Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 57: Món rút kiếm






Đêm mười lăm, mặt trăng tròn vành vạnh.



Ngân hà thật dài chảy khắp vòm trời, ánh sáng rực rỡ trước mắt, sao sáng lấp lánh.



“Đại thúc, người nói con có thể rút kiếm ra hay không?”



Thanh Kiều ngồi bên cạnh cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ánh trăng.



“Sao, không tin tưởng bản thân sao?”



Nguyễn Tự Khung đang sắp xếp bọc đồ thiết yếu để mai lên núi, cũng không quay đầu lại.



“……Không phải, dựa theo định luật quán tính, chín mươi chín phần trăm ta là chủ nhân của cái bảo kiếm bỏ đi kia, nhưng….”



Cô thở dài, tựa đầu lên đầu gối: “Đại thúc, người cảm thấy ta thật sự có thể về nhà sao?”



“Sao lại hỏi ta?” Nguyễn Tự Khung cẩn thận buộc chắc bọc đồ, nâng mắt cười, “Ta chỉ đáp ứng giúp ngươi tìm kiếm, chuyện khác quản không nổi.”



“Tứ linh quả thật có ma lực lớn như vậy?” Thanh Kiều nghiêng mặt, lẩm bẩm tự nói, “Chắc chắn có thể thực hiện tâm nguyện sao?”



“……Đã là thần khí mọi người cạnh tranh cướp đoạt từ xưa đến nay, tất có chỗ nổi bật.” Nguyễn Tự Khung cẩn thận đáp.



“Nếu đúng là có chỗ nổi bật, vậy ta đeo cái đồ vật ngu ngốc này, mà sao chưa từng gặp may?!” Thanh Kiều không cho là đúng bĩu miệng, đưa cổ tay lên rung rung.



Đinh đang, đinh đang, Cửu chuyển thanh âm linh dưới ánh trăng nhẹ nhàng rung động, ánh sáng lướt qua bay múa như bướm.



Nguyễn Tự Khung ảm đạm cười: “Có lẽ, chỉ là thời điểm chưa tới.”



“Aiz….” Thanh Kiều đưa tay vòng quanh đầu gối lại, “Ta chờ lâu như vậy, ngày tốt giờ lành a, các ngươi rốt cuộc là khi nào thì mới bằng lòng giá lâm?”



Nguyễn Tự Khung nhếch môi không nói, vỗ vỗ bả vai cô.



“Aiz, đại thúc, ngươi vừa mới nói, tứ linh là thần khí đúng không?” Thanh Kiều chợt nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn hắn.



“Ừm.”



“Nó chắc chắn có thể thực hiện được nguyện vọng của ta?”



“Có lẽ vậy.”



“Vậy, ngươi nói ta tập hợp chúng, cầu nguyện để Bao sư huynh trở về được không?”



Dưới bóng đêm, cô gái tha thiết nhìn hắn, một đôi mắt đen láy sáng như sao.



Nguyễn Tự Khung ngẩn ra, hoàn toàn ngây dại.



“Hoặc là….có thể cầu nguyện để mấy người Lý sư tỉ bọn họ đều sống lại….”



Thanh Kiều thấy thần sắc hắn kì dị, không khỏi có chút lo lắng: “Hay là nói, một lần chỉ có thể cứu sống một người?”



Nguyễn Tự Khung trầm mặc một chút, thần sắc mau chóng hồi phục như thường.



“Sao? Ngươi vì về nhà mà chịu nhiều khổ cực như vậy, sao bây giờ lại bằng lòng buông tay?” Hắn nhìn cô, trong giọng nói có mấy phần thăm dò.



“…….Ta không biết.” Thanh Kiều có vẻ cực kỳ buồn rầu phiền muộn, dứt khoát vùi mặt vào đầu gối, “Không biết không biết thật sự không biết…..Cho nên mới hỏi ngươi nha!”



“Vậy ngươi nói xem, vì sao lại muốn xoay chuyển tính mệnh của Bao Toàn Tài?” Nguyễn Tự Khung nhìn cô thật sâu.




