Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 366: Sao không ăn thịt người luôn đi!




Vì phải chơi lớn thì ông ta mới có cơ hội thắng một khoản để trả bớt số nợ hiện tại.





Những người chơi ở Mạch Thượng Thuỷ Hương thường không chơi lớn, mỗi đêm cùng lắm chỉ khoảng chục triệu thôi.






Advertisement



Có mỗi Lâm Hữu xui xẻo mới thua hơn tám triệu trong một tối.





Một người luôn đánh nhỏ như ông ta dù bây giờ có được thần bài nhập thì cũng đừng mơ kiếm được năm mươi triệu trong một thời gian ngắn, đấy là còn chưa kể đến tiền lãi.





Mắt Lâm Hữu đảo như rang lạc, chẳng phải thầy bói đã nói trước mườI hai giờ đêm nay là khoảng thời gian mà ông ta may mắn nhất hay sao.





Nếu có thể chơi với các ông chủ lớn ấy một tối và thắng khoảng trăm triệu thì chẳng những ông ta có thể trả hết nợ mà còn dư lại một khoản lớn.



Advertisement






Lâm Hữu đang chìm trong mộng tưởng lập tức kéo tay anh Lạc rồi hỏi: “Anh lạc, tối nay họ chơi lớn đến mức nào?”





Tốt thôi, bây giờ Lâm hữu đã nợ đìa nên không còn thiết tha cá cược vài ba triệu nữa rồi.





“Chắc ít nhất cũng phải từ năm mươi triệu trở lên, Lâm Hữu, ông định chơi à?” anh Lạc cười châm chọc: “Mà ông còn tiền không? Thôi về tắm rửa rồi ngủ đi!”





“Anh Lạc, tôi không có tiền, nhưng con gái tôi có, chơi bạc khoảng năm mươi triệu thì không là gì với con bé cả. Anh Lạc, dù sao anh cũng cho tôi vay nhiều tiền rồi, thêm năm mươi triệu nữa cho tròn nha!”





“Anh yên tâm, chắc chắn tôi sẽ trả anh đủ cả gốc lẫn lãi”.





Lâm Hữu cố làm ra vẻ tiền bạc không thành vấn đề để thể hiện bản thân mình là người có điều kiện.





“Ông lại vay thêm năm mươi triệu nữa? Nếu ông không trả được thì dù tôi có giết ông thì cũng lỗ nặng! Lâm Hữu, đầu óc ông vẫn bình thường đấy chứ?”, anh Lạc nhìn Lâm Hữu như nhìn một lão già điên.





“Anh Lạc… mỗi năm mươi triệu thôi mà, gì mà đến mức ấy? Được rồi, khoản vay sau này tôi sẽ trả lãi gấp đôi, được chưa?”





Anh Lạc lập tức động lòng, nhưng vẫn híp mắt chưa chịu đồng ý: “Theo luật, tôi cho ông vay năm mươi triệu đã là sai rồi! Nếu ông muốn vay tiếp thì phải trả gấp ba tiền lãi!”





Gấp ba tiền lãi? Sao không ăn thịt người luôn đi!





Trong lòng Lâm Hữu nghĩ anh Lạc làm vậy là lột da mình rồi, nhưng nhớ tới lời thầy bói nói, nếu để lỡ mất tối này thì có trời mới biết khi nào ông ta mới có cơ hội trở mình tiếp.





Vì thế ông ta không chút do dự mà đồng ý ngay: “Được, gấp ba thì gấp ba!”





Anh Lạc cười nói: “Tối nay, tôi sẽ cho ông chơi. Lục Nhi, Trương Thuận, mở cửa cho Lâm Hữu vào, lát nữa ghi sổ thêm cho ông ta năm mươi triệu”.





Nghe vậy, hai tên bảo vệ mới mở cửa ra.





Loáng cái lại vay thêm năm mươi triệu, nếu tối nay còn thua tiếp thì Lâm Hữu sẽ không còn đường lui nữa.





Lâm Hữu lập tức thấy căng thẳng, thậm chí có ý định từ bó, nhưng nghĩ mình đã thua năm mươi triệu rồi thì còn sá gì nữa, thế nên cắm đầu đi vào phòng luôn.





Bên trong đã có hai người đàn ông trung niên đang ngồi chơi bài, trước mặt họ là số tiền cược mấy chục triệu.





“Chào, chào mọi người!”, Lâm Hữu thận trọng chào hỏi.





Nhưng không ai thèm để ý đến ông ta.