Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 49: Món cố nhân






Edit: Chikajo



Chập tối bước vào Đan Đốn các, người đầu tiên Cố Thanh Kiều gặp được, chính là đôi mắt tuy nhỏ nhưng vẫn rất cố gắng rất kiên trì không ngừng nhìn cô khinh thường – Bánh Bao sư huynh.



“Yo, cái người theo đuôi đã về rồi?” Bao Toàn Tài vểnh chân bắt chéo ngồi trên ghế thái sư, vừa rung chân vừa cắn hạt dưa ngũ vị hương, “Chơi đùa ở bên ngoài vui vẻ chứ?”



“—đừng! Ngài đừng rung chân!” Thanh Kiều vươn tay áo dài rộng che trước mắt, run run nói: “Tục ngữ nói nam đẩu cùng, nữ đẩu tiện, sư huynh, ngài ngàn vạn lần nên suy nghĩ vì tiền đồ của chính mình a!”



Nam đẩu cùng, nữ đẩu tiện: nam rung chân thì nghèo, nữ rung chân thì thấp hèn. (theo baidu thì là vì động tác rung chân rất giống hành vi của lưu manh)



“Rung chân thì làm sao!” Bao Toàn Tài từ trên ghế nhảy xuống, “Thế đại gia ta càng muốn rung! Bây giờ liền rung cho ngươi xem!”



Vừa nói xong, hắn lập tức đứng tại chỗ rung lên như động kinh.



Trên rung rung, dưới rung rung, trái rung rung, phải rung rung, tư thế kì diệu như thế, khiến cho mỗi mảng thịt mỡ đều được vận động vui vẻ.



Thanh Kiều ngẩn ngơ ba giây, rồi lập tức ôm quyền chắp tay tấm tắc khen: “Không nghĩ tới, không nghĩ tới sư huynh lại tu được “Bắc đẩu thần công” trong truyền thuyết!”



Bao Toàn Tài sửng sốt, vẻ mặt mau chóng nhe răng cười đắc ý: “…. Tất nhiên, sư huynh vừa ra tay, liền hiểu ngay tức khắc.”



Thanh Kiều nhịn xuống xúc động muốn nôn mửa đang muốn tiếp tục khen hắn vài câu, trong phòng bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng lách tách lách tách.



Hai người kinh hãi, ngẩng đầu chỉ thấy những điểm đen nhỏ đang ùn ùn kéo đến nghênh diện tập kích, một làn gió thơm quen thuộc kéo tới.



“Ha ha ha ha, thiên ——ngoại——–phi——tiên——-“



Ngọc bội leng keng, Nam Cung Vô Hận chân trần áo trắng từ trên trời giáng xuống, vừa giáng xuống vừa xoay tròn, vật thể nhỏ vụn trong tay tung ra ngoài, từ từ rải khắp các xó xỉnh.



“Đau!” Thanh Kiều trốn tránh không kịp bị những điểm đen nhỏ đập trúng một ít, nhất thời kinh hoảng, có thể nào sẽ bị ám khí thần bí này hủy dung hay không?



“A—–“ trong góc phòng bỗng vang lên tiếng gào khóc thương tâm muốn chết của Bao sư huynh, thê lương bi phẫn, tựa như trở về từ địa ngục.



“—–ngươi ngươi ngươi, vì sao ngươi đem hạt dưa của ta tung loạn khắp nơi hả!”



Hắn bốc một đống điểm đen nhỏ trên mặt đất lên, đôi mắt híp rưng rưng, vẻ mặt đau lòng tuyệt vọng đến chết.



Bộp một tiếng, Thanh Kiều ngã quỵ trên mặt đất.



“……Hoa của nông dân chuyên trồng hoa bị mua hết mất rồi, Mã Lục Giáp lại không cho ta vặt lá cây trong viện của hắn…..” Nam Cung Vô Hận uyển chuyển quay thân mình lại, mặt mang thẹn thùng, “Ta vừa mới thấy có người phơi hạt dưa trong viện, cảm thấy thứ này cũng có thể miễn cưỡng thông qua sử dụng…..”



