Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 45: Món rớt dốc núi






Editor: Ếch xù



“Tho Tho Thomas!”



Thanh Kiều bị Bao Toàn Tài túm bay giữa không trung, tay chân liên tục đấm đá loạn xạ: “Sư huynh tha mạng, là Thomas mà.”



Bao Toàn Tài trừng mắt, đang định mở miệng thì phát hiện có vật thể màu đen cách không xa đang bay về phía họ.



“…Cự hình ám khí!” Thanh Kiều thét chói tai, cố sống cố chết chui vào lòng sư huynh.



Cự hình: vật to lớn.



“Chút tài mọn!” Bao Toàn Tài coi thường, hừ lạnh một tiếng, thoải mái tiếp ám khí, tiêu sái không gì sánh được.



“Không ổn!” Giây kế tiếp, giọng Bao Toàn Tài mang theo vẻ sửng sốt.



Thanh Kiều hiếu kỳ ngẩng đầu, đang muốn tìm hiểu xem có chuyện gì thì mặt lại bị Bao Toàn Tài đè lại.



“Đừng nhìn!” Thanh âm sư huynh hơi run rẩy.



Thanh Kiều ngửi được trong không khí có mùi máu tươi bèn hỏi: “Sư huynh, tay huynh bị thương?!”



Bao Toàn Tài lưng phập phồng, khàn khàn trả lời: “…Không phải.”



“Vậy làm sao có mùi máu?”



Thanh Kiều càng lúc càng tò mò, ngẩng đầu lên nhìn thì bàn tay to chặn lại ánh mắt cô.



“Nói ngươi đừng nhìn thì đừng nhìn, điếc tai à!”



Bao Toàn Tài đè thấp thanh âm.



“Chẳng lẽ…” Thanh Kiều nghe mùi trên tay sư huynh, máu trên mặt rút đi hết.



“Đúng.” Bao sư huynh bất đắc dĩ đáp, thanh âm mang theo uể oải xen lẫn khiếp sợ. “Ngươi nói đúng… Liễu chưởng quỹ bây giừ chỉ còn cái đầu bay qua bay lại.”



“Umm!” Thanh Kiều che miệng, cố gắng đè lại tiếng thét trong họng, mồ hôi lạnh túa ra nhễ nhại. Cô cố gắng dính sát vào Bao sư huynh phía sau, rất sợ huynh ấy xoay người đi mất.



Làm cho người ta khó hiểu là công kích đã dừng lại, có lẽ kẻ đó đã đi rồi. Bốn phía lần nữa im ắng quỷ dị. Thanh Kiều ước gì mau chóng ra khỏi phòng này, ló đầu nhìn sư huynh, thấy hắn đang cầm cái đầu máu me be bét, lâm vào trạng thái trầm tư.




…Yyyy, thật là độc ác.



Thanh Kiều gần như ngất, mím chặt môi không dám tiếp lời.



“Ò ó o o..” Cách đó không xa, mang máng truyền đến tiếng gà gáy. Vậy là đã tờ mờ sáng, thêm chốc nữa, trời sẽ sáng hẳn.



“Sư, sư huynh..” qua nửa ngày, Thanh Kiều lấy được dũng khí mở miệng :”Huynh xem, chúng ta nên rời khỏi đây…”



“Gì?” Bao sư huynh mờ mịt ngẩng mặt lên, hướng ra ngoài liếc một cái, “Trời đã sáng?”



Thanh Kiều liều mạng gật đầu.



“Ừm, vậy ngươi về trước đi, ta phải đi tìm sư thúc đã.”



Bao Toàn Tài vừa nói vừa xé vạt áo bọc cái đầu lại: “Chuyện này có chút khó giải quyết, sợ phải báo lại cho chưởng môn.”



“Huynh, huynh, huynh muốn ta một mình trở về?!” Thanh Kiều lui về phía sau, nơm nớp lo sợ.



