Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 57




Hôm sau, Trang Minh Tâm còn đang bôi phấn hoa lài lên mặt thì Tiểu Mãn đã chạy vào bẩm báo.

“Nương nương, hôm qua Tĩnh phi không cẩn thận bị sảy thai, không chỉ có Hoàng thượng đến cung Duyên Hi, ngay cả Thái hậu nương nương và Liêu thái phi nương nương cũng vội tới… Thái hậu nương nương đã quở trách Tĩnh phi nương nương một trận, ra lệnh cho nàng ta tịnh dưỡng cho tốt, ba tháng tới không cho phép ra khỏi cửa lớn cung Duyên Hi.”

Trang Minh Tâm gật đầu một cái: “Đã biết.”

Tĩnh phi sảy thai sẽ tổn hại đến thân thể, thoạt nhìn có vẻ rất thảm, nhưng đối với người trong hoàng thất thì hoàng tự quan trọng hơn phi tần nhiều, nàng ta không bảo vệ tốt hoàng tự, nếu tính thẳng ra, thì chính là tội lớn.

Trịnh thái hậu chỉ phạt nàng ta đóng cửa tự ngẫm ba tháng, lấy danh nghĩa dưỡng bệnh, xem như đã khai ân cho cháu gái của mình ở ngoài vòng pháp luật rồi.

Nếu đổi thành phi tần khác, nhẹ thì rớt xuống mấy cấp, nặng thì bị đày tới lãnh cung, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như này.

Nàng ngồi kiệu đến điện Xuân Hi, Ninh phi tất nhiên đang ngồi trên giường lò ấm áp.

Trên người Ninh phi mặc áo vạt dài, cổ áo xéo kiểu áo lập lĩnh* màu đỏ, ở dưới là váy mã diện họa tiết chức kim màu xanh đậm, trên vai còn choàng vai mây kèm theo chuỗi hạt trân châu, trên đầu đeo trâm cài tóc phượng năm đuôi bằng vàng ròng, bên tóc mai còn cài một đóa cúc nhung đỏ thẫm.

Trang Minh Tâm dùng đầu ngón chân cũng nhìn ra được nội tâm của nàng ta đang sung sướng đến cỡ nào rồi.

Cũng đúng, Tĩnh phi là chất nữ của thái hậu, nếu nàng ấy sinh được hoàng tử, Tam hoàng tử do Ninh phi sinh sẽ bị đẩy ra sau rồi.

Hiện tại Tĩnh phi đã sảy thai, trong khắp hậu cung này nếu nói ai là người vui nhất, thì e rằng chính là Ninh phi.

Đáng tiếc nàng ta cũng chỉ có thể nhảy nhót hết ngày hôm nay thôi, ngày hôm nay qua đi, kết cục của nàng ta còn thảm hơn cả Tĩnh phi.

Tuy nói như thế, nhưng người như Trang Minh Tâm, là kiểu chủ nhân ‘làm sư được ngày nào thì gõ mõ ngày ấy’, hiện tại Ninh phi vẫn chưa gặp chuyện xui xẻo, nên nàng vẫn hành lễ vấn an như thường.

Nàng vẫn như trước đây trào phúng một câu: “Hôm nay thọ tinh tỷ tỷ ăn mặc long trọng như vậy, là đang sợ sẽ đoạt mất nổi bật của các tỷ muội khác sao?”

Ninh phi ngày nào cũng bị châm chọc, nên đã tập thành thói quen, nàng ta cười nói: “Người khác thì ta không sợ, chỉ sợ bị muội muội đoạt mất nổi bật, nên ít nhiều gì cũng phải trang điểm một chút.”

Nói xong, nàng ta quét mắt đến vạt áo ngắn kiểu Giao Lĩnh thêu bạch mai với hoa đinh hương tím, và cả váy Mã Diện màu đỏ tía trên người Trang Minh Tâm, rồi nghi ngờ hỏi: “Ô, tại sao hôm nay muội muội lại ăn mặc mộc mạc như thế?”

Trang Minh Tâm nghiêng người liếc nhìn Ninh phi một cái, sẵng giọng nói: “Thường ngày ta hay càn quấy thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay là ngày vui của tỷ tỷ, người làm muội muội như ta đây sao có thể chiếm mất nổi bật của tỷ tỷ chứ?”

Chân tướng sự thật là vì Tĩnh phi sảy thai, trong lòng Trịnh thái hậu đang kìm nén sự bực bội, nếu nàng mặc áo dệt kim rồi đội một đống trang sức trên đầu, lỡ đâu trùng hợp đụng chạm tới Trịnh thái hậu, chẳng phải đã tự mình làm khó mình rồi sao?