“Bao sư huynh…..Tóm lại là vì ta mà chết, ta có lỗi với hắn.” Trong câu trả lời của Thanh Kiều có một chút cô đơn.



“Cho nên, ngươi định dùng nguyện vọng của bản thân để đổi lại mệnh của Toàn Tài, bởi vì ngươi không muốn có lỗi với hắn?”



“……Kỳ thật ta cũng không thánh thiện như vậy.” Thanh Kiều thở dài một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên, “Ta chỉ là rất mâu thuẫn….Dù sao hại chết Bao sư huynh, về đến nhà ta cũng sẽ áy náy…..Ta vừa muốn về nhà, vừa muốn trong lòng an ổn…..Ta rất ích kỉ…..Nhưng nơi này quả thực đáng sợ, cũng không phải là nơi đáng để ta lưu luyến……..”



Nguyễn Tự Khung hạ ánh mắt, rơi vào trầm mặc.



“…….Nhưng chuyện tới bây giờ, ta cảm thấy, ở lại cũng không phải không được.”



Thanh Kiều bỗng ngẩng đầu mỉm cười, trong mắt có ánh lệ.



“Đến lúc đó cầu nguyện cho Bao sư huynh trở về, cưới vợ sinh con, vây quanh ta gọi ta là mẹ nuôi, ta mỗi ngày đi theo ngươi luyện kiếm tập võ, rảnh rỗi thì đấu võ mồm với Tứ Phong chưởng môn, cuộc đời này cứ như vậy trôi qua, cũng rất tốt….”



Đầu mày Nguyễn Tự Khung nhíu lại, vẫn không mở miệng.



“….ai da, còn sống là vì cái gì chứ? Không phải là mưu cầu hạnh phúc sao?”



Thanh Kiều lười biếng duỗi tay chân, bộp một tiếng nằm lên ván giường, cả khuôn mặt đều ẩn vào bóng tối.



“Có lẽ trở về, tất cả trong nhà đều thay đổi, còn không bằng ta ở trên núi Tây Lăng này xem Bao sư huynh quản giáo trẻ con!”



“……..Ngươi thực sự bỏ được?” Tiếng Nguyễn Tự Khung từ đỉnh đầu truyền đến, trầm thấp.



“Aiz, nói không chừng, có lẽ đúng đến lúc cầu nguyện, ta lại nói ‘ta muốn về nhà’.” Ngữ điệu Thanh Kiều có vẻ rất nhẹ nhàng, “Chỉ cần các ngươi đừng đối xử với ta quá xấu xa, thì ta còn có thể chịu được.”



Cô trở mình, nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo Nguyễn Tự Khung, trong giọng nói có một chút căng thẳng không dễ phát hiện: “Đại thúc, ngươi nói ta nên ở lại không?”



“……Ngươi rốt cuộc có biết tứ linh là thứ gì không?”



Nguyễn Tự Khung rất bình tĩnh, từng chút từng chút rút lại vạt áo từ trong tay cô.



“Không Không đại sư chỉ nói, ta tìm được tứ linh là có thể về nhà.” Thanh Kiều buông tay ra, tùy tiện quay bụng hướng lên trời, “Ta cũng không biết tứ linh là những vật gì.”



“Kỳ thật, tứ linh cũng không phải là pháp bảo cầu nguyện.” Nguyễn Tự Khung nhướng đuôi mày, “Chúng không phải vạn năng.”



“Cái gì?!” Thanh Kiều hét lên một tiếng cấp tốc bắn từ trên giường dậy, “Cái lão lừa ngốc Không Không kia, lại dám gạt ta?!”



“Ông ấy không lừa ngươi.” Nguyễn Tự Khung vỗ vỗ lưng cô, ôn hòa trấn an, “Tứ linh thật sự có thể khiến cô về nhà.”



“——bởi vì tập hợp đủ tứ linh, thì có thể mở ra cánh cửa thời không, tứ linh là chìa khóa thời không.”



