Ngộ Phật

Chương 156: 156: Chuyện Dưới Trần





TỚI ĐÂY CHO COI BỬU BỐI NÈ.
Với bậc phụ huynh như Thanh Đăng thì Chước Chước là một cô bé lương thiện, nào hay thói đời hiểm ác, dễ bị bắt nạt.

Song xuống trần tích cóp nước thanh tẩy rồi thì Thanh Đăng mới dần dà ngộ ra rằng khi không có mình ở bên, Chước Chước đã học hỏi được khá nhiều điều từ những người khác.
Hôm ấy cả hai đến một toà thành nhỏ hoá duyên, góp nhặt thiện ý.

Có điều lần này họ không may cho lắm, bởi đã đụng độ cậu cả Kim – công tử nhà địa chủ, sừng sỏ của vùng.

Cậu cả Kim cứ dăm ba hôm lại đi bắt nạt dân chúng, còn đâu thì ngồi ngoài cổng chòng ghẹo các cô gái qua đường.
Hôm nay cậu Kim đang chán, khéo thay gặp Thanh Đăng và Chước Chước đi ngang.
“Hoà thượng kia, ê, mi đó, sang đây sang đây.

Mi hoá duyên chứ gì, nhà cậu Kim nhiều vàng lắm, hay cậu cho mi trăm lượng, mi bán con bé sau lưng cho cậu làm tớ đi.” Cậu cả Kim rung đùi, phe phẩy cây quạt nạm vàng óng ánh, láu liên săm soi Chước Chước, mồm thì huýt sáo, “Chặc, ngon nghẻ thế kia mặc đồ sư sãi làm gì, về đây làm thiếp cho cậu nào.”
Chước Chước vốn đang tươi cười trò chuyện với Thanh Đăng, bỗng bị cái tên họ Kim này cản lối, lại còn vào tai một tràng như vậy, cô bé trề môi ngay.

Đây không phải lần đầu tiên họ gặp hạng người này dưới trần, Chước Chước không định đôi co, chỉ vờ không nghe thấy, kéo tay áo Thanh Đăng dợm bước đi.
Nhưng cậu cả Kim đâu chịu thôi, gã phất tay, lệnh mười mấy tên hầu ngăn Thanh Đăng và Chước Chước lại.

Gã đứng dậy, tiện tay vớ đĩa bánh trên bàn nhỏ, bước tới trước mặt cả hai, miệng cười nhưng dạ thì không, “Đến đây hoá duyên mà nhỉ, cậu đây chưa nói xong bọn mi đã bỏ đi rồi, như vậy không có tốt, hay cứ ăn chút gì trước hẵng?”
Dứt lời đổ hết bánh trên đĩa xuống đất, đưa chân giẫm, “Cậu đây đang chán, cơ mà hôm nay tâm trạng tốt, không làm khó bọn mi, mi, nuốt sạch chỗ bánh dưới đất, cậu sẽ để bọn mi đi.”
Gã chõ Thanh Đăng.

Song Thanh Đăng vẫn mãi nhàn nhạt mỉm cười, sừng sững đứng im, mắt không thèm nhìn, tai chả buồn nghe.
Thanh Đăng điềm nhiên nhưng Chước Chước thì chẳng tốt lành gì, cô bé đâu có để Thanh Đăng nhà mình bị người ta ăn hiếp được! Thế là cô bé lén bấm quyết, choàng lên gã họ Kim ngang tàng kia.
Đám hầu trân mắt mà nhìn cậu cả đang ngon trớn bắt nạt người ta thình lình quỳ mọp xuống đất liếm trọn mớ bánh nát dưới chân mình như bị điên, miệng mồm lấm bùn.

Lâu la hộc tốc khênh cậu cả chừng đã trúng tà về nhà họ Kim, không hơi sức đâu mà để ý cặp hoà thượng một lớn một bé mới bị hiếp đáp kia lẩn mất lúc nào.
Chước Chước mau giận chóng nguôi, đi chừng mười mấy mét, cô bé đã lại tươi cười.
Thanh Đăng liếc thoáng, không đả động gì tới chiêu trò vừa rồi của cô bé.