Không được, nàng phải khiêm tốn khoảng tám mười ngày gì đó, chờ sự phẫn nộ trên người Trịnh thái hậu tản đi rồi nói tiếp.

Ninh phi nghi ngờ nhìn về phía Trang Minh Tâm, hiển nhiên là không tin những lời Trang Minh Tâm vừa nói ra, nhưng vẻ mặt của Trang Minh Tâm rất chân thành, không nhìn ra chút manh mối nào.

Nàng ta đành phải ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Muội muội chiếu cố tỷ tỷ như thế, tỷ tỷ khắc sâu vào ngũ tạng, sau này tới sinh nhật muội muội, tỷ tỷ sẽ có qua có lại, không cướp mất nổi bật của muội muội là được.”

Trang Minh Tâm giật giật khóe miệng, sinh nhật của nàng là ngày mười sáu tháng ba, lúc đó chắc nàng cũng đã sớm thăng làm Quý phi rồi, không nói tới chuyện Ninh phi gặp chuyện xui xẻo, cho dù không gặp chuyện xui xẻo đi chăng nữa, nàng ta có muốn cướp đi nổi bật của nàng cũng khó.

Dù sao Tứ phi có tư cách đeo trâm phượng bảy đuôi, còn nhiều hơn hơn hai cái đuôi so với trâm phượng năm đuôi được lựa chọn kỹ càng hôm nay của Ninh phi.

Nàng tỏ vẻ sao cũng được cười nói: “Vậy phải đa tạ tỷ tỷ rồi.”

Cung nhân chưởng sự tới xin phê duyệt đã đứng đợi ở bên ngoài, hai người thuận miệng nói chuyện phiếm vài câu, sau đó bắt đầu xử lý sự vụ trong cung.

Hôm nay có quá nhiều chuyện tạp nham, nên lúc làm xong thì đã là buổi trưa.

Trang Minh Tâm giữ chặt lấy Ninh phi đang muốn hồi Dực Khôn cung, cười nói: “Tỷ tỷ tốt, theo muội muội qua đó luôn đi.”

Thấy Ninh phi giả vờ giả vịt, nàng lại hét lên: “Tỷ tỷ tốt, thời tiết lạnh đến đóng băng rồi, tỷ yêu thương cung nhân của muội muội chút đi, đừng bắt bọn họ phải đi qua một chuyến nữa.”

Ninh phi thấy Trang Minh Tâm lấy nhỏ đè thấp như thế, xem như đã nể mặt thọ tinh của mình, nên mới hừ một tiếng: “Thôi, thôi, thôi, ngay cả cung nhân của mình ta còn không nỡ hà khắc. Sao có thể hà khắc với cung nhân của muội muội được chứ?”

Sau đó ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu, rồi phân phó thái giám khiêng kiệu của mình: “Tới Chung Túy cung.”

Khi hai người ngồi kiệu tới Chung Túy cung, bên trong đã có phi tần ngồi đầy.

Ngoại trừ Trương Đức phi đóng cửa tự ngẫm, Lương quý nhân ngã gãy chân phải dưỡng thương và Tĩnh phi vừa mới sảy thai ra, còn lại không một vị phi tần nào vắng mặt.

Tính cả Trang Minh Tâm và Ninh phi, tổng cộng có hai mươi ba người.

Trang Minh Tâm kêu phòng bếp chuẩn bị ba bàn tiệc rượu, có hai bàn mỗi bàn tám người, bàn chủ tọa thì bảy người, vừa đủ.

Trời không còn sớm nữa, sau khi hai người họ thay y phục rửa tay xong, Trang Minh Tâm bèn kêu Thôi Kiều sắp xếp mang thức ăn lên.

Trong lúc chờ thức ăn đem lên, Lý Liên Ưng cầm quyển hí bản, gọi Trang Minh Tâm chọn vở hí.

Trang Minh Tâm đưa quyển hí bản cho Ninh phi ngồi bên cạnh mình, cười nói: “Hôm nay là sinh thần của Ninh phi tỷ tỷ, nên để Ninh phi tỷ tỷ thay chúng ta chọn mấy vở hí hay chứ.”

Mọi người liên tục nói phụ họa.

Ninh phi cũng không từ chối, chọn ba vở hí mới ra, sau đó đem quyển hí bản trả lại cho Trang Minh Tâm, rồi cười nói với mọi người: “Vở hí bổn cung chọn đều là những vở hí mới ra, chỉ sợ không hợp sở thích của chư vị muội muội, chút nữa các ngươi muốn nghe gì thì cứ tự mình chọn.”

