Ngọ Môn Quẫn Sự

Chương 42: Món thở phào






Nhanh như chớp chạy về phòng, Thanh Kiều phải rất vất vả mới ổn định được trái tim đang bình bịch nhảy loạn trong lồng ngực. Hiểu biết thêm về Tam sư tỷ “dầu bôi tóc”, tiên tử “bàn chân”, lại thêm sư thúc mị hoặc cuồng tiếu kia nữa, bữa tối cô chả ăn được gì luôn. Cũng may, cả nước có náo loạn đến thế nào cũng không náo loạn lên đến tầng hai khách điếm này nên rất yên tĩnh, vì vậy cô lên lầu nghỉ ngơi tiện thể dưỡng thương. Nằm chưa được bao lâu, chợt nghe trong bụng réo lên.



“Ô, nghe tiếng này với tiếng báo động của 110 chả khác gì.”



110 là số điện thoại của công an ở Trung Quốc, tương tự như 113 ở mình vậy.



Thanh Kiều vỗ vỗ cái bụng bật cười, vật thê tồn tại khách quan tồn tại không thể dùng ý chí con người thay đổi (*). Không thể làm gì khác, cô đứng dậy, mặc ngoại sam, cầm đèn đi xuống lầu tìm đồ ăn.



(*)Triết học Mác, nguyên văn câu này là: vật chất là phạm trù triết học dùng để chỉ thực tại khách quan được đem lại cho con người trong cảm giác, được cảm giác của chúng ta chép lại, chụp lại, phản ánh và tồn tại không lệ thuộc vào cảm giác.



Ăn lớn hơn trời.



Đi xuống lầu, Thanh Kiều không ngờ lại thấy một người đang ngồi cạnh cửa sổ. Đầu ngẩng, hơi nghiêng, cằm hơi nâng, mắt nhìn ra cửa sổ. Trán rộng, sống mũi thẳng, tóc dài đen như mực. Phía sau người nọ là một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng mờ nhạt hắt bóng lên mặt đất.



Nhìn nghiêng người như vậy, trong khoảnh khắc cô có cảm giác run sợ, không khỏi chậm cước bộ lại, sợ kinh động người đó.



“…Đói hả?”



Người đó lại phát hiện ra cô từ lâu, quay đầu, trong đôi mắt đen như mực lấp lánh ánh sáng.



“Sư…sư thúc.”



Thanh Kiều vừa cười khổ vừa cười ha hả đi ra phía trước: “Đã trễ thế rồi sao người còn chưa đi nghỉ?”



Không thể phủ nhận rằng cô sợ người này. Ở Tây Lăng, người này là trời, hô phong hoán vũ, không gì không làm được. Nhân vật như vậy đột nhiên mở miệng nói muốn giúp cô, ai biết trong bụng lại đang giấu diếm chuyện gì chứ. Phật viết: không thể tin, không thể tin, vĩnh viễn không thể tin người bao đồng được.



Nguyễn Tự Khung khẽ vuốt cằm, ý bảo cô ngồi xuống phía đối diện. Cửa sổ chưa khép, gió qua khung cửa khẽ thổi.



“Ta nghĩ đêm nay chắc chắn có người xuống đây tìm đồ ăn nên đành ở chỗ này làm Khương Thái Công câu cá.”



Khương Thái Công: tức Khương Thượng thời đầu Xuân Thu, còn gọi là Khương Tử Nha. Nguyên ý là chỉ Khương Thái công dung lưỡi câu thẳng và không có mồi để câu cá, con cá nào cắn câu là tự muốn mắc câu. Điển tích này thường hay được dung để ví về người vốn biết là cạm bẫy nhưng vẫn cứ đâm đầu vào.



Nguyễn Tự Khung khép hờ mắt, tự tiếu phi tiếu nói: “Không nghĩ rằng có thể câu được một Tiểu Bạch Thái.”



“Hì hì…” Thanh Kiều sờ sờ gáy mình, :”Không dối gạt sư thúc, con đúng là đói đến bụng cũng phải lên tiếng kêu.”



Nguyễn Tự Khung cằm hơi nhếch kiêu ngạo: “Ngươi xem trên bàn có gì?”