“Không được sao?” Bao Toàn Tài trợn mắt, :”Từ đây về phòng ngươi có mấy bước chân, chả nhẽ bắt ta mang kiệu tám người khiêng tới đưa ngươi về?”



“Nhưng, nhưng vừa rồi nguy hiểm như vậy…” Thanh Kiều thút tha thút thít.



“Nguy hiểm à, nguy hiểm á?” Bao Toàn Tài hỏi lại: “Ngươi không phải có tuyệt chiêu bí truyền Lưng tựa lưng sao? Gặp địch nhân ngươi không lôi ra dùng được sao? Hừ!.” Dứt lời, Bao Toàn Tài xoay người nghênh ngang bỏ đi.



Thanh Kiều đứng ngơ ngác ở tại chỗ, nhìn bóng lưng từ từ nhỏ đi của sư huynh, cõi lòng tan nát.



“Ò ó o o..” Gà gáy lần hai, tia náng ban mai xua đi cái lạnh thấm vào đáy lòng. Quả cầu lửa đỏ rực từ chân trời từ từ nhô lên.



Thanh Kiều da đầu run lên, không dám do dự nữa, giậm chân một cái, co giò chạy.



“Chạy mau, chạy mau! Tiểu trư chạy mau!” Cô gào thét trong lòng, sử dụng tốc độ nhanh nhất của bản thân chạy . “Không được dừng lại! Không được nhìn! Không có gì có thể ngăn ta! Ta là nữ Lưu Tường thế hệ mới!”



Lưu Tường: Là một vận động viên điền kinh suất sắc người Trung Quốc.



Nhưng mà vạt áo Lưu Tường thế hệ mới bị người khác kéo.



“Cô nương, nói chuyện chút.” Một giọng nói già nua giống tiếng quỷ kêu vang lên sau lưng Thanh Kiều. Kèm theo tiếng nói là một thứ gì đó kéo người cô đi ra chỗ hẻo lánh.



“Đại, đại hiệp, người mang ta đi đâu?” Thanh Kiều nhiều lần muốn quay đầu lại nhìn mặt vị “Lục lâm lão hán” này, nhưng mà cổ họng bị bóp chặt nên không dám lỗ mãng.



“Tất nhiên là đến một nơi mất hồn rồi.” Người đó khục khặc cười, âm thanh tựa như cổ họng bị tạt acid sunfurit làm người khác sợ hãi.



Thanh Kiều khóc đến chẳng còn nước mắt, không thể làm gì khác hơn là bị hắn nửa lôi nửa túm đi về phía trước. Người này khinh công vô địch, trong thời gian rất ngắn đã bị hắn lôi tới dốc núi.



“Mẹ ơi!” Thanh Kiều nhìn xuống dưới, không nhịn được khóc thét, :”Đại hiệp, chỗ này thật mất hồn.”



“Thế nào?” Người sau lung thì thào nói nhỏ, “Núi này có vô số người ngã chết, quả thật rất mất hồn.” Dứt lời, hắn ra lệnh: “Đi về phía trước!”



Nghe giọng ra lệnh bén nhọn, Thanh Kiều lề mà lề mề nhích về phía trước 3cm.



“Sợ chết vậy sao?” Người nọ lại khục khặc cười, mười phần phá yết hầu, :”Sợ chết thì nói ta biết, mục đích thực sự ngươi tới Tây Lăng là gì?”



Hả, sao lại biết rõ vậy, chẳng nhẽ kẻ này cũng vì tứ linh mà đến?



Vì vậy Thanh Kiều hít sâu một hơi, run rẩy tiếng nói: “Vị huynh đài này ~~~ chúng ta đều là đến từ ngũ hồ tứ hải, vì mục tiêu chung của cộng đồng cách mạng… Ngươi xem nếu không như vậy, trước tiên ngươi thả ta ra, sau đó chúng ta từ từ nói chuyện…”



Vậy mà người sau lưng lại đẩy mạnh cô về phía trước: “Cái gì huynh đài! Ngươi, yêu nữ này, xuống dưới cho mát mẻ đi!”