“Hu hu! Đây chính là hàng thượng đẳng ta nhờ người mang từ Lỗ quốc xa xôi về đó!”



Bao Toàn Tài đặt mông ngồi dưới đất, ủ rũ: “Tổng cộng có năm cân, bị ngươi vừa vung như vậy, còn có thể còn lại bao nhiêu?”



“Cái đó……..” Nam Cung Vô Hận ẩn tình đưa mắt nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi, “Kỳ thật, ……Có ba cân đã bị ta khi luyện tập ban ngày tung vào ven sông rồi……..”



“A~~~~~~~~~” Bao Toàn Tài lấy tay kéo tóc la to, hoàn toàn lâm vào trạng thái sụp đổ, “Đây đây đây, đây quả thực là thảm án diệt môn! Thù giết cha, mối hận đoạt thê! Không đội trời chung! A a a a…………”



Nam Cung Vô Hận không để ý tới hắn, vung mái tóc, hếch mũi lên trời.



Quay sang, lạnh lùng nhắm ngay Cố Thanh Kiều.



“Ngươi—–” Nàng lấy một thái độ vô cùng ngạo mạn vô cùng khinh thường mở miệng.



Thân mình Thanh Kiều chấn động.




“….Tên là gì?” Nàng trước hơi ngập ngừng một chút.



“Tên của ta là Kim Tam Thuận.” Trái lo phải nghĩ, Thanh Kiều quyết định trước không nói cho nàng ta tên thật, tĩnh để xem biến.



“Ừm, Tam Thuận cô nương…….” Nam Cung Vô Hận gật gật đầu, bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, sắc mặt đại biến, “Không đúng, ngươi không phải tên Kim Tam Thuận!”



“—-kỳ thật ta tên là Du Hi Chân.” Thanh Kiều trộm bước nửa bước ra sau.



“Tiện nhân này! Cho là ta ngu ngốc sao?” Nam Cung Vô Hận giận tím mặt, vung tay áo, trong tay có thêm một thanh roi mềm, “Bọn họ rõ ràng nói ngươi tên Cam Tiểu Kiều! Nha đầu chết tiệt kia, lá gan không nhỏ, lại dám gạt nữ đại nhân Thần long cung Ngọc ta!”



Thanh Kiều thấy tình thế không ổn quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa đau khổ kêu khóc: “Tam Thạch a~~~ Tam Thạch ở đâu? Năm nghìn vạn, còn không mau tới cứu chủ nhân nhà ngươi?!”



Roi dài cùng gió lạnh mạnh mẽ đánh úp tới, mắt thấy sẽ chạm vào lưng nàng.



Trong chớp mắt, đã có người cứng rắn lấy tay ngăn cản roi kia.



“Vô Hận cô nương, phái ta mặc dù qua lại thân thiết với Thần Long cung, nhưng đệ tử trong phái vẫn chưa cần đến Ngọc nữ động thủ quản giáo.”



Bao Toàn Tài không biết khôi phục thần trí khi nào, nhanh chóng tới ngăn cản trước mặt Thanh Kiều, hai mắt sáng ngời, sắc mặt lạnh lùng.



“……Là nàng ta không đúng, nàng ta lừa gạt ta trước!” Ngọc nữ phẫn nộ thu tay, quay đầu hung hăng trừng Thanh Kiều, “Nha đầu chết tiệt kia, nói, ban ngày cùng Nguyễn Tự Khung của ta đi làm gì?”



Nguyễn Tự Khung của ta?



Phụt~~~ Thanh Kiều khó khăn lắm mới nhịn được không phun nước miếng ra ngoài, đứng nghiêm vững vàng, thần sắc cung kính hồi đáp: “Ngọc nữ minh xét, buổi chiều là ta cùng Nguyễn sư thúc xuất môn tra xét tình hình địch.”



“Tra xét tình hình địch?” Bao Toàn Tài cùng Ngọc nữ trăm miệng một lời nhìn thẳng cô.



Hai đôi mắt long lanh lấp lánh, một lớn, một nhỏ.