Trang Minh Tâm đưa quyển hí bản lại cho Lý Liên Ưng, để hắn đi sắp xếp.

Trước đó nàng đã coi qua nội dung trong quyển hí bản kia rồi, bên trong đều là trò văn*, dù sao trong Chung Túy cung cũng không có vũ đài riêng, thời tiết lạnh đến nỗi đóng băng như này thì không thể dựng vũ đài trong sân được rồi, nên không thể xem những vở hí náo nhiệt.

*Trò văn: trò múa, hát, dàn nhạc.

Còn trong Từ Ninh cung lại có vũ đài riêng, nhưng chức vị của Ninh phi không đủ, cũng không phải là chỉnh thọ*, nên không thể đưa ra ý kiến cho mượn vũ đài được.

*Chỉnh thọ: người cổ đại quan niệm ngày xưa sống không được thọ nên khi tới tuổi 50 thì đã được tổ chức tiệc đại thọ, sau đó tuổi 60, 70, 80 thì gọi là chỉnh thọ.

Từ quý nhân đột nhiên từ bàn kế bên bước tới, cúi người hành lễ với Trang Minh Tâm, sau đó cười hỏi: “Nương nương sai người mời gánh hát ở chỗ nào tới vậy? Họ xướng có hay không? Hóa trang có đẹp không?”

Trang Minh Tâm cười nói: “Tất nhiên là mời từ giáo phường ti tới.”

Để tránh Từ quý nhân gây chuyện, nàng lại giải thích thêm một câu: “Hiện giờ bên ngoài rất lộn xộn, ta nào dám tùy tiện mời mấy gánh hát không rõ xuất xứ vào đây chứ?”

Không ngờ Từ quý nhân cũng không bới mới gì thêm, sau khi nàng ta nhận được đáp án thì nhẹ nhàng linh hoạt cúi người cáo lui.

Nhưng khi nhắc tới giáo phường ti, Trang Minh Tâm lại nghĩ tới một chuyện, vội gọi Lý Liên Ưng tới, rồi nói nhỏ với hắn ra: “Ngươi tìm cách hỏi thăm người trong giáo phường ti chuyện Ninh vương đã nhìn trúng hai nhạc công kia như thế nào.”

Hôm qua nàng cũng tò mò lắm, nhưng lại không hỏi trực tiếp Cẩu hoàng đế, để tránh dẫn tới chuyện thị phi, nàng đành phải tự mình sai người đi hỏi thăm một chút.

“Vâng.” Lý Liên Ưng đáp lời, bước chân nhảy nhót rời đi.

Hắn nghĩ thầm, chuyện cơ mật đến cỡ này, nếu hắn ta có thể hỏi thăm ra được, thì Uyển phi nương nương nhất định sẽ khen thưởng cho hắn, chỉ sợ phần thưởng cũng không ít đâu.

Trong lòng Trang Minh Tâm liếc mắt một cái cũng nhìn thấu được suy nghĩ của hắn ta, người này đúng là trong mắt chỉ có tiền, được thưởng nhiều tiền như vậy cũng không thấy hắn ta xài một chút nào, hay từ bây giờ đã bắt đầu để dành tiền dưỡng lão?

Các nhạc nhân xướng hí khúc cũng không thể hóa trang nhanh chỉ trong phút chốc được, nên quản sự đuổi những người đã mặc đồ xong trước ra để chúc mừng, các nữ hài tử khoảng mười hai mười ba tuổi đứng hai bên trái phải ôm nhạc cụ tiến vào rồi cùng hợp tấu một khúc nhạc.

Đúng lúc thức ăn cũng được dâng lên, nên Trang Minh Tâm đứng dậy, trước tiên chào hỏi mọi người rồi kính một ly kính thọ tinh của Ninh phi.

Chúng phi tần tất nhiên cũng hướng ứng theo.

Ninh phi nói ẩn ý từ chối một hồi, sau đó thấy không từ chối được nữa, nên đành bưng chung rượu lên.

“Đợi đã.” Di tần đột nhiên mở miệng.

Sắc mặt Ninh phi nhất thời cứng đờ, hôm nay là ngày vui của mình, chẳng lẽ Di tần lại muốn náo loạn để mình mất hết mặt mũi sao?

Nếu Di tần không gây rối thì Trang Minh Tâm cũng không thèm để ý tới, dù có đánh nhau thật thì càng càng thêm vui thôi, nhưng điều kiện tiên quyết là đừng đánh nhau trong Chung Túy cung của nàng.

