Ngõ Ô Y

Chương 9: Kẻ Này Đi, Người Khác Đến




Nơi ở của Tiểu Thất hồi mới đến Lý trạch gọi là Trúc Khê các, nằm khá gần nơi ở của Ngô Thành Quân – Cúc Hương xá ngày trước. Vào ở không bao lâu nàng đã tự giác đi tìm Vương ma ma, muốn đổi sang một viện nhỏ hơn, nói gì thì cũng không phải phòng chính, ở nơi lớn như vậy, sợ chủ mẫu sau này có ý kiến. Sau khi được Vương ma ma đồng ý thì lập tức dọn đến Lan Thảo đường nhỏ hơn, cách nhà chính khá xa, lúc ấy đâu biết hắn vốn dĩ không ở nhà chính, mà ở ngay Mai viện trên đường đi qua Lan Thảo đường!

Sau khi từ điền trang về, có hai hôm liền không thấy bóng dáng hắn đâu, nghe nói nội phủ có kiểm tra gì đó nên phải ở bên kia, dưới sự căn dặn lặp đi lặp lại của Vương ma ma, nàng sai người đưa chăn đệm và quần áo sạch tới. Đến ngày thứ ba nghe nói hắn về, nhưng lại bị Cao thái úy gọi đi xem bản đồ bố trí canh phòng Bắc phạt gì đấy, cơm tối cũng không ăn, thế là dặn Mai Hương chuẩn bị nước nóng với trà, đợi hắn về phục vụ sau, thu xếp xong nàng lại quay về Lan Thảo đường, không hề muốn tiếp xúc trực diện với hắn.

Thế mà nửa đêm khi còn đang mơ màng, hắn lại đến Lan Thảo đường, đúng lúc Thanh Liên đang trực đêm, nha đầu này cũng thành thật quá, không báo cáo tiếng nào đã để hắn vào trong phòng…

Ngủ li bì tới nỗi không biết rõ hướng nào là hướng nào thì sao còn nhớ nổi để cảnh cáo trước, còn chưa kịp phản kháng đã bị chế ngự. Hết cách rồi, nàng chỉ có thể khóc, nghĩ bụng làm phiền hắn chết luôn, nhưng khóc một hồi lại cảm thấy không đúng, càng khóc thì có vẻ hắn càng hứng thú, cộng thêm nàng cũng bị dày vò quá, thế là bắt đầu năn nỉ hắn mau kết thúc, cũng sắp giờ Tý đến nơi, sáng sớm mai còn phải đến nội phủ điểm danh mà, rồi lại đau khổ phát hiện hắn càng thêm hưng phấn, dày vò nàng tới nỗi không nói nổi nên lời, sức lực cạn kiệt, lẽ ra còn có thể đẩy hắn mấy lần hay cào hắn hai cái, nhưng với cái sức ấy thì chẳng khác gì vuốt ve, thanh âm cũng chỉ còn lại tiếng rên rỉ, mãi mới cầm cự đến lúc kết thúc, thật muốn đạp một phát đá hắn xuống giường, nhưng vừa lật người đã lăn ra ngủ – cơ thể này quá kém, thể lực cũng quá yếu!

Ngày hôm sau, hắn chẳng thèm hỏi nàng có muốn không mà đã bảo Mai Hương và Mai Linh dọn đồ đến Lan Thảo đường, mà khiến người ta ngạc nhiên hơn là phản ứng của Vương ma ma cực kỳ bình thường, ngay khi nàng giận dỗi muốn tìm hắn hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì thì hắn biến mất mấy ngày liền.

Buồn cười là nha đầu Mai Linh đem đồ tới còn tiện thể bóng gió, nghe có vẻ rất oan ức, nàng bực tức bảo Hồng Phất nói xéo lại mấy câu.

“Có vài kẻ trời sinh đã khác bọn ta, bọn ta phục vụ trong phòng nương tử, nửa đêm cũng không dám tùy tiện vào nhà, mà có vài người ấy hả, có thân có phận gì đâu mà cứ thích rúc vào phòng đàn ông.” Từ khi Thành Quân không còn ở đây, Hồng Phất bị bọn Mai Linh đè đầu không ít lần, nên lúc này cũng không hề nể nang bỏ qua cho nàng ta.

Mai Linh biết lời này là ám chỉ nàng ta, xấu hổ cực kỳ song lại không thể phát cáu.

“Đồ là do tướng quân sai dọn đến, nếu ai cảm thấy không ổn thì cứ đi tìm tướng quân mà nói, ở đây nói năng bừa bãi mỉa mai làm gì, bọn ta có hiền tới mấy cũng không cho phép kẻ như thế ức hiếp, dù thế nào đi nữa thì nương tử nhà bọn ta cũng chính thức đi vào từ cửa trong, văn thư ở quan phủ cũng được ghi rất rõ ràng.” Hồng Phất nói to.

