Ngõ Ô Y

Chương 7: Anh Em Gặp Nhau




Năm Nguyên Nhâm rời nhà, Tiểu Thất vẫn còn hầu hạ Ngô Thiểu Quân, vì phải theo nàng ấy đến nhà tổ nên hai anh em không có thời gian từ biệt, chỉ để Thanh Liên đem theo ít quần áo vớ giày sang. Nhoáng cái ba năm đã trôi qua, ngoài thư từ qua lại, hai người chưa gặp lại nhau lần nào.

Nay gặp nhau, vừa xa lạ lại cảm thấy thân thiết.

“Ca ca cao lên nhiều rồi.” Tiểu Thất giơ tay khua khoắng, nhớ lại hồi ở Du Châu, y và nàng cao gần bằng nhau, nhưng hôm nay đã hơn nàng nửa cái đầu, hơn nữa càng ngày càng điển trai, y mới vào chẳng bao lâu mà các nha đầu tìm lý do loanh quanh ở ngoài cửa.

“Muội cũng cao lên rồi, càng ngày càng đẹp.” Nguyên Nhâm mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại vô cùng khó coi. Y cố gắng gần mười năm, cứ tưởng hai anh em không cần sống dựa vào kẻ khác nữa, nào ngờ lại thất bại ngay trong gang tấc. Em gái xinh xắn lại ngoan hiền mà phải đi làm tiểu thiếp cho người ta, lại còn là gia đình thế này, y dẫu có muốn cũng không giúp được, vận mệnh tương lai ra sao còn chưa biết, làm sao có thể không buồn?!

“Đừng đứng đó nữa, mau lại đây nếm thử điểm tâm đi. Muội dậy sớm làm đó, là bánh mật ba khía rắc mè* huynh thích nhất, còn nóng lắm.” Kéo y đến trước bàn, nàng không muốn nhìn y tự hành mình như thế. Người này vốn nặng tâm sự, có thể vì mất song thân từ nhỏ nên tâm tư nhạy cảm, việc gì cũng thích ôm cả vào người, so ra thì Tiểu Thất kiên cường hơn nhiều, suy cho cùng nàng cũng không trải qua tuổi thơ ở thế giới này, không có nhiều gánh nặng như y, cho nên cũng dễ vui vẻ hơn.

“Huynh đừng lo nữa, ăn một miếng thử đi, xem tay nghề của muội có tiến bộ hơn không.” Nói đoạn, nàng đẩy từng đĩa điểm tâm đến bên tay y.

Nguyên Nhâm nhìn chằm chằm em gái một lúc, thấy nàng búi tóc Vân kế kiểu trong kinh thành, cài trâm ngọc, vẽ giữa trán hình cánh mai nho nhỏ, hai mắt sáng ngời, nước da trắng ngần làm nổi bật áo khoác màu hồng phấn, lại thêm muôn phần quyến rũ. Người đẹp như vậy, nếu để nàng phải sống trong gia đình thôn quê thì người làm anh là y cũng thấy xấu hổ, chỉ là… Hầy, “Nghe nói trưởng bối ở Lý phủ đều đang ở nhà cũ tại Tần Xuyên, tất cuộc sống hiện tại của muội muội không có gì đáng lo, chỉ là chớ buông thả quá, sau này nếu về Tần Xuyên thì nhớ cẩn thận hầu hạ cha mẹ chồng.”

“Ca ca yên tâm, muội cũng không phải là người không có mắt, ở Ngô phủ nhiều năm như vậy mà có gây ra đại họa nào đâu?” Nàng rót cốc trà đưa tới trước mặt y, “Hiện giờ muội cũng coi như tạm thời yên ổn ở Lý gia. Còn ca ca ấy, cũng nên cân nhắc chuyện thành gia lập nghiệp thôi.” Người nơi này thường cưới sớm, con gái mười lăm mười sáu tuổi xuất giá là chuyện bình thường. Tuy con trai có thể cưới vợ trễ, nhưng người bình thường hầu như đều đã có tính toán từ sớm, năm nay Nguyên Nhâm cũng đã sắp hai mươi, không có cha mẹ lo liệu nên đến giờ cũng chưa có ý định. Nàng là người thân duy nhất của y, bình thường y hay thương nàng nên nàng cũng để tâm, hôm nay gặp mặt y cốt là bàn chuyện làm sao để giúp y cưới được hiền thê.

Dù làm anh nhưng nói gì thì vẫn còn trẻ, nghe em gái nhắc đến hôn sự, trên mặt lướt qua vẻ ngại ngùng.

