"Thế Ngôn, mọi việc vẫn ổn chứ?"
"Vâng!". Tịch Thế Ngôn vừa vùi đầu vào sổ tử vừa trả lời Tịch Cao Viên.
"Trong lần sát hạch tuyển chọn cuối cùng này, con không được sai sót, nếu không, mạng chúng ta khó giữ!"
"Con biết rồi, ba yên tâm". Tịch Thế Ngôn nói với giọng chắc nịch. Tịch Cao Viên nghe được câu trả lời hài lòng rồi thì không làm phiền anh nữa.
Một lát sau, Tịch Thế Ngôn ra khỏi phòng hít thở không khí. Nhưng thực ra, không khí dưới này dính đầy mùi máu và chết chóc nên cứ tham lam hít lấy hít để chỉ làm người ta thêm mệt mỏi. Tịch Thế Ngôn nghĩ nghĩ một chút rồi quyết định lên trần thế, tiện thể tìm cách tính sổ với Giang Mộc Nhiên.
_______________________________________
Giang gia
"Sao tối qua con không về nhà?"
"Cháu về nhà gỗ."
"Con về đó làm gì? Ở đó chả có gì có thể dùng cả!"
"Lúc đó cháu về muộn nên về đi đường tắt về đấy cho gần ạ. À....giờ cháu muốn về đó."
"Về đó làm gì?"
"Cháu lấy chút đồ. Chỉ cháu mới lấy được nó thôi, dì không cần sai người đi đâu.".
Đường Khiết biết mình không khuyên nổi nên đành cho cô đi.
"Để ta hỏi bác Thư đưa con đi."
"Không cần đâu ạ. Dì yên tâm đi. Con sẽ trở về nguyên vẹn mà."
_____________________________________
Nhà gỗ
"Thanh Thanh, tớ về rồi!". Giang Mộc Nhiên mở cửa gọi Hàn Thanh. Cô quan sát xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Hàn Thanh nhưng mãi không thấy đâu. Cô gọi tiếp mấy tiếng nữa nhưng vẫn không thấy ai cả. Cô đi vào gian bếp, cả một bàn đồ ăn thịnh soạn đang chờ Giang Mộc Nhiên ngồi xuống chiếc ghế đơn sơ cạnh đó, vò vò tóc.
"Mộc Nhiên! Xin lỗi, tớ về hơi muộn". Tiếng nói vọng từ phòng khách vào. Giang Mộc Nhiên nghe thấy tiếng gọi liền chạy ra ngoài nhìn Hàn Thanh, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp.
"Thanh Thanh, cậu ăn gì chưa?". Giang Mộc Nhiên nhẹ nhàng hỏi. Không hiểu sao, chỉ cần nhìn thấy Hàn Thanh là cô cảm thấy vô cùng thoải mái, mùi máu tanh trên người cũng tự biến mất.
"Tớ ăn rồi. Trên bàn là của cậu đó. Mà sao cậu về muộn vậy? Tớ còn tưởng cậu bị làm sao nên định đi tìm"
"Để cậu phải lo lắng rồi. Ở trường có người chết nên họ bắt tớ về đồn lấy lời khai.". Giang Mộc Nhiên giải thích đơn giản, Hàn Thanh cũng không hỏi nhiều mà chỉ gật đầu, sau đó, Giang Mộc Nhiên ngồi xuống ăn cơm để tránh phụ lòng Hàn Thanh.
Tịch Thế Ngôn đứng trước cửa nhà, âm khí trên người quá nặng nên Giang Mộc Nhiên dễ dàng phát hiện. Cô ra ký hiệu với Hàn Thanh, ý bảo im lặng rồi rón rén từng bước chân đi ra chỗ cửa sổ. Cô cẩn thận ngó ngó liếc liếc ra ngoài, khi nhìn ra ngoài cửa ra vào, cô giật nảy mình, lập tức rút lại cái đầu mình đang thò ra ngoài.
"Thanh Thanh, mình đi trốn đây!". Giang Mộc Nhiên thì thầm với Hàn Thanh.
"Trốn đi đâu? Sao phải trốn?". Hàn Thanh không hiểu.
"Đúng là oan gia ngõ hẹp mà! Tớ chỉ không may ngã vào mộ anh ta, không may tát anh ta một cái thôi mà! Lúc đó anh ta muốn máu của tớ nhưng thôi không lấy nữa, thả tớ đi. Rõ là giải quyết với nhau hết rồi mà chẳng hiểu sao cứ bám theo tớ.....thực ra có thể là trùng hợp....nhưng mấy lần rồi đó. Ở trường gặp thì thôi có thể là trùng hợp, nhưng đây là nhà tớ, sao có thể trùng hợp đứng trước nhà tớ được?". Giang Mộc Nhiên làm một bộ tức giận, thở phì phò nói.
Hàn Thanh nhìn bộ dạng đáng yêu này của cô thì bật cười, nhưng khi nghe đến câu "Ở trường, tớ thấy anh ta đi cùng hai tên quỷ sai, trên tay cầm quyển sổ to dày" của Giang Mộc Nhiên thì cô hoàn toàn không cười nổi nữa. Thân phận của người này thật quá không bình thường.
Giang Mộc Nhiên cầm tay Hàn Thanh chạy xuống hầm bí mật của căn nhà gỗ. Dưới này rất tối, không một tia sáng nào lọt vào được. Giang Mộc Nhiên cầm chiếc đèn pin, ánh đèn như rạch ra một con đường chật hẹp. Hai người đi được một đoạn ngắn thì có cánh cửa, Giang Mộc Nhiên thở phào rồi mở cửa ra. Ánh nắng chói chang như tưởng tượng không đập vào mắt như mọi khi, thay vào đó là bóng người cao lớn đứng ngược sáng. Giang Mộc Nhiên và Hàn Thanh đều đờ ra, hai người bất giác nắm tay nhau chặt hơn.