Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 52




Đi ra từ Dưỡng Tâm điện, cách cung Trường Xuân của Vệ hiền phi rất gần, Trang Minh Tâm suy nghĩ một chút, kêu bọn thái giám khiêng mình quay qua, rẽ đi về hướng cung Trường Xuân.

Nhận được vân kiên Vệ hiền phi tự tay thêu, bây giờ nàng ta lại đang hoài thai, theo lý thì nàng nên đến chúc mừng một phen.

Nếu như là chúc mừng, vậy thì không có đạo lý hai tay trống không tới cửa, vì vậy nàng phái Lý Liên Ưng trở về Chung Túy cung, mang nửa cân bột củ sen tới.

Có cam kết một ngàn năm trăm đến hai ngàn năm trăm cân củ sen của cẩu hoàng đế ở phía trước đang đợi nàng, nên nàng lập tức đã hào phóng hơn rất nhiều.

Kiệu hạ ở ngoài cửa lớn cung Trường Xuân, Trang Minh Tâm vừa mới đi vào sân, Vệ hiền phi nhận được tin nên đã ra đón.

Trang Minh Tâm vội nói: “Nương nương mau dừng bước, bên ngoài gió rất lớn.”

Đây cũng không phải là bịa đặt, hôm nay tiết tiểu tuyết, dù chưa có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ lại đột nhiên lạnh xuống, lúc trước nàng rời khỏi Chung Túy cung đến Dưỡng Tâm điện, còn phân phó cung nhân nhanh chóng nhổ cải trắng lên, để tránh ban đêm bị đóng băng.

“Làm sao dễ sảy như vậy được, chẳng lẽ ngay cả cửa phòng cũng không được ra sao?” Vệ hiền phi quở mắng một câu, nhưng cuối cùng thì vẫn dừng chân lại, đứng ở hành lang.

Trang Minh Tâm phúc người trước, sau đó nàng đỡ lấy cánh tay Vệ hiền phi, cùng nhau đi vào chính điện ở đông thứ gian.

Chỗ này của Vệ hiền phi cũng đã được đốt noãn kháng lên, hai người phân ra chủ, thứ ngồi lên kháng sàng ở gần cửa sổ.

Vệ hiền phi cười nói: “Hôm nay gió lớn như vậy, ta vốn dĩ đã miễn thỉnh an cho mọi người, sao muội muội lại khổ cực chạy đi một chuyến thật xa như thế vậy?”

Lời này hiển nhiên là câu nói khách sáo, Trang Minh Tâm sáng sớm đã bị Trịnh Thái Hậu triệu kiến, sau đó lại đến Dưỡng Tâm điện, Vệ hiền phi cách gần như vậy, sao có thể không nắm bắt được tin tức chứ?

Trên khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay của Trang Minh Tâm hiện lên vẻ ngượng ngùng, bịa ra nói: “Thần thiếp mới vừa đi đến Dưỡng Tâm điện một chuyến để đưa trà sữa trân châu và bột củ sen hoa quế cho hoàng thượng, khi đi ngang qua chỗ này của nương nương, đột nhiên muốn tới thăm nương nương, vì vậy lại tới, xin nương nương chớ chê thần thiếp lỗ mãng.”

Vệ hiền phi vỗ vỗ tay của nàng, cười nói: “Ngươi có lòng tốt đến thăm ta, ta há sẽ không biết tốt xấu thế sao? Ta còn đang rầu vì không có ai thân thiết để nói chuyện đây, muội muội tới vừa đúng lúc.”

Nói xong, nhanh chóng kêu người dâng trà táo đỏ cho Trang Minh Tâm.

Trà táo đỏ ở chỗ của Vệ hiền phi, là rang táo đỏ lên rồi sẽ ủ với hồng trà, Trang Minh Tâm bưng chung trà lên khẽ nhấp một ngụm, tán dương: “Trà táo đỏ này của nương nương không tệ, vừa có hương táo của táo đỏ, lại cò mùi trà của hồng trà, một ngụm xuống bụng, toàn thân đều ấm áp.”

Vệ hiền phi cười nói: “Nếu như ngươi thích, chờ một lát nữa về thì mang một bình về là được.”

Trang Minh Tâm cũng không từ chối, vội vàng đứng lên phúc người nói tạ ơn: “Có được thứ tốt của nương nương rồi.”