“Muội có tính toán sơ sơ rồi, mấy năm qua hai anh em ta cũng tiết kiệm được ít bạc, dù không mua nổi đại trạch nhưng vẫn đủ mua nhà nhỏ. Hồi ở Du Châu muội có nhờ người nghe ngóng, đầu năm nay ở bên kia gửi thư đến, nói có vài chỗ khá thích hợp, không phải ca ca vận chuyển lương thảo xong là được nghỉ à? Đợi xong việc, hai ta mua mấy mẫu đất ở huyện Thanh Sơn trước, chắc cũng có thể tìm được mối hôn môn đăng hộ đối.” Tối qua nàng thức tới nửa đêm, nghĩ mãi về những chuyện này, “Ca ca có người trong lòng chưa?”

Nguyên Nhâm xấu hổ vô cùng, cảm thấy bàn chuyện này với muội muội thật kỳ quặc.

“Ca à, chúng ta đang nói chính sự đấy.” Cái ông anh này, lúc này rồi mà còn kiểu cách với nàng!

“Không có.” Mấy năm qua y chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền, đưa em gái ra khỏi nhà họ Ngô, đâu có thì giờ nghĩ tới những việc ấy!

“Thế ở trong phủ, huynh có vừa ý ai không?” Thực ra trong lòng nàng đã có một người khá hợp ý – Thanh Vi. Tuy là nha đầu nhưng cha anh không phải nô tịch, sau này chỉ cần chuộc ra là sẽ thành con gái nhà bình thường, quan trọng nhất đó là một người có thể lập gia, đầu óc tỉnh táo. Ban đầu lão thái thái còn muốn đưa nàng cho Gia Lộc ở Đông phủ, chủ yếu là do cảm thấy tiểu tử kia quá nhát, cần một người sáng suốt ở bên chỉ điểm. Kết quả không lâu sau khi Thanh Vi phát hiện ra, ở Đông phủ lại đồn tin Gia Lộc có quan hệ với một nha đầu tên Thủy Tâm ở trong phủ, nói rất khó nghe, lão thái thái lập tức ban Thủy Tâm cho Gia Lộc, lúc ấy Thanh Vi mới thoát được “nạn”. Sau sự kiện đó, Tiểu Thất luôn để ý đến Thanh Vi kiệm lời, cảm thấy nàng ấy là người thông minh.

“Huynh theo anh họ Gia Ấn suốt, bình thường toàn ra vào ngoại viện, nào quen ai ở trong.” Y cũng không phải là kiểu trong mắt toàn thấy đào như Gia Lộc, hễ thấy nha hoàn là tránh còn không kịp, làm gì có chuyện nhìn trúng ai?

“Thế… Tóm lại huynh thích người như thế nào? Cứ giao cả cho người khác làm mai, ngộ nhỡ cưới về một người vừa lười vừa xấu thì sao?” Nếu được chọn thì đương nhiên phải chọn thật tốt.

“Chuyện hôn nhân vốn nghe lời cha mẹ bà mai lo liệu mà.” Có gì không đúng à?

“…” Bàn bạc với người này đúng uổng công, “Nếu ca ca tin tưởng bà mai thế thì để muội đưa sính lễ cho bọn họ luôn.”

Giờ đến tai cũng đỏ lên rồi, xem ra cũng ngầm chấp nhận.

“À đúng rồi, ca ca có về Du Châu thì đem ít đồ về giúp muội.” Nàng phải nghĩ cách để Thanh Vi và y gặp nhau một lần, chuyện cưới hỏi đâu thể qua loa vậy được, mình đã không có quyền tự chủ cho hôn nhân của mình thì cũng không thể để nó xảy đến với Nguyên Nhâm.

Ngoại trừ chuyện không tuân theo lễ giáo xã hội, gần như Nguyên Nhâm đều mặc kệ em gái, cũng bởi vì em gái y rất biết suy nghĩ.

Hai anh em say sưa trò chuyện đến tận trưa, cũng ở lại viện ăn trưa, ăn cơm xong, Tiểu Thất lại nói chuyện sổ sách với Nguyên Nhâm. Tuy tài sản của hai người không nhiều, nhưng chỗ này một ít bên kia một ít, vô cùng phức tạp, cộng thêm mấy năm qua Nguyên Nhâm không ở nhà, rất nhiều người đã được thay đổi, thế là dặn dò y phải tiếp xúc với người ta thế nào ra sao, nói rõ từng chuyện một, mãi đến lúc mặt trời sắp lặn thì mới nói hết.

