Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)

Chương 20




Edit: Tiểu Nhật Dạ

Lúc tới nhà Trương Hiểu, trời đã tối đen.

Tuy rằng đã gọi điện trước về nhà để nói rõ tình huống, thế nhưng lúc về đến nhà, vẻ mặt cha mẹ cô bé vẫn là rất lo lắng.

Mẹ cô bé nhìn Trương Hiểu từ trên xuống dưới xem rốt cuộc có bị thương ở đâu không, Trương Hiểu đẩy mẹ ra, kéo Ngôn Bình tới trịnh trọng giới thiệu với người nhà: “Cha, mẹ, đây là thầy Ngôn trường con, thầy cũng là linh sư. Ngày hôm nay thầy ở lại trường để tinh lọc giúp Bối Bối, con lo lắng cho Bối Bối nên mới về trễ.”

Bởi vì trong họ hàng cũng có linh sư, cho nên cha mẹ Trương Hiểu đối với thân phận của Ngôn Bình không thấy kỳ quái, kính nể mời Ngôn Bình vào nhà.

Khó có dịp kể hết cho người ngoài nghe, mẹ Trương Hiểu lôi kéo Ngôn Bình ngồi xuống sô pha, thở dài nói: “Người nhà chúng tôi hơi khác người bình thường một chút, luôn có vài người có khả năng nhìn thấy những thứ người khác không thấy được. Âm khí của người nhà cũng nặng, bình thường sẽ thu hút một số thứ không sạch sẽ. Hiểu Hiểu có khả năng nhìn thấy, con bé rất sợ, lớn như vậy rồi vì thế nên vẫn bị người ta bắt nạt. Hết lần này tới lần khác, tôi cùng cha Hiểu Hiểu đều không nhìn thấy mấy thứ đó, nên cũng không giúp được gì cho con bé. Hiểu Hiểu luôn phải chịu oan ức.”

Trương Hiểu ở một bên sùng bái nói: “Thầy rất lợi hại, thầy còn biết làm búp bê thế thân. Hơn nữa con người thầy cũng rất tốt, không bá đạo giống như dì út.”

Ngôn Bình khách khí khiêm tốn vài câu.

Cha mẹ Trương Hiểu cực lực giữ Ngôn Bình lại ăn bữa cơm, nghĩ đến việc về nhà còn phải nấu cơm, Ngôn Bình giả bộ từ chối vài câu liền ngồi xuống cạnh bàn ăn.

Khách và chủ đều vui mừng, cha mẹ Trương Hiểu mời Ngôn Bình lần sau lại nhà, Ngôn Bình dĩ nhiên không từ chối, sau cám ơn cha mẹ Trương Hiểu rồi rời đi.

Trương Hiểu tiễn khách, đi xuống tầng dưới, hỏi Ngôn Bình: “Thầy, Bối Bối thực sự không có chuyện gì sao?”

Ngôn Bình an ủi xoa đầu cô bé, “Ngày mai tan học thầy đem em đi xem là sẽ biết.”

Nói xong liền rời đi.

Lên xe taxi, Sắc quỷ cuối cùng không nhịn nổi, từ trong túi áo bò ra ngoài, thoát ra thực thể búp bê, ngồi xuống bên cạnh Ngôn Bình.

Sắc quỷ một lát không nói lời nào, Ngôn Bình cũng thấy kỳ quái, nhìn một chút, cuối cùng mở miệng nhỏ giọng hỏi, “Sao lúc này an tĩnh vậy?”

Sắc quỷ len lén nhìn Ngôn Bình, do do dự dự nói: “Cái kia… Đạo sĩ…. A không, Ngôn Bình, ngươi có thể triệu hồi Hắc Bạch Vô Thường à?”

“Tất nhiên.” Ngôn Bình nghi ngờ liếc mắt nhìn Sắc quỷ, “Có chuyện gì?”

Đối thủ ngón tay… Đối thủ ngón tay (cái hành động hay xuất hiện trong manga và anime ấy, hai ngón tay chọc chọc đối nhau)…”Lúc ngươi thu hồi nữ quỷ đó… Ta có bị Hắc Bạch Vô Thường bắt luôn đi không?”

“Vậy ngươi nghĩ muốn đầu thai sao?” Ngôn Bình quay ra ngoài cửa sổ nhìn cảnh vật hai bên đường đang lùi lại hỏi.

“Không muốn không muốn.” Sắc quỷ vội vã xua tay, “Ta phải chờ người yêu tới tìm ta.”

“Để cho Hắc Bạch Vô Thường mang luôn ngươi đi thì tốt rồi, nhưng dương thọ trong sổ sinh tử của ngươi chưa hết, hơn nữa ngươi cũng không có hại người. Nếu như ngươi không muốn đi cùng Hắc Bạch Vô Thường thì họ cũng sẽ không mang ngươi đi.

“Như vậy a, yên tâm rồi.” Sắc quỷ vỗ ngực một cái, “Thế nhưng đạo sĩ, ngươi có thể để cho Hắc Bạch Vô Thường đem cô hồn dã quỷ mang đi đúng không?”

“Có thể a, có chuyện gì?” Ngôn Bình nhìn Sắc quỷ, “Sao vẫn muốn hỏi vấn đề này, muốn nói cái gì thì nói nhanh đi.”

“Cái kia… Đạo sĩ, tại sao hồi trước ngươi thấy ta lại không gọi Hắc Bạch Vô Thường đem ta bắt đi?”

“Vừa mới chuyển nhà, mệt muốn chết, nào có tâm tư để ý ngươi… Với cả, nhìn ngươi cũng đần đần, cũng không làm ra cái sự tình gì. Hơn nữa, —” Ngôn Bình quỷ dị cười, “Bắt nạt ngươi rất vui a.— Cho nên, ngươi phải ngoan ngoãn để ta bắt nạt, nếu không thì đến một ngày nào đó ta gọi Hắc Bạch Vô Thường tới mang ngươi đi luôn a.”

“>_< đạo sĩ thối…” Sắc quỷ căm hận chui về búp bê, ở trong túi áo không ra. “Tức giận?” Ngôn Bình cười hỏi. “Ngươi thật đáng ghét, đạo sĩ thối.” Nghe thấy tiếng đánh buồn bực trong túi áo, Ngôn Bình tưởng tượng ra Sắc quỷ nhất định đang bặm môi oán hận trong túi đá đá. Ngôn Bình cười nhìn ngoài cửa sổ, có một tiểu quỷ ngây ngốc ở bên cạnh kỳ thực cũng không tệ.