Thanh Kiều lúc này mới phát hiện trước mặt có mấy cái đĩa nhỏ bị lồng đậy lên, qua khe hở có thể ngửi thấy mùi thức ăn tỏa ra.



“Đa tạ sư thúc!” Cô vui mừng quá đỗi, mở cái lòng đầu tiên ra, cầm lấy đũa bắt đầu ăn.




Ngoài cửa sổ, mây lặng lẽ trôi, trăng cao im lặng.



Ăn được một nửa, Thanh Kiều chợt thấy bầu không khí có cái gì đó không đúng nên ngẩng đầu lên, không ngờ Nguyễn Tự Khung cũng đang quan sát cô. Mắt người tựa hồ như có cái gì đang lưu chuyển, khi thì an tĩnh, khi thì phức tạp, trong một lúc không thể phân biệt rõ ràng. Thanh Kiều khẽ run. Bốn mắt giao nhau, nửa mơ hồ nửa lưỡng lự.



“Lại đây, ta kiểm tra người cho.”



Nguyễn Tự Khung bỗng mở miệng phá tan bầu không khí quỷ dị.



“Phụt…” Thanh Kiều hận không thể phun ra một bụng máu, hướng người đối diện trợn mắt. Nguyễn Tự Khung lại có vẻ rất bình tĩnh.



“Ta nói là, ta kiểm tra miệng vết thương của ngươi. Hồi chiều không phải ngươi kêu đau sao?”



“Đa.., tạ ơn, lòng, tốt!” Thanh Kiều nhả từng chữ một qua kẽ răng, hai mắt đỏ bừng: “Đệ tử không dám quên, những vết thương này được vị cao nhân nào ban tặng.”



Nguyễn Tự Khung buồn cười, cong khóe miệng lên: “Tiểu Bạch Thái, ngươi chọc ghẹo sư huynh sư tỷ của Kiền Nhất Đường nên ta sắp xếp cho đại đệ tử Kiền Nhất Đường cảnh cáo ngươi, cái này gọi là công bằng. Ngươi có hiểu không ?”



“… Con không hiểu!” Tức giận trào nghẹn cổ họng, Thanh Kiều buông chén đũa, ánh mắt như dao: “Dựa vào cái gì những người này ăn hiếp con, con lại không thể trả đũa lại? Hừ, người bình thường cũng hay treo công bằng lên miệng, con hỏi người, thế nào là công bằng? Chỉ nói mà không làm, con thấy không bằng gọi người là Nguyễn Công Bằng là được.”



Lời vừa ra khỏi miệng, cô nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú bí hiểm đối diện, lập tức thấy hối hận. Ngoài dự liệu của cô, Nguyễn Tự Khung trầm mặc một hồi đột nhiên nở nụ cười.



“Nguyễn Công Bằng, là một cái tên hay.”



Nguyễn Tự Khung đem khủy tay tựa lên khung cửa sổ, đầu hơi ngẩng, mắt khép hờ, cà lơ cà phất. : “Ta gọi ngươi là Tiểu Bạch Thái, ngươi gọi ta là Nguyễn Công Bằng.” Khóe miệng người nhếch lên, lông mày giãn ra, :”Rất công bằng.”



Thanh Kiều bỗng nhiên hoài nghi Nguyễn Tự Khung có phải là người không bình thường đến từ trung tâm nghiên cứu cố chấp không.



“…Ta khiển trách ngươi là vì mùi rau thối không chỉ ảnh hưởng đến các nữ đệ tử mà còn ảnh hưởng đến nhiều người khác của Kiền Nhất Đường.” Nguyễn Tự Khung nhìn cô, chậm rãi phân tích, “Báo thù không có gì là sai, liên lụy đến nhiều người không liên quan lại không đúng.”



Thanh Kiều bất ngờ, nghe sư thúc nói vậy, cô có cảm giác mình quả thật không đúng nên cúi thấp đầu.



“Được rồi, nể tình ngươi không cố ý, lần này cho qua. Về phần đám đệ tử Kiền Nhất Đường ta tự có sắp xếp.”



Mắt thấy giáo dục đã đạt được mục đích, Nguyễn Tự Khung đứng dậy, thong thả bước lên lầu: “Muộn rồi, ngươi từ từ ăn, ta đi nghỉ.”