Mai Linh há miệng muốn phân bua đôi câu, nhưng vừa ngoái đầu thì trông thấy Lý Sở cau mày đứng trong sân, nàng vừa sợ vừa xấu hổ, nghiêng đầu khóc lóc chạy đi.

Hồng Phất cũng giật mình không dám ngẩng đầu, cả phủ đều biết hắn ghét nhất là người dưới làm ồn, lần trước một bà tử ở Trúc Khê các gây gổ với bà tử ở cửa trong, trùng hợp để tướng quân bắt gặp, thế là bị lôi đi ngay tại chỗ, ngày hôm sau bị bán đi ngay.

Tiểu Thất thấy hắn đến thì cũng kinh hãi, bản thân xả giận là chuyện nhỏ, an nguy của Hồng Phất mới là vấn đề lớn, tuy nàng ấy từ Ngô gia đến, cùng lắm cũng bị đuổi về Ngô Châu, nhưng dạng tiểu tỳ bị gia chủ đuổi đi thì có khả năng Ngô gia cũng không nhận nàng ấy nữa, ngộ nhỡ bất hạnh rơi vào tay người anh bất lương kia, khéo có khi sẽ bị bán đi, thế là vội lên tiếng giải vây, “Hôm nay ngài về sớm thế.” Nàng đi tới, đưa tay tháo dây nón rộng vành cho hắn.

Hắn nhìn nàng một lúc, đoạn buông tay để nàng chạm vào mình.

“Vẫn chưa ăn cơm phải không?” Dù trong lòng rất bực nhưng khí thế không quan trọng bằng sinh tồn, quy tắc ở xã hội này là vậy đấy, không thể sống sung sướng như kiếp trước được, “Hồng Phất, mau vào bếp chuẩn bị đi.” Nàng mau chóng sai Hồng Phất rời đi.

Hồng Phất cũng không ngốc, biết Tiểu Thất đang giúp nàng gỡ tội, thế là vội vã cắm cúi chạy ra ngoài.

Thấy nàng nhiệt tình giúp mình thay trang phục, Lý Sở dán mắt nhìn nàng chằm chằm, khóe môi nhoẻn cong, xem ra là sợ nha đầu của mình chịu liên lụy nên cố nén giận hầu hạ, cũng biết nhẫn đấy.

Thật ra việc hắn muốn đến đây ở chỉ là ý nghĩ bất chợt, có lẽ do dạo này rảnh quá, cảm thấy nàng nổi cáu cũng thú vị, cộng thêm nếm được vị ngon đâm ra nghiện, lại còn là quyền lợi của hắn, thế là cũng mặc kệ.

Suy cho cùng hắn cũng là một người đàn ông, điều mà đàn ông khắp thiên hạ muốn thì hắn cũng muốn.

***

Hễ cứ rảnh là lại vô tình nghĩ đến hắn, Tiểu Thất bực bội, rõ ràng trông là người nghiêm túc đứng đắn, vậy mà lại làm ra chuyện xấu xa đến thế! Hơn nữa còn làm ra vẻ là chuyện đương nhiên mới tức! Hành sự xong đi ra ngoài lại ra vẻ oai phong hiên ngang, nếu không phải nàng tận mắt chứng kiến thì khéo đến nàng cũng tưởng mình đang mưu hại hắn!

Từ khi hắn chuyển vào Lan Thảo đường, không có ngày nào Tiểu Thất dậy sớm nổi, hễ hắn ở nhà thì những chuyện đó là chuyện bắt buộc. Lúc nàng phản đối, giống như đã nói trước đó, đúng là hắn sẽ không làm khó nàng, nhưng hắn sẽ nhân lúc nàng ngủ mà làm, thế thì phản đối có ích gì! Dường như hắn rất thích nàng lúc mơ màng ngủ, vì nàng của lúc ấy rất chân thật, thỉnh thoảng bị dày vò lâu lại phát ra ít âm thanh kỳ quái, xem ra hắn có vẻ mê mẩn với điều đó.

Dù sao mấy ngày nữa hắn cũng phải về Dương Thành rồi. Tiểu Thất đếm từng ngày từng ngày một, thật không chịu nổi nếu phải gặp hắn thêm một ngày nào nữa.

Hai mươi tám hằng tháng là ngày Lý trạch phát tiền tháng, từ đầu năm Vương ma ma đã giao chuyện này cho nàng, sau Tết cũng không nói sẽ thu hồi, nên vào sáng sớm ngày hai mươi tám, nàng tỉnh dậy với hai mắt thâm sì.

