Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 391: Lý do thực chất rất buồn cười.




Nhưng trong lòng anh biết, chưa chắc cuộc sống thật sự của Ngô Tuyết Phong đã tốt như cậu ta khoe khoang.





Chiếc xe trị giá chừng một trăm nghìn này không là gì với Tôn Hàn cả, vì đây không phải một khoản tiền lớn.






Advertisement



Vậy mà Ngô Tuyết Phong phải trả góp, đồng thời còn gánh thêm một căn hộ nữa. Với đồng lương của giáo viên mà gánh hai khoản trả góp, đã thế người nhà còn không hỗ trợ được thì thì cậu ta cũng khá vất.





Nhưng đây là Tôn Hàn lo hão thôi, người ta có bạn gái rồi, hai người họ hỗ trợ lẫn nhau thì kiểu gì cũng cố gắng vượt qua được thôi.





Ngô Tuyết Phong đưa Tôn Hàn đến một quán ăn rất sạch sẽ, quán không quá to, nhưng bày trí cũng ổn.





Nếu ở Giang Châu thì quán ăn như này chẳng là gì, nhưng ở Mục Thành thì cũng được xếp vào loại khá rồi.






Advertisement



“Tôn Hàn, cậu gọi món đi, đừng khách sáo!”





“Cậu gọi đi, tôi sao cũng được”.





Cuối cũng vẫn là Ngô Tuyết Phong gọi món, cậu ta đều gọi những món khá đắt, một bữa ăn thôi mà tốn đến mấy trăm.





Thật ra hai người họ cũng không thể ăn hết được.





Tôn Hàn không biết Ngô Tuyết Phong muốn thể hiện, hay vui vì lâu ngày không gặp lại bạn cũ nữa.





“Giờ cậu có đi làm gì không? Tôi ở Mục Thành mấy năm rồi nên cũng có ít bạn bè, gì chứ nếu cậu muốn tìm việc thì tôi có thể giúp. Đương nhiên, lương bổng sẽ không được khá lắm đâu”.





“Không cần đâu, tôi đang sống ở Giang Châu rất tốt rồi, lần này chỉ về đây xem sao thôi”, Tôn Hàn từ chối khéo.





“À, đúng ra thì bọn tôi phục cậu nhất đấy. Ngày xưa, cậu nói bỏ học là bỏ ngay, làm thầy Tần tiếc mãi. Thành tích của cậu khá phết mà, nếu được học tiếp thì tương lai cũng sáng”.





“Nhưng cậu vừa đi vài năm thì đã có tin là phất lên rồi, năm bọn tôi tốt nghiệp đại học, Lí Tình còn bảo cả bọn hẹn nhau đến Giang Châu tìm phú ông là cậu, nhưng không ngờ…”





Nói đến đây thì Ngô Tuyết Phong ngừng lại.





Họ không ngờ Tôn Hàn lại ngồi tù vì tội cưỡng bức.





“Đều là chuyện cũ rồi, đừng nhắc lại nữa, mà Lí Tình giờ sao rồi?”





Tôn Hàn chỉ học lớp mười có một tháng nên không có nhiều ký ức về các bạn học lắm.





Nhưng anh lại có ấn tượng rất sâu với cô bạn hoa khôi Lí Tình.





Lý do thực chất rất buồn cười.





Sau khi kết thúc cuộc thi tháng thứ nhất, Tôn Hàn đứng nhất lớp và thứ ba toàn khối, nên anh đã được mọi người nhìn bằng con mắt khác.





Hơn nữa anh trông cũng sáng sủa nên cô hoa khôi của lớp đã thích anh, đã thế còn chủ động bày tỏ.





Lúc đó, Tôn Hàn chẳng biết gì, được hoa khôi tỏ tình nên cũng vô thức thấy động lòng.





Nhưng vì mẹ nuôi bắt anh nghỉ học đi kiếm tiền nên Tôn Hàn biết mình không thể học hết cấp ba được nữa.





Vì thế, anh đã từ chối trong tiếc nuối.





Tự dưng Ngô Tuyết Phong lại nhắc đến chuyện này, khiến anh nổi hứng.