Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 402: "Có câu này của em là đủ rồi".




Tôn Hàn dõi mắt nhìn sang, anh nhìn người đàn ông mặc bộ đồ giản dị, khóe mắt hơi cay cay. Anh bước từng bước đến bên người đó và nói: "Thầy ơi, là em!"





Đó chính là người thầy mà cuộc đời này anh kính trọng nhất!






Advertisement



Cho dù thời gian ông ấy dạy dỗ anh chỉ vỏn vẹn một tháng.





"Tốt, tốt! Em đến được là tốt lắm rồi!", Tần Chính vỗ vai Tôn Hàn với vẻ vô cùng vui mừng.





"Là Tôn Hàn, sao cậu ta lại đến đây?"





"Ai mà biết được, không phải đi tù sao? Hơn nữa, lại còn là tội cưỡng d*m!"






Advertisement



"Bao nhiêu năm rồi thì ra tù là chuyện bình thường. Nhưng sao cậu ta lại đủ can đảm mà vác mặt đến đây nhỉ?"





Mấy bạn học cũ ngày xưa thi nhau bàn tán.





Dù họ nói không to nhưng đủ để Tần Chính và Tôn Hàn nghe loáng thoáng được vài câu.





Tần Chính nét mặt không được tự nhiên, định nổi giận bắt mấy học sinh kia bớt bàn tán lại nhưng Tôn Hàn đã ngăn thầy mình lại rồi đổi chủ đề: "Em biết thầy rất thích thư pháp nên em đã mua tặng thầy một bức từ chỗ bạn em. Em mong thầy sẽ thích".





"Được, trước giờ thầy không nhận quà nhưng hôm nay sẽ phá lệ. Chỉ cần là những món không quá đắt tiền thì thầy sẽ nhận!", Tần Chính vui vẻ cười lớn, không từ chối món quà của Tôn Hàn. Ông ấy nhận bức thư pháp rồi để vào ngăn tủ trên tường.





Những học sinh khác nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt chê bai dè bỉu, anh cũng chẳng buồn sang chào hỏi bọn họ, mà Tần Chính cũng không bảo anh làm như vậy.





Ông ấy bảo Tôn Hàn mang ghế đến ngồi cạnh trò chuyện với mình.





"Đúng rồi, nghe lớp trưởng nói buổi lễ hôm nay là do Lý Tình tổ chức cho thầy, cô ấy đâu rồi?", Tôn Hàn nhìn quanh rồi thuận miệng hỏi.





"Lý Tình bận như vậy thì phải muộn mới đến được. Đây là gian phòng nó nhờ bạn mình đặt hộ, nếu sớm biết thế này thì thầy đã không đồng ý rồi. Cần gì phải phiền phức như vậy chứ! Thực ra, thầy cũng không quan tâm lễ hay tiệc nghỉ hưu gì cả, chẳng qua chỉ muốn gặp lại các bạn lớp mình!"





"Thời gian đúng là không tha cho ai, quả thực thầy đã già rồi!", Tần Chính cảm thán.





Không tới hai năm nữa, ông ấy sẽ bảy mươi tuổi, quả thực là già rồi.





"Tôn Hàn, việc năm đó là sao vậy? Khi nghe nói em đã phạm phải tội đó, em biết thầy đau lòng đến nhường nào không?"





Đột nhiên Tần Chính nghiêm mặt lại hỏi, các nếp nhăn như xô cả vào nhau.





Nếu học trò mình không tài cán gì, Tần Chính có thể tha thứ. Nhưng nếu học trò của mình nhân phẩm tồi thì đúng là một nỗi nhục đối với người thầy.





Đặc biệt là Tôn Hàn, cho dù anh sớm bỏ học nhưng trong lòng thầy Tần, anh mãi là một trong những học sinh xuất sắc nhất.





"Việc năm đó có uẩn khúc, không phải là do nhân phẩm của em có vấn đề đâu. Thầy ơi, thầy hiểu em mà!", Tôn Hàn thành khẩn giải thích.





Trước những cái nhìn khinh khi của người đời, Tôn Hàn chẳng buồn giải thích. Nhưng trước mặt thầy mình, anh không thể không giải thích.





Nét mặt Tần Chính giãn ra một chút đáp: "Có câu này của em là đủ rồi".





Một tiếng đồng hồ tiếp theo, các học sinh khác cũng lũ lượt kéo tới, đa sô đều mang theo quà. Nhưng chỉ cần là những món quà mấy nghìn tệ trở lên thì thầy Tần đều từ chối.





Tôn Hàn sờ sờ mũi, lo lắng không biết sau khi thầy Tần biết giá trị món quà anh tặng thì có đòi trả lại hay không.



Mặc dù đây là La Thông mua giúp anh, anh cũng không hỏi giá nhưng ít cũng phải bảy tám trăm nghìn tệ!