“Aaaaaaaaaaa!!”



Thanh Kiều liều mạng giãy dụa, chân đã sắp đi đến mép núi. Thấy một cục đá lăn xuống núi, cô không khỏi gào khóc: “Ân nhân,cứu mạng! Aaaaa! Ngươi là tên vô sỉ! Cảnh sát nhân dân vì nhân dân, cảnh sát nhân dân ở nơi nào? !”



“… Hì hì, ta thích nhất người khác nói ta vô sỉ.” Người sau lưng bỗng nhiên buông tay bóp yết hầu cô ra, lười biếng cười rộ lên, :”Này, cho phép ngươi nói một câu trước khi chết đó.”



Lo ngại bàn tay còn đặt bên hông, Thanh Kiều chỉ phải đón gió rơi lệ, trầm thống thở dài: “Trời ghen tỵ anh tài! Cuộc đời Cố Thanh Kiều này, hôm nay là ngày cuối cùng được sống, ta không chấp nhận… Quá oan uổng!”



Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô mạnh mẽ xoay người, nhào tới chộp kẻ đó, liều chết đánh một trận cuối. Kẻ đó không ngờ cô bất ngờ tập kích, phản xạ có điều kiện dùng nội lực đẩy cô ra ngoài.



Thanh Kiều cứ như vậy, nhẹ bỗng bay ra phía vách núi.



Gió xẹt qua má cô, tóc và quần áo đều bay bay…



Tốt, tốt.



Cô nhắm mắt lại an ủi mình, ta cuối cùng cũng được tận hưởng một lần nhảy Bungee miễn phí. Tuy rằng lần này không có dây bảo hiểm.




Bỗng nhiên có người nắm tay cô, đầu ngón tay lạnh lẽo phớt qua mũi cô.



“…Ngươi không cần hoảng loạn.”



Cái tay kia dời xuống, lướt qua môi cô. Quang cảnh hai bên lướt qua vùn vụt, đối diện mắt cô là đôi con ngươi đen trong trẻo đầy nước. Người đó mang theo cô thản nhiên bay lên trên, dáng điệu tao nhã như bạch hạc, nhẹ như mây trôi, chao lượn như phiến lá trong gió. Tiếng chim hót quẩn quanh, sương mù vây quanh hai người. Có điều, lát sau, hai người lại một lần nữa vọt lên vách đá. Hắn nghiêng người chuyển thắt lưng, làm bộ như bị rơi xuống đất.



“Ngươi có vui không?”



Hắn hăng hái bừng bừng rút tay che mắt cô lại, mị nhãn như tơ. Ánh sáng lọt qua kẽ ngón tay, trong mũi cô xuất hiện trăm loại mùi vị. (Tiểu Kiều sợ quá khóc nước mắt nước mũi chảy tùm lum nên mũi có đủ loại mùi đó =)))



Chơi thật khá, thú vị, kích thích. Vực sâu không đáy đối với hắn chẳng qua là một trò đùa.



“Sợ choáng váng?”



Thấy người trước mặt bộ dạng trống rỗng, không có phản ứng, hắn nhíu mi, nhịn không được lấy tay vỗ vỗ má cô. Thanh Kiều bị hắn vỗ má, cuối cùng cũng có phản ứng. Nhìn rõ mình đang đứng trên mặt đất kiên cố, cô không khỏi nước mắt giàn giụa cảm tạ trời đất, tạ ơn thần linh.



Đất mẹ kính yêu, con hôm nay mới biết được con yêu người biết bao nhiêu!



“Lấy lại tinh thần rồi?”



Hắn dịu dàng nhìn cô, nắng sớm nhuộm lên hai gò má hắn, mắt hắn cũng đầy nắng, môi nở một nụ cười như có như không. Thanh Kiều tức giận quay đầu sang hướng khác, không muốn thấy hắn, trong lòng nghẹn một cục tức.