Chu Thành đã chờ sẵn ở tiền viện, nói là đã đến thời gian vận chuyển chuyến lương thảo cuối cùng, nếu không đi nữa thì sẽ không kịp.

Lúc này hai anh em mới vội vã từ biệt.

Tiểu Thất lại đứng trước cửa thùy hoa ở hậu viện, nhìn huynh trưởng đi một bước ngoái nhìn ba lần mà ánh mắt cay cay. Chàng trai tâm tính đơn giản này đã từng cõng em gái bệnh nặng trên thân thể gầy gò đi suốt đêm trong ngày tuyết lớn, quỳ xuống trước cửa Ngô trạch cầu xin người bên trong cứu mạng nàng, có rất nhiều lần nàng cực kỳ ghét cuộc sống ở thế giới này, những khi nghĩ không thông, hễ nhớ tới cái tên này là nàng lại cảm thấy cuộc sống không còn khó khăn nữa, phải nhìn về phía trước.

***

“Sao lại ngồi ở đây.” Lý Sở đưa mắt nhìn người đang sững sờ ở trên bậc thềm.

“…” Ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng bỗng nhoẻn miệng, “Đứng lâu quá nên mỏi.” Đoạn đứng dậy, phủi bụi trên vạt áo.

Hắn không vạch trần lời nói dối của nàng, nhấc chân bước vào.

Tiểu Thất nhìn con ngõ sáng đèn ngoài kia một lần cuối, đoạn xoay người đuổi theo bước chân hắn.

“Sau này giờ Thìn một khắc sẽ mở cổng Đông thành, cô đi với ta đến điền trang đón ma ma về phủ.” Hắn nói.

“Tôi cũng đi nữa hả?” Lại còn đi cùng hắn.

Hắn không muốn trả lời lần thứ hai một chuyện rõ ràng như vậy.

Tiểu Thất cười gật đầu, “Sáng mai tôi sẽ chuẩn bị.”

Hai người một trước một sau quay về Mai viện, rửa mặt, ăn cơm, uống trà, sau đó trải chăn gối.

Tiểu Thất vừa lấy áo ngủ cho hắn ở trong ngăn kéo ra thì nghe thấy bên ngoài có người bẩm báo, nói phó Đô hộ Tây Hoài Lữ Lương đại nhân mời tướng quân dẫn theo gia quyến đến phủ một chuyến.

Tiểu Thất chưa gặp vị Lữ Lương này bao giờ, nhưng lại quá quen với phu nhân Phạm thị của y, Phạm thị là người Tần Xuyên, thường hay tới tìm Vương ma ma trò chuyện, cũng thường gọi nàng đến.

Lý Sở hỏi có chuyện gì, đã hơn nửa đêm rồi sao không để mai nói, lại còn phải dẫn theo gia quyến.

Người đến ấp úng không đáp nổi, chỉ nói Lữ đại nhân khăng khăng mời tướng quân phải đến.

Lữ Lương và Lý Sở là đồng bào cũ, quan hệ khá thân, hồi Lý Sở thành thân, Lữ Lương còn đặc biệt xin nghỉ đến giúp hắn, nên dù có chê phiền thì Lý Sở vẫn cho người chuẩn bị xe, dẫn Tiểu Thất đến Lữ phủ.

Lữ gia cách Lý trạch không xa, đều ở mé Tây sông Vị Hà, nơi này tập trung khá nhiều trạch viện của quan quân nội phủ. Để đi qua sông Vị Hà phải băng qua một con ngõ nhỏ – ngõ Ô Y, nên bách tính kinh thành thường dùng “người trong ngõ Ô Y” để chỉ võ tướng.

Chỉ mất thời gian hai chung trà, Lý Sở và Tiểu Thất đã đến Lữ trạch.

Lữ Lương đảm nhiệm chức vụ phó Đô hộ ở phủ Đô hộ Tây Hoài, theo lý thì lúc này y không nên có mặt ở kinh thành, nhưng tất cả cũng nhờ vị Vĩnh Định vương kia hết, không muốn cuộc sống giàu sang mà lại tìm đường chết bức cung, mà Tây Hoài nằm gần ngoại ô kinh thành, ắt phải hồi kinh cần vương. Lữ Lương sống ở phía Tây rất ổn, trong nhà yên ổn, hắn cũng vui vẻ, nhưng vừa về kinh thì không chịu nổi, thê thiếp bất hòa, gia trạch không yên, giờ suýt nữa lại xảy ra án mạng.