Nếu đánh nhau ở đây, biến chính điện này thành tình trạng chén đĩa hỗn loạn, sau đó còn không phải bắt cung nhân của nàng phải dọn dẹp à? Đồ vật hư tổn còn không phải để nàng tự móc tiền túi ra để tới Nội vụ phủ mua lại à?

Vậy nên Trang Minh Tâm nhìn về phía Di tần, cười tủm tỉm nói: “Di tần muội muội có gì chỉ giáo?”

“Không dám chỉ giáo.” Di tần thuận miệng trả lời một câu, sau đó đặt bát của mình tới trước mặt Ninh phi “rầm” một tiếng, phân phó Lập Hạ đang hầu hạ ở bên cạnh: “Rót rượu!”

Sau đó nàng ta nói với Ninh phi: “Hôm nay là ngày vui của Ninh phi nương nương, nương nương là người nhanh nhẹn biết bao nhiêu, sao có thể không biết xấu hổ mà dùng chén rượu nhỏ như hạt gạo này để uống chứ? Chẳng lẽ xem thường các phi tần có địa vị thấp như chúng ta?”

Thấy Lập Hạ đã đổ đầy bát, nàng ta đẩy bát rượu lên một chút, rồi cường ngạnh nói: “Nếu còn xem trọng chúng ta, thì hãy uống hết bát này đi.”

Tuy nói là bát, nhưng cũng không khác gì cái chén nhỏ đựng cơm ở hiện đại lắm, độ cồn chưng cất của rượu cổ đại cũng không cao, đừng nói là một bát, cho dù là hai ba bát, Ninh phi không phải là không chịu được.

Uống được là một chuyện, nhưng nàng ta bị Di tần cưỡng ép trên bàn tiệc lại là chuyện khác.

Uống vào, thì sẽ không giữ được thể diện.

Không uống thì lỡ đâu lại chọc Di tần giận lên, rồi đá một cú vào ngực trái của nàng, đây không phải là tổn hại cả mặt mũi và cơ thể rồi sao.

Sau khi cân nhắc lợi hại, Ninh phi nâng bát rượu lên, cười nói: “Di tần muội muội thiên vị bổn cung như thế, hôm nay bổn cung chiếm nhiều tiện nghi rồi, dù sao đây cũng là rượu Kim Hoa mà Uyển phi muội muội khó khăn lắm mới gọi người mang tới được.

Nói xong, nàng ta đưa bát rượu đến bên miệng, có chút sảng khoái uống “ừng ực ừng ực”.

Một lát sau, nàng đặt bát rượu xuống, rồi cười khen: “Rượu ngon.”

Mọi người thấy thế, đều tới tấp uống cạn sạch rượu trong chén của mình.

Trang Minh Tâm sợ Di tần vẫn chưa hài lòng, vội chỉ vào cá nướng ở giữa bàn, khoa trương nói: “Cá nướng này, là món Hoàng thượng rất thích ăn, mọi người nhanh nếm thử, nhân lúc còn nóng ăn mới ngon.”

Các cung nữ của chúng phi tần đều tiến lên gắp cá nướng thay cho chủ tử của mình.

Di tần bị chen ngang như thế, cũng không đi gây hấn nữa, tức giận trừng mắt liếc Trang Minh Tâm một cái, sau đó vẫy tay cho cung nữ gắp thức ăn của mình lui xuống, rồi tự mình vẫy vẫy chiếc đũa hung hăng gắp một miếng thịt cá lớn, đặt vào cái đĩa trước mặt.

Nàng ấy tùy tiện xé miếng thịt cá rồi bỏ vào trong miệng mình.

Đôi mắt nàng ấy đột nhiên trợn tròn.

Món này cũng quá ngon rồi?

Suy nghĩ muốn bới móc nháy mắt chuyển thành chuyện thưởng thức cá nướng.

Trang Minh Tâm thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng chuyện này cũng có thể cho qua được rồi.

Ngay lúc này, nhạc công đã hóa trang xong, dựa theo vở hí mà Vệ hiền phi đã chọn, họ y y a a xướng lên.

Lông mày Trang Minh Tâm lập tức nhíu lại.

Không phải do nhạc công hát không hay, xuất thân của bọn họ đều không tệ, lại còn biết chữ đọc sách, so với mấy đào kép ngay cả chữ đại cũng không biết ở trong chợ thì ngộ tính thực sự tốt hơn nhiều, nên cho dù là giọng hát, cách trau chuốt từ ngữ hay lớp hóa trang, đều rất tốt.

Nhưng tính cách nàng nóng nảy, thật sự không yêu nổi mấy cái hí khúc này, cứ phải nghe bọn họ y y a a thật lâu rồi mới nhảy ra được một chữ, nàng đã không chịu nổi mà sốt ruột đến bốc lửa.