“Ha, tức rồi?” Hắn ôm cô, cọ cọ vào người cô làm nũng :”Sao ngươi nhỏ mọn vậy? Ngươi không thấy chơi rất vui sao?”



“Chơi vui?!” Thanh Kiều không nhịn được nữa, hét lên một tiếng nhảy dựng lên: “Chơi vui cái con mẹ ngươi!”



Cô vừa mắng vừa đấm đá túi bụi lên người hắn, sau đó khóc thất thanh.



“…Lục Tử Tranh, tên trời đánh! Tên thánh vật! Muốn ta sợ chết mới cam tâm phải không? Ngươi có biết không, vừa rồi ta thật sự nghĩ mình sẽ chết, ta rất tuyệt vọng!”



Nước mắt ào ạt tuôn ra, ướt đẫm hai gò má, thấm ướt cả vạt áo. Để tìm được tứ linh, để được về nhà, khổ sở đến bao kết thúc. Chịu đừng rồi chịu đựng, chịu đựng lại chịu đựng! Chẳng nhẽ phải chịu đựng đến lúc nổ tung sao? Cô khóc nức nở, khóc đến khàn giọng.



Lục Tử Tranh lần đầu tiên không đánh lại. Hắn đứng nguyên tại chỗ, chịu đựng cơn phẫn nộ của Thanh Kiều, đầu không né, tóc không động.



được nửa ngày, tiếng khóc của Thanh Kiều cuối cùng cũng nhỏ lại, chỉ còn tiếng nức nở. Lục Tử Tranh thở dài một hơi, vuốt đầu cô, ôm chặt cô vào lòng.



“Ta sợ. Ta rất sợ…” Thanh Kiều thút tha thút thít, dùng âm mũi nói, :”Ngươi không biết, tối qua có rất nhiều người chết. Bây giờ mỗi lần nhắm mắt đều có một cái đầu bay qua bay lại trước mắt ta…”



“Ta biết, ta biết.” Lục Tử Tranh trấn an vỗ vỗ vai của cô, :”Là Liễu chưởng quỹ? Khách điếm hôm qua phát hiện tử thi không đầu của ông ta, hiện tại đang cãi nhau ầm ĩ, ta nhận được tin tức, trước tiên liền tới tìm ngươi.”



“Vậy mà ngươi còn giả thần giả quỷ!”



Thanh Kiều hét lên một tiếng, bắt đầu dùng sức đấm lồng ngực của hắn: “Có chuyện từ từ nói ngươi sẽ chết sao?! Giả cái gì ông già, còn học xã hội đen kéo ta tới mép núi nói chuyện. Trong đầu ngươi có gì? Hoàn toàn không bình thường!”



Lục Tử Tranh bị đau, nhưng chỉ cười, rất hứng thú nghe. Hắn ôm chặt thêm, cằm đặt lên đầu cô, dán sát vào tai cô thấp giọng nói: “Nếu trong đầu ta toàn là ngươi , ngươi có tin không?”



Ùng ùng! Một tia sét chạy từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân Thanh Kiều, lỗ chân lông toàn thân mở hết cỡ. Sấm vang chớp giật!!



“…Đại ca, đừng đùa nữa được không?” Cả người cô mất hết sức lực, :”Nhiều lần hoảng sợ, tiểu nữ mắc bệnh tim, thật sự là không chơi nổi nữa!”



Lục Tử Tranh nhếch khóe miệng, từ chối cho ý kiến.



“Được rồi, đưa ta về.” Thanh Kiều lay lay bả vai Lục Tử Tranh, hai chân cô tựa như mọc rễ không sao di nhúc nhích được.