Dựa theo trình tự bình thường, để Hồng Phất Thanh Liên chuẩn bị tiền cho các viện, đặt theo thứ tự cấp bậc, lại gọi từng người một đến nhận tiền, nếu có ai bị phạt hay xin nghỉ thì trừ ngay tại chỗ, điểm danh rất rõ ràng.

Đến tận khi mặt trời lên cao quá ngọn cây mới phát tiền xong, Tiểu Thất lén đấm lưng, đứng dậy, định bụng về sớm ngủ bù một giấc.

“Nương tử xin dừng bước.” Một bà tử nom lạ mặt đi vào.

“Bà là?” Chỉ thấy quen quen, nhưng không nhớ nổi là ai.

“Nương tử, đây là Tạ quản gia ở tiền viện.” Hồng Phất đến sớm nên cũng nhận biết kha khá người trong phủ.

“Ta đến đây trễ nên vẫn chưa quen mọi người, mong ma ma không thấy lạ.” Tạ quản gia quản lý công việc ở tiền viện, rất được hắn và Vương ma ma tín nhiệm, nên nàng cũng kính trọng mấy phần.

“Nương tử khách khí quá, thời gian trước mẹ già trong nhà mới qua đời, phải chịu tang, sợ đụng gia chủ nên không thường lui tới trong viện, nương tử không nhớ âu là chuyện bình thường.” Vừa nói bà vừa nhìn bọn tiểu nha đầu.

Tiểu Thất biết bà có chuyện muốn tránh mặt người ngoài, thế là nháy mắt với Hồng Phất, Hồng Phất gật đầu, lấy cớ sai mọi người trong phòng lui ra, chỉ còn lại bà Tạ và Tiểu Thất.

Thấy trong phòng không còn ai, bà Tạ tháo một túi vải đen ở bên hông ra, dâng lên nói, “Đây là thứ lão nhà tôi nhờ tôi giao cho nương tử.” Thấy Tiểu Thất hồ nghi, bà vội giải thích, “Đây vốn là đồ riêng của tướng quân, mỗi tháng mười lượng, tướng quân có quân hàm trong quân đội Bắc phạt, lại thêm mười lượng, tổng cộng mỗi tháng là hai mươi lượng, bình thường lão nhà tôi nhận hộ rồi sung vào công, nhưng nay – tướng quân nói ăn mặc bình thường đều ở Lan Thảo đường, tiền tháng của nương tử lại ít, sợ không đủ tiêu, nên bảo lão nhà tôi chia một ít sang, bổng lộc hằng tháng của tướng quân vẫn là sung của công, nhưng tiền này thì giao cho nương tử.”

“…” Nàng không rõ tâm trạng bây giờ ra sao, có cảm giác số tiền này là do hằng đêm “bán thân” đổi lấy, nhìn thế nào cũng khó chịu, nhưng nếu bảo nàng từ chối thì nàng lại cảm thấy mình chịu lỗ. Còn chưa kịp tỏ thái độ thì Hồng Phất đã vui vẻ đi tới nhận thay.

“Còn nữa, nghe nói nương tử thích đồ thêu, ở Đông thành có một gian Tụ Tú trai, các tiểu thư phu nhân ở các phủ trong kinh rất thích cửa tiệm đó, nếu có món gì nương tử thích thì cứ sai người đi, hoặc bảo bọn họ đưa đến cũng được.” Lúc bà nghe chồng mình nói thế, cũng chỉ tưởng nương tử muốn mua đồ.

Tiểu Thất hiểu ra, trước đó hắn không cho nàng đem đồ đến Nguyệt Tú các bán nữa, chê ở đó không đủ đẳng cấp, cắt đứt nguồn tài nguyên của nàng, giờ lại muốn đền bù cho nàng? Nghĩ đến đây, nàng bỗng thấy hành động này của hắn vừa vụng về lại đáng yêu, thế là đáp một tiếng, cũng cám ơn bà Tạ đã giúp đỡ, còn bảo Hồng Phất đi lấy hai chiếc vòng tay tặng cho đôi trai gái nhà họ Tạ – là món đồ lần trước nhận được ở Cao phủ.

Tối hôm đó hắn về rất trễ, đầu giờ Hợi* mới đến Lan Thảo đường, nói là đã ăn tối ở ngoài, chỉ bảo Thanh Liên đi chuẩn bị nước nóng để hắn rửa mặt chải đầu.

(*Giờ Hợi: Từ 9 đến 11 giờ đêm.)

“Sáng ngày mốt, ta sẽ cùng đội ngũ của Thuận Thân vương phủ quay về Dương Thành.” Hắn vừa mặc áo ngủ vừa nói với nàng.