Buổi nói chuyện hờ hững, đã có sức mạnh kinh thiên động địa.



“……Ngài là xuyên tới sao?” Thanh Kiều trừng mắt, nhìn chằm chặp Nguyễn Tự Khung, “Sao ngươi biết khái niệm thời không này? Ngươi xuyên tới sao? Xuyên tới sao?”



Cô vừa nói vừa bóp cổ Nguyễn Tự Khung, lửa giận ngút trời.



“Ngươi lại dám gạt ta?! Cùng là người xuyên qua thiên nhai, ngươi lừa ta thật kĩ!”



“Khụ khụ…..” Nguyễn Tự Khung vừa lui về phía sau vừa giãy dụa, “Ta không lừa ngươi……Truyền thuyết bốn chữ ‘chìa khóa thời không’ được khắc trên tứ linh, không tin ngươi xem xem….”



Thanh Kiều lập tức buông tay, bắt đầu xem xét cửu chuyển thanh âm linh.



Tìm a tìm, tìm a tìm, con mắt tìm đến sắp mù cũng không phát hiện nửa chữ. Mắt thấy Tiểu Kiều lại muốn phát hỏa, Nguyễn Tự Khung nhanh chóng săn sóc đưa tới một chiếc thấu kính thủy tinh. (tác giả: đừng hỏi tác giả hắn lấy ra từ đâu, nghiệp vụ cần mà thôi.)



Dưới sự trợ giúp của thấu kính thủy tinh, cuối cùng Cố Thanh Kiều cũng nhìn thấy trong thành cái chuông thứ tư của Cửu chuyển thanh âm linh có chữ “chìa khóa” cực kỳ mơ hồ.



“—-đệch!” Thanh Kiều hoàn toàn nổi giận, “Đây không phải là đùa giỡn người ta sao? ! Là ai ăn no rửng mỡ dùng kỹ thuật khắc chữ nhỏ ở trong này hả?!”



“Dù sao đi nữa, đây cũng chứng tỏ chiếc vòng tay trên tay ngươi là thật.” Nguyễn Tự Khung thở ra một hơi, “Vãng hảo xử tưởng, vãng hảo xử tưởng.”



Vãng hảo xử tưởng: hãy nghĩ về những chiều hướng tốt đẹp hơn.



“Thì ra tứ linh cũng không thể thực hiện được mọi nguyện vọng…..” Thanh Kiều ngã về lại giường, than vãn một câu.



Tứ linh chỉ là cái máy xuyên qua thời không mà thôi, giống như Nguyệt quang bảo hạp trong Đại thoại Tây Du. Mà còn chưa biết tính năng có ổn định hay không, lúc xuyên có bị xuyên quá đà hay không? (Nguyệt quang bảo hạp là 1 bảo bối có thể quay ngược thời gian)



“……Cho nên, ngươi phải cân nhắc rõ ràng, muốn cứu mạng Bao sư huynh, hay là muốn về nhà?”



Nguyễn Tự Khung vươn tay, nhẹ nhàng vén sợi tóc trên gò má cô sang bên.



“Nếu có thể, đương nhiên là lựa chọn chưa từng đến nơi này cho tới giờ.” Thanh Kiều khép hai mắt, vẻ mặt mỏi mệt, “Như vậy, Bao sư huynh sẽ không chết, cha ta sẽ không bị bắt, Đoạn vương gia cũng sẽ không…..Tóm lại tất cả mọi chuyện, đều sẽ không xảy ra.”



Nguyễn Tự Khung lẳng lặng chăm chú nhìn cô, không nói gì.



“Đúng rồi, nếu ta đi rồi, các ngươi sẽ nhớ ta sao?” Thanh Kiều bỗng nhiên lại mở to mắt, “Hay là bởi tất cả đều chưa xảy ra, nên các ngươi sẽ không biết sự tồn tại của ta?”