“Ừm.” Thanh Kiều có vẻ cực kỳ nhu thuận, “Sư thúc nói muốn đi tìm người điểm canh hôm đó, xem hắn có biết dáng vẻ hung thủ hay không.”



“Vậy vì sao hắn không mang theo người khác, mà chỉ mang một mình ngươi?” Ngọc nữ nhíu đôi mày đẹp.



—bởi vì ta là nữ nhân vật chính, phần diễn nhiều nhất a!



Thanh Kiều nghĩ như vậy, trên miệng lại vẫn khiêm tốn như trước: “Có lẽ là bởi vì võ công của ta thấp nhất, ném trong Đan Đốn các hắn không yên lòng.”



Ngọc nữ hừ một tiếng, vẻ mặt hơi thả lỏng.



“Người không có bản lĩnh không xứng đứng bên cạnh hắn!” Trên mặt nàng ta hiện nụ cười châm chọc, “Tiểu nha đầu lừa đảo*, ngàn vạn lần không được có si tâm vọng tưởng gì!”



*nguyên là tiểu nha đầu phiến tử, phiến tử [piān·zi] (cuộn phim) và lừa đảo [piàn·zi] phát âm giống nhau.



“Ngọc nữ vẫn nên đi trước đi.” Bao Toàn Tài bỗng nhiên lên tiếng, “Nghe nói Dược Vương cốc Thân Vưu, chiều nay đã đuổi tới Hồn Thủy trang.”



Mấy câu không mặn không nhạt, khiến cho vẻ mặt Ngọc nữ lần thứ hai đại biến, một mảnh trắng bệch.



“Ta sẽ còn trở lại!” Vội vàng ném những lời này, nàng ta nhún người nhảy, nhanh chóng biến mất trong hoàng hôn mỏng manh.



Nhìn bóng dáng Ngọc nữ đi xa, Thanh Kiều cuối cùng thở ra một hơi.



Ngẫm lại vừa rồi vô tội bị mắng, không cam lòng, khẽ bồi thêm một câu: “Tiện nhân.”



Quay đầu lại, bất ngờ đối diện một đôi mắt híp lòe lòe tỏa sáng.



“….Kiến trí!” Cô sợ tới mức run cầm cập, lập tức đứng vững thân mình.



Tiện nhân [jiànrén] và kiến trí [jiànzhì] phiên âm gần giống nhau.



Bao Toàn Tài cũng không đếm xỉa tới cô, nhìn chằm chằm mặt cô trực tiếp nói: “……Ngươi nói, ban sáng ngươi và sư thúc đi tìm một người điểm canh?”



Thanh Kiều gật gật đầu, không hiểu lắm.



“Người điểm canh kia trông như thế nào?” hẵn khẽ nhíu mày.



“………Rất gầy, rất gù.” Thanh Kiều chi tiết bẩm báo, “Có chút dọa người.”



Bao Toàn Tài hít sâu một hơi, biểu lộ vẻ mặt cực kỳ phức tạp ý vị sâu xa.



Thanh Kiều không dám nói, lẳng lặng nhìn hắn.



—–trên khuôn mặt bánh bao, xuất hiện loại vẻ mặt bí hiểm như vậy, quả thật là rất buồn cười.



“Đi, ngươi dẫn ta đi xem xem.” Bao Toàn Tài bỗng nắm tay cô đi ra ngoài, động tác thô lỗ.



“Ai ai ai, ta còn chưa ăn cơm a!” Thanh Kiều bị hắm túm không thể chạy, nhất thời sốt ruột, “Nghe nói đêm nay có thịt kho tàu!”



“Trên đường đi! Ta mời ngươi!” Bao Toàn Tài bộ dạng ra vẻ đại gia.



Thanh Kiều vô lực phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn theo hắn xuất môn.



“Chỉ cần không mời ta ăn hạt dưa là được.” Nàng ngây ngô nghĩ.



——————phân cách ném rác mọi nơi là không đúng a———————–



“Ngươi ngươi ngươi, ngươi mời ta ăn cái này hả?!” Thanh Kiều nhìn bánh bao đường trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó thành một đống.