“Mấy giờ xuất phát?” Cuối cùng cuộc sống khổ sở cũng đã chấm dứt rồi.

“E phải dậy đầu canh năm.” Vừa nói hắn vừa tháo chuỗi vòng ngọc bích tỷ trên cổ tay ra, quăng vào góc bàn.

Tiểu Thất nhìn chuỗi vòng kia, nói, “Đâu ra vậy? Sao vứt lung tung thế.” Hắn không thích đeo đồ trang sức, chỉ lâu lâu mới đeo nhẫn ngọc, khéo thứ này là do người khác tặng.

“Thuận lão vương gia tìm được quặng mỏ ở phía Nam, chế tác được kha khá thứ này, gặp ai cũng tặng, không trả được.” Người hành quân đánh giặc đâu ai đeo thứ đồ chơi ấy, hơn nữa nếu thích thì hắn cũng có thể tìm được thứ tốt hơn, chẳng qua nể mặt nên không tiện từ chối.

“Sau này nếu không thích thứ gì thì giao cho Chu Thành đi, để y đưa cho ma ma nhập kho. Nhà đông người, khó bảo đảm không có kẻ thấy tiền sáng mắt, nếu lén lấy cắp, dù ngài không nói, chúng ta không biết, nhưng lỡ như người tặng thấy được thì tưởng ngài chê đồ của người ta, đem đi ban thưởng cho người dưới.” Hồi trước cũng từng xảy ra chuyện tương tự ở Ngô phủ, lão thái thái đem đồ từ Mạc gia về, chia đều cho hai phủ, kết quả có lần bắt gặp thấy đồ trên người một bà tử ở Tây phủ, lão thái thái nổi trận lôi đình, gần nửa năm không gặp Nhị thái thái.

“…” Nghe nàng dịu dàng nhắc nhở, lại nhìn thân hình thướt tha của nàng, bỗng cơn khát khô len lỏi lồng ngực, kể ra cũng lạ, từ sau khi ngủ với nhau, cơ thể hắn rất nhạy cảm với nàng.

Tiểu Thất vừa tìm được một chiếc hộp nhỏ, đang định cất vòng ngọc bích tỷ thì nhác thấy hắn đứng sau lưng, tim giật thót, đừng bảo là lại nữa nhé? Tối nay nàng mặc nhiều áo dày lắm rồi, như vậy mà vẫn muốn á? “Để tôi… cất đồ trước đã.” Chưa nói dứt câu, cả cơ thể đã bổng lên.

Ôi chao…

Ánh nến bập bùng, trong rèm lụa có người ngủ say, cũng có người trằn trọc. Tiểu Thất ngồi thẳng dậy, đấm mấy cái vào sau eo, khép lại vạt áo xộc xệch, búi tóc ra sau gáy, đưa mắt nhìn người ngủ say bên cạnh, bực mình mà không biết trút vào đâu. Hôm nay hắn sai người đưa bạc đến cho nàng còn khiến nàng hơi cảm động, nếu tối nay mà về trễ rồi nói vài câu quan tâm này nọ, không chừng nàng sẽ nảy sinh hảo cảm với hắn thật, đáng tiếc gã này vẫn cứ ta thích ta làm như trước, chỉ biết mỗi mình sung sướng.

Tựa vào gối, nhìn ngọn đèn soi sáng khắp phòng, bỗng nàng cảm thấy cô đơn, đã rất lâu rồi chưa có cảm giác này.

Nhìn người bên cạnh, tương lai nàng thật sự phải sống dựa vào người đàn ông này ư? Không đúng, còn phải cộng thêm chính thất phu nhân tương lai của hắn nữa, đó mới là điều khó nhất.

“Sau này nếu có cản đường người khác, chỉ mong ngài có thể cho tôi một con đường sống, không uổng công tôi phục vụ ngài.” Vừa hy vọng hắn không nghe thấy lại vừa mong hắn nghe được, thở dài một hơi, nàng đỡ eo từ từ nằm xuống, chẳng bao lâu sau, hơi thở đã đều đặn. Vì ngủ sâu nên không nhận thấy người bên cạnh trở mình, cũng không thấy được hắn đang nhìn nàng.

Cuối canh hai, ánh nến trong Đông phòng tại Lan Thảo đường đã tắt, từ mảnh sân này, chú sơn ca đầu cành chậm rãi mở mắt, một cơn gió thoảng qua, sơn ca đập cánh bay vào bầu trời đêm phía Tây Nam, ở nơi đó có vì sao nhỏ sáng lấp lánh.

Dưới những vì sao, một con rồng lửa uốn mình đi trên đường chính…

Người ở nhà chính Tần Xuyên đã tới.