Trước kia ở Trang phủ, trong phủ có mời gánh hát tới, nàng đã vội vàng trốn ra ngoài, để miễn bị tra tấn.

Bây giờ có muốn tránh cũng không tránh được.

Sau đó trong đầu nàng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, tại sao không thử bảo những nhạc công này đổi nghề sang diễn kịch nói?

Ở Đại Tề vẫn chưa có kịch nói, xem như là một thể loại hiếm có, nếu có thể sai người viết ra mấy vở diễn hay, tất nhiên sẽ hấp dẫn mấy người giàu nhiều chuyện vừa rảnh rỗi lại vô lại thích theo đuổi sự kích thích rồi.

Có mấy cái “vòi nước*” có sức ảnh hưởng trong giới như thế, rồi mua chút “thủy quân” tạo thành xu hướng trong kinh thành, từ đó sẽ gợi lên lòng hiếu kỳ của lớp quan lại quyền quý, rồi “thuyết phục” vài vị quan viên có tên tuổi đến lôi kéo giáo phường ti chuyển nhà, thì không lo không có ai hưởng ứng.

*Vòi nước: ý chỉ sức mạnh của việc truyền miệng từ người này sang người khác, ví dụ một bộ phim đang chiếu bị ế ẩm nhưng khi mọi người truyền miệng nhau nói phim hấp dẫn, phim rất hay thì chính sức mạnh truyền miệng đó sẽ lôi kéo mọi người đến coi phim.

Mỗi tháng giáo phường ti ở vũ đài công diễn miễn phí với bên ngoài một lần, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bách tính bình dân.

Như vậy, thì giáo phường ty rất có khả năng chuyển từ nơi kinh doanh của nhà nước sang đơn vị văn nghệ.

Sau đó để cho Dục Cảnh đế hạ lệnh cấm các quan viên không được nghỉ đêm ở giáo phường ty và có hành vi khiếm nhã với nhạc công, cũng cho phép những người không phải quan viên được ra vào giáo phường ti, sau đó cứ thuận lý thành chương.

Đây là kịch bản tốt đến khó cầu.

Thoại cổ ở hiện tại đều là thể loại văn cổ, chuyện không có dấu chấm câu thì khỏi nói rồi, nhân vật ở trong đó đều là loại văn chương hoa mỹ, hở một tý là nói có sách, mách có chứng ngay, nếu trực tiếp đổi thành kịch nói, tất nhiên là không thích hợp.

Muốn kịch nói được phát triển tốt, nhất định phải làm sao mà “sang hèn đều thưởng thức được”, thì mới gọi là thành công.

Xem ra nàng phải nhanh chóng viết tiểu thuyết bạch thoại* có dấu chấm câu, rồi dùng cái đó để cải cách giới thoại bản, phải thay “viện kịch nói” tương lai chọn ra mấy tác giả viết kịch nói phù hợp mới được.

*Tiểu thuyết bạch thoại: tiểu thuyết dựa trên cơ sở lấy khẩu ngữ Hán ngữ hiện đại là chính. Dễ hiểu, sinh động, từ ngữ thân thuộc, bình dân.

Trong đầu Trang Minh Tâm như ngựa thần lướt gió tung mây, nhưng ở ngoài vẫn không quên mời rượu.

Ba vở hí rất nhanh đã được xướng xong, Lý Liên Ưng lại trình quyển hí bản lên.

Nhưng giờ Ninh phi không muốn chọn nữa, Trang Minh Tâm bèn cho Thần phi chọn, Thần phi từ chối một hồi rồi cũng chọn một bài, sau đó lại để Trang Minh Tâm chọn tiếp.

Trang Minh Tâm không đùn đẩy được nữa, tiện tay chọn vở《Long phượng trình tường》cho xong chuyện.

Đùa vui ồn ào đến tận giờ Thân mới tan tiệc.

Trong suốt khoảng thời gian đó mọi người đều sợ mang rủi ro đến cho Ninh phi, nên nửa câu cũng không nhắc tới Tĩnh phi.

Người ngoài đã không đề cập tới, thì Trang Minh Tâm lại càng không nhắc tới, dù sao mối quan hệ giữa nàng và Tĩnh phi có chút tế nhị, cũng có thể tính là địch chứ không phải bạn.

*

Mọi người rời đi, Trang Minh Tâm nằm trên giường lò ấm áp trong gian phòng phía Đông, thở phào một tiếng: “Cuối cùng mọi chuyện cũng suôn sẻ, không cô phụ sự nhờ vả của Hiền phi nương nương.”