“Ừm, cái này rất ngon! Nóng hổi, thật chất, còn có cả nhân nữa!” Bao Toàn Tài nhồm nhoàm gặm xong cái thứ bảy, cảm thấy mỹ mãn chùi chùi miệng.



“Người ta muốn ăn thịt…..” Thanh Kiều khẽ lên án, trong mắt có ánh lệ trong suốt.



“Xuỵt!” Bao Toàn Tài che miệng Thanh Kiều, thần thần bí bí, “Tiểu cô nương, ăn ít thịt! Ăn thịt tương lai lớn lên sẽ giống heo, ta đây là muốn tốt cho ngươi!”



Thanh Kiều nghe xong hận không thể đá hắn một cước——-rõ ràng là chính ngươi tiếc rẻ bỏ ra hơn mười văn tiền kia được không!



Ngã tư đường lúc sẩm tối ở Hồn Thủy trang, dòng người rất thưa thớt, Thanh Kiều vừa gặm bánh bao vừa dẫn đường, trong lòng tức giận bất bình.



“Thịt kho tàu, bún thịt, móng heo kho, thiêu bạch….”



Thỉnh thoảng cô nhìn ánh trăng trên bầu trời một cái, miệng lẩm bẩm.“Lải nhải cái gì! Còn không đi nhanh lên!” Bao Toàn Tài ở phía sau đẩy cô một cái.



Cô thở dài, câm miệng.



Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, trăng đêm nay có vẻ đặc biệt lớn, đặc biệt tròn, cũng đặc biệt sáng.



“Phải đi con đường nào nhỉ?”



Đứng trước một con đường giao nhau, Thanh Kiều có chút lơ mơ.




“Cái đứa ăn không phải trả tiền kia!” Bao Toàn Tài mới chờ mười giây đồng hồ, đã bắt đầu không kiên nhẫn, “Sao lại không nhớ rõ đường?”



“Ta cũng mới chỉ tới một lần………” Thanh Kiều có chút tủi thân, mù đường trời sinh mà.



Bao Toàn Tài trừng cô một cái, xoay người ngăn lại hai nam tử trẻ tuổi đi qua.



“Vị tiểu đệ này, xin hỏi chợ đi như thế nào?” Bao Toàn Tài trước mặt người bên ngoài vẫn nho nhã lễ độ.



“Ta không biết, hỏi ta làm gì?” Người qua đường giáp mặt không chút thay đổi chỉ người bên cạnh, “Sao ngươi không hỏi hắn?”



Người qua đường ất liếc hắn cái xem thường: “——liên quan quái gì đến ta! Ta đi ra đây mua nước tương.”



==|||



Mắt thấy hỏi không có kết quả, Bao Toàn Tài rầu rĩ không vui trở lại. Thanh Kiều sợ hắn giận chó đánh mèo, nhanh chóng chỉ vào ven đường nói: “Ai, nơi đó có gian khách điếm, chúng ta có thể đi hỏi tiểu nhị một chút xem!”



Bao Toàn Tài trừng cô một cái, chân sải bước đi tới phía trước.



Thanh Kiều ở sau lưng lặng lẽ làm cái mặt quỷ.



Từ lúc “Khách sạn Duyệt Lai” giải tán, “Cựu khách sạn Long Môn” vọt lên trở thành đứng đầu Hồn Thủy trang, lữ điếm quy mô lớn nhất. Hiện giờ tuy là sẩm tối, nhưng trước khách điếm vẫn ngựa xe như nước, người đến người đi.



Bao sư huynh đi vào hỏi thăm phương hướng, Thanh Kiều đứng bên ngoài tò mò nhìn vào.



—–ồ, khách nhân của khách điếm này xem chừng rất có tiền a.



Cô thấy ở cửa khách sạn dừng hơn mười chiếc xe ngựa xa hoa đỉnh vàng thân đen, khắc hoa tinh xảo, đường cong tuyệt đẹp.



Dựa vào hiểu biết của thiên kim thượng thư, cô lập tức nhận ra thân xe ngựa chỉ dùng gỗ tử đàn tốt nhất làm thành. Người dùng loại nguyên liệu “Không ngàn năm không thể có”, “Tấc gỗ tấc vàng” này làm xe ngựa, vả lại không phải một mà là hơn mười chiếc, khẳng định là đại phú đại quý, không phải rồng thì là phượng.