Thuật pháp ban nãy của Chước Chước không chỉ khiến họ Kim nếm mỗi bánh gã ném xuống đất mà mạnh hơn thế nhiều, độ chừng mười năm, gã ta chỉ có thể ăn được thức ăn rơi vãi dưới đất thôi.
Chước Chước học đâu ra thuật pháp răn dạy người ta thế này? Thanh Đăng bấm tay nhẩm tính mới rõ, là đám con ông cháu cha trên núi Tử Vi dạy cô bé đây mà.
Tuy thuật pháp này dùng để đe nẹt người khác nhưng Chước Chước sẽ không sử dụng bừa, cho nên có học cũng chẳng sao.

Song Thanh Đăng lại lặng lẽ nhớ tên mấy đứa đã dạy cô bé chiêu này.
“Chước Chước thấy gã đàn ông kia thế nào?”Thanh Đăng hỏi Chước Chước.
Chước Chước đáp luôn: “Là kẻ xấu, phải trừng trị.”
Thanh Đăng đáp “Ừm”, đoạn bảo: “Bởi những việc làm kiếp này mà kiếp sau y sẽ phải vào đạo súc sinh, đầu thai làm chó, chỉ ăn đồ thừa của người khác.”
Thanh Đăng: “Tiền căn hậu quả, cái ăn cái uống, đều do trời định.”
Thanh Đăng đã thành Phật lâu rồi, nhập thế dạo quanh thì như quan khách đứng ngoài, nhiều khi gặp chuyện bất bình cũng sẽ chẳng nhúng tay.

Do chàng có đôi mắt thấu suốt tất thảy, quán triệt kiếp trước đời này, không tự tiện động chạm mệnh ai, thay đổi điều sắp đến.

Nhưng Chước Chước thì khác, cô bé không phải là Thanh Đăng Chân Phật, cô bé không thể quan sát mọi sự bằng góc nhìn của chàng, thành ra mỗi khi gặp chuyện sẽ lại can thiệp vào.
Thanh Đăng không cản, cứ để cô bé làm điều mình muốn rồi giảng nguyên do nhân quả sau.
Cả hai băng qua một phố chợ ồn ã, bắt gặp một gã đàn ông gầy đét mày gian mắt chuột bọng mắt trễ đang lôi một cô gái khóc lóc thảm thương đi bán vào làng chơi, dân chúng xung quanh xì xầm kháo nhau, rằng gã này đánh bạc nợ nần chỉ còn nước bán vợ trả tiền, nghe sống động làm sao.
Chước Chước kéo Thanh Đăng sang hóng một hồi, lén bấm quyết khiến gã đàn ông đâm sầm vào xe bò dựng bên đường, ngất đi.

Cô gái sắp bị gã đem bán ngơ ngác ngồi cạnh, tạm thoát khỏi cái số bị buôn cho người.
Chước Chước đinh ninh mình vừa làm được một việc tốt, cong môi cười thật ngọt, lắc tay Thanh Đăng.

Chờ xong xuôi đâu đấy, Thanh Đăng vẫn luôn lặng thinh áp tay lên má, thổi nhẹ vào mắt Chước Chước rồi xoay đầu cô bé lại, bảo nhìn thử xem.
Lần này, trước mắt Chước Chước, cô gái đáng thương liễu yếu đào tơ kia đã hoá thành một con chồn mõm đầy răng nhọn, quanh thân lởn vởn khí đen.
Thanh Đăng từ tốn giảng giải: “Đó là một con chồn tinh, cơ thể toát khí đen nghĩa là ả đã hại chết kha khá người rồi.

Ả hoá mình thành một cô gái yếu đuối, liên tục đổi thân phận để hại đàn ông.”
Thanh Đăng lại chõ gã đàn ông kia, “Người này từng có ba cô vợ, họ đều mất mạng dưới đòn roi của gã, gã hại chết cả cha mẹ mình để chiếm đoạt tài sản, ác khí quanh thân cũng chẳng kém cạnh.

Gã dan díu với chồn tinh đã lâu, ba tháng sau tận số, xuống địa ngục chịu phạt trăm năm.