Phúc người đến một nửa thì lại được Vệ hiền phi kéo lên, nàng ta sừng sộ lên, không vui nói: “Nếu như muội muội còn khách sáo như vậy nữa, ta sẽ giận đó.”

Trang Minh Tâm cũng không kiên trì nữa, thuận thế ngồi lại về đệm gấm, cười nói: “Thần thiếp cũng có thứ muốn hiếu kính nương nương, đã để cho người về Chung Túy cung lấy rồi.”

Vệ hiền phi cũng không hỏi là thứ gì, chỉ cười nói: “Lúc trước có được đào vàng ngâm của ngươi, còn chưa kịp tạ ơn đâu, vậy mà bây giờ ngươi lại đưa thêm đồ tới, có khi ta còn không thanh toán được hết những khoản này đâu.”

Trang Minh Tâm lập tức phản bác: “Nương nương đừng nói như vậy, thần thiếp nhận được vân kiên nương nương tự tay thêu, vô cùng cảm động, còn không biết nên đáp tạ nương nương thế nào đâu… Cũng chỉ là mấy thứ đồ ăn không lên được mặt bàn thôi, nương nương không chê chính là cho thần thiếp thể diện rồi, nói gì mà có trả hay không chứ?”

Vệ hiền phi làm ra vẻ đành chịu: “Thôi, thôi, hai ta cũng đừng nói đến chuyện có trả hay không trả nữa, tạm thời huề nhau.”

Dĩ nhiên là Trang Minh Tâm nói phụ họa liên tục không ngừng, sau đó lại ân cần hỏi về vấn đề sức khỏe của Vệ hiền phi.

Vệ hiền phi vuốt ve bụng, cười nói: “Ta vẫn rất khỏe, không có quá nhiều khác biệt so với trước kia. Chẳng qua là ba tháng đầu là thời điểm quan trọng, thái hậu nương nương không yên tâm, không cho ta quản chuyện cung vụ nữa.”

Nói tới chỗ này, nàng ta lại cười nói: “Hình như ta nghe nói thái hậu nương nương có ý kêu muội muội và Ninh phi cùng quản lý cung vụ, có chuyện như vậy không?”

“Đúng thật là có chuyện như vậy.” Trang Minh Tâm đáp một tiếng, Trịnh Thái Hậu và Dục Cảnh đế cũng đã cam kết là qua đợt này sẽ phong nàng lên làm quý phi, cho nên việc cùng xử lý cung vụ này nàng không thể làm gì khác hơn là gánh lấy rồi.

Dĩ nhiên, ngoài miệng vẫn khiêm nhường một câu: “Chẳng qua là thời gian thần thiếp vào cung còn ngắn, hiểu biết rất ít với cung vụ, e rằng sẽ phụ lời nhờ vả của thái hậu nương nương và hoàng thượng.”

Vệ hiền phi lắc lắc đầu, buồn cười nói: “Cũng chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà thôi, muội muội là hạng người gì chứ, chỉ sợ là nhắm hai mắt cũng có thể xử lý ổn thỏa, cần gì phải buồn lo vô cớ?”

Trang Minh Tâm được khen nên có chút ngượng ngùng, vùng vẫy nói: “Dù sao thì có Ninh phi tỷ ở đó, thần thiếp sẽ đi theo bên cạnh tỷ tỷ để học hỏi một phen.”

Vệ hiền phi nhếch mép lên một cái, học hỏi Ninh phi là chuyện không thể nào, chẳng bao lâu nữa thì Ninh phi sẽ bị hàng phân vị và cấm túc thôi, cung vụ này đã định trước là của nàng rồi.

Trang Minh Tâm bị vẻ mặt cười trên sự đau khổ của người khác của Vệ hiền phi làm mù mờ chẳng hiểu mô tê gì, chẳng lẽ câu nói khách sáo vừa nãy của nàng có cái gì không đúng sao?

Nàng nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào, nhưng hiển nhiên là có thể thấy được nàng và Ninh phi cùng nhau xử lý mấy chuyện cung vụ lặt vặt sẽ không được quá dễ dàng.

Một người giữ lại không nói, một người cũng giữ lại không hỏi ra, chủ đề này cứ như vậy mà bế tắc.

Đúng lúc này Lý Liên Ưng mang bột củ sen tới.