Quỳnh Phương ngồi trên chân đạp*, sau đó dùng cây chày gỗ nhỏ đấm chân cho nàng, nghe vậy cười nói: “Đợi tính toán xong sổ sách, rồi đưa phần bạc thừa lại cho Hiền phi nương nương, thì chuyện này mới xem như thật sự xong xuôi.”

*Chân đạp: đồ vật để đỡ chân ở trước giường trong thời cổ đại.

Trang Minh Tâm lẩm bẩm một tiếng: “Đừng nói chuyện tính toán sổ sách với bổn cung nữa, hôm nay bổn cung đã phải phí công phí sức, nên giờ tuyệt đối không được phí thêm chút đầu óc nào nữa, tính toán sổ sách gì đó thì để sáng mai nói sau đi, dù sao mấy vị cung chủ cũng không đợi chờ gì mấy đồng bạc đó đâu.”

Nếu đã gom tiền để chúc thọ, thì bạc dư lại sẽ trả cho Vệ hiền phi, Vệ hiền phi cũng sẽ không tham lam, nhất định sẽ chia đều tiền rồi trả lại cho mọi người.

“Nương nương, nô tài có việc bẩm báo.” Giọng nói của Lý Liên Ưng truyền từ bên ngoài vào.

Trang Minh Tâm tất nhiên biết chuyện hắn muốn bẩm báo là gì, vội phân phó nói: “Vào đi.”

Sau khi đi vào, Lý Liên Ưng dập đầu, được Trang Minh Tâm gọi dậy, rồi lập tức cười nói: “Nương nương có phân phó nô tài đi thăm dò, nô tài đã hỏi thăm được, đặc biệt tới để nói cho nương nương nghe.”

“Ngươi nói đi.” Trang Minh Tâm vuốt cằm.

Lý Liên Ưng vội nói: “Hôm qua Ninh vương gia có đến mừng thọ của một vị bằng hữu danh sĩ tên là Cẩu Thành, Ninh vương gia sai người tới giáo phường ti mời nhạc công tới để góp vui, trùng hợp là bên giáo phường ti lại phái hai vị nhạc công kia… Ninh vương gia đã nhất kiến chung tình, nhưng không thu họ làm thiếp vì sợ ủy khuất cho họ, còn tuyên bố phải mở tiệc lưu thủy* ba ngày để ăn mừng.”

*Tiệc lưu thủy: cách gọi khác của yến tiệc, cứ ăn xong một món thì sẽ mang lên thêm một món nữa, cứ như nước chảy mây trôi, nên gọi là “tiệc lưu thủy”.

Ngừng một chút, hắn lại cười nói tiếp: “Còn chuyện phía sau, nương nương người cũng đã biết rồi.”

Trang Minh Tâm: “…”

Nhất kiến chung tình?

Thứ khiến hắn chung tình là gương mặt của bọn họ?

Thì cũng vậy thôi, tất cả những thứ nhất kiến chung tình trên thế gian này, rồi cũng sẽ dần thay đổi.

Xuất thân, tính tình đều không biết, thì thứ có thể hấp dẫn hắn tất nhiên chỉ có gương mặt đó thôi.

Nếu chuyện này chỉ là trùng hợp, ở trong đó không chứa âm mưu chước quỷ gì, thì nàng cũng không muốn quan tâm tới nữa.

Dù sao thì nàng còn rất nhiều chuyện để làm lắm, so với tấm lòng nhàn rỗi của thiếp thất quan tâm tới tiểu thúc tử, thì nàng dùng để soạn đại cương nội dung thoại bản còn tốt hơn.

*

Vì quá mệt nhọc, và uống quá nhiều rượu vàng, đêm đó quỳ thủy của Trang Minh Tâm đã tới.

Quỳnh Phương lại thất vọng, sau đó lẩm bẩm: “Tiểu nhật tử đã chậm hơn tháng trước mấy ngày, còn tưởng là có thai rồi, ai ngờ vẫn chưa có.”

Nếu mang thai thật thì sao? Trang Minh Tâm liếc nàng một cái, hừ nói: “Bản thân bổn cung vẫn còn là con nít đấy, chưa cần gấp gáp sinh hài tử.”

Quỳnh Phương nghe được, cảm thấy nguy rồi, vội vàng khuyên nhủ: “Hoa nở rồi cũng chóng tàn, không người nào sống tốt được hết trăm ngày, nếu nương nương không thừa dịp mình đang được sủng ái, sớm sinh tiểu hoàng tử, sau này bị thất sủng, không còn được gần gũi thân thể với hoàng thượng, lúc đó có muốn sinh cũng không được.”