Chuyện là thế này:

Lữ Lương có một tiểu thiếp vốn là thanh mai trúc mã, tình cảm rất đậm sâu, nhưng đến tuổi, Lữ lão gia cảm thấy nhà mình suy tàn, nếu con trai muốn trèo cao thì phải tìm một thái sơn vững chãi, thế là nhờ người đem sính lễ đến cầu cưới con gái nhà họ Phạm ở Tần Xuyên, kết quả Phạm thị ấy lại là người khá kiêu ngạo, luôn ra vẻ khi ở cạnh chồng. Về dài, Lữ Lương cũng chẳng còn tâm trạng lấy lòng, dứt khoát xin được điều đến doanh trại phía Tây, rời xa phạm vi thế lực của Phạm gia, mà y cũng gặp may, đến doanh trại chưa tới hai năm, ở Tây Lư có loạn, y bình loạn gặt hái được chiến công, tước vị thăng cao, cuối cùng còn làm phó Đô hộ, lúc này Phạm thị mà còn ra vẻ vênh váo với y là y càng không nhường nhịn, dứt khoát dẫn tiểu thiếp theo quân đến Tây Hoài, cứ như thế, quan hệ vợ chồng thê thiếp ngày một tệ đi.

Lữ Lương hồi kinh lại đúng lúc cha y không khỏe, ông cụ muốn nhìn cháu, Lữ Lương bèn để thiếp thị dẫn ba cô con gái về kinh cho ông xem, thế mà thê thiếp vừa gặp nhau đã ẩu đả, tiểu thiếp thắt cổ không thành, thấy Lữ Lương đau lòng, Phạm thị bèn rút kiếm nói sẽ đền mạng cho nàng ta, con gái quỳ xuống khuyên nhủ cũng không nghe.

Sợ xảy ra chuyện lớn, Lữ Lương vội vã mời Lý Sở đến, Lý Sở là người nhà họ Lý ở Tần Xuyên, có hắn ở đây, ngộ nhỡ bị thương thật thì cũng có người ở giữa hòa hoãn, chí ít là có thể làm chứng, sau này Phạm gia có hỏi cũng trả lời được.

“Nương tử có quen biết với phu nhân nhà ta, nể tình đứa con còn nhỏ, xin nương tử vào khuyên nhủ đôi câu.” Lữ Lương nói với Tiểu Thất như vậy.

“…” Tiểu Thất khó xử nhìn Lý Sở, tuy nàng và Phạm thị có quen biết nhưng không thân tới mức đó, hơn nữa bản thân nàng cũng là thiếp, lấy gì mà đi khuyên Phạm thị đây? Làm không khéo có khi còn bị đối phương đuổi ra ngoài!

“Càn quấy.” Lý Sở sầm mặt, hối hận vì đã nhận lời đến đây, cứ tưởng Lữ lão tướng quân có chuyện gì nên đêm hôm khuya khoắt mới chạy đến, không ngờ lại là chuyện xấu này!

Lữ Lương cũng biết mình làm liều, nhưng y thực sự hết nước rồi, “Không phải huynh không biết tính tình người nhà họ Phạm thế nào, tình hình hiện tại ra vậy, nếu bọn họ thực sự làm lớn lên, khéo cả hai nhà đều không ổn.”

“Nếu đã biết thế thì ban đầu đừng làm!” Nói lời này không phải ai khác, chính là Cao lão tướng quân đang được đỡ đi vào.

Thấy người đến, Lý Sở vội chắp tay bái kiến, Tiểu Thất cũng cúi người làm lễ.

Lữ Lương nổi nóng quát tôi tớ, “Là kẻ không có mắt nào đi truyền lời hả!”

“Là con, là con đi xin tổ phụ!” Một cô bé bảy tám tuổi đứng cạnh Lữ Lương, trông gương mặt giống Phạm thị đến năm sáu phần, “Phụ thân không thể xử lý công bằng, con gái chỉ còn nước đi xin tổ phụ làm chủ, mẫu thân chăm nom việc nhà, trên hiếu thuận trưởng bối, dưới thương yêu con cái, nay lại bị một thiếp thị lấn lướt tới mức ấy, công bằng ở đâu?” Trợn mắt với người chị gái cùng cha khác mẹ ở đối diện, “Lữ gia ta từ khi khai phủ đến nay, gia quy nghiêm ngặt, hậu viện cần kiệm có trật tự, có mấy ai dám ngang ngược như di nương, dám tranh giành với chủ mẫu!”

