thiệu đối tượng hẹn hò cho cậu, gửi gắm hy vọng vào một đoạn tình yêu hoặc một cuộc hôn nhân sẽ khiến cậu sống bình thường hơn một chút. Cậu cực kỳ không thích người nhà làm như vậy, và căn bản cũng không có ý định kết hôn sinh con, đây có lẽ là phiền não duy nhất trong cuộc sống hoàn hảo của cậu.
Cậu vốn tưởng rằng những lời của Phạm Già đều là nói xàm nói nhảm, kết quả quay đầu lại mới phát hiện, mỗi một chữ của đối phương đều chứa đựng thâm ý, quả thực không có một câu nói bừa nào. Chỉ ngắn gọn mấy câu, Phạn Già La đã miêu tả được toàn bộ quá khứ và tương lai của cậu, đây là loại năng lực thần kỳ gì vậy chứ?
Vẻ mặt kỹ thuật viên trẻ tuổi đầy kinh hãi mà nhìn tấm gương đối diện.
Đồng nghiệp của cậu vẫn còn ngoan cố chống chế, giọng điệu khàn khàn nói: "Có khi nào hắn đã biết cậu từ lâu rồi hay không? Những rắc rối đó của cậu, có ai trong sở chúng ta không biết chứ?"
Kỹ thuật viên cứng đờ lắc đầu, cùng rơi vào trầm mặc với Lưu Thao.
Bên trong phòng thẩm vấn, biểu cảm của Trang Chân và Tống Duệ đã hơi có biến hóa, bởi bọn họ đều biết, kỹ thuật viên internet duy nhất - tiểu Lý - của đội cảnh sát đang ở cách vách, người này giống hệt như Phạn Già La miêu tả, là một hacker có kỹ thuật cao siêu, một trạch nam chính hiệu, một người tôn thờ chủ nghĩa độc thân, hơn nữa còn vì chuyện này mà đã không ít lần xảy ra xung đột với gia đình.
La Hồng cũng biết đang nói tới tiểu Lý phía bên kia, cái tay chống cằm trượt một cái, xém chút đã té sấp mặt. Ngay cả chuyện này mà cũng có thể nói trúng, Phạn Già La đích thực là thần mà!
Ai cũng không nhận ra, bầu không khí bên trong phòng thẩm vấn đã càng lúc càng nặng nề, mọi tiêu điểm, áp lực, từ trường, đều lấy Phạn Già La làm trọng tâm mà tỏa ra. Hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, gương mặt tái nhợt bị đèn dây tóc soi sáng đến gần như trong suốt, càng làm hiện lên một vẻ thần bí trang nghiêm khó tả.
Đầu ngón tay thon thả có chút phấn hồng của hắn tiếp tục di chuyển sang phía bên cạnh, chỉ vào viên cảnh sát vẫn còn ngoan cố chống chế kia, đôi môi đỏ mọng hé mở, nhưng rất lâu vẫn chưa nói nên lời.
Viên cảnh sát trẻ ngưng mắt nhìn hắn chằm chằm, trong mắt là vẻ nghi ngờ, coi thường và khinh miệt. Y tự cho rằng đã nhìn thấu trò lừa bịp của Phạn Già La. Những điều mà đối phương vừa nói, chỉ cần nghe ngóng trong sở cảnh sát một chút là biết liền, còn tại sao hắn có thể xác định chính xác vị trí có người, có lẽ đều là dựa vào suy đoán. Tóm lại là hắn chỉ đang giả thần giả quỷ thôi!
Đương lúc viên cảnh sát cố gắng tập trung suy nghĩ, muốn chống lại cảm giác bị người khác nhìn thấu này, Phạn Già La chợt thấp giọng lên tiếng.
Hắn lắc đầu một cái, tiếng nói ngập tràn bi thương và cô đơn: "Tôi nhìn thấy nước mắt, rất nhiều rất nhiều nước mắt, nước mắt của những người khác nhau, trong cơn mưa phùn, trước một huyệt mộ, một bó hoa bách hợp to lớn được chôn cùng một sinh mệnh trẻ tuổi. Dường như anh còn rất nhỏ, là năm tuổi hay sáu tuổi gì đó? Thế nhưng anh đã hiểu hết mọi chuyện, anh ném hoa hồng vàng trong tay xuống, đó là thứ cô ấy thích nhất, bởi vì đau xót đến cùng cực, anh loạng choạng suýt chút nữa thì rơi xuống huyệt mộ. May thay anh đã tự mình đứng vững, nhưng anh chợt quỳ xuống, kêu khóc đến khàn cả giọng. Từ giây phút đó trở đi, lửa giận vẫn luôn hừng hừng thiêu đốt nội tâm anh, đến chết cũng sẽ không lụi tàn..."
"Đây, đây là đang nói tới chuyện gì vậy?" - Da đầu của kỹ thuật viên tiểu Lý đều đã tê rần.
Giọng nói của Phạn Già La biến ảo khôn lường, rõ ràng, du dương, khiến người khác không tự chủ được mà bị thu hút, đáng sợ hơn là hắn có thể hoàn toàn dung nhập cảm xúc và ngữ cảnh vào trong mỗi một câu một chữ hắn nói ra, những câu từ thấm đẫm nỗi đau thương cô tịch nọ tựa như từng cái gai nhọn, chợt đâm vào màng nhĩ cùng nội tâm người nghe, khiến cho họ đau đớn đến khó tả.