Trang Minh Tâm cười mắng: “Ngươi đó không nghĩ chuyện tốt, suốt ngày lại cứ nghĩ đến chuyện bổn cung thất sủng, bổn cung thất sủng thì ngươi được lợi gì sao? Sao vậy hả, hay ngươi thật sự nhìn trúng Vương đồ tể, nên mong bổn cung bị thất sủng sau đó phải ăn bữa đói bữa no, rồi không thể không mang ngươi đi bán cho người ta?”

“Nương nương, nô tỳ thành tâm thành ý mong người khỏe mạnh, người lại nỡ nói nô tỳ như vậy, nô tỳ dỗi rồi.” Quỳnh Phương dậm chân một cái, nhét thang bà tử* vào tay Thôi Kiều mới đi từ bên ngoài vào, vén rèm chạy ra ngoài.

*Thang bà tử: cái lò nhỏ để phi tần cầm trong tay thời xưa.

“Nương nương, người lại chọc Quỳnh Phương cô nương rồi.” Thôi Kiều cười bất đắc dĩ, nhét thang bà tử vào trong chăn của Trang Minh Tâm, cười nói: “Đêm đã khuya, trên người nương nương không sạch sẽ, sớm đi ngủ thôi, đừng đọc thoại bản nữa.”

Ngừng một chút rồi lại uy hiếp tiếp: “Nếu không sau này Hoàng thượng tới đây, nô tỳ sẽ tố cáo người.”

“Thôi cô cô, ngươi học thói xấu của Quỳnh Phương rồi.” Trang Minh Tâm đùa một câu, cũng không gây khó dễ cho thân thể của mình nữa, hai mắt thuận theo nhắm nghiền lại.

*

Một đêm sóng yên biển lặng, ngày tiếp theo trời vừa sáng đã nổi lên một trận tuyết lớn, bông tuyết rơi lả tả như lông ngỗng, không bao lâu đã dồn thành một tầng trắng xóa trên mái nhà.

Vẻ mặt Quỳnh Phương buồn thiu đi tới, phàn nàn nói: “Bên ngoài lại có tuyết rơi, nương nương đang không khỏe trong người, nhưng phải từ Đông lục cung xa xôi chạy tới điện Xuân Hi ở phía Tây để xử lý công việc, lỡ đâu bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?”

“Năm nay tuyết rơi sớm như vậy?” Trang Minh Tâm cảm thán một câu, cười trấn an nàng ta rồi nói: “Cũng không phải chuyện ghê gớm gì, xương cốt của nương nương nhà ngươi không có yếu như vậy, sau khi tới điện Xuân Hi thì uống một chén canh gừng xua hàn là ổn rồi.”

Nghĩ thầm, chuyện bôn ba khổ cực như này, chẳng mấy chốc sẽ kết thúc.

Trước kia để không đánh rắn động cỏ, nên Cẩu hoàng đế mới đồng ý yêu cầu Ninh phi đưa ra, vì vậy ban đêm hắn mới bồi mình nhiều lần như vậy.

Nàng cũng không phải loại người càn quấy kia, dù sao cũng không bị ủy khuất mấy ngày, nhịn một chút là được.

Tất nhiên, phần ủy khuất này cuối cùng cũng đến hồi kết rồi.

Không quan tâm người được nhét vào để làm việc với mình là ai, kiêu ngạo cũng được, ương ngạnh cũng thế, nàng đều sẽ dời chỗ xử lý công việc từ điện Xuân Hi thành Giáng Tuyết hiên bên cạnh Chung Túy cung.

Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, nàng mặc bên trong một cái áo nhỏ mỏng bằng bông vải, bên ngoài choàng một cái áo khoác bằng lông sóc màu tím, bên trong lớp áo khoác còn khoác thêm lớp da Thanh Hồ và vải lạc đà màu hồng đào, đầu búi kiểu tóc Quan Âm, trong tay lồng vào thủ ô, trong ô tử còn đang cầm một lò sưởi tay, chân nàng cũng đang đứng trên lò sưởi chân, nàng ngồi trên kiệu được phòng hộ chặt chẽ đi tới điện Xuân Hi.

Trang Minh Tâm bất đắc dĩ nói: “Giờ các người đã gói ta thành gấu luôn rồi, ta sắp đóng kén không cử động được nữa, mùa đông vẫn bị lạnh thì phải làm sao đây?”

Quỳnh Phương cũng tự mình mặc thành gấu cười ha hả nói: “Trong rương quần áo của nương nương áo lông có ít nhất năm sáu bộ, nương nương khỏi cần phải lo lắng chuyện này.”