Giết người không cần dao, Tiểu Thất nhủ bụng, chắc chắn về sau nha đầu này ghê gớm lắm xem!

“Lữ Tam, đi chuẩn bị xe, tối nay lập tức đưa người ở Tây phòng đến điền trang ngoại ô kinh thành, không có ta cho phép thì không được về.” Cao phụ lên tiếng, trực tiếp lệnh quản gia đưa tiểu di nương đi!

Mí mắt Tiểu Thất giật nảy theo.

Thân là thị thiếp, tất cũng được sủng, song không thể được sủng quá nhiều, càng không thể ỷ sủng sinh kiêu, nghề nghiệp nguy hiểm quá.

***

Sau một hồi ồn ào, Tiểu Thất nhìn mà lòng chập chừng.

Vị trí quyết định suy nghĩ, thân là thị thiếp, dĩ nhiên Tiểu Thất cũng sẽ lo lắng nhiều từ góc độ của mình, vị tiểu thiếp đáng thương ở Lữ gia không đáng để đồng cảm, muốn ỷ sủng sinh kiêu thì tất phải có chỗ dựa vững chắc, mà chỗ dựa chưa chắc đã chỉ gia thế và tiền tài, chủ yếu phải là người có khả năng sinh tồn độc lập và có nhân cách, không bao giờ được gửi gắm hy vọng vào người khác, dù đối phương là người gần gũi mình nhất thì cũng chỉ có thể cậy vào bản thân, điều này rất quan trọng, vô cùng quan trọng.

Còn về quan hệ với hắn, xem ra vẫn nên duy trì ở giai đoạn chủ tớ sẽ an toàn hơn.

“Sợ à?” Thấy nàng cầm áo ngủ ngẩn ngơ, cuối cùng hắn cũng mở miệng – trên đường từ Lữ phủ về, nàng cứ trong trạng thái mất hồn như vậy.

“Không có.” Nàng vội vã lắc đầu.

“Chuyện của người ta, không cần suy nghĩ nhiều.” Hắn nhận lấy áo ngủ trong tay nàng, mặc vào.

“Ừm.” Nhưng có thể không nghĩ nhiều được ư? Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ đó.

“Chu Thành nói, anh trai cô định xin về châu phủ?” Vừa nãy trên đường về đúng lúc gặp Chu Thành, hai người cùng cưỡi ngựa trò chuyện vài câu.

“Huynh ấy nói bản lĩnh của mình có hạn, ở trong quân đội Bắc phạt cũng chỉ có được chút thành tựu như bây giờ, chi bằng xin về châu phủ cũng yên ổn hơn, với cả tuổi tác đã không còn nhỏ, cũng sớm nên thành gia lập nghiệp.” Soạn quần áo hắn sẽ mặc ngày mai, phân loại rồi gấp lại.

“Bắc Tề chưa vong, muốn lập chiến công có khó gì.” Đợi thêm mấy năm nữa, khi có chiến công rồi trở về thì có thể chức vị sẽ tốt hơn bây giờ.

“Huynh ấy cũng đâu phải người tập võ, chẳng qua học được chút ít từ anh họ Gia Ấn, trong quân đội Bắc phạt có nhiều hiền tài, nào đến lượt huynh ấy.” Chọn ra một chiếc khóa thắt lưng bằng ngọc, so trên y phục một hồi, cảm thấy màu sắc không ổn nên lại đặt xuống.

Lý Sở mặc áo ngủ, xõa tóc, ngồi trên giường nhỏ, mắt dán chặt vào cô gái đang bận bịu trước tủ đồ, một lúc sau mới nói, “Đón ma ma về, ta cũng trở lại Dương Thành luôn.”

“…” Nàng xoay lại nhìn hắn, có hơi giật mình, trong ấn tượng hắn không phải là dạng người sẽ báo cáo lịch trình với nàng.

Mặt đối mặt một lúc, Tiểu Thất thua, dời bước sang chỗ khác, “Đến lúc đó tôi sẽ giúp ma ma chuẩn bị hành lý.”

“Ta sẽ nói với ma ma, ở Tần Xuyên mà có gửi thư giục thì bảo bà ấy đưa cô đến Dương Thành.” Hắn nói.