Còn con chồn tinh làm biết bao việc ác kia năm sau sẽ chết bởi lôi kiếp.”
Chước Chước lắng nghe, lặng thinh hồi lâu mới ngước lên, ngờ ngợ nhìn Thanh Đăng, “Kết cục của chúng đã được định sẵn, Chước Chước không nên can dự vào ạ? Chước Chước chưa rõ tình hình mà đã ra tay, ý Thanh Đăng là Chước Chước làm sai rồi ư?”
Thanh Đăng: “Không, ý ta là thuật pháp tính tiền căn hậu quả có thể giúp Chước Chước thoát khỏi bến mê, Chước Chước có muốn học không?”
Chước Chước: “Có ạ!
Chước Chước: “… Nhưng bây giờ Chước Chước chưa biết thuật pháp này, trước khi rành rẽ Chước Chước có nên giúp đỡ những người yếu thế không? Nhỡ giúp nhầm kẻ xấu thì sao?”
Thanh Đăng lắc đầu: “Không sao, Chước Chước cứ làm những gì mình muốn.

Có ta ở đây, Chước Chước sẽ không sai lầm chi cả.”
Chước Chước bấy mới yên tâm, vui vẻ ôm cổ Thanh Đăng, thơm má chàng một cái.

Thanh Đăng đặt Chước Chước lên vai, áng chừng dáng vóc, hình như cô bé lại cao thêm một lóng tay rồi.
Sau đó cả hai cùng đi tích góp nước thanh tẩy, Chước Chước học được rất nhiều điều từ Thanh Đăng, cũng gặp gỡ vô số sự kiện và mảnh đời mà mình chưa từng được gặp.

Kinh qua lắm mối, Chước Chước nhanh chóng trưởng thành, song mới chỉ cao ngang eo Thanh Đăng, vẫn mang hình hài trẻ nít.
Chu du phàm trần được ba năm, Thanh Đăng có việc phải về núi Đại Linh một chuyến, Chước Chước tạm ở lại dưới này một mình.

Lần đầu tiên tách khỏi Thanh Đăng kể từ sau khi xuống trần, Chước Chước hớn hở lắm.

Cô bé còn nhỏ, thường ngày vờ đĩnh đạc thế đấy, rời khỏi sự giám sát của phụ huynh rồi thì láu táu, muốn làm thử những chuyện mà trước kia bỏ qua vì đủ thứ lý do ngay.

Thế là Chước Chước chuẩn bị lẩn đi nghịch ngợm.
Điều khiến Chước Chước tò mò nhất trong ba năm nán lại trần gian là gì, đích thị là khu làng chơi có đầy các cô gái nghiêng nghiêng ngồi tựa trên lầu, đêm đêm đèn đuốc rình rang, dập dìu chân bước rồi.

Cũng như mấy đứa trẻ choai choai khác, Chước Chước khá tò mò về những chốn mang hơi hướm kỳ dị này, song cô bé không dám kéo Thanh Đăng vào.
Giờ thì tuyệt, Thanh Đăng chưa về ngay đâu, cô bé có thể thừa dịp lẻn đi xem thử.
Để thực hiện phi vụ này, Chước Chước đã đi nghe ngóng đủ cả, biết rằng vào đó phải tiêu pha rất nhiều.


Chước Chước không có tiền, nhưng cô bé có thể kiếm người để đổi.

Trong toà thành này có Vương viên ngoại – một con chuột tinh không xấu xa lắm, chỉ hơi tham lam, hơn cả là ông này lắm tiền, Chước Chước bèn sang thăm hỏi.
Chước Chước tìm đến nhà Vương viên ngoại ngay giữa đêm, cô bé đứng cạnh giường, dằng dặc gọi vài tiếng, Vương viên ngoại mơ màng thức giấc, hoảng hồn bật thét ngay khi thấy Chước Chước.
“Quỷ á á á!!!”
Chước Chước không hiểu tại sao một con chuột tinh như ông ta lại sợ quỷ, còn biến về nguyên hình nữa chứ.
“Tôi không phải quỷ.” Chước Chước nói.
Con chuột to tướng rúc mình cuối giường run bắn cả râu, bê bụng phệ táng đởm liếc cô bé, hồi lâu mới chắp tay khom lưng chào, thấp thỏm cất tiếng: “Tiên… Tiên nhân, ngài đến đây có, có chi không ạ? Tiểu, tiểu yêu chưa từng làm việc gì xấu, xin tiên nhân xét cho!”
Chước Chước xua tay, cười bảo: “Không phải thế, tôi cần chút vàng, quanh đây mỗi ông là giàu nhất thôi, thành thử mới tới tìm.