“Xa xỉ a, đốt tiền…..” Cô tặc tặc lưỡi.



Rèm cửa một chiếc xe ngựa bỗng nhiên xốc lên, một đôi giày đen hoa văn mây chậm rãi giẫm xuống.



“Công tử.”



Có hắc y nhân nghênh đón, đưa tay đỡ người nọ xuống.



Thanh Kiều chăm chú nhìn diện mạo người nọ, tức khắc ngây người.



Trời đất yên lặng, không khí ngưng đọng.



Thịch! Giống như có người nện một quyền thật mạnh vào trái tim cô, lỗ tai ù ù.



Người đối diện một bộ áo bào rộng rãi, bị bóng đêm mênh mông ôm lấy, giống như mới từ trong trăng đi ra.



Con ngươi đen thẫm như đầm sâu, uy thế bức người, trong vẻ kiêu ngạo có một chút biếng nhác, tinh thần phấn chấn.



Hắc y nhân cúi người xuống thấp giọng báo cáo gì đó, chỉ thấy mắt phượng khẽ nhướng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bông hoa hòe thanh thuần trên cây.



Vẻ mặt thản nhiên, vẫn không tiết lộ bất cứ tậm trạng gì như trước.



Chỉ là dưới ánh trăng bóng dáng của hắn thật mảnh thật dài, giống như một thanh lợi kiếm cứng rắn cắt đứt sáng chói, sắc bén cường thế, để lộ sự tùy tiện.



Thanh Kiều nhìn bóng dáng cao ngất xa xa đã lâu không gặp kia, lặng yên không tiếng động ẩn mình vào trong góc.



Lạnh, rét lạnh.



Cơ thể cô bắt đầu run bần bật.



Mây che trăng, hạ xuống nửa bóng râm trong lòng cô, gió đêm còn lạnh hơn.



“Thất thần cái gì chứ?”



Có người thình lình chụp bả vai cô.



“……Sư huynh!” Thanh Kiều giật mình một cái, quay người vội vàng cười với người tới.



“Không có gì khác đâu, lại vờ ngớ ngẩn!” Bao Toàn Tài xem thường nhìn cô một cái, “Đi thôi, đường cũng hỏi xong rồi! Về sau kiên quyết không thể tin ngươi dẫn đường……Đúng là cái đồ ngốc!”



Thanh Kiều không nói gì, giữ chặt vạt áo Bao Toàn Tài, mặt tái nhợt cầu xin: “……Sư huynh, nhỏ giọng chút!”



Bao Toàn Tài nhìn cô một cái, không nói gì, tiếp tục dẫn đầu đi lên phía trước.



Thanh Kiều yên lặng đi theo hắn, khi quẹo vào nhịn không được quay đầu lại liếc một cái.



Khiến cô ngạc nhiên chính là, cô còn thấy một gương mặt quen thuộc —– nam nhân khuôn mặt mì sợi phát hiện khi Tây Lăng chiêu đệ.



Mặt mì sợi: tác giả lấy mặt của Chu Trọng Bát, sau khi lên làm khai quốc hoàng đế Minh triều tên là Chu Nguyên Chương làm ví dụ.



Khuôn mặt hắn vẫn đặc sắc như vậy, khiến cho người khác ở ngoài trăm mét cũng có thể chú ý đến. Hiện giờ hắn mặc một thân hắc y, nhắm mắt theo đuôi sau Đoạn Ngọc vào khách điếm.



Thì ra hắn là Ô y vệ?



Thanh Kiều nói thầm trong lòng.



Hai người dọc đường không nói gì, đi nhanh tới chợ.



Trong lòng Thanh Kiều vốn có rất nhiều vấn đề: về Lão Thất, về Nguyễn Tự Khung, về phản ứng kì quái của Bao Toàn Tài, lúc này đều bị thân ảnh quý giá đẹp đẽ trên xe ngựa vừa rồi kia đè ép xuống.