“Trở lại? Trở về nơi đó?” Lục Tử Tranh ngửa đầu, lộ ra đường cong kiêu ngạo trên gương mặt, :”Theo ta, Đang Đang ca ca dẫn ngươi đến một nơi thú vị.”



Nói xong, hắn chẳng thèm để ý kháng nghị của Thanh Kiều, vung tay áo, ôm cô hướng sườn dốc nhảy tới, khí thế như sóng dữ. Mây tản mác bay, nắng sớm ôn hòa chiếu lên sườn núi, mắt hắn lăn tăn gợn sóng như nước hồ thu. Thanh Kiều giờ phút này không rõ thần sắc của hắn là nóng hay lạnh, cũng không dám phỏng đoán hắn cao hứng hay mất hứng. Gió núi mang theo mùi trên cơ thể hắn thổi qua, mùi như chăn bông được giữa phơi nắng to, mang theo mùi nắng ấm áp. Một lát sau, hai người từ từ hạ xuống đáy cốc.



“Muốn tìm được nhân gian mỹ cảnh, chỉ có thể dấn thân nguy hiểm.”



Lục Tử Tranh mỉm cười buông tay, chậm rãi nghiêng người, làm lộ ra cảnh đẹp làm người ta nín thở.



Đó là tiên cảnh cuộc đời này Thanh Kiều không thể quên. Trời quang mây tạnh, có vô số cánh hoa trắng lả tả rơi, gió qua bị rải đầy hoa trên đất, xen lẫn mùi thơm ngọt lịm, làm cho người ta say mê. Đây là một biển hoa trắng. Bướm nhảy múa trên đồng trống, ánh nước phủ khắp nơi, nhẹ nhàng lưu chuyển, như mộng như ảo.



“Thế nào?” Lục Tử Tranh đưa tay về phía cô, “Lễ vật này có đủ để an ủi ngươi không?”



Thanh Kiều ngơ ngác đứng một chỗ, trù trừ không dám đi về phía trước. Nắng sớm trải khắp, Thanh Kiều đột nhiên có cảm giác bản thân là một bụi cây bé nhỏ không đáng kể.



“Thật, thật đẹp..” Lúc lâu sau, cô lắp bắp mở miệng, :”Có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, nhảy vực cũng đáng…”



Lục Tử Tranh kéo khóe miệng, trên mặt là vẻ đắc ý không che giấu.



“Đừng lo, đây là nhân gian không phải là tiên cảnh, ta đưa ngươi đi dạo.” Hắn dắt tay cô, thong thả đi về phía cây tường vi. Gió thổi qua, khắp bầu trời rải đầy cánh hoa. Ở đây, tất thảy âm thanh tục thế đều biến mất. Thanh Kiều nằm trên bãi cỏ, hít sâu một hơi, say sưa thưởng thúc cảnh đẹp. Đây mới là tình tiết thường thấy trong truyện xuyên không chứ, cảnh đẹp, trai đẹp đều có hết. Đây mới là niềm vui xuyên không!!



“…Thế nào? Thích không?” Lục Tử Tranh nằm xuống cạnh cô, “Lần đầu ta tới đây cũng rất bất ngờ.”



“Ừ, nếu như tương lai ta chết, ta thề sẽ chôn ở đây.” Thanh Kiều giơ tay lên trời, trang nghiêm thề.




Lục Tử Tranh cười sằng sặc, bỗng nhiên hắn quay lại hỏi cô: “Cảnh và ta, bên nào đẹp hơn?”



Lại nữa rồi! Con công đực đáng chết!



Thanh Kiều liếc một cái, nhắm mắt lại che hai lỗ tai, làm bộ không có nghe thấy.



Lục Tử Tranh cũng không giận, cằm chạm cái trán của cô, vô cùng thân thiết: “Vậy ngươi nói, ngươi là thích cảnh nhiều một chút, hay là thích ta nhiều một chút?”