“Chỉ sợ…….chính là vế sau.” Nguyễn Tự Khung mỉm cười, bộ dáng vân đạm phong thanh.



Thanh Kiều ngẩn ra, cũng nhếch khóe miệng theo: “Vậy sao……cũng tốt.”



Tuy rằng cô chẳng hề biết, rốt cuộc là tốt chỗ nào.



Tất cả lại chìm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng kêu thấp trầm của côn trùng ngoài cửa sổ.



“Đại thúc, ngươi nói gì đó đi!”



“Nói cái gì?”



“Nói quá khứ của ngươi đi, vì sao lại có khúc mắc với kỹ viện vậy?”



“…..Rất lâu trước kia, ta có một sư muội, vì tai nạn mà chết ở đó…..”



“A! Thì ra ngươi thích nàng ấy?”



“Không phải ta, là lão Thất thích nàng ấy, chính là cái người điểm canh lần trước ta đưa ngươi đi gặp đó…..”



“A…..Tống gù a….”



“Ừm, coi như là một câu chuyện cũ bi thảm phong hoa tuyết nguyệt…..”



“Đại thúc, ngươi biết không, trước kia ta ở quê nhà, cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy ngân hà đâu!”



“Ngân hà?”



“Chính là cái dải phát sáng trên bầu trời đó.”



“Vậy sao……Sao lại thế, không phải mỗi đêm mùa hạ đều có thể nhìn thấy sao?”



“Ở chỗ ta, không khí ô nhiễm……Aiz, có nói cũng như không.”




“……..A.”



“Đại thúc, ngân hà thật đẹp mắt a, không biết về sau, ta còn có thể nhìn thấy nữa hay không?”



“………Chắc là sẽ.”



“Đại thúc!”



“Hử?”



“Có muỗi……”



“Ngứa hả? Ngứa thì tự gãi.”



“Không phải……..Vì sao ngươi không dùng bàn tay nhanh nhẹn đó diệt muỗi hả? Rất nhiều cao thủ đều bắt ruồi như vậy…….”



“Mệt, tốn sức.”



“Đại thúc!”



“Hả?”



“Ngươi có thể đi qua kia chút không? Ta muốn đi ngủ…….”



“A, vậy vệ sinh cá nhân rồi ngủ đi.”



“Đại thúc!”



“Hở?”



“……..Sao ngươi còn đứng trong phòng ta hả?”



“A…..Ta chỉ là đang ngắm sao…..ngân hà thật là đẹp mắt a…….”



———–đường phân cách tác giả bi ai ngỏ lời kỳ thật cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy ngân hà—————-



Cho dù nghĩ nghìn lần vạn lần, Thanh Kiều cũng không nghĩ là, đi qua chín cái động kín lại là một con đường thế này.



Bức tường xám trắng thật dài, đan đầy những dây thường xuân rậm rạp, sóng biếc ngược chiều, nhấp nhô theo gió; con đường nhỏ quanh co uốn lượn, giống như một cái đai ngọc đi thông tới những đám mây, dưới ánh mặt trời lóng lánh màu vàng rực rỡ.



“Thật xinh đẹp……..” Thanh Kiều nhìn đến ngây người.



“Hả? Ngươi cho là con đường như thế nào?” Nguyễn Tự Khung đứng bên cạnh cười.



“Ta vốn tưởng rằng toàn là lầy lội, đầy ắp bụi gai, dọc theo đường đi có cạm bẫy và rồng phun lửa…….”



Thanh Kiều nhìn cái cửa động như ẩn như hiện trên đỉnh núi kia, nghiêm mặt thì thào tự nói.



“Hừ, nếu là người được cho phép đi vào nơi này, há là bụi gai và cạm bẫy có thể ngăn được sao?”



Trương Tứ Phong bỗng từ bên kia nhảy ra, vẻ mặt giễu cợt.



“Tây Lăng phái từ trước tới nay chỉ có chưởng môn và người kế nhiệm chưởng môn có thể đi đường này, tiểu nha đầu, quá hời cho ngươi!”