“…” Nói thật nàng thà đi Tần Xuyên còn hơn, dù gì ở đó cũng không có hắn, nàng cảm thấy quan hệ giữa bọn họ bây giờ khá lạ lùng, có vẻ hắn không còn phòng bị nàng như hồi trước nữa, lỡ ngày nào đó hắn đột nhiên đưa ra yêu cầu động phòng này nọ thì nàng cũng không thể từ chối được, hầy, đúng là phiền toái quá.

“Ở Tần Xuyên rất phức tạp, ta không muốn dây dưa.” Hắn đã bồi cả hôn nhân đại sự của mình rồi, nên trước khi có thể tự quyết trong quyền phát biểu, cách xa được bao nhiêu thì xa, “Nếu cô đi, ta cũng không xử được.”

“Biết rồi.” Hắn là lớn nhất, hắn nói sao thì thế.

Đã chuẩn bị xong quần áo sẽ mặc ngày mai, nàng cũng nên về phòng thôi.

“Trước khi đi rót trà đã.” Ông lớn nhà hắn bỗng mở miệng đòi uống trà.

“Trà an thần được không?” Đêm đã khuya, chỉ có thể uống trà này.

“Môn Đông.” Hắn nói.

Pha Môn Đông rất mất thời gian, phải dùng ấm nhỏ đun sôi từ từ, “Uống Môn Đông trước khi ngủ sẽ mất ngủ lắm.” Hơn nữa nàng cũng muốn ngủ sớm.

Hắn không nói gì, chỉ giơ tay cầm sách tựa vào mép giường, ý rất rõ ràng: Không có thương lượng gì sất.

“…” Cả Vương ma ma cộng Ngô lão thái thái cũng không khó hầu hạ bằng hắn!

Tiểu Thất cầm ấm nhỏ vào phòng bên lề mề nửa buổi mới pha trà xong, bưng vào trong phòng.

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế đọc sách ban nãy.

Lại ra ngoài phòng lấy muỗng và cốc trà vào, từ tốn múc trà trong ấm ra.

“Lần sau đừng để cái người mặc đồ đỏ ở bên ngoài vào viện này nữa.” Hắn vừa giở sách vừa nói.

Người mặc đồ đỏ? “Ngài nói Mai Linh hả?”

“Hình như thế.” Trong viện hắn có cả tá người tên Mai này Mai nọ, hắn cũng không nhớ rõ ai là ai, nha đầu kia cứ đến đêm lại vào viện, người học võ kỵ nhất có người đột nhiên đến gần, mấy lần hắn đã suýt động thủ, hắn ra tay lại nặng, nếu động thật thì không gãy chân cũng gãy tay.

“Cô ấy là người ma ma chọn, tôi không tiện xử lý.” Nha đầu ấy có diện mạo khá xuất chúng, nghe Mai Hương bảo, trước khi nàng đến, ma ma vốn để nha đầu ấy phục vụ trong phòng, nhưng sau đó nàng tới nên không nhắc lại nữa. Chắc là nha đầu kia cũng có ý gì đó, thấy nàng tới nửa năm mà không được sủng ái, chắc lại tâm tư nhanh nhẹn, muốn biểu hiện trước mặt hắn, chứ chưa chắc đã có ý quyến rũ, có lẽ cũng không có cái gan đó, chẳng qua là muốn thể hiện thôi, “Hay ngài nói với ma ma xem?”

Ngẩng đầu lên nhìn nàng, hắn mà đã nói thì chắc chắn là chuyện lớn, mà ma ma trị kẻ dưới rất nghiêm, nếu để bà ấy biết người mình chọn gây ra rắc rối ấy thì kiểu gì sẽ phạt gấp đôi, còn hắn chỉ là không quen với hành vi của nha đầu kia chứ không hề muốn hại nàng ta, “Chuyện như thế còn cần ta phải đi nói?”

“Tôi nói cũng không hợp, lỡ ma ma suy nghĩ nhiều.” Cho rằng nàng muốn tranh sủng nên hại người ta thì sao? Tình cảnh của nàng bây giờ cũng không tốt hơn Mai Linh bao nhiêu.

“Thôi bỏ đi.” Hắn không vui, lại đọc sách tiếp, cũng chẳng thèm nhận trà nàng đã pha.

“Tôi sẽ nghĩ cách điều nàng ấy đi một thời gian, như vậy được không? Dù sao hai hôm nữa ngài cũng đi rồi.” Nếu đúng dịp ma ma trở về thì lấy cớ bảo nàng ấy đi dọn dẹp phòng ốc cho ma ma.

Hắn nhận cốc trà, Tiểu Thất thầm thở phào.