Khuôn mặt của Dương Thắng Phi bị hắn chỉ vào chóp mũi chợt đông cứng lại, đôi mắt đã đỏ ngầu tự lúc nào, cả người như bị kéo quay về khoảnh khắc đau khổ nhất, phẫn nộ nhất đó, ngay cả linh hồn cũng run rẩy sợ hãi. Y rất muốn nện lên gương một chiều, ngăn cản Phạn Già La tiếp tục nói, nhưng cơ thể lại bị đầu ngón tay của hắn cố định tại chỗ.
Phạn Già La khẽ than thở, im lặng không nói.
Dương Thắng Phi bị tiểu Lý đụng đụng bả vai, rồi luôn miệng hỏi những lời đó là có ý gì, mới như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mơ mà run rẩy. Y lau sạch những giọt nước mắt giàn giụa chẳng biết đã trào ra tự lúc nào, mở cửa phòng giám sát ra rồi đóng sầm lại, bước chân vội vã rời đi.
Tiếng đóng cửa vang dội thiếu chút nữa làm điếc luôn lỗ tai của Lưu Thao và tiểu Lý, ngay cả đám người Trang Chân cách vách cũng nghe thấy. Chỉ bằng phản ứng của Dương Thắng Phi là họ có thể đoán được —— Phạn Già La lại nói trúng.
Tiểu Lý không ngừng vỗ vỗ trái tim đang đập loạn cào cào của mình, dè dặt hỏi: "Sếp, anh nói những lời đó của Phạm Già là có ý gì? Người nhà của A Phi chết là sao? Nhưng mà bà và cha cậu ấy đều qua đời vì bệnh mà, không cần phải tức giận đến vậy chứ?"
"Tôi cũng không biết. Mỗi người luôn có bí mật, cậu đừng hỏi." - Lưu Thao nhìn về phía Phạn Già La bên kia gương một chiều, trong lòng chợt dâng lên một nỗi kính sợ khó kiềm nén. Đúng vậy, mỗi người luôn có bí mật, mà những người có thể khám phá bí mật của bọn họ chỉ trong chớp mắt, có lẽ chính là sự tồn tại đáng sợ nhất trên thế giới. Nói không chừng Phạn Già La này thực sự là một nhà ngoại cảm, là một con quái vật!
"Mới nãy bên kia có tiếng động, tôi đi xem thử một chút." - Rốt cuộc thì La Hồng vẫn còn trẻ, tâm trí không quá vững vàng, ném bút xuống rồi lập tức chạy ra ngoài để xác minh. Cậu rất muốn biết liệu những lời Phạn Già La vừa nói đó có đúng hay không, nhất là cái đoạn liên quan tới Dương Thắng Phi kia.
Chỉ chốc lát sau, Liêu Phương bước vào, thay thế vị trí ghi chép viên. Cô nơm nớp lo sợ mà liếc nhìn Phạn Già La một cái, hiển nhiên đã nghe được vài lời bóng gió.
Phạn Già La rút tay trái về, quay sang nhìn Trang Chân đang ngồi đối diện mình, từ tốn mở miệng: "36 vết sẹo đổi lấy 21 chiến công, anh là một người hùng. Trái tim của anh từng giây từng phút luôn phải đối mặt với sự đe dọa từ mảnh đạn trong cơ thể, đây chính là lý do anh giải ngũ đúng không? Nhưng tôi có thể trung thực nói cho anh biết, thứ thực sự đe dọa tới sinh mạng của anh không phải mảnh đạn này, mà là chính anh. Cứng quá thì dễ gãy, đây là lời khuyên chân thành của tôi dành cho anh."
Hồ sơ thương tích, chiến công chiến tích, nguyên nhân giải ngũ, những thông tin này ngay cả cục trưởng phân cục cũng không biết. Vì không muốn bị đối xử khác biệt, Trang Chân đã thỉnh cầu quân đội mã hóa những tài liệu này, mà hiện tại, Phạn Già La đã nói hết đầu đuôi gốc ngọn ra.
Trang Chân không bao giờ nghi ngờ quân đội sẽ bán thông tin của quân nhân giải ngũ, vì vậy sắc mặt càng nghiêm trọng hơn. Bối cảnh của người này e rằng còn phức tạp hơn những gì bọn họ điều tra được.
Liêu Phương mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào đội trưởng, đặc biệt là trái tim của y, hiển nhiên đã tin sái cổ những lời này.
Phạn Già La nhìn về phía Tống Duệ nghiêm túc lắng nghe từ đầu đến cuối, nụ cười càng trầm thấp kéo dài hơn: "Tiến sĩ Tống, anh mới là người thú vị nhất ở đây."
"Ồ? Tình nguyện nghe kỹ." - Tống Duệ lễ phép gật đầu, thực ra lại không chút bận tâm. Đó chẳng qua là kỹ thuật đọc tâm trí mà thôi, người tinh thông tâm lý học ít nhiều gì cũng sẽ biết một chút. Phạn Già La có thể hù được người khác, nhưng đừng hòng hù được y.
Phạn Già La đưa tay phải ra, lòng bàn tay đặt trước mặt Tống Duệ, dường như đang hút lấy cảm xúc và năng lượng của y. Một tầng từ trường vô hình bao trùm lấy Tống Duệ, khiến cả người y cứng đờ, sự lơ là trước đó đột nhiên bị một cảm giác đe dọa mãnh liệt thay thế.
Cùng lúc đó, Phạn Già La chậm rãi lên tiếng: "Tôi thấy được một cái hố đen trong lòng anh. Không, nói chính xác hơn, đó là một vực thẳm."
Nụ cười treo xuyên suốt trên khóe môi Tống Duệ nãy giờ chợt biến mất sau những lời này.