“……Ta cũng không thèm làm chưởng môn!” Thanh Kiều tức giận trừng ông ta một cái, “Hôm nay nhất định rút được kiếm ra cho ông xem!”



“Hừ—-“ Trương Tứ Phong cười lạnh một tiếng, nghênh ngang đi lên phía trước, quăng cô ra xa phía sau.



“Khoác lác cũng phải nói nhỏ a!” Ông ta cười vang, mặt mày tràn đầy gian xảo, “Ngươi có thể vào động hay không còn khó nói đó!”



Thanh Kiều đang muốn phản bác, lại bị Nguyễn Tự Khung nhẹ nhàng vỗ bả vai.



Nhận được ánh mắt ra hiệu, cô đành phải ngoan ngoãn câm miệng, cúi đầu đuổi theo.



Cuối cùng cũng tới đỉnh núi, trời quanh mây tạnh, tùng xanh sương trắng, cũng có một phen hương vị tiêu sái tiên cảnh dao trì.



“Sư thúc, ngươi xem ngươi xem! Mây ở dưới chân chúng ta!”



Thanh Kiều nhìn biển mây cuồn cuộn ven đường, hưng phấn loi choi chạy nhảy.



“—-đúng là chưa thấy chuyện đời!” Trương Tứ Phong ở một bên căm giận bình luận, “Vừa nhìn đã biết là không biết khinh công!”



“A! Đây là cái gì!” Thanh Kiều chỉ vào một chỗ trên vách núi kêu lên.



“Ngươi cho là tới chỗ này để đùa sao?! Ngươi cái đứa ăn no rửng mỡ không biết trời cao đất dày này…..”



Trương Tứ Phong hùng hùng hổ hổ nhìn về nơi cô chỉ.



Nửa câu nói sau chợt nghẹn trong cổ họng.



“Trương Tứ Phong…..Hồng Mẫu Đơn…” Thanh Kiều đi đến gần thạch bích, cố hết sức phân biệt chữ trên mặt.



“Hồng Mẫu Đơn là ai?” Cô vẻ mặt nghi hoặc quay đầu lại, “Ký hiệu dưa chuột này lại là cái gì?”



“Đấy không phải dưa chuột! là quả mướp!” Trương Tứ Phong vừa tức vừa vội, nổi trận lôi đình, “Quả mướp quả mướp, tưởng niệm mướp!”



“Quả mướp a…..ha ha….” Thanh Kiều sờ sờ đầu cười rộ lên, “Thì ra quả mướp còn có hàm nghĩ như vậy….Từ từ!”



Cô chợt biến sắc: “Đại sư, chẳng lẽ ngài tưởng niệm người tên Hồng Mẫu Đơn này?”



Trương Tứ Phong đỏ mặt không chịu tiếp lời, mũi chân bắt đầu vẽ vòng tròn trên mặt đất.



“Aiz! Đây là cái gì?!” Thanh Kiều còn chưa vội cảm thán, lại phát hiện đại lục mới trên thạch bích.



“Trương Tứ Phong…..Hoàng Thủy Tiên…. Quả mướp!”



“Trương Tứ Phong……Bạch Ngọc Lan…… Lại một quả mướp!”



“Trương Tứ Phong…….Lam Hoa Hoa……Vẫn là quả mướp!”



“—–đại sư, thế nào mà ngài trồng mướp khắp nơi vậy!”



Đếm xong quả mướp thứ tư, Thanh Kiều quay đầu nhìn về phía Trương Tứ Phong, trên mặt để lộ biểu tình suy nghĩ sâu xa tế nhị.



“Thế nào? Ta sống đến một trăm tuổi, cứ hai mươi lăm năm thích một nữ tử, không được sao?”



Trương Tứ Phong mạnh miệng, cổ cũng đỏ hết lên.



“Được, được, sao mà không được chứ? Yêu đương là tự do mà!” Thanh Kiều trong lòng cười trộm, bề ngoài lại ra vẻ không cho là đúng.