Rột rột, Thanh Kiều cảm thấy nước chua trong dạ dày trào lên, không thể nhịn được nữa, trợn to hai mắt chỉ tay lên trời hô :”Nhìn kìa, có khói! Bay qua rồi!”



Lục Tử Tranh bị cô thình lình dọa cho giật mình, không biết nên khóc hay cười: “Cái gì khói cơ?”



“Là khói đó.” Thanh Kiều tức giận lầu bầu một tiếng, nhân cơ hội trở mình.



Nhưng mà Lục Tử Tranh lại càng lớn mật, cánh tay lặng lẽ quấn lên hông của cô, mặt cũng dính thật sát vào lưng của cô.



“Tiểu Kiều.”



Hắn gọi cô, thanh âm mờ mịt.



“Làm gì? !” Thanh Kiều vốn định đẩy tay hắn ra, nghĩ lại nghĩ, còn phải nhờ hắn mang lên núi, chỉ đành nén giận.



“… Bỏ qua đi.” Ngữ khí của hắn đặc biệt ôn nhu.



“Bỏ qua cái gì?” Thanh Kiều trong lòng căng thẳng, toàn bộ thân thể đều cứng ngắc.



“Bỏ qua giấc mơ của ngươi, an tâm ở lại đây, cùng ta du ngoạn giang hồ, có được không?”



Đôi môi ấm áp hầu như chạm vào vành tai lạnh lẽo của cô, hoang mang mà cuồng nhiệt.



Cảnh này, lời này, tất cả còn mờ ảo hơn giấc mộng giữa trưa hè.



Nhưng mà Thanh Kiều chỉ rũ mí mắt, mỉm cười: “Tử Tranh, nếu không có mộng, ta cũng không còn là ta.”



Nhiệt độ sau lưng hạ dần, bàn tay trên hông cô cũng biến mất.



“…Ta không biết, nên vui hay buồn.”



Lục Tử Tranh xoay Thanh Kiều lại, ánh mắt như vực sâu, xoáy thẳng vào lòng cô.



“Ngươi nên vui.” Thanh Kiều nhìn lại hắn, vẻ mặt đạm mạc trấn định, :”Lúc trước ngươi tìm Vương Thiên Sơn và Mãn Mãn lót đường cho ta, hôm nay làm sao ta có thể buông tay? Chuyện đã tới nước này, không thể quay lại, đâm lao phải theo lao.”



Lục Tử Tranh nhìn cô trong chốc lát, lắc đầu, thương tiếc ôm cô vào ngực.



“Ta rất vui, rất rất vui.”



Lần thứ hai buông cô ra, đầy mặt hắn là niềm vui như đứa trẻ: “Tiểu Kiều, ngươi phải nhớ kỹ, ngày hôm nay chính ngươi đã nói —— không thể quay lại, đâm lao phải theo lao.” Hắn vỗ vỗ nàng hai gò má, “Ta thích ngươi như vậy.”



Đã biết, nhờ ngươi lần sau đổi cách thích ta! Thanh Kiều trừng hắn, đầy bụng căm phẫn nằm xuống cạnh hắn nghỉ ngơi.



Lại một đóa hoa trắng rơi xuống, bị người ta bắt lấy, bông hoa nhỏ bé bị người ta xoay tròn giữa hai ngón tay.



“Tên Nguyễn Tự Khung đó, có đối tốt với ngươi không?” Cách đó không xa, truyền đến thanh âm do dự.



“Lúc tốt lúc không.” Thanh Kiều thở dài, :”Ta đang nỗ lực làm hắn vui.”



Quan lại quyền quý thích kẻ nịnh nọt, nên trên đời này chưa từng thiếu kẻ nịnh nọt.



“Ngươi diễn quá thực đi.”



Lục Tử Tranh tiện tay ném bông hoa đi, vô tình lại mắc lên vạt váy Thanh Kiều.



“Ừ.” Cô nhặt hoa lên, ném vào bãi cỏ, “Thì ta là diễn viên mà.”