Ngừng một chút, lại giảo hoạt nói: “Nếu thực sự quá lạnh, một bộ không đủ, thì mặc hai bộ, dù sao xương cốt của nương nương vẫn rất khỏe mạnh, có thể gánh được.”

Trang Minh Tâm: “…”

Thật ra xương cốt của nàng cũng không ổn lắm, có lúc tốt, có lúc lại đau, tất cả là do miệng của nha đầu Quỳnh Phương kia.

Nàng cũng không thèm để ý nữa, cùng lắm nóng thì cởi ra cũng được.

*

Hôm nay Ninh phi đến chậm khoảng nửa canh giờ, vừa mới bước tới bậc cửa đã nói lời xin lỗi: “Ta đến chậm, đã để muội muội đợi lâu.”

Trang Minh Tâm đứng từ trên giường lò dậy, cúi người hành lễ, khách sáo cười nói: “Ta cũng mới đến không bao lâu.”

Ninh phi lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Hôm qua mừng thọ, không dành được thời gian cho Tam hoàng tử, hôm nay sáng sớm hắn đã ôm ta không chịu buông tay, khuyên nhủ mãi cũng không chịu nghe. Sau một lúc dày vò, phí hết công phu mới dỗ được hắn ngủ, nhưng tới tận canh giờ này…”

Trang Minh Tâm hiểu chuyện cười nói: “Tất nhiên Tam hoàng tử quan trọng, cung vụ buổi sáng có chậm chút cũng quan trọng gì? Dù sao cũng không có nhiều lắm.”

Tuy nói như vậy, nhưng làm trễ nãi những việc cần làm thì có thể sẽ dẫn đến tai họa, nên hai người khách sáo vài câu, rồi nhanh chóng gọi người tiến vào.

Còn đang bận rộn, đột nhiên Trương ma ma bên người Trịnh thái hậu tới, mặt lạnh nói: “Thái hậu nương nương triệu kiến Ninh phi nương nương, kính xin Ninh phi nương nương lập tức theo lão nô tới Từ Ninh cung trước.”

Ninh phi sợ hãi lắp bắp, hỏi: “Chỉ triệu kiến một mình nô tỳ?”

Ngụ ý là hôm nay nàng ta cùng Uyển phi ở nơi này giải quyết cung vụ, nếu có chuyện gì không thỏa đáng hay phân phó chuyện đại sự gì đó, thì phải mời hai người cùng nhau đi tới Từ Ninh cung mới phải.

Trương ma ma nhàn nhạt nói: “Chỉ triệu kiến một mình Ninh phi nương nương, kính xin Ninh phi đừng chậm trễ nữa, thái hậu nương nương còn đang chờ đây.”

Lời này nghe rất quen tai, trước kia lúc Trịnh thái hậu triệu kiến nàng, thái độ Trương ma ma cũng như thế, khiến nàng nguyên một đường phải nơm nớp lo sợ.

Trong lòng Ninh phi tất nhiên cũng nơm nớp lo sợ, sợ Trịnh thái hậu càn quấy đem chuyện Tĩnh phi sảy thai đổ lên đầu mình, nhưng không dám biểu hiện một chút nào trước mặt Trương ma ma và Uyển phi, nàng ta không để lộ ra chút chột dạ nào.

Nàng ta “thong dong” đứng dậy, để lại một câu “Cung vụ còn lại làm phiền muội muội rồi.” cho Trang Minh Tâm, sau đó “điềm tĩnh như thường” đi ra ngoài cùng Trương ma ma.

Trang Minh Tâm thở dài, vo tròn tờ báo cáo lại, vứt đến trước mặt thái giám chưởng sự của bảo điện Huyền Khung, dùng giọng nói lạnh lùng nói: “Mang người giỏi tính toán tới đây.”

Phép toán cộng hai chữ số mà cũng có thể tính sai, lừa ai đấy?

Thái giảm chưởng sự của bảo điện Huyền Khung ngượng ngùng trả lời “Dạ”, sau đó khom người lui ra người.

Trang Minh Tâm vô cùng cạn lời, hôm nay đã có người thứ ba tính sai sổ sách rồi, quả thật là đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của nàng.

Cứ để tiếp tục như vậy, chỉ sợ nàng sẽ không nhịn được mà lôi cách tính theo hàng dọc ra, rồi ném tới Nội thư đường, để cho bọn họ học tập thế nào mới là tính toán thật sự.

Tất nhiên, đây chỉ là nói chơi.

Tham thì thâm, trước đó nàng dùng xi măng để trở thành quý phi, rồi đổi giáo phường ti thành viện kịch nói, còn bận rộn mấy chuyện khác nữa.