“Đúng rồi, nhiều hoa như vậy, đại sư ông thích nhất người nào?”



(mấy cái tên trên đều là tên hoa hết)




“Khụ khụ, chuyện này, ngươi xem mướp của người nào lớn nhất…..thì ta thích người đó nhất……”



Trong ánh mắt Trương Tứ Phong hiện ra giấc mộng màu phấn hồng.



“Mắc ói! Lại đi dùng kích cỡ mướp để phân chia cảm tình với người khác!” Thanh Kiều cười nhạt.



“Ngươi, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ta! Chẳng lẽ ngươi chưa từng trải qua chuyện khắc tên người lên cây lên tường?!” Trương Tứ Phong tức giận mắt trợn trắng.



“Khắc tên hả…..Lại nói chỗ bọn ta đều dùng bút viết…..”Thanh Kiều nao nao, chìm vào hồi ức cũ.



Khi đến trường, gần trường học có một con hẻm nhỏ thật dài, trong hẻm nhỏ không có ai giữ gìn vôi trên tường, luôn có những chữ viết nguệch ngoạc của bọn trẻ hồn nhiên.



——“Vương Tiểu Minh thích Lí Tiểu Hồng, một vạn năm!”



——“Trương Đan Đan thích Vương Tiểu Minh, không biết xấu hổ!”



——“Lí Tiểu Hồng là Hoa heo mẹ vô địch vũ trụ!” (hoa heo mẹ là 1 loại heo thì phải)



——“Trương Đan Đan là một đứa đáng chém!”



Những chuyện như thế, nhiều vô số. Những chuyện đối đầu tục danh này, tin tức bát quái sặc sỡ, luôn xen kẽ xuất hiện yêu hận tình cừu tam giác tứ giác, mỗi ngày phát sóng trực tiếp, có thể nói là rất đặc sắc. Chỉ cần tan học về nhà, cô lại thích đứng đó xem bài đăng mới nhất, nghiền ngẫm một chút tiến triển của sự kiện.



“……Ta chưa từng khắc tên người khác.”



Cô hồi thần, vội vàng cười: “Sư thúc, người có từng khắc tên người trong lòng không? Chỉ cho ta xem với.”



“Nếu ngươi vào động thành công, có lẽ có thể thấy.”



Nguyễn Tự Khung đứng dưới tàng cây nhìn cô, thân hình ngược sáng, sau lưng một biển mây mênh mông.



“Keo kiệt!” Thanh Kiều bĩu môi, quay đầu nhìn về cửa động.



Cửa động đóng chặt, không có vòng gõ cửa không có khóa, nhìn qua chỉ là một khối đá lớn bằng phẳng trơn bóng, dường như cũng không có cơ quan.



“Đi vào a, đi vào!” Trương Tứ Phong ở bên cạnh đắc ý nhe răng cười, “Ta thật muốn nhìn xem, người rút kiếm đã định rốt cuộc đi vào như thế nào?”



Thanh Kiều thở dài, lui về sau ba bước, hít sâu, quát to một câu: “Vừng ơi mở ra!”



Cửa động không chút sứt mẻ.



“Vừng ơi mở ra! Alibaba tới rồi!” Cô lại hô một câu.



Cửa động ngay cả cái khe hở cũng không thấy nứt ra.



—–sao vậy, chẳng lẽ tiểu thuyết này không phải đang đăng dài kì trên Tấn Giang sao? Không phải văn xuyên qua sao? Theo đạo lí, chỉ cần hô vừng ơi mở ra, tất cả các cánh cửa đều có thể mở ra mà! Hay có thể nào là ta lầm, đại bản doanh của văn này kỳ thực là ở điểm bắt đầu? Thể loại chẳng lẽ là huyền huyễn?! (hiu hiu, chỗ này bạn k hiểu lắm )



Cô tâm thần đại loạn, mồ hôi lạnh bất giác từ trên trán chảy xuống.