Này, này, này, tôi nói này đại thúc, người nói đi là đi sao? Người cho người là Từ Chí Ma sao, phóng khoáng không lưu dấu sao? Thanh Kiều nóng nảy, ở sau lưng Nguyễn Tự Khung nhỏ giọng lảm nhảm”…Này! Sư thúc đồng ý tìm đồ làm sao bây giờ?”



Từ Chí Ma: Là một nhà thơ Trung Quốc, mất lúc mới 34 tuổi.



Nguyễn Tự Khung cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt phất tay: “Không cần tự thân xuất mã, chỉ cần thả chút tin tức khắc có người giúp chúng ta tìm.”



“Gì?” Thanh Kiều ngẩn ngơ: “Tin tức gì?”



Nhưng mà Nguyễn Tự Khung không đáp lời cô, thong thả đi tiếp lên lầu.



“Thật cao minh.” Thanh Kiều nhìn bóng lưng Nguyễn Tự Khung lẩm bẩm, :”Có thể biết bóc lột sức lao động của người khác nhanh như thế!”



Thanh Kiều ăn xong, lau miệng, mãn nguyện trở về phòng.



” Làn gió đêm khẽ thổi tắt đi ánh nến



Hoa rơi loạn nỗi ưu tư



Trước còn tay trong tay mà nay đã thành nỗi bi thương…” (*)



(*) Bài này nè các bạn, http://mp3.zing.vn/bai-hat/Ban-dien-trang-Ai-nhac-doan/IW789BAA.html



Lâu lâu, cô cũng sẽ lầm bầm mấy bài trữ tình. Bài “Bán diện trang” này cô không nhớ lời lắm, chỉ là gần đây tư nhiên lại quanh quẩn trong đầu cô.



Từng kiểu người trên đời đều hóa thân từ những lời nói dối



Người đã chẳng còn phân biệt được chân tướng



Tuyết vương trên tóc, đêm thu chuyển lạnh



Cuối cùng là vì ai mà tẩy đi nửa mặt điểm trang



Hừ, đột nhiên thấy cả người rét run nên Thanh Kiều đứng dậy đóng cửa sổ. Tay đang đưa ra thì có người bắt lấy.



“Tiểu Kiều vì ai âm thầm tổn thương?”



Cánh tay ngoài cửa sổ, thon dài trong suốt, môi mỏng dừng cạnh gò má phải của cô, gần đến có thể cảm thấy hô hấp của người đó. Dưới trăng, một đôi mắt hoa đào quyến rũ, trong phòng vốn không có hoa, vì sự xuất hiện của người này mà hoa nở tràn lan.



“Lập tức tuân lệnh!”



Thanh Kiều giật mình, nhảy ra xa ít nhất ba trượng.



“Lôi lôi khỏe mạnh hơn!”



Theo nguồn tin không đáng tin cậy thì hai câu này xuất phát từ câu chuyện có một con quỷ ở bên cạnh Lôi thần, tốc độ chạy nhanh nhất, nó tên là Pháp Lệnh. Nói tới “Lập tức tuân lệnh” ý là nhắc nhở các con quỷ nhỏ khác phải học tập con quỷ nhỏ kia, thi hành mệnh lệnh nhanh một chút



Người đó chắp hai tay phía sau, mặt cười nhẹ.



“…Quả thật là huynh!” Thanh Kiều ứa nước mắt nhào tới, nắm chặt vạt áo người đó, :”Tử Tranh, Tử Tranh, Lục Tử Tranh!”



Lục Tử Tranh lắc đầu thở dài, giọng ai oán: “Nhớ năm đó ở kinh thành ngắm trăng, cô còn gọi ta là Tiểu Điềm Điềm, hôm nay người mới thay người cũ nên cô gọi ta là Lục Tử Tranh?”




Thanh Kiều nhịn không được nói: “Người mới nào?”



“Không có?” Lục Tử Tranh tà nghễ liếc mắt: “Nguyễn Tự Khung, Lỗ Hoa Hoa, còn hòa thượng trong miếu Tiễu Tiễu, cô nói xem có phải là người mới không ”



“Hòa thượng huynh cũng tính sao?” Thanh Kiều cười, đấm hắn một cái.