Trang Minh Tâm kêu Quỳnh Phương tiếp, rồi lại nhận lấy từ tay quý phi, để trên bàn nhỏ trước mặt Vệ hiền phi, cười nói: “Đây là bột củ sen thần thiếp tự mình làm được, có công dụng dưỡng máu, bổ huyết, kiện tỳ ích khí và giúp cải thiện giấc ngủ, nếu như nương nương cảm thấy hợp khẩu vị, mỗi sáng sớm có thể cho người pha một bát uống, rất có ích lợi với sức khỏe.”

Nói xong, lại cười với cung nữ chưởng sự Túc An của Vệ hiền phi: “Lát nữa sẽ kêu Quỳnh Phương nói cho cô cô cách pha bột củ sen.”

Túc An vội vàng tiến lên kéo tay Quỳnh Phương, cười hì hì nói: “Vậy làm phiền Quỳnh Phương muội muội rồi.”

Quỳnh Phương cười nói: “Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, cô cô không cần phải khách sáo như vậy.”

Hai người tay nắm tay đi đến minh gian, rất nhanh đã có tiếng trò chuyện nho nhỏ vang lên.

“Củ sen mà lại có thể làm thành bột sao?” Vệ hiền phi kinh ngạc, đưa tay lên sờ sờ vào cái hộp gỗ đựng bột củ sen, tán dương: “Đúng là muội muội, nếu đổi lại là người ngoài, thí dụ như ta, cũng thường hay ăn củ sen, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới nó có thể làm thành bột, chứ đừng nhắc tới việc có thể biết được công dụng sau khi nó được làm thành bột.”

Trang Minh Tâm ngượng ngùng nói: “Thần thiếp cũng chỉ là nghịch ngợm lúc nhỏ, đánh bậy đánh bạ là ra được, không xứng với lời khen như vậy của nương nương.”

Vệ hiền phi lại vẫn không chịu dừng lại, ngược lại còn tiếp tục khen nàng càng quá hơn: “Chuyện tiêm chủng trâu đậu cũng là do muội muội khi còn nhỏ nghịch ngợm làm ra, bột củ sen cũng là muội muội khi còn nhỏ nghịch ngợm mày mò được, muội muội quả nhiên là không giống với người khác, nghịch ngợm mà cũng có thể làm cho người ngoài không theo kịp.”

Dừng một chút, lại ôm bụng, mặt đầy từ ái mặc sức tưởng tượng nói: “Nếu hài nhi trong bụng ta mà có được một nửa nghịch ngợm như của muội muội, là ta đã liền a di đà phật rồi.”

Trang Minh Tâm: “…”

Người khác làm mẹ đều trông mong con của mình nghe lời hiểu chuyện, nhưng Vệ hiền phi lại trái ngược lại, còn mong đợi con nhà mình nghịch ngợm, đúng là làm cho người ta phải kinh ngạc.

Hơn nữa, nghe ngữ khí của nàng ta, chẳng lẽ cái thai trong bụng nàng ta chính là con gái?

Nếu như là con trai mà đem so sánh với nàng thì cũng không được.

Chuyện này cũng có thể giải thích tại sao Vệ hiền phi lại nhiều lần lấy lòng nàng như vậy, dưới gối chỉ có công chúa chẳng có hoàng tử, không có cơ hội xuất cung, tương lai còn phải phụ thuộc nào nàng để sống, chẳng phải là đang xây dựng quan hệ trước sao?

Đạo lý thì là như vậy, nhưng quả thật là không có cách nào tiếp lời những lời này của Vệ hiền phi, chẳng thể làm gì khác hơn là cười ngây ngô “ha ha” hai tiếng.

Sau đó đứng dậy, vén áo thi lễ: “Không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi nữa, thần thiếp cáo lui.”

Vệ hiền phi biết nàng bận rộn chuyện làm xà phòng thơm, cũng không giữ lại, nắm lấy tay Trang Minh Tâm nói không ngừng: “Muội muội rảnh rỗi thì lại tới nói chuyện với ta.”

Trang Minh Tâm dứt khoát đồng ý.



Khi trở về Chung Túy cung, Lý Trúc Tử đã dẫn theo mấy thái giám khác thu hoạch xong cải trắng, xếp ngăn nắp ở hành lang thiền điện để phơi nắng.