—–hắn tới làm gì? Chẳng lẽ hắn phát hiện ra mình? Chẳng lẽ hắn còn chưa chịu buông tha cho mình?



Tâm sự chồng chất, cuối cùng cũng đi đến cửa ngõ nhỏ u ám ban sáng kia.



“Tình hình……..dường như không đúng.”



Bao Toàn Tài phía trước khựng lại, dùng lưng ngăn cản Thanh Kiều.



Thanh Kiều hít hít mũi, lúc này mới phát giác ra trong không khí có mùi máu tươi mơ hồ.



“Nguy rồi!” Trong đầu cô nhanh chóng xẹt qua mấy chữ “Giết người diệt khẩu”, lập tức không chút nghĩ ngợi, nhấc chân chạy vào nơi sâu trong ngõ nhỏ.



———-Quasimodo! Chẳng lẽ ngươi đã bị phó giám mục* nhà thờ Đức Bà hãm hại?



*theo hoạt hình thì là thẩm phán hãm hại, nhưng theo cốt truyện của Victor Hugo thì là phó giám mục hãm hại.



Thở hồng hộc đi tới cửa phòng nhỏ, chỉ thấy cửa phòng rộng mở, màn vải bố che bị vứt bừa trên mặt đất, trong ánh đèn cầy lờ mờ cả căn phòng hỗn loạn, trông như vừa trải qua chiến tranh thế giới.



Dưới chiếc ghế dài cô ngồi ban sáng, rõ ràng đọng lại một bãi máu màu đỏ sậm.




Ánh nến làm nổi bật, yếu ớt lóe sáng.



“……….Cái này không dễ xử lí.” Thoáng nghe thấy tiếng nói thầm của Bao Toàn Tài, “Nếu thật sự là Thất gia, vậy……”



“Thất gia?” Thanh Kiều kinh ngạc xoay đầu, “Quả thực sư thúc từng gọi chủ nhân căn phòng này là ‘Lão Thất’”.



Mặt Bao Toàn Tài biến đổi, vừa muốn nói gì, bỗng quay đầu hét to một tiếng: “Ai?!”



Chỉ thấy ngoài cửa có bóng đen chợt lóe, Bao Toàn Tài lập tức thi triển khinh công đuổi theo.



Sau một tiếng vèo, trong phòng tĩnh lặng đến quỷ dị.



Cố Thanh Kiều cứ như vậy bị người bỏ rơi trong căn phòng tỏa ra mùi máu âm u nấm mốc hôi hôi.



“Đi, đi theo Bao Truy mệnh xuất môn, quả nhiên là không ổn……” Miệng cô run rẩy, khắp người nổi da gà.



Gió lạnh gào thét, hàn ý tập kích, hiện giờ không có cảnh cảnh không có sát sát (là k có cảnh sát, chắc bạn Kiều sợ đến răng đánh vào nhau), cũng không có siêu nhân thật sự cứu vớt địa cầu, cô chỉ có thể tự bảo vệ mình.



Nghĩ nghĩ, cô bước ra cửa ngõ nhỏ, ở đó tốt xấu cũng đối diện với ngã tư đường, có chuyện vạn nhất gì cũng tiện kêu người hơn.



Nhưng vừa ra tới cửa ngõ nhỏ, chợt nghe tiếng bước chân thong thả mà nặng nề.



—-lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.



Cô lặng lẽ thò nửa cái đầu nhìn trên đường, không khỏi chấn động—-lại là nam nhân mặt mì sợi!



Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.



Tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó ngừng ở nơi không xa cửa ngõ nhỏ.



“Ồ?” Mơ hồ truyền đến một thanh âm nghi ngờ khàn khàn.



Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.



Tiếng bước chân bỗng nhiên nhanh hơn, dường như là đang chạy tới cửa ngõ nhỏ chỗ cô.



Xong rồi, bại lộ!



Thanh Kiều kinh hoảng, quay đầu chung quanh tìm nơi có thể trốn—–nhưng cái ngõ nhỏ tồi tàn này, ngay cả sọt rác cũng không có!