“Sao không tính?” Lục Tử Tranh trong mắt hơi gợn sóng, nửa thật nửa giả, “Chả kẻ nào ở phái Tây Lăng đáng để lọt vào mắt ta, nhưng hòa thượng ở miếu Tiễu Tiễu phải đề phòng đó nha.”



Thanh Kiều nhịn không được ôm bụng cười: “Huynh có ý gì?”



Lục Tử Tranh rũ hai hàng mi dài, cười yếu ớt: “Dĩ nhiên ta có nguyên do chính đáng.”



“Bỏ đi, không nói cái này!” Không truy cứu thâm ý trong lời nói của hắn, Thanh Kiều nắm tay hắn,: “Huynh mang tin gì tới cho ta? Cha ta, Đông Hỉ, A Đạt. Bọn họ có khỏe không, có bình an không? Đều… đều còn sống chứ?” Thanh âm run nhè nhẹ, bức thiết, khẩn trương.



Lục Tử Tranh chỉ lẳng lặng nhìn cô không đáp.



“Ta van huynh!” Cô gấp đến phát khóc.



“…Cầu xin ta.” Nửa ngày, hắn rốt cục cũng mở miệng nói hai chữ.



“Xin huynh, xin huynh, ta xin huynh đấy!” Thanh Kiều không ngừng kêu lên, chỉ kém chưa quỳ xuống.



“Cho ta sờ một cái.” Lục Tử Tranh đứng đó, gió hất mái tóc dài.



“Huynh sờ, huynh sờ, huynh cứ sờ đi.” Thanh Kiều dang rộng hai tay, làm ra bộ dáng thấy chết không sờn.



“Trước tiên cô nhảy thoát y, sau đó xuống lầu chạy mười vòng, vừa chạy vừa kêu “Tôi yêu hòa thượng nhất”, đến khi nào ta hài lòng mới thôi.”



Lục Tử Tranh vẫn cười nhạt, chỉ là càng xem càng ngang ngược.















“Mẹ kiếp! Bà đây tức rồi đấy!”



Cố Thanh Kiều cuối cùng không thể không phát hỏa: “Ta yêu hòa thượng hay không liên quan gì đến huynh, làm gì mà bắt ta vừa chạy vừa kêu “Tôi yêu nhất hòa thượng”, mẹ kiếp, vô sỉ, điểu nhân!”



Lục Tử Tranh cũng không tức giận, chỉ khinh miệt nhìn cô rồi kết luận, đơn giản rõ ràng ngắn gọn: “Cô – một điểu nhân.”



“Ta ooxx cả nhà ngươi!” Thanh Kiều thoáng cái nhảy dựng lên, “Tức chết bà nội ta đây!”



“Từ từ, hay là ta giúp bà nội đây nhặt xác.” Lục Tử Tranh vẫn ung dung khoanh hai tay, nhếch khóe miệng, “Nhân tiện nói cho cô biết, cả nhà ta dã qua đời hết, giờ đang phiêu đãng quanh đây, chú ý lắng nghe, rồi sau đó sẽ tìm ngươi làm bạn, nếu ngươi có tức mà nói…”



“LỤC, TỬ, TRANH!”



Tiếng hô này chắc chắn có thể dời núi, to đến kinh thiên động địa.



Cố Thanh Kiều hai mắt đỏ bừng tràn ngập tơ máu, hoàn toàn sụp đổ. Trời xanh ơi, vì sao cái con công đực này mỗi lần gặp mặt đều tìm cách tra tấn cô vậy, thật sự quá biến thái.



“Đừng tức, đừng tức.”



Giây tiếp theo, một vòng tay ôm cô vào lồng ngực vững chắc.



“Lâu rồi không gặp, ta nhớ cô, ta rất nhớ cô.” Lục Tử Tranh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.



Thanh Kiều ngẩn ngơ, có chút ấm áp trong lòng đang lặng lẽ nhộn nhạo.



“…Nhớ cô bị ta làm cho dở khóc dở cười, nhớ cô tức ta mà không dám nói… À, cái mặt ấm ức của cô rất thú vị…”



Thanh Kiều co quắp trong lòng Lục Tử Tranh chịu đựng, năm ngón tay bóp chặt, chuẩn bị lúc hắn nói cái gì quá đáng sẽ đánh hắn choáng váng luôn.