——đừng mà! Tác giả! Huyền huyễn tu chân ta chịu không nổi đâu! Bà không được tống ta đi đối mặt với một đám yêu ma đâu! Chẳng qua là rút một cái kiếm, mà đến nỗi bà phải đối xử với ta như vậy sao? Chẳng lẽ bà muốn ta trình diễn Tomb Raider, Indiana Jones vượt qua trùng trùng điệp điệp cơ quan? OMG!



Tomb Raider: là 1 series game hành động băng núi vượt rừng.



Indiana Jones: là 1 series film về khảo cổ, cũng kiểu băng núi vượt rừng nốt.



Hơn mười giây ngắn ngủn, trong đầu cô đã có trăm ngàn ý niệm hiện lên.



Cái tốt cái xấu, từng cái chợt hiện chợt biến mất, ngay khi cô hết đường xoay xở chuẩn bị mở miệng xin giúp đỡ, cửa động bỗng nhiên truyền đến một tiếng “Kẽo kẹt”.



“Khụ khụ…..Đã lâu không có ai kêu ám hiệu này…..Lão hủ nhất thời không phản ứng kịp……”



Cùng với tiếng vang ầm ầm, cửa động chậm rãi mở ra từ dưới lên trên.



“Mời vào, mời vào, hoan nghênh quang lâm.” Trong động vang lên một giọng khàn khàn già nua. (quang lâm: đến chơi, ghé thăm.)



“A, quá lâu không nói chuyện, quả nhiên dễ già nua ngu đi……” Dường như là đang oán giận.



囧, ngoài động, trên mặt mỗi người đều viết một chữ như vậy.



“Sơn, sơn thần?” Trương Tứ Phong phục hồi lại tinh thần, dè dặt thử hỏi một tiếng.



“Ngươi là đệ tử Tây Lăng phái?” Giọng nói kia tiếp tục nói chuyện, cực kỳ không kiên nhẫn, “Chính là các ngươi! Cứ cách mấy chục năm lại đến quậy ta một lần! Không muốn dùng cái gì mà ‘Tây Lăng thăng long bá’ đó nổ tung cái cửa này ra, lại nói là phải khảo nghiệm người kế nhiệm chưởng môn! Ta nói các ngươi có phiền hay không hả? CŨng không đi tìm cách khác mà khảo nghiệm, đây không phải là ăn no rửng mỡ sao?!”



“Cái này…..cái này……” Trương Tứ Phong vốn chắc chắn Thanh Kiều không biết võ công sẽ không mở được cửa, bây giờ ngược lại lại bị chỉ trích một phen, sắc mặt cực kì khó coi.



“Đúng rồi, người vừa mới hô ‘Vừng ơi mở ra’ là ai?” Giọng nói kia phớt lờ ông ta, tự nhìn tự nói, thái độ tương đối ngạo mạn.



“Ta.” Thanh Kiều nhanh chóng bước lên, khom người chào thật sâu với đại môn.



“Được, ngươi tiến vào.” Giọng nói kia hạ mệnh lệnh, “Những người khác ở bên ngoài chờ, không được vượt quá Lôi trì một bước!”



Trương Tứ Phong đành phải ngượng ngùng lui về phía sau, quay đầu hung hăng trừng Thanh Kiều một cái.



Thanh Kiều đi được vài bước, trước khi tiến vào đại môn, nhịn không được quay đầu lại liếc Nguyễn Tự Khung một cái.



Hắn vẫn đứng dưới cây đại thụ, lưng tựa biển mây.



Không biết có phải do ngược sáng hay không mà bóng dáng hắn bỗng nhiên trở nên mơ hồ, giống như mọc cánh thành tiên.



“Sư thúc!” Cô nhịn không được gọi một tiếng.



Nguyễn Tự Khung nghe thấy, mỉm cười với cô, ý bảo cô an tâm.



Nụ cười của hắn say lòng người như vậy, như gió xuân phơi phới, tựa như xô ráng mây đầy núi sang hai bên, tiến thẳng vào trong lòng cô.