Dưới tình thế cấp bách, trong đầu cô bỗng hiện lên một phương án lớn mật.



Tiếng bước chân sắp tới gần, cô xé vạt áo mình “xoẹt” một cái, rồi nhảy ra sau, đưa lưng về phía cửa ngõ nhỏ lộ ra phía mặt bên.



“Đến đây đi, anh hùng ~~”



Cô ưỡn ẹo thân mình nũng nịu kêu, đồng thời đưa tay kéo đẩy với không khí.



Tiếng bước chân đột nhiên ngừng lại.



“A, không cần bởi vì ta là đóa hoa yêu kiều mà thương tiếc ta! □□ ta! Chà đạp ta! Tra tấn ta! Dùng sức với ta!”



Thanh Kiều lại nhảy vào trong ngõ nhỏ, thừa cơ xé thêm một mảnh vạt áo nữa —-“Xoẹt!”



Âm thanh xé lụa trong bầu trời đêm hết sức vang dội. Sau đó cô nâng mu bàn tay mình lên, bắt đầu “Bẹp bẹp” hôn mãnh liệt, trong miệng không quên rên ừm ừm ô ô.



——các lão tiền bối trên cao của xưởng chế tác phim, một chiêu này là khi ta xem hiện trường lồng tiếng “Sissi” học được của các ngươi, nhất định phải dùng được a!



Sissi: là phần đầu tiên trong bộ ba phim về nữ hoàng Elisabeth của Áo, người được biết đến với tên thân mật là “Sissi”.



Tiếng bước chân lại ngừng trong chốc lát, cuối cùng lần thứ hai vang lên.



Chỉ có điều là đã rời khỏi phía cửa ngõ nhỏ, càng lúc càng xa, càng ngày càng bé.



“Thật tiện!” Trước khi biến mất người nọ bỏ lại một lời bình khinh miệt.



Cho tới khi ngã tư đường khôi phục yên tĩnh hoàn toàn, trái tim treo lơ lửng của Thanh Kiều mới hạ xuống.



“…..Nhân chí tiện tắc vô địch*, những lời này quả nhiên là chân lí.”



*vốn câu này là “Thùy chí thanh tắc vô ngư, nhân chí sát tắc vô đồ”: là làm người nên khoan dung, không nên quá mức hà khắc, còn bạn Kiều chế lại nghĩa là người quá tiện tất vô địch. (tiện là hèn hạ, đê tiện)



Cô kinh hồn chưa định, thở hổn hển chậm rãi ngồi bệt xuống mặt đất, mặt hiện vẻ thê lương.



“Yo! Sao ngươi lại chạy đến đây rồi?”



Có bóng người từ trên vách tường nhảy xuống, thì ra là Bao Toàn Tài.



“Lão tử vất vả đuổi theo, lại phát hiện ra là con mèo…..” Hắn vừa hùng hùng hổ hổ, vừa lơ đãng liếc Thanh Kiều một cái, “Ơ, sao ngươi lại ngồi ở đó hả?”



Mặc dù trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, ra đến miệng cô lại thành cười ảm đạm: “……….Ta chưa ăn no.”



“—–không có tiền đồ! Rất không có tiền đồ!” Bao Toàn Tài dùng một loại ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đánh giá cô, vô cùng đau đớn giậm giậm chân, “Lại là bởi cơm không no mà chân nhũn, Vương Thiên Sơn lúc trước thế nào mà lại thu nhận ngươi cơ chứ? Truyền ra ngoài quả thật là mất hết cả thể diện!”



Mắng xong, hắn hết cách thở dài, “Muốn ăn cái gì? Ta mua cho ngươi.”



Thanh Kiều chùi chùi nước mắt lấp lánh ở khóe mắt, nhớ đến tên nam nhân mặt mì sợi bày ra khuôn mặt thận heo kia, cắn răng gằn từng chữ:



“Ta muốn ăn hỏa bạo yêu hoa.”



Hỏa bạo yêu hoa: là một món ăn nổi tiếng của dân tộc Hán ở Tứ Xuyên, thuộc loại món cay Tứ Xuyên. Nguyên liệu nấu chủ yếu là thận heo.