Tôi có thể đổi vàng với ông không?”
Chuột tinh đớ ra trước cô bé nửa đêm tới đổi vàng này, cả đời ông đâu đã bao giờ diện kiến tiên nhân nào lạ lùng vậy đâu.

Vương viên ngoại bình tĩnh lại, hắng giọng xoa vuốt ra chiều vồn vã: “Tiên nhân muốn vàng thì tiểu yêu ắt sẽ dâng ngay hai tay, không cần đổi trả gì hết, hì hì hì.”
Chước Chước rất có nguyên tắc, “Không được, tôi không lấy đồ của ông được, ừm, ông đợi chút.” Cô bé bày hết “tài sản” của mình ra, rộng lượng hỏi chuột tinh, “Ông xem xem muốn đổi cái gì?”
Chuột tinh ngó đống đồ trải đầy kia lại ngẩn ngơ lần nữa, bất giác trốn lùi ra sau.

Tuy lão không biết tên của mấy món này, song quẩn quanh chúng toàn là hơi thở Thần Phật hoặc dòng máu oai phong các loại, vừa nhìn đã biết là đồ cõi Trời, quý báu thế này, lão làm sao dám cầm.

Mới cả chút ít tu vi của lão đây thì đừng bảo dùng chúng, đến chạm vào thôi đã chịu không nổi rồi.
Chước Chước hãy còn nhiệt tình chào hàng bửu bối của mình, “Đây là hạt hạch đào mà cụ ông râu trắng đổi cho tôi, ngon lắm ấy, ông cầm không?”
Chuột tinh lắc đầu nguầy nguậy, ăn uống cái gì, lão thấy mình chỉ cần ngửi phải mùi thôi đã váng vất rồi, lão chịu không nổi, không nổi đâu!
Chước Chước lại lôi một chiếc vòng tay khắc hình chim dữ ra, “Đây là quà sư phụ Tử Vi tặng tôi, có thể gọi con đại bàng to bên trong ra làm toạ kỵ đó, tôi có những vài cái đây, ông cầm không?”
Chuột tinh lắc tới mức đầu gần rớt ra luôn, mắt còn đượm vẻ kinh hoàng.

Tu vi con đại bàng bị nhốt trong vòng kia cao hơn lão chẳng biết bao nhiêu lần, gọi ra nó xơi gọn lão ngay luôn ấy chứ cưỡi đáp cái gì, lão chỉ muốn sống đời bình yên thôi.
Chước Chước lại lấy hai viên ngọc to cỡ nắm tay ra, “Đây là quà Long Thú tặng tôi, không làm được gì hết á, chỉ chiếu chiếu lấp lánh đẹp đẹp vậy thôi, ông cầm không?”
Chuột tinh rơm rớm sắp khóc, đây là Bích Hải Thần Châu đó, báu vật biết bao đại yêu quái tranh đoạt, lão mà cầm thì chưa tới mai đã bị bọn nó nuốt sống mất rồi.
Chước Chước buồn lắm, chuột tinh khó ghê, mấy món này chưa đủ trình lọt vào mắt ông ta.

“Hầy, thế tôi bày hết ra rồi ông tự xem thử.”
Cuối cùng chuột tinh xin nhận một chiếc lá bồ đề.

Đây là chiếc lá Chước Chước vặt từ trên bổn thể của Thanh Đăng, cô bé ngắt trụi nửa cây, lá nhiều tới mức đếm không hết, bởi chúng nhuốm mùi Thanh Đăng nên cô bé vẫn luôn giữ kỹ.