Trang Minh Tâm hài lòng gật đầu, cười khen: “Vất vả cho các ngươi rồi.”

Sau đó kêu Quỳnh Phương thưởng cho mỗi người một nén bạc.

Sau khi dùng bữa trưa xong, nàng triệu tập tất cả cung nhân ở chính điện lại, bắt đầu bắt tay vào làm xà phòng thơm.

Bởi vì đã từng làm xà phòng thơm, nên mọi người đã có đầy đủ kinh nghiệm, Trang Minh Tâm chỉ cần dạy bọn họ sử dụng nồi chưng cất để chưng cất thuần lộ (là hydrolate – một sản phẩm phụ của tinh dầu để làm xà phòng) và tinh dầu là được.

Lý Liên Ưng chọn mua được không ít hoa hồng và hoa quế tươi từ một vườn hoa ở ngoại ô kinh thành, sáng sớm hôm nay mới vận chuyển vào cung, đúng lúc dùng để chưng cất thuần lộ hoa hồng, tinh dầu hoa hồng và thuần lộ hoa quế, tinh dầu hoa quế.

Sự thật đã chứng minh, nàng đã thiết kế một nồi chưng cất theo mô hình của một chiếc máy chưng cất thuần lộ được mua trên trang Mobao, chế tạo rất thuận lợi, một lần là có thể thành công.

Sau đó nàng liền có chút hối hận, nếu như làm được nồi chưng cất này sớm một chút, vậy thì có thể dùng để chưng cất những thứ vỏ nho được lọc ra lúc trước để thành rượu Brandi.

Chỉ trách nàng lúc ấy không nghĩ ra thôi.

Nhưng nghĩ lại một chút, thì cũng chẳng quá mức ghê gớm, dù sao nàng cũng không thích uống rượu trắng.

Tinh dầu trôi lơ lửng ở bên trên thuần lộ, nàng cho người cẩn thận dẫn ra, để riêng vào trong một bình sứ nhỏ.

Số lượng thuần lộ nhiều, dùng không cần tiếc, tinh dầu thì cần dùng tiết kiệm hơn.

Nàng tạm thời không động đến hoa quế khô, vì thứ nhất là hoa quế khô rất khó chưng cất ra tinh dầu, thứ hai là bột củ sen còn phải dựa vào hoa quế để nâng mùi vị lên.

Lo sợ rằng xà phòng tinh dầu không đủ để giao hàng, nàng đã cho người nấu một nồi lớn nước tử thảo, dùng nước tử thảo thay thay thế nước tinh khiết để làm xà phòng tử thảo.

Lăn lộn suốt một buổi chiều, hậu điện điện Đông Phối và hai nhĩ phòng ở chính điện đều được bày đầy khuôn đúc để đựng xà phòng lỏng.

Chờ sau mười hai giờ là có thể tiến hành gỡ khuôn.

Dù Trang Minh Tâm không trực tiếp động tay vào, nhưng lại đi vòng quanh đốc thúc những thái giám làm việc, cũng vô cùng mệt mỏi, chỗ này vừa hoàn thành nàng lại chạy liên tục không ngừng nghỉ về chính điện.

Vừa mới ngồi xuống giường la hán ở đông thứ gian, liền nghe thấy Cao Xảo kêu lên ở bên ngoài: “Thánh chỉ đến!”

Trang Minh Tâm vội vàng nghênh đón đến minh gian, quỳ xuống.

Cao Xảo cao giọng nói: “Truyền khẩu dụ của hoàng thượng, lệnh Uyển phi và Ninh phi cùng nhau xử lý cung vụ, ngày mai bắt đầu đến điện Xuân Hi tọa ba lý sự.”

Trang Minh Tâm: “…”

Trò gì đây?

Vì sao phải chạy đến điện Xuân Hi tọa ban chứ?

Bên cạnh Tây Lục cung là Vũ Hoa các, phía tây Vũ Hoa các là điện Xuân Hi, phía tây điện Xuân Hi lại chính là tường cung rồi.

Tương đương với việc nói với nàng từ nay về sau mỗi ngày đều phải chạy ngàn dặm xa xôi từ Chung Túy cung ở cung Đông Lục đến điện Xuân Hi ở tận cùng phía tây để làm việc? Lại còn đang là mùa đông?

Tên khốn kiếp nào nghĩ ra chủ ý này thế?