Nắm tay lặng lẽ leo đến giữa không trung, Lục Tử Tranh không biết làm sao lại đẩy cô ra trước mặt chỉ trích: “Ta hỏi cô, cũng lâu rồi không gặp, vì sao cô không hỏi thăm ta có làm sao không?”



Cũng? Thanh Kiều giật mình, đây là chuyện gì vậy?



“Cha cô còn chưa tính, … Đông Hỉ thì ta có thể cố gắng chịu đựng…” Lục Tử Tranh trưng ra khuôn mặt tuấn tú, ai oán nói, giọng nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Vì sao đến A Đạt cũng xếp trước ta? Cô thật sự làm cho ta quá thất vọng!”



囧.



Trên bầu trời sấm chớp ầm ầm xẹt qua, chiếu sáng chiếu sáng gương mặt ngây ngô nhăn lại như trái mướp đắng. Trong sát na, Thanh Kiều cảm giác lòng mình hóa thành một đống bùn mềm nhũn.



Sát na: chỉ khoảng thời gian trong 1 cái chớp mắt.



Sét quá lớn, sét quá lớn! Tôi nói này tác giả, cho dù có tốt nghiệp đại học truyền hình cũng không đến nỗi tạo ra sét lớn đến thế chứ! Aaaaaaaaaaaaaaa



“Sợ đến choáng rồi?” Lục Tử Tranh vỗ vỗ mặt cô, “Cô sợ sét?”



“Ta? Ta sợ là sợ chồng của bà ấy…” Thanh Kiều hữu khí vô lực xoay người, “Cha ta bọn họ rốt cục thế nào, huynh có nói hay không? Không nói ta liền ngủ…” Thật sự là không qua nổi chuyện đột ngột như vậy, “Không nói chuyện với huynh nữa.”



“Keo kiệt!” Lục Tử Tranh cợt nhả xoay người cô lại, “Cha cô hiện tại rất khỏe mạnh, tuy bị hình bộ mời đi uống trà nhưng mà lúc đi ra vẫn còn nguyên vẹn…”




“…Hình bộ?!” Thanh Kiều hét lên nắm chặt tay hắn, “Bọn họ dụng hình với cha ta?!”



“Cũng chỉ là dùng một chút thủ đoạn nhỏ, rất nhỏ thôi.” Lục Tử Tranh bị nắm đâu, cuối cùng chỉ khoát khoát tay nói: “Cha cô vào còn chưa được nửa canh giờ đã được quý nhân mang ra, không phải chịu khổ gì nhiều.”



“…Vậy cũng không được…” Âm thanh của Thanh Kiều dần dần thấp xuống, mang theo ba phần hối hận, ba phần chua chát, “Đều tại ta hại cha…”



Lục Tử Tranh quan sát cô, cười trêu chọc: “Tâm cô nương tựa như biển, sao ánh mắt lại nông cạn như vậy?”



“Ta tuy có mộng, nhưng cũng không muốn hại người!” Thanh Kiều hai tay bụm mặt, vô cùng uể oải.



Lục Tử Tranh cười khẩy, vươn tay ôm lấy cô, vỗ lưng cô nói: “Cô không hại ai cả, cha cô, Đông Hỉ, còn có A Đạt, tất cả bọn họ đều rất tốt. Phủ thượng thư truyền ra ngoài tin đồn cô bị bệnh nặng, phải xuất phủ đi ra ngoài nghỉ ngơi. Theo đó, hôn sự của Đoàn vương gia cũng gác lại… Nói chung tất cả đều bình thường.” Ngoại trừ một đám phụ nữ hoài xuân đang vui mừng cực độ.



“Thật sao?” Thanh Kiều vui rạo rực ngẩng mặt, mắt to linh động, “Huynh thề không lừa ta?”



“Ta thề!” Lục Tử Tranh cười trấn an, “Tuyệt đối không gạt cô.” Quả thực không nói dối, chỉ che giấu vài thứ thôi. Ví dụ như, Cố thượng thư muốn giải trừ hôn ước, Đoàn vương gia lại sống chết không chịu. Nghĩ tới đây, hắn lại thấy buồn cười.



“Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.” Thanh Kiều vỗ vỗ ngực, thử phào một hơi, “Ta cuối cùng cũng yên tâm được.” Nói xong, cô lăn lên giường ngủ.



“Này, cô còn chưa nói cho ta biết, vì sao A Đạt lại xếp trước ta?” Lục Tử Tranh nhanh tay bắt cô lại.



“Cái này, vẫn muốn hỏi sao?” Thanh Kiều ngáp một cái thật to, ngã ngồi trên giường, “Tửu nhục xuyên tràng quá, A Đạt tâm trung lưu (**)…Ta mỗi ngày đều phải ở Tây Lăng ăn rau xanh, ngươi nói sao ta lại không nhớ thịt kho tàu của hắn cho được?”



(**) Rượu thịt trôi qua ruột, A Đạt ở lại trong lòng, câu này vốn là của Tế Công nói :”Rượu thịt trôi qua ruột, Phật ở lại trong lòng”. Bạn nào hay xem Tế Công thì chắc biết câu này nhỉ :3



“Thì ra là thế.” Lục Tử Tranh mỉm cười, thuận thế ngồi vào mép giường, “Nếu sinh hoạt kham khổ, vì sao nhất quyết muốn đến Tây Lăng phái?”



“Huynh cho rằng ta muốn sao? Nếu không phải vì…” Thanh Kiều hàm hồ nói hai câu bỗng nhiên cảnh giác ngậm miệng.



“Nếu không phải vì cái gì?” Lục Tử Tranh cúi đầu kề vào tai cô, thổi thổi khí.



“Bởi vì, bởi vi…” Thanh Kiều quanh co nửa ngày bỗng nhiên giơ tay lên trời hô to: “Tôi yêu hòa thượng nhất!”



Lục Tử Tranh vừa bực mình vừa buồn cười. Lúc lâu sau, hắn vỗ bả vai cô: “Vì sao cô không hỏi chuyện của hắn?”



“Hắn? Người nào cơ?” Thanh Kiều không nhịn được trở mình, quay mặt vào tường.



“Người nào à?” Lục Tử Tranh cười ra tiêng, “Cô còn giả bộ không biết? Cô nói hắn là ai nào?”



“Nhiều hắn như vậy, ta nào biết huynh ám chỉ người nào?” Thanh Kiều miến cưỡng nói, liếc Lục Tử Tranh.



“Tất nhiên là người có hôn ước với cô rồi.” Lục Tử Tranh tặc miệng cười hề hề.



“Chuyện của hắn ta không muốn biết.” Thanh Kiều che lỗ tai, nhắm hai mắt lại.



Là không muốn biết hay sợ biết?



Lục Tử Tranh kéo khóe miệng, nhìn mặt cô, lẩm bẩm nói: “Hắn cũng không có chuyện gì, mấy bữa nay tập trung toàn bộ ô y vệ, đại giang nam bắc điên cuồng tìm cô, đến Tây Vực cũng từng đi…”



“Hừ!”



“Cô hừ cái gì? Chẳng nhẽ không cảm động sao?”



“Buồn cười, không cho ta hừ chả nhẽ còn muốn ta ha sao?”



“…Không tranh cãi với cô. Cô nói, nếu hắn ở trước mặt cô khóc rống dập đầu nhận sai, sau đó dùng kiệu tám người khiên mang cô về thì cô có theo hắn không?”



“Ha!”







Ai, đây lại một đêm không chợp mắt.



Mỹ nam bên người lầm bầm kể chuyện bát quái, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn đỉnh màn đếm thịt kho tàu.



Một chén, hai chén, ba chén…



Bình tĩnh mà xem xét, đây là buổi tối cao hứng nhất của Cố Thanh Kiều từ khi vào phái Tây Lăng, cuối cùng cũng ngóng được tin của cha, cha vẫn chưa bị cách chức, người nhà bằng hữu đều bình an, mọi việc đều thuận lợi, còn cái gì chưa đủ nữa?



Nhưng mà cô quên mất, lúc lên tới đỉnh chính là lúc tụt dốc giống như parapol vậy.