Chuột tinh cầm mỗi chiếc lá mà đổi hẳn một rương lớn đầy vàng cho cô bé, Chước Chước cảm thấy ông ta đúng là một con yêu quái tốt.
Chuột tinh cũng rất cảm động, đây là lá của cây thần mà tất cả mọi yêu quái đều ước mong được sở hữu đấy, chỉ một chiếc thôi đã đủ bảo vệ lão khỏi thiên kiếp sắp tới rồi!
Song phương đều rất hài lòng, Chước Chước giải quyết xong vấn đề “chi tiêu”, tiếp tục ngâm cứu vấn đề tiếp theo.
Cô bé biết trẻ con không vào làng chơi được, thế là bèn đứng bên đường chọn ra vài người, tổng hợp dung mạo dáng vóc họ rồi hoá thành một người trưởng thành lạ mặt.
Mọi sự đã xong chỉ thiếu gió đông, Chước Chước cầm tiền, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào toà gác đỏ ồn ã nhất trong cả khu làng chơi, các cô gái trên lầu ăn vận lộng lẫy, xinh đẹp vô ngần, Chước Chước chưa mặc bộ đồ nào đẹp như thế bao giờ, cô bé quyết định lát nữa lên trên rồi bảo họ bày xiêm áo ra cho mình coi thử.
Song vừa tới cửa, Chước Chước đã bị cản lại.
“Ối trời phu nhơn ơi, bọn thiếp chỉ hầu các ông thôi ạ, người không nên tới đây đâu.” Tú bà đứng ngoài cửa cười đon đả.
Chước Chước nghiêm mặt, “Tôi vào đốt tiền.”
Tú bà đảo mắt, tự cho là mình đã hiểu, bèn chõ ra xa, cười bảo: “Thế phu nhơn đi nhầm rồi, kia kìa, chỗ người muốn tới bên kia, đó đó.”
Chước Chước cứ thế được dắt tới một toà gác… buôn sắc đàn ông.
Chước Chước được người ta đưa vào rồi mới biết trong này không có các chị mà toàn là các anh các cậu mặt hoa da phấn, đứng đầu là một con hồ yêu.

Chước Chước chăm chăm nhìn chiếc đuôi mà người thường không thấy nổi, sầm mặt đặt một thỏi vàng lên bàn, “Gọi hai cô gái đến đây cho tôi.”
“Phụt ~” Hồ yêu quyến rũ cười phì, “Vị… tiểu tiên nhân này, ở đây không có mấy chị đâu, hay để ta hầu người nhé.”
Hồ yêu nhìn ra người trước mặt đây đến từ cõi Trời bởi luồng tiên khí sực nức quanh thân, gã mà song tu được với người này thì lợi đủ đường.
Hồ yêu nghĩ đoạn bèn triển mị thuật, bước tới dằn vai Chước Chước lại, cúi xuống dán vào tai cô bé, buông lời: “Chi bằng người hoá về diện mạo thật, chơi thế mới vui ~”
Rồi hồ yêu đăm đăm nhìn bé gái chỉ cao đến eo mình, lặng thinh thật lâu.

Gã đâu ngờ vị khách này lại còn nhỏ như thế, mới nhiêu đây sao mà hành sự!
“Khụ, tôi có thứ thuốc uống vào rồi sẽ tạm thời lớn lên, rồi thì đôi ta có thể làm những chuyện khiến đời vui vẻ rồi ~” Hồ yêu ngồi xổm trước mặt Chước Chước, đưa cho cô bé một viên kẹo, cất giọng dụ trẻ con, “Nào, há miệng ra, a ~ Không đắng đâu, ngọt lắm bé à ~”
Chước Chước cười rồi véo tai đánh gã về nguyên hình, treo lên cành cây ngoài cửa.

Hình hài trẻ nít thế thôi chứ cô bé không phải mấy đứa nhóc ngây thơ chả biết gì đâu.

Chước Chước tặc lưỡi, nghênh ngang bước ra khỏi toà gác này, chỉ thấy lần đầu hành sự hơi xúi quẩy thôi.
Cơ mà viên kẹo này là sao ấy nhỉ? Nghe mùi hơi lạ, nuốt rồi sẽ lớn lên thật ư? Chước Chước tò mò.

Thế là cô bé nuốt kẹo, nghĩ rằng “dù sao cũng chả hại gì mình, thôi thì cứ thử”.
***
Thế là khi quay về từ núi Đại Linh, Thanh Đăng được một thiếu nữ có gương mặt rất quen nhăn nhó chạy sang lao thẳng vào lòng, ôm riết lấy eo mình.
“Thanh Đăng! Không biến trở về được, làm sao bây giờ!”
Thanh Đăng: “…?”