Chẳng lẽ là tên khốn kiếp cẩu hoàng đế muốn dùng biện pháp này để khuyên nàng từ bỏ suy nghĩ muốn làm quý phi hay sao?

Dẫu sao thì bây giờ còn có Ninh phi cùng nàng phải đi làm nô lệ, về sau khi nàng lại được tấn thăng làm quý phi, người vất vả cũng chỉ còn mình nàng!

Trang Minh Tâm nộ khí công tâm, nhưng ngoài miệng vẫn tỉnh bơ, đầu tiên là bảo quý phi khen thưởng cho Cao Xảo, lại cười hì hì nói: “Bổn cung còn chưa từng đi đến điện Xuân Hi, là ai nghĩ ra ý kiến hay là để cho bổn cung và Ninh phi cùng đi đến điện Xuân Hi tọa ban lý sự thế? Bổn cung còn phải cảm ơn người đó nữa! Chẳng lẽ là Cao công công?”

Cao Xảo là một người lõi đời, sao lại có thể không nghe ra ý ngầm trong câu nói của Uyển phi nương nương chứ, vội vàng khoát tay nói: “Nô tài đâu thể nghĩ ra được “ý kiến hay” như vậy chứ, đây là ý của Ninh phi nương nương, nói là gần đây cơ thể tam hoàng tử không được khỏe lắm, nếu như xử lý cung vụ ở Dực Khôn cung sẽ quấy rầy tam hoàng tử nghỉ ngơi, cho nên đặc biệt thỉnh cầu hoàng thượng chuyển đến điện Xuân Hi.”

Hóa ra là nàng ta!

Trang Minh Tâm nhếch mép một cái, cười nói: “Đa tạ Cao công công đã nói cho biết, sau này khi bổn cung nhìn thấy Ninh phi tỷ, cần phải đặc biệt “cảm ơn” nàng ta mới được.”

Dực Khôn cung nằm ngay cả Tây Lục cung, Ninh phi đi qua điện Xuân Hòa chỉ mất thời gian một khắc, nàng ta ngược lại rất dễ dàng, nhưng lại đào hố cho nàng.

Là nàng ta lo lắng nếu xử lý cung vụ ở Dực Khôn cung thì nhiều người phức tạp, sẽ có người nhân cơ hội gây bất lợi cho tam hoàng tử, chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng dù có thể nào thì cũng không nên đào hố nàng chứ.

Dù nàng ta có nói là ở Dưỡng Tính trai sát bên Trữ Tú cung, phía tây Ngự Hoa viên thì Trang Minh Tâm cũng sẽ không tức giận như vậy.

Hơn nữa Dưỡng Tính trai còn cách Dực Khôn cung gần hơn cả điện Xuân Hòa.

Đúng là tốn công vô ích mà.

Nói cho dùng, là hoàn toàn không để một sủng phi là nàng ở trong mắt.

Cũng may là những ngày như thế cũng không dài lắm, chờ khi nàng lên làm quý phi, muốn làm việc ở đâu còn không phải là do nàng định đoạt sao?

Xem ra lại phải thúc giục cẩu hoàng đế rồi, phải giục hắn để cho hắn kêu Tượng Tác Giám bắt đầu chế tạo xi măng.

Nhưng trát lên tường cung là không thể nào rồi, mới vừa rồi trên đường nàng về cung Trường Xuân đã nghĩ tới.

Dưới năm độ là không thể trát xi măng được, nếu không thì hàm lượng nước bên trong sẽ bị đông lại, xi măng bị đông lại không tốt, sẽ xảy ra hiện tượng rỗng, hiệu quả rất kém.

Đây cũng là một nguyên nhân mà ở công trường hiện đại cứ đến mùa đông là lại đình công.

Nhưng có thể trát lên bề mặt Dưỡng Tâm điện và mặt đất một phen, dù sao bên trong có noãn kháng, tường ấm, và địa long đốt một ngày mười hai canh giờ, không cần lo bị cứng lại.

Mỗi ngày các trọng thần cũng phải đến Dưỡng Tâm điện để nghị sự, các đại thần cũng sẽ thỉnh thoảng bị truyền gặp, bọn họ nhìn thấy xi măng, rồi lấy bọn họ làm chứng là có thể có được một tác